Rực Sáng Lòng Tôi

Chương 62: Anh đã nói tin em



Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Đêm giao thừa, vào tầm giờ này phố xá tấp nập người qua lại hơn thường lệ, trên mặt ai nấy đong đầy phấn khởi. Hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, làm tăng thêm phần không khí lễ hội.

Lúc đầu bọn họ cũng hân hoan như thế đấy.

Dầu không trông thấy rõ ràng nhưng Bạch Trác vẫn có cảm giác, Hứa Yếm căng thẳng hơn bình thường. Từ khi kéo cô ra sau lưng thì anh đã ở trạng thái cực kì cảnh giác, như thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào dù chỉ là khả năng xảy ra chút tổn thương nho nhỏ.

Anh chỉ hơi buông lỏng cảnh giác lúc đã yên vị ngồi trên xe, dưng cũng chỉ nhiêu đó.

Lúc này, bàn tay đang giữ Bạch Trác hơi thả, không còn cầm chặt như trước nữa.

Hôm nay là giao thừa, không nên làm như vậy.

“Anh có biết không?” Cô cự quậy ngón trỏ, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay anh: “Em không sợ những thứ ấy.”

Cô dừng lại rồi thú thật: “Nhưng ban nãy có một khoảnh khắc em đã sợ vô cùng.”

Môi cô cong cong khi nhận thấy người bên cạnh cứng đờ, cô lật lòng bàn tay lại, ngón tay luồn qua kẽ tay của anh, mãi đến khi mười ngón tay đan vào nhau, nắm thật chặt, cô mới cất lời: “Em còn tưởng rằng anh muốn nuốt lời.”

Cái lần ở quán đồ ăn chiên trong kỳ nghỉ hè, Hứa Yếm cho rằng cô sợ mình nên lựa chọn xoay người bỏ đi y như trong phim điện ảnh, thậm chí không cho cô cơ hội lên tiếng.

Bạch Trác phải chịu đựng nửa tháng trời mới tìm anh và nhận được đáp án mà mình mong muốn.

Nhưng vừa nãy trong giây phút khi nghe Hứa Yếm bảo cô ‘quay đi đi’, Bạch Trác thực sự rất sợ, cô cực kỳ sợ hãi, cô sợ Hứa Yếm sẽ buông tay cô thêm một lần nữa.

“Nếu như em sợ và muốn rời đi thì chính miệng em sẽ nói cho anh.” Bạch Trác cất giọng: “Cơ mà trước khi em mở miệng thì anh đừng quyết định thay em…”

Nói đến đây, cô mím môi, khó khăn lắm mới tỏ hết những lời còn lại: “Trừ khi anh đổi ý.”

Bạch Trác biết Hứa Yếm sẽ không thay đổi ý định, cô chỉ đang lấy ví dụ mà thôi. Đây chỉ là một phần vạn khả năng, trong lòng cô, đây chỉ là một giả thuyết, thế nhưng Bạch Trác không tài nào chấp nhận sự tồn tại của giả thuyết này: “Không được!”

“Anh không được đổi ý.” Cô căng thẳng nhìn vào mắt anh, nhấn mạnh: “Anh không được hối hận.”

“Anh đã thừa nhận mình tin em.” Cô nói: “Em cũng tin anh, anh phải giữ lấy lời.”

Một lát sau, cô mới nghe anh đáp lại, dường như anh đang cố đè nén cảm xúc, nhưng mà từng chữ thốt lên cô vẫn có thể nghe rõ ràng: “Ừm, không hối hận.”

Anh chêm thêm: “Sẽ giữ lời.”

Khó khăn lắm anh mới có được, sao lại hối hận cơ chứ. Bạch Trác mới là người có quyền lựa chọn trong mối quan hệ của bọn họ.

Anh chắc chắn sẽ giữ lời, vừa rồi khi bắt gặp hắn ta, anh muốn giấu ngay cô đi, giấu vào một nơi không ai trông thấy được. Từ đầu chí cuối anh chưa từng nghĩ sẽ buông đôi tay ấy.

Lúc đó anh chỉ nghĩ: “Trời tối quá, không còn sớm nữa, Bạch Trác sẽ sợ, không thể buông tay.”

Thật sự không thể buông tay.

Từ lúc Hứa Yếm quyết định vươn tay ra đã không nghĩ đến chuyện buông tay, cho dù có gãy tay đi nữa.

Anh đã từng nói, anh muốn ích kỷ một lần.

Chỉ lần này thôi.

Cho dù anh chưa giải quyết xong tất cả, anh cũng muốn trói Bạch Trác ở bên mình.

Hứa Yếm nghĩ, nếu như có thể, anh bằng lòng buông tha cho hết thảy mọi chuyện đã qua, chỉ cần anh có thể đổi lấy một Bạch Trác, dẫu có phải nếm những đớn đau kia thêm một lần nữa, anh cũng bằng lòng.

Anh bằng lòng.



Không biết có phải cô tưởng tượng ra không mà lúc về nhanh hơn mọi lần, cảm giác chỉ mới đi được nửa đường thì tài xế đã dừng xe.

“Điểm đến của hai cháu ở phía trước, tôi không thể đổ xe trước cửa được, hai cháu cứ đi bộ thẳng là tới nơi.”

Bạch Trác nghe bác tài nói vậy thì ngó ra ngoài cửa xe, cách đó vài chục mét đúng là có hai con sư tử đá hết sức bắt mắt.

Đúng là nơi này.

Cô vô thức bật thốt vì ngỡ ngàng: “Sao nhanh quá vậy.”

Tiếng cô nhỏ, tài xế ngồi phía trước không nghe thấy, song Hứa Yếm ngồi bên cạnh cô thì nghe rõ mồn một. Anh khẽ cười mỉm, giả vờ không nghe thấy mà thanh toán tiền xe.

Đến khi xuống xe, anh mới nhắc nhở: “10:10 rồi.”

Cô vốn đang sầu sao lần này xe chạy nhanh vậy, lúc nghe đến thời gian thì hơi giật mình: “Nửa tiếng trôi qua mau thế ư.”

Lúc họ đi ra chắc khoảng 09:40, cứ tưởng tài xế vội về nhà nên lái xe nhanh, ai ngờ còn chậm những mười phút.

Chờ Bạch Trác chấp nhận sự thật này xong Hứa Yếm mới hỏi: “Có bị muộn không?”

“Không muộn.”

Anh dắt tay cô vào một cửa tiệm, vừa đi vừa nghe cô ríu rít: “Em vừa gửi tin nhắn cho anh trai em rồi.”

Khi nhắc đến chuyện này, Bạch Trác tự động bỏ qua sự không đúng về vấn đề thời gian. Cô không hề đề cập đến mấy dấu chấm than quá to đùng trong tin nhắn Bạch Lẫm gửi cho mình, không những thế còn tự thay đổi thông tin cho xuôi tai: “Về trước 10:30 là được.”

Nói đoạn, cô bổ sung: “Anh ấy đồng ý ạ.”

Hứa Yếm đang đi trước thì ngừng bước chân lại khi nghe câu nói này, anh quay sang rồi bật thốt: “Đồng ý ư?”

“Đồng ý.” Bạch Trác gật đầu, trả lời kín kẽ không lọt: “Bởi vì rõ như ban ngày thế mà, chúng mình hợp nhau dù ở bất cứ phương diện nào.”

Thậm chí cô còn đàng hoàng hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không thấy vậy à?”

Ban đầu cô giữ vững thái độ và cử chỉ, định sẽ cứ đến khi nhận được đáp án từ anh. Song kế hoạch sơ bộ luôn có sự chênh lệch cực lớn so với thực tại, còn chưa nghe anh đáp, chỉ chạm mắt nhau mấy giây đã không trụ nổi.

Hai mắt cong veo với giọng nồng nàn nét cười, cô mạnh miệng thốt: “Nhưng em cho là vậy đấy.”

Không ai xứng đôi vừa lứa hơn hai người bọn họ, Bạch Trác vẫn luôn cho là vậy.

“Ừm.” Hứa Yếm thấy cô cười thì gật đầu. Sau đó vừa kéo cô đi tiếp, vừa trả lời: “Em nói chí phải.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hai người không hẹn mà cùng nhau bước chậm lại, vui cười nắm tay nhau dưới ánh đèn.

Dưng dầu đường có xa, dầu có chậm chừng nào cũng đến lúc tới điểm cuối, huống chi khoảng cách chỉ có vài chục mét.

“Bọn Tào Lâm về nhà ăn tết hết rồi ạ? Khi nào thì họ quay lại? Chắc năm nay phải quay lại sớm nhỉ?” Bạch Trác hỏi: “Nghe nói lớp 12 đã bắt đầu học thêm? Bọn họ…”

Cô hỏi hết điều này tới điều nọ, nhưng hình như đáp án lại chẳng mấy quan trọng.

Hứa Yếm kiên nhẫn trả lời từng câu, đến cuối cùng Bạch Trác nhìn anh không biết phải hỏi thêm gì, chỉ có thể bối rối gọi tên anh.

“Hứa Yếm.”

Tất cả lời đến bên môi dưng cô không biết phải giãi bày thế nào cho phải.

Cô muốn đi cùng anh, cô không muốn để anh quay về, không muốn Hứa Yếm đối mặt với hắn ta, với gia đình đó.

Bạch Trác bỗng thấy sợ hãi.

“Không sao.” Dường như anh biết cô đang nghĩ gì, anh đưa tay xoa nhẹ tóc người thương: “Tin anh đi.”

Anh sẽ giải quyết ổn thỏa.

Kể cả là Hứa Hoành Kiến hay là bất kì ai khác, anh đều xử lý được êm thấm.

“Vào đi.” Hứa Yếm buông tay ra: “Cuối tuần gặp.”

Anh cố ý nói thật nhanh thế mà Bạch Trác lại tỉnh đúng chỗ: “Mười ngày lận.”

Từ thứ tư tuần này đến chủ nhật tuần sau, không nhanh chút nào.

Cô toan cất tiếng thì thình lình có người gọi tên: “Trác Trác?”

Bạch Trác sững sờ, đánh mắt sang thì thấy cách đó không xa có một người đang đứng. Ông vừa xuống xe, theo ông còn cả mấy người ăn mặc chỉnh tề, không giống như đến ăn cơm mà giống bàn chuyện làm ăn hơn.

Bạch Trác đưa tay lên chào ông: “Chú Chu.”

Chu Y Sinh vẫn bận đồ như mọi ngày, có vẻ chú rất thích trang phục thời Đường, lúc nào trông cũng ôn tồn, lễ độ.

Chú giống văn nhân hơn là thương nhân.

Dù khuất trong tối song vẫn có thể mơ hồ thấy hai đứa đang nắm tay nhau, tuy vậy Chu Y Sinh chỉ mỉm cười, tỏ vẻ điềm đạm: “Hai đứa ăn cơm ở đây sao?”

“Vâng.” Bạch Trác gật đầu: “Trên tầng hai ạ.”

“Ừ.” Chu Y Sinh liếc chàng trai không thấy rõ mặt đứng kế bên Bạch Trác, cười bảo: “Hai đứa cứ tự nhiên.”

Ông nói: “Pháo hoa đêm nay thật đẹp.”

Đời người chỉ được mấy chục năm, không nên bỏ lỡ những cảnh đẹp thế này.

Chu Y Sinh đến gần: “Vậy chú vào trước.”

“Vâng.” Bạch Trác vẫn không buông tay mặc dù ông đứng rất gần, tuy trông rõ hơn nhưng cô không muốn thả, còn tiếp câu: “Chú Chu, chúc mừng năm mới ạ.”

Nghe cô chúc, ông thoáng ngạc nhiên, sau đó cười tươi hơn làm dịu đi vết sẹo: “Năm mới vui vẻ.”

“Có điều hôm nay chú không mang theo bao lì xì, ngày mai cháu đến nhà.” Chu Y Sinh: “Chú Chu sẽ mừng cháu một bao lì xì thật to.”

“Giám đốc Chu, tôi có đây.” Một người đeo kính đứng bên lên tiếng: “Ngài dùng đi.”

“Không cần phiền phức thế.” Chu Y Sinh khoát tay ngăn động tác của anh ta: “Không vội, ngày mai tôi mừng sau.”

Ông nói thêm: “Phải không nào, Trác Trác.”

“Vâng.” Bạch Trác phối hợp thưa: “Ngày mai cháu sẽ đến chúc tết chú ạ.”

Hứa Yếm nghe Bạch Trác có quen ông, ắt hẳn cũng thân thiết, cộng thêm vài lời mà ông đã nói nên lúc chia tay anh cũng gật đầu coi như chào tạm biệt.

Anh vẫn luôn đứng trong bóng tối, chỉ khoảnh khắc gật đầu mới lộ diện dưới ánh sáng, Chu Y Sinh trông thấy rõ diện mạo của anh. Một thoáng qua ấy, lúc ông ngoái lại ánh mắt hóa đờ đẫn, chân đã nhấc lên giữ nguyên tư thế bất động.

Chu Y Sinh đực người, ông nhìn thẳng người đứng ở góc tối nãy giờ không chớp, thình lình bước đến đó.

Khoảng cách vốn không xa bị kéo ngắn lại, nét mặt và động tác của ông khác lạ, Bạch Trác vô thức muốn chắn trước mặt Hứa Yếm nhưng ai đó còn nhanh hơn cô.

Anh kéo cô ra sau lưng bảo vệ, sự phòng bị thuở đầu bay biến nay lại trỗi dậy.

Anh cau mày lẳng lặng quan sát Chu Y Sinh.

“Chú Chu…” Cơ mà cô gái sau lưng anh thì sốt ruột, vừa nãy mới gặp Hứa Hoành Kiến, tình huống này cực dễ khiến cô liên tưởng đến ông ta, cô thực sự không thích.

Chu Y Sinh không phải Hứa Hoành Kiến, cô biết, ấy vậy vẻ mặt của ông không đúng.

“Chú Chu.” Thế là cô gọi ông lần nữa: “Sao vậy ạ?”

Điều này khiến Chu Y Sinh hoàn hồn, nom vẻ đề phòng của chàng trai trước mặt, ông cố dằn cơn sóng dữ nơi đáy lòng: “Không có gì.”

Ông lui về sau hai bước, nở nụ cười hiền: “Chú thấy cậu bạn này hơi quen.”

“Xin lỗi.” Chu Y Sinh tiếp lời: “Dọa các cháu rồi nhỉ.”

Ông bảo như vậy, song mắt không rời khỏi Hứa Yếm, mất đi vẻ điềm đạm ngày thường.

Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến tâm trạng của ông dao động lớn như vậy, trong lòng cô, trước giờ ông vẫn luôn là người trầm tĩnh.

“Không ạ.” Bàn tay buông lỏng của Bạch Trác khẽ kéo tay áo của Hứa Yếm, sau đó cô bước lên một bước, đứng sóng vai anh: “Anh ấy hệt người bạn chú quen ư?”

Chu Y Sinh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Bây giờ khác rồi.”

“Xin lỗi.” Lần này ông bảo với Hứa Yếm: “Để cháu cười chê.”

Hứa Yếm cau mày, lắc đầu không đáp.

“Các cháu đói không? Có muốn ăn chút gì không?” Chu Y Sinh siết chặt bi lăn tay, lòng bàn tay luôn ấm áp khô ráo giờ đã ướt đẫm mồ hôi: “Vào ăn chút gì đi, coi như xin lỗi các cháu.”

Không đợi hai người họ trả lời, Chu Y Sinh đã chêm thêm: “Nếu như không muốn ăn ở đây thì đến chỗ khác ăn cũng được.”

Đám người đứng sau lưng ông thấy cảnh này thì mắt tròn mắt dẹt, không dám thở mạnh. Xưa nay họ chưa từng nghĩ có một ngày ông lại dùng giọng điệu thế này để mời người khác.

Vị này tuy không phải người kiêu ngạo, nhưng đến giờ phút này ông vẫn luôn được mọi người kính nể.

Ông thế này cũng khiến Bạch Trác sửng sốt một chặp, cô đưa mắt nom anh theo phản xạ.

Lúc này Hứa Yếm mới mở lời, anh từ chối: “Không cần đâu ạ.”

Sau đó anh đưa mắt sang cô, cất giọng từ tốn: “Bây giờ có vào không?”

Bạch Trác muốn nán thêm lát nữa, tuy nhiên cô chưa kịp cất lời thì chuông điện thoại đã vang lên. Vừa nhận cuộc gọi đã nghe Bạch Lẫm dọa ra rả cô về mau lên. Âm thanh to đến mức Hứa Yếm đứng bên cạnh cũng nghe được, tới độ Chu Y Sinh đứng cách đó hai bước cũng nghe lờ mờ.

Bạch Trác: “…”

“Đến cửa rồi.” Cô vội vàng bịt loa để ngăn tiếng thoát ra ngoài, ngắt lời Bạch Lẫm: “Em lại ngay đây.”

Bạch Trác cúp điện thoại, cô chỉ cửa, giọng ỉu xìu: “Em vào đây.”

Hứa Yếm đã từng nghe kể về Bạch Lẫm, mặc dù không biết nhiều nhưng tiếp xúc đôi lần cũng nắm phần lớn, sợ cô lén ra ngoài sẽ bị mắng mỏ.

“Anh…”

“Không sao đâu.”

Cả hai đồng thời cất tiếng, dưng anh chỉ bảo vậy rồi thôi.

Anh có thể làm gì được chứ?

Vào trong với cô không chỉ không thể nghe mắng thay, có khi còn đổ thêm dầu vào lửa.

“Trác Trác.” Lúc này Chu Y Sinh mở miệng: “Pháo hoa ở khắp thành phố này đẹp lắm.”

Ông cười nhẹ: “Cảm ơn hai đứa đã ngắm pháo hoa với một người cô đơn như chú lâu đến vậy.”

Bạch Trác gần như hiểu được ý của ông ngay tắp lự, Bạch Lẫm lúc nào cũng thế, chỉ được cái ngoài miệng, không chỉ không mật báo mà còn giấu giếm hộ cô, cô sẽ không làm sao cả.

Cô vừa định giải thích, song lời đến đầu môi không phát ra được.

Bởi vì anh rằng: “Cảm ơn.”

Cô không để ý, nhưng mà anh lo.

Bạch Trác nghĩ bụng, nếu bạn trai đã lo lắng như vậy thì mình cứ nhận ý tốt của chú Chu thôi.

“Vậy anh về cẩn thận.” Lúc gần đi, Bạch Trác nhắn nhủ: “Đến nơi nhớ phải gọi cho em.”

Hứa Yếm cười cười với cô, đồng ý: “Được.”

Nghe thế mà cô vẫn không yên tâm, cứ cảm giác mình quên gì đó. Mãi đến khi sắp bước vào cửa cô bỗng khựng lại, vội vàng xin: “Xin lỗi, chú chờ cháu một lát với ạ.” Rồi chạy như bay ra ngoài.

Thế là đoàn người đứng ngay cửa trố mắt trông cô gái hớt hải ra ngoài. Bên này nhân vật chính không có ý kiến gì, đương nhiên bọn họ cứ đứng chờ thôi.

Bây giờ tất cả đang đứng tại cửa, cao hơn mấy bậc thềm, dù rằng ngoài trời tối mịt, nhưng hành động kia rõ mười mươi.

Đến khi cô gái giang hai tay nhào vào lòng chàng trai, một người đàn ông để tóc 7/3 không kìm được tặc lưỡi.

“Bọn trẻ bây giờ,” Anh ta cười gằn: “Nếu như là con tôi, tôi…”

Chu Y Sinh vuốt ve bi lăn tay trong tay mình, dõi theo chàng trai phía xa ôm một lúc rồi buông tay, ngắt lời: “Tuyệt mà.”

Những người có mặt ở đây đều là cáo già lăn lộn trên thương trường, có gì qua mắt được, hai chữ kia đã đủ biết ông không vui.

Nụ cười trên mặt của người nọ cứng đờ rồi phụ họa: “Đúng là tuyệt thật, tuổi trẻ mà.”

Chu Y Sinh chỉ trông chàng trai phía dưới mà không đáp lời.

Những chuyện xảy ra bên này Bạch Trác không hề hay biết, cô thả tay ra, mắt chan chứa nét cười, nói ‘cuối tuần gặp lại’ với Hứa Yếm rồi chạy về.

Cả quá trình vỏn vẹn một phút, dưng mất một hồi lâu Hứa Yếm vẫn trong cơn mơ màng.

Anh cúi đầu ngắm món đồ trong lòng bàn tay, một lúc sau mới nắm chặt nó rồi quay gót ra về.

Hứa Yếm cầm món đồ trong tay, bên tai không ngừng quẩn quanh giọng của Bạch Trác, đến cả gió lạnh cũng trở nên ấm áp.

Mãi đến khi đứng dưới khu tập thể, anh ngẩng đầu trông ánh sáng trên lầu ba, thế rồi rủ hàng mi cất giấu cảm xúc nơi đáy mắt, xong xuôi mới cất bước tiến vào.

Hứa Yếm đứng trước cửa nhìn ổ khóa bị hỏng, sau đó đưa tay đẩy cửa ra.

“Xoảng!”

Hứa Yếm vừa bước vào, người bên trong ném một chai rượu, mảnh thủy tinh vỡ văng tung tóe cạnh chân anh.

Anh trợn trừng quan sát phòng khách, kẻ đã hai, ba năm không về nay đang ở đó, vẫn bét rượu như xưa, coi bộ dạng ông ta hết sức bậm trợn.

Điểm khác là trên mặt ông ta xuất hiện thêm một vết sẹo, có lẽ bị người ta rạch, tướm máu be bét khiến người ta khiếp sợ vô cùng.

HẾT CHƯƠNG 62