Rojo

Chương 9



《 Đỏ 》 9.

【minh tinh sói con công x đại chủ trì lớn tuổi hay khóc thụ, tra công tiện thụ, HE】

Lăng Hạo mấp môi, không biết khuyên hắn thế nào, chỉ nói: “Đừng nản chí, rồi sẽ tốt hơn thôi, sau này vẫn còn cơ hội.”

Mông Dịch định nói thêm gì đó, trợ lý bên ngoài đã gõ cửa: “Anh, nếu anh không đi sẽ bị muộn đấy.”

Lăng Hạo lo lắng nhìn hắn, muốn vỗ vai hắn an ủi, lại sợ hắn hiểu lầm cái gì, chỉ bảo: “Vậy tôi đi trước, cậu đừng vội quá, chờ tin tức của tôi.”

Mông Dịch ừ một tiếng, đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài.

Đi đến cửa, trợ lý hỏi: “Anh, anh Dịch không đi ạ?”

Lăng Hạo giờ mới phản ứng lại, Mông Dịch bây giờ đang ở trong nhà anh, danh bất chính, ngôn bất thuận, nhưng cố ý về dặn hắn thì lại như đang đuổi hắn đi, bèn nói ừ, trong lòng không biết đang nghĩ gì, một mình đi tới chỗ để xe.

Mông Dịch dọn một bàn điểm tâm xong định rời đi, đứng ở cửa ra vào nghĩ một lát, lại quay về phòng, mặt dày mày dạn ở lại. Trên giường ngủ lớn trước kia của hai người, có mùi của Lăng Hạo, dịu dàng, không sắc sảo, tức giận cũng như đang làm nũng.

Lúc năm giờ, sáu giờ tối, hắn đợi Lăng Hạo về nhà, nấu cơm xong để lên bàn, quần áo chỉnh tề định rời đi. Lăng Hạo mở cửa ra, chỉ thấy hắn đang cầm túi, vẻ mặt như là không ngờ sẽ gặp anh, Mông Dịch bèn giả vờ ngạc nhiên, nhanh chóng nói: “Định sáng nay đi rồi, nhưng nghĩ tối anh về lại gọi đồ bên ngoài ăn, nên…” Trước đây hai người ở với nhau, trừ lúc mới bắt đầu thì Mông Dịch rất ít khi xuống bếp, mặc dù cả hai đều ở nhà thì phần lớn đều gọi đồ ăn bên ngoài, giờ phút này hắn lại khoác lên mình một bộ dáng hiền lành, “Anh ăn đi, tôi đi trước.”

Lăng Hạo đứng đó sững sờ, mãi sau mới bảo: “Cùng ăn đi.”

Mông Dịch đứng dưới bậc thang, ừ một tiếng, nhìn anh vào phòng ngủ thay đồ ở nhà, mình thì đặt túi xuống cởi áo khoác, vào phòng bếp rửa tay dọn bàn ăn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Biết Tất Cả
2. Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần
3. Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
4. Phật Hệ Mau Xuyên
=====================================

Lăng Hạo bị hắn lừa gạt, cứ sợ hắn lại giống như trước, vì muốn anh giúp mà hạ thấp mình, nhưng đến cùng cũng không đành lòng từ chối. Hai người ngồi chung một bàn, ăn sắp xong mới mở miệng: “Cậu không cần làm như vậy.”

Mông Dịch không đáp, ánh mắt chăm chú nhìn vào đồ ăn, lại gắp hai đũa đồ ăn, ăn hết sức tập trung.

Lăng Hạo không có lời đáp của hắn, cũng buông mắt, lặng yên bới cơm.

Mông Dịch không quan tâm lời nói kia, hỏi mấy việc linh tinh: “Thích ăn thu quỳ sao?”

Lăng Hạo gật gật đầu.

Mông Dịch nói: “Trước đây tôi không biết, lần tới sẽ làm cho anh ăn.”

Lăng Hạo sửng sốt, buông bát xuống, lát sau mới nói: “Cậu không cần làm vậy, tôi cũng sẽ giúp cậu.”

Mông Dịch tiếp lời: “Không cần anh giúp, tôi nói không làm nghề này nữa.”

Lăng Hạo nhìn hắn, đáy mắt chậm rãi dâng lên nước mắt, tủi thân hỏi: “Vậy bây giờ ý cậu là gì?”

Mông Dịch cúi đầu không dám nhìn anh, thấp giọng nói: “… Theo đuổi anh.”

Nước mắt Lăng Hạo rơi xuống, hung dữ nhìn hắn: “Nếu lần này cậu lừa tôi nữa, sau này tôi sẽ không bao giờ giúp cậu.”

Mông Dịch thấy anh khóc, cũng không tỏ ra vô cùng thiếu kiên nhẫn như trước đây, cũng không vuốt ve an ủi như thường ngày, chỉ lằng lặng đưa giấy cho anh, giúp anh lau nước mắt.

“Cậu không thích tôi khóc, không thích đàn ông, theo đuổi tôi làm gì? Không phải vì tài nguyên thì cậu theo đuổi tôi làm gì?”

“… Trước đây cho rằng không thích, giờ mới biết… đã thích từ lâu.” Mông Dịch thấp giọng nói.

Lăng Hạo lại khóc, sợ khóc lâu sẽ bị sưng mắt, nên chốc sau đã nín, hỏi: “Thật sao?”

Mông Dịch gật đầu.

Lăng Hạo nhớ lại tối qua mình ép hắn tỏ tình, rất muốn nghe lại lần nữa, nhưng lúc này không say, cũng không dám yêu cầu, nên chỉ đứng lên, nấc một cái hỏi: “Cậu… cậu ăn nữa không?”

Mông Dịch đứng lên theo anh, xử lý sạch sẽ cơm thừa rượu cặn, bỏ bát vào máy rửa chén.

Lăng Hạo rửa sạch tay, vẫn đứng ở đó chưa đi, Mông Dịch cũng không nhúc nhích, hai người đứng cạnh nhau nhìn vào máy rửa chén, lắng nghe âm thanh tẩy rửa bên trong. Lát sau, Mông Dịch mới dám quay đầu nhìn anh, nói: “Bây giờ tôi nói tôi yêu anh, anh còn tin không?”

“Không dám tin… nhưng không nỡ không tin.” Ánh mắt Lăng Hạo đỏ lên, ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu nói xem, tôi nên tin hay không tin?”

“Nên.” Mông Dịch cúi đầu xuống, khẽ hôn lên mắt của anh, “Xin anh, tin tôi lần nữa, ngay lúc này.”