Rốt Cuộc Là Ai Cắn Tôi

Chương 53: Đồng minh hay kẻ địch



Hàn Lệ ý thức được hoàn cảnh của Tiêu Thần có lẽ đang rất nguy hiểm, nhưng thằng oắt con này lại không chịu nghe điện thoại, bà ta chỉ có thể cùng quá hoá liều thôi.

"Mẹ, mẹ định làm gì?" Tiêu Uẩn nói, "Con cảm thấy chỉ cần Tiêu Thần ở bên ngoài nhiều thêm một giây, thì đều là nguy hiểm."

Hàn Lệ lập tức gọi một cuộc điện thoại: "Chú Hà, tôi muốn nhờ chú một việc, mà còn phải làm ngay lập tức. Tôi gửi số điện thoại Tiêu Thần qua cho chú, chú lập tức định vị vị trí của Tiêu Thần, sau đó đem nó về đây cho tôi! Bất kể phải trói lại hay làm cho hôn mê bất tỉnh, chỉ cần đưa nó còn sống trở về là được!"

Sau khi cúp điện thoại, hai tay Hàn Lệ đều đang run rẩy.

"Mẹ... lỡ như việc chúng ta hợp tác với EDEN là sai lầm thì phải làm sao đây?" Tiêu Uẩn ngước mắt nhìn mẹ mình.

Hàn Lệ siết chặt nắm tay, cắn răng nói: "Con nhất định sẽ có một trái tim khỏe mạnh."

Thời gian sắp đến 21 giờ 55 phút, Tiêu Thần chậm rãi đứng dậy, rút một tờ giấy ăn lau miệng, rồi đút tay vào túi quần, thong thả đi tới con đường phía đối diện.

Ngón tay hắn gõ lên tấm biển hiệu "số 32 đường Nhạc Ninh", sau đó rảo bước đi vào trong ngõ.

Cuối ngõ có một con đường nhỏ, ngoại trừ ánh đèn đường u ám và những chiếc thùng rác bề bộn ngổn ngang thì chẳng có gì sất.

Tiêu Thần thầm nghĩ, EDEN thần thông quảng đại như vậy, không phải đã phát hiện ra hắn đang giả vờ mắc bẫy Hàn Lệ, cho nên mới không đến đấy chứ.

Ngay khi đồng hồ vừa điểm 22 giờ, một chiếc xe SUV đen chạy đến đỗ ngay trước mặt Tiêu Thần, cửa xe "cạch" một tiếng mở ra.

Phong cách này không giống như Hàn Lệ, vậy đoán chừng chính là EDEN rồi.

Tiêu Thần khẽ cười, nhét tay vào túi chuẩn bị đi qua, thế nhưng khi hắn vừa mới nhấc chân lên, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn truyền tới từ phía sau

"Đừng đi!"

Tiêu Thần khoái trí, đây chẳng phải là chú Hà chuyên môn giúp Hàn Lệ làm những chuyện dơ bẩn hay sao?

Chẳng qua bả vai Tiêu Thần đã bị người khác giữ chặt, nhanh lẹ kéo lên xe, Tiêu Thần thậm chí còn chẳng kịp phản kháng lại. Hắn vừa mới ngồi vững, trên cổ đã nhói lên một cái rồi mất đi ý thức.

Xe của chú Hà vẫn liều mạng đuổi theo.

Bọn họ xông ra khỏi ngõ nhỏ, chú Hà dẫn người đuổi theo không dời, suýt chút nữa đã đâm phải một bà lão đang nhặt thùng giấy bên đường.

Thế nhưng sau khi chạy hết hai con đường, lại có một chiếc xe khác lái qua phía này, chặn chú Hà lại. Dù chú Hà có gấp đến bốc hỏa, cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn chiếc xe SUV đen kia biến mất ở cuối đường lớn.

"** má." Ngay lúc chú Hà còn đang đau đầu nghĩ xem nên báo cáo với Hàn Lệ thế nào, thì tiếng còi báo động đã vang lên từ bốn phương tám hướng.

Bọn họ bị bao vây thành một vòng, đám người chú Hà trực tiếp bị mời lên sở cảnh sát uống trà, ông ta chính là vết nứt trong mối quan hệ giữa Hàn Lệ và EDEN.

Mười hai giờ đêm, một người đàn ông xách túi nilong, bên trong đựng vài lon bia, gã kẹp điếu thuốc đi vào một tiểu khu cũ nát.

Ông chú bảo vệ của tiểu khu ngửa mặt lên ngáp một hơi dài, rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Người đàn ông mở cửa sắt, đi bộ đến cửa nhà mình, gã ta vừa mở cửa ra liền cứng người.

Bởi vì ở chiếc sô pha đối diện cửa, có một người đang ngồi ngược sáng, không thể nhìn rõ mặt.

Một loại dự cảm chẳng lành lập tức ập tới, gã dùng sức ném túi nilong đi, bia từ trong túi lập tức lăn ra ngoài, nện vào chiếc bàn dưới đất, bọt khí sủi ùng ục, vỏ lon bị bục, chất lỏng bên trong bắn tung toé khắp nơi.

Chỉ là người ngồi trên sô pha vẫn không động đậy một chút nào. Gã đàn ông đang muốn xoay người bỏ chạy, nhưng toàn bộ không gian bỗng nhiên giống như bị sụp đổ, trần nhà rớt xuống từ trên cao, mùi gỗ sau khi bị thiêu đốt tràn ngập khắp các ngõ ngách, gã ta không có cách nào hít thở, đầu gối không chịu nổi áp lực mà khụy xuống đất.

Hai tay gã chống xuống mặt đất, tim đập giống như trống đánh, một tiếng nối tiếp một tiếng như thể sắp nổ tung vậy.

Đây là tin tức tố của Alpha chất lượng tốt, tràn ngập tính phong bế và áp chế tuyệt đối.

Là ai? Rốt cuộc kẻ nào?

Người đàn ông thảm hại ngẩng đầu lên, cố gắng muốn nhìn rõ người đã dùng tin tức tố tấn công mình.

Nhưng người ngồi trên sô pha vẫn không có động tĩnh gì.

"Anh tên là Lý Đống Lương. Nhưng có vẻ như.....một chút cũng không phải trụ cột* nhỉ?"

(栋梁*: tên nhân vật Đống Lương, cũng có nghĩa là trụ cột, rường cột, chỉ những người có chức trách nặng nề.)

Giọng nói ôn hòa tựa gấm vóc, chỉ có điều tấm vải này lại đang quấn quanh cổ Lý Đống Lương, nó không ngừng thắt chặt, khiến cho gã không tài nào thở nổi.

"Khụ....khụ..."

Lý Đống Lương không chịu nổi nữa, ngã sõng soài dưới đất.

"Anh làm việc cho EDEN đúng không?"

Nghe được cái tên EDEN này, Lí Đống Lương mở to hai mắt, nắm tay siết chặt, mà ở trên tay phải của gã lại có một hình xăm —— Một con rắn đang ngậm một quả táo.

"Tôi biết, anh đang nghĩ cho dù có chết cũng không thể tiết lộ bí mật của EDEN ra ngoài."

Người ngồi trên sô pha cuối cùng cũng đứng lên, chậm rãi đi đến bên Lý Đống Lương.

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Lý Đống Lương. Lý Đống Lương mới nhận ra đây chỉ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Ngũ quan tinh tế, đẹp đẽ chứng tỏ đối phương là một Alpha chất lượng tốt.

Chỉ là loại khí thế và cường độ tin tức tố này, Lý Đống Lương không ngờ người nọ vẫn chỉ là một học sinh cấp ba.

"Nhưng Lý Đống Lương này......Con trai anh phải làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt coi nhẹ cái chết của Lý Đống Lương thoáng cái đã thay đổi: "Cậu đã làm gì con trai tôi? Cậu rốt cuộc muốn gì?"

"Chẳng muốn gì cả, chỉ cần anh nói cho tôi biết mỗi lần anh nhận hàng cho EDEN thì đã vận chuyển những món hàng đó đến đâu?"

"Tôi không thể nói... Cậu căn bản không biết EDEN có thể làm được những gì đâu..."

"Đó là bởi anh chưa biết năng lực của tôi." Thiếu niên móc điện thoại ra, trong màn hình là đoạn video một bé trai bị bắt lên máy bay.

Lý Đống Lương cắn răng, nói ra một địa chỉ.

Thiếu niên lấy điện thoại gõ nhẹ lên đầu gã: "Như vậy chưa đủ. Anh phải biết rằng, ông chủ lớn của EDEN còn đang đợi tôi đấy, anh không nói, tôi không lên xe được, bọn họ sẽ tức giận đó nha."

Thời điểm người nọ cầm điện thoại rời đi, hương vị tin tức tố nặng nề, khiến người ta hít thở không thông trong phòng đột nhiên tan biến.

Lý Đống Lương khó nhọc hít một hơi dài, cuối cùng cũng có thể sống sót.

Rời khỏi nhà Lý Đống Lương, Hứa Tinh Nhiên chậm rãi thu lại nụ cười trên khóe môi.

Hắn vừa mở cửa xe, tài xế bèn mở miệng hỏi: "Chúng ta về nhà chứ?"

"Không, bác đưa cháu đến nút giao giữa đường Lam Tinh và Lục Âm là được." Hứa Tinh Nhiên đáp.

"Nhưng giờ này đã muộn lắm rồi."

Hứa Tinh Nhiên cười: "Nhưng cháu cũng không còn nhiều thời gian nữa."

Đến địa điểm chỉ định, Hứa Tinh Nhiên vừa mở cửa xuống xe, tài xế lại nói: "Đã trễ thế này mà cậu vẫn chưa về nhà, tiên sinh nhất định sẽ rất tức giận."

Hứa Tinh Nhiên lấy một mảnh giấy ra khỏi túi, đưa cho tài xế đáp: "Sau khi về nhà hãy đưa cái này cho ông ấy xem."

"Đây là cái gì?"

"Lời trong lòng cháu muốn nói với ba." Hứa Tinh Nhiên nháy mắt.

Rạng sáng, trên đường lớn vẫn còn lác đác vài người đi bộ và xe cộ qua lại.

Hứa Tinh Nhiên đi vào bên trong một con hẻm nhỏ. Con hẻm này là thiên đường của những quán Bar cao cấp. Hắn đi vào một quán Bar, thế nhưng lại bị chặn lại ngoài cửa.

"Thẻ căn cước?" Bảo vệ cứng nhắc nói.

Cứ như vậy, có không ít "dân chơi" trong sàn nhảy và khách khứa đang chuẩn bị bước vào quán Bar đều không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

Đã lâu lắm rồi không thấy Alpha nào có ngoại hình xuất sắc như thế này xuất hiện.

"Khuyên cậu lần sau đừng mặc đồng phục nữa." Bảo vệ nhìn thẻ căn cước của Hứa Tinh Nhiên thấy đã thành niên rồi bèn đưa trả lại, song vẫn không quên góp ý cho hắn.

Hứa Tinh Nhiên khẽ cười, nâng tay cầm khoá áo đồng phục của mình kéo đến vị trí ở giữa, trong mắt có chút trêu trọc: "Vậy ư? Tôi còn tưởng rằng mọi người đều thích style vừa ngây thơ vừa gợi cảm này đấy."

Một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đen, dáng vẻ thướt tha đi tới, ngón tay khẽ ngoắc cằm Hứa Tinh Nhiên: "Cưng à, nếu như cậu không muốn biến thành một miếng thịt tươi bị mọi người xâu xé, thì chỉ nên gợi cảm cho mình chị xem thôi."

Hứa Tinh Nhiên đẩy tay của đối phương ra, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, cứ thế đi theo người phụ nữ kia vào trong sàn nhảy.

Ánh đèn rực rỡ lướt qua mặt Hứa Tinh Nhiên, đám nam nữ không ngừng lắc lư trên sàn nhảy dùng ánh mắt đầy thèm khát mà nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm đến, một mực đi theo người phụ nữ kia vào một căn phòng VIP trong quán Bar.

Người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đen là bà chủ của quán Bar này, biệt hiệu "Hắc Hồ Điệp", mọi người thường gọi ả là "chị Điệp".

"Cậu là một Alpha chất lượng tốt." Chị Điệp mỉm cười rót một ly rượu, đưa đến trước mặt Hứa Tinh Nhiên.

Hứa Tinh Nhiên không nhận lấy, nhưng lại rất có hứng thú đối với bài trí của căn phòng này.

"Còn rất phòng bị nhỉ?" Chị Điệp cũng không tức giận, chỉ đành tự uống ly rượu kia.

"Tôi đến đây để đàm phán, cho nên trước khi đàm phán, tôi cần phải giữ tỉnh táo." Hứa Tinh Nhiên trả lời.

Chị Điệp cười: "Em giai à, người đến nơi này đều là để hưởng thụ, nào có ai lại muốn tỉnh táo để đàm phán chứ."

"Bởi vì tôi muốn hưởng thụ, cho nên mới đến đàm phán. EDEN mấy người bắt mất người trong lòng tôi rồi."

Chị Điệp nghe xong, sắc mặt thay đổi, ngay khi ả muốn lấy khẩu súng từ dưới bàn ra, thì một hương gỗ Hổ Phách đã ùn ùn kéo đến, lấp kín toàn bộ không gian, vẻ mặt chị Điệp nháy mắt trở lên ngẩn ngơ.

Hứa Tinh Nhiên ung dung đi đến bên cạnh ả, khom lưng lấy khẩu súng dưới bàn, sau đó tới trước mặt chị Điệp, ung dung ngồi đối diện ả ta.

Chị Điệp chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh, trong lòng có khát vọng gì đó đang mãnh liệt trỗi dậy. Thiếu niên trước mặt không hề di chuyển, thế nhưng khóe mắt, chân mày, mọi thứ của hắn đều mang theo nét quyến rũ chí mạng, khiến cho chị Điệp phát cuồng. Ả chưa bao giờ biết đến một Alpha có thể khiến Omega si mê tới vậy.

Thế giới bỗng biên bị chấn động, hương Hổ Phách dịu dàng tan đi, chị Điệp hoàn hồn, thiếu niên ngồi trước mặt đang cầm súng của ả, họng súng khẽ chạm vào môi ả: "Gọi điện thoại cho ông chủ của cô đi. Tôi cần nói chuyện với ông ta."

Chị Điệp không thể nào tin được: "Cậu...cậu vừa mới dùng tin tức tố mê hoặc tôi? Làm sao có thể, tôi rõ ràng đã dùng thuốc ức chế, đối với...."

"Không có phản ứng với tin tức tố của Alpha?" Hứa Tinh Nhiên ghé lại gần, trong đôi mắt sáng ngời có một chút ranh mãnh xen lẫn lạnh lùng, "Đó là vì họ chưa đủ mạnh."

Chị Điệp nặng nề hít một hơi, cho dù bị Hứa Tinh Nhiên chĩa súng vào người, ả vẫn không lấy điện thoại ra.

Cho đến khi chuông điện thoại của ả vang lên, trên màn hình hiển thị người gọi đến "K".

Thực ra ngay từ lúc Hứa Tinh Nhiên bước vào căn phòng này, đã chú ý đến camera giám sát vẫn luôn loé sáng, đồng nghĩa với việc ông chủ thật sự của cái quán Bar này có thể vẫn luôn theo dõi hắn. Nếu chị Điệp không dám gọi điện, mà ông chủ cũng không gọi qua, thì trò chơi này sẽ đi vào ngõ cụt.

"Ông chủ..." Chị Điệp vội vã bắt máy, sau đó đưa điện thoại cho Hứa Tinh Nhiên, "Ông chủ của tôi muốn nói chuyện với cậu."

Hứa Tinh Nhiên khẽ cười, duỗi tay nhận lấy điện thoại: "Alo, vị ông chủ này, ông đang giữ người của tôi đấy, phiền ông đưa cậu ấy về đây."

Đầu bên kia vang lên những tiếng "rẹt rẹt", Hứa Tinh Nhiên cũng không ngạc nhiên khi đối phương sử dụng máy biến âm.

"Nhưng cậu ta vẫn chưa phải là Omega mà." Giọng nói của K mang theo sự chế nhạo.

"Cậu ấy muốn trở thành Omega, tôi sẽ đích thân đánh dấu cậu ấy, cho cậu ấy lượng Aplus đầy đủ. Nếu cậu ấy muốn trở thành Alpha, thì tôi sẽ đưa tin tức tố thuần khiết nhất của mình cho cậu ấy. Một Alpha đích thực, chỉ biết chinh phục Omega thì có nghĩa lý gì chứ?" Một tay Hứa Tinh Nhiên nghịch súng, chị Điệp nhìn mà toát mồ hôi hột, dường như bất cứ lúc nào ả cũng có thể trở thành bia ngắm của thiếu niên này vậy.

Đối phương vỗ tay, "Tin tức tố của cậu thật sự rất mạnh, khiến tôi có ấn tượng vô cùng sâu đậm. Cũng chỉ có người đạt tới trình độ như cậu mới có tự tin cho dù người mình thích là Omega hay Alpha thì đều có thể nắm giữ trong tay."

"Đúng vậy, tôi đúng là có loại tự tin này đấy. Cậu ấy muốn trở thành người thế nào, tôi sẽ khiến cậu ấy trở thành người thế ấy, đó mới thật sự là cưng chiều." Hứa Tinh Nhiên liếc mắt nhìn chị Điệp.

Lỗ tai chị Điệp lập tức đỏ rực, ả ta đã sống từng này tuổi, lại có thể bị một Alpha trẻ tuổi non nớt quyến rũ.

"Nhưng trong cuộc đàm phán này, điều cậu muốn và điều tôi muốn phải đạt được sự nhất trí mới được." Trong giọng nói của K tràn đầy ý cười, dường như ông ta rất có hứng thú với Hứa Tinh Nhiên, "Cậu muốn An Lan quay lại, chuyện này không có vấn đề gì, nhưng mà.... cậu cũng phải nhường một bước. Một Omega đáng yêu không tốt sao?"

"Tôi không cần cậu ấy trở thành Omega đáng yêu gì gì đó. Chúng ta nói thẳng chút đi, tôi đã tìm hiểu kết cấu nghiên cứu tương quan rồi, cái các người cần là Aplus của tôi. Mà còn là Aplus có nồng độ cao, như vậy tôi cần phải động tình. Các người khiến An Lan không còn đáng yêu nữa, thì đừng trách tôi lãnh cảm đấy. Lại nói, thu thập một lượng lớn tin tức tố của Alpha chất lượng cao, nhất định cần có sự phối hợp của Alpha đó, chứ không phải các người muốn có là có, hoặc là bắt nhốt tôi năm, mười năm thì tôi sẽ đồng ý."

"Cho nên?" Ý cười trong giọng nói của K càng trở nên rõ ràng.

"Cho nên... tôi bằng lòng phối hợp với các người, đưa cho các người đủ số lượng Aplus, thậm chí có thể thiết lập quan hệ đối tác dài lâu. Dẫu sao... Chế tạo Omega cũng rất thú vị, Hứa gia cũng muốn mở rộng tầm ảnh hưởng, có lẽ hợp tác với EDEN cũng không phải là lựa chọn tồi."

"Nào có. Bạn học Hứa thật không hổ danh xuất thân từ gia tộc ngoại giao. Đàm phán giỏi như vậy. Chỉ có điều EDEN chúng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ tùy tiện hợp tác với người khác."

Hứa Tinh Nhiên đột nhiên bật cười, nói: "Từ trước đến nay chưa bao giờ tùy tiện hợp tác với người khác? Ha Ha.....Đây là chuyện cười nhạt nhất mà tôi từng nghe trong năm nay...."

Thái độ của Hứa Tinh Nhiên khiến chị Điệp đối diện trở nên căng thẳng, tên nhóc này sao có thể liều lĩnh như vậy, lại dám chế giễu K.

"Ồ? Tại sao lại là chuyện cười nhạt nhất?"

"Các người đang hợp tác với Hàn gia nhỉ?" Thực ra Hứa Tinh Nhiên cũng không chắc chắn, vừa lúc lừa gạt đối phương, để xem mẹ Tiêu Uẩn bên kia có nhúng tay vào chuyện lần này vào hay không.

"Chúng tôi không hợp tác với Hàn gia, bạn học Hứa đang dò hỏi tôi đấy à?"

Hứa Tinh Nhiên liếc mắt nhìn tin nhắn trong điện thoại, là Cố Lệ Vũ gửi tới, nội dung đại khái nói Tiêu Thần bị người của EDEN đưa đi rồi. Hàn Lệ nuốt lời phái chú Hà muốn bắt Tiêu Thần về, nhưng lại chậm một bước. Hiện tại chú Hà đã bị cảnh sát bắt giữ, xem xem ông ta còn có thể vòng vo lấp liếm thế nào.

"Cái loại gặp chuyện liền hoảng, không có kế hoạch, không có sách lược, đối tác không đáng tin cậy như Hàn gia chỉ khiến cho EDEN không ngừng bị bại lộ, lợi ích mà các người nhận được còn chẳng bằng những phiền phức có thể xảy đến. Mà chúng tôi thì không như thế, nhà họ Hàn vốn dĩ đã không cùng đẳng cấp với Hứa gia rồi. Hơn nữa, mạng lưới quan hệ của chúng tôi cũng không phải một tên bệnh tật ốm yếu như Tiêu Uẩn có thể so sánh được. Tôi chỉ muốn hợp tác với kẻ mạnh, tôi muốn quyền lực tuyệt đối."

"Chỉ vì một người như An Lan mà cậu lựa chọn hợp tác với chúng tôi? Vậy thì phân lượng của An Lan cũng quá nặng rồi đó, đủ để khiến cậu kéo cả Hứa gia xuống nước cùng? Tôi vẫn cảm thấy là cậu đang lừa tôi."

"Làm đồng minh của tôi hay là làm kẻ địch của tôi, tôi cho các người quyền quyết định. Thành ý của tôi là sẽ cung cấp Aplus của Alpha chất lượng tốt cho các người, vậy thì các người cũng nên biểu thị một chút thành ý chứ nhỉ? Thành ý này chính là trả An Lan lại cho tôi. Mặc dù Beta phân hóa thành Alpha rất đặc biệt, nhưng vẫn không đặc biệt đến mức trong một vạn người mới có một người như thế. Các người dùng Aplus của tôi rồi tìm kiếm một thụ thể khác, vừa bớt lo vừa bớt phiền không phải tốt hơn sao?"

"Cậu còn chưa đủ tầm đâu, nhóc con à." K cười rộ lên.

"Tôi đã biết ông sẽ hoài nghi năng lực của tôi, cho nên tôi đã mang đến đây một món quà lớn. Vẫn là câu nói đó, làm đồng minh của tôi, hay là làm kẻ địch của tôi?"

Hứa Tinh Nhiên vừa dứt lời, thì lập tức có bảo vệ xông vào.

"Không hay rồi! không hay rồi! Có cảnh sát xông vào đây —— Rất nhiều hàng tồn chưa kịp xử lí của chúng ta đều bị tịch thu rồi...."

Bên ngoài ồn ào náo động, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng loạn.

"Hàng tồn" mà gã bảo vệ kia nhắc đến, có lẽ chính là loại "Green Apple" phổ biến nhất.

Hứa Tinh Nhiên nắm điện thoại, thái độ bình tĩnh: "Nhìn xem, món quà lớn của tôi đến rồi đấy. Ông thích chứ? Hiện tại ông vẫn có thể lựa chọn, làm đồng minh của tôi, hay là tiếp tục làm kẻ địch của tôi." . Đọc tr𝑢yện hay, tr𝑢y cập ngay ⩶ Tr 𝑈mTr𝑢yện.𝖵N ⩶

"Cậu có tin bây giờ tôi sẽ giết chết cậu không?"

"Tôi tin chứ. Vì sao lại không tin? Nhưng mà ông cũng biết con người cha tôi đó...rất hẹp hòi. Ông giết chết con trai của ông ấy, ông ấy nhất định sẽ dùng hết vốn liếng Hứa gia, khiến cho các người giống như lũ chuột chạy loạn ngoài đường, không ngày nào được yên. Hơn nữa, ông động vào người thừa kế của một gia tộc Alpha nổi tiếng, những gia tộc Alpha khác có thể sẽ cảm thấy các người chính là một mối đe dọa cực lớn? Chờ đến khi bọn họ liên thủ lại, cho dù "Golden Apple" của ông có sức hút đến đâu, cũng chỉ giống như một miếng xương mắc giữa cổ họng họ, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể giết chết ông giống như di chết một gián."

Tiếng đập cửa lại vang lên.

Chị Điệp và bảo vệ đều nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên, tên nhóc cấp ba này vẫn ung dung không chút lo lắng nào, tựa như hết thảy mọi thứ đối với hắn mà nói, đều giống một sân chơi.

"Thời gian để ông có thể suy nghĩ không còn nhiều nữa đâu." Hứa Tinh Nhiên nói, "Qua ngày hôm nay, ông vĩnh viễn không lấy được Aplus của tôi."