Rượu Mơ Xanh

Chương 6



Thẩm Âm Âm bị anh gõ đau, bẹp miệng xoa xoa đỉnh đầu, không nhịn được trừng mắt nhìn Lục Quyết.

“Yên tâm, sẽ không có lần thứ ba, chắc chắn”, cô lập quân lệnh trạng*, “Nếu không tùy anh xử lý!”

*Quân lệnh trạng: Lời thề trước khi chiến đấu.

Lục Quyết cười lạnh một tiếng, “Cô vẫn nên xử lý mấy thứ trên mặt mình trước đi.”

Hả?

Mấy thứ trên mặt?

Thẩm Âm Âm sờ sờ mặt, lúc này mới nhận ra mặt nạ vẫn còn trên mặt, tinh chất trên đó vẫn chưa khô hẳn, bảo sao vừa rồi cứ cảm thấy có gì đó kéo căng mặt ra, rất khó chịu.

Vậy nên vừa rồi cô, đắp cái mặt nạ này nói chuyện nửa ngày với Lục Quyết?

Lục Quyết bỗng nhiên cúi đầu nhìn cô, “Cô đỏ mặt cái gì?”

Mặt Thẩm Âm Âm có chút nóng, nhưng còn phải miễn cưỡng chống đỡ, “Ai đỏ mặt cơ?”

Cách mặt nạ vẫn có thể nhìn ra mặt cô đỏ lên, người này có con mắt xuyên thấu à?

“Lỗ tai cô đỏ”, Lục Quyết xuy một tiếng, không kiên nhẫn quơ tay, cầm lấy điện thoại, “Nói tiếp đi.”

Thẩm Âm Âm chạy bán sống bán chết về phòng.

Người ở đầu dây bên kia, nín cười mà nín đến mức cực kỳ vất vả.

“Nè, mình nói này Lục Quyết, cậu khá quá nhở, sao lại một bên thì gọi điện thoại, một bên làm cái chuyện này hahahaha……”

Khựng lại một chút, Lục Quyết mới hỏi, “Cái chuyện nào?”

“Ai leo lên người cậu? Làm gì nữa nhể? Với cả, cậu lấy cái gì bôi lên mặt người ta đó?” Giọng điệu bên kia cực kì mập mờ, “Lục Quyết, đối xử với con gái người ta cần phải dịu dàng nha.”

Lục Quyết ngồi ở trên sô pha, TV vẫn đang mở, chiếu tin tức buổi tối, anh tiện tay tắt đi. “Địch Việt, cậu cmn đừng có bậy bạ.”

Bên kia cười một tiếng, “Thế vừa rồi cậu vừa nói chuyện với ai?”

Lục Quyết đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh, xem có cái gì để ăn không.

Ngăn đông lạnh của tủ lạnh có rất nhiều sủi cảo, nhìn hình dạng, lập tức biết là dì Ngụy làm.

“Người giúp việc mới nhà tôi.” Anh nói.

Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo ở phòng bếp, dáng người thiếu niên cao ráo, anh đứng trước bồn nước, hơi cong mình, dùng nước rửa sạch tinh chất mặt nạ trên mặt mình.

Anh cao như vậy, nhưng lại cong mình để vừa với độ cao của bệ nước, có vẻ phá lệ nghẹn khuất.

“Thuê người giúp việc ở đâu thế, giọng nói ngọt ngào quá đi, giới thiệu cho mình đi?” Giọng điệu Địch Việt cực kì ngứa đòn.

Lục Quyết không nói gì.

Dựa vào mười mấy năm quen biết nhau, Địch Việt biết đây là dấu hiệu anh sắp tức giận, cười sửa lời: “Được rồi, trở lại chuyện chính, hạng mục kia cậu có nhận không?”

Đóng vòi nước, Lục Quyết nhàn nhạt nói: “Nhận, sao lại không nhận?”



Bởi vì tối hôm qua đắp mặt nạ, lãng phí rất nhiều thời gian, Thẩm Âm Âm phải đọc sách thẳng đến 1 giờ sáng mới chuẩn bị xong chương một bài mới trong chương trình học.

Lúc Lục Quyết lái xe đi ra ngoài, Thẩm Âm Âm vừa mới học xong.

Đây là lần thứ ba cô nhìn thấy Lục Quyết đi khỏi nhà vào đêm khuya.

Kỳ quái ở chỗ, buổi sáng hôm sau, cô nhìn thấy Lục Quyết trên bàn ăn.

Anh hơn nửa đêm chạy ra ngoài, không biết về khi nào, rõ ràng ngủ ít hơn cô, nhưng sao tinh thần lại tốt thế này?

Không hề có quầng thâm mắt, cũng không ngáp dài ngáp ngắn như cô.

Nhìn gần, làn da cực kì tốt, không nhìn thấy lỗ chân lông nào, không hề có mụn, ngày hôm qua chơi bóng rổ dưới ánh mặt trời gay gắt lâu như vậy, cũng không thấy đen đi.

Thẩm Âm Âm nghi ngờ anh có phương thức bí mật nào đó.

Hoặc không chỉ có buổi tối ở trong phòng lén đắp mặt nạ.

“Cô nhìn cái gì?” Lục Quyết dùng đốt ngón tay gõ gõ cái bàn.

Thẩm Âm Âm nhận ra anh rất thích làm động tác này, với cái nhìn dò xét của anh, giống hệt cảnh sát thẩm vấn tội phạm.

“Không có gì.” Cô dời ánh mắt đi.

“Đinh” một tiếng, bánh mì đã nướng xong, Thẩm Âm Âm để bánh mì trong đĩa, phết mứt trái cây lên.

Cô há miệng, còn chưa cắn được, bỗng nhiên thấy Lục Quyết nhíu mày nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt kia làm cô không thể hạ miệng.

Thẩm Âm Âm đẩy đĩa bánh mì đến trước mặt Lục Quyết, “Anh ăn……”

“Tôi không ăn cái này”, Lục Quyết hỏi, “Thím Ngụy đâu?”

Thẩm Âm Âm ngậm bánh mì, giọng nói mơ hồ: “Xin nghỉ.”

Lúc này, Trịnh Chỉ Như đi ra khỏi phòng, bà mặc bộ bộ trang phục công sở, tóc búi lên, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.

Thẩm Âm Âm chào buổi sáng, lại hỏi, “Không phải dì đã nghỉ phép rồi ạ?”

“Công ty có chút việc cần phải xử lý.”

“Ồ, con biết.” Lục Quyết đứng lên, tiếng ghế trượt trên sàn gỗ vang lên âm thanh khó nghe

Trịnh Chỉ Như nhìn anh, “Nửa tháng này thím Ngụy không đến đây, mẹ sẽ thuê một giúp việc khác đến đây.”

Mặt Lục Quyết vô cảm nói: “Con không cần, mẹ thuê ai chăm sóc con gái ngoan của mẹ đi.”

Anh liếc mắt nhìn Thẩm Âm Âm, nhấc chân đi ra ngoài.

Trịnh Chỉ Như nhíu mày, muốn phát cáu nhưng lại kiềm chế, bình tĩnh hỏi: “Con đi đâu?”

“Trường học.”

“Đợi vài phút, mẹ đưa các con đi.”

Lục Quyết cũng không quay đầu lại, xua xua tay, “Không cần, con tự đi.”

Anh đi rồi, Trịnh Chỉ Như đưa Thẩm Âm Âm đến trường học tập huấn, cả đường đi, bà không nói gì, vẻ mặt nặng nề tâm sự.

Thẩm Âm Âm biết, dì Trịnh vì chuyện của Lục Quyết, bây giờ mới không vui.

Nhưng cô chẳng thể an ủi được câu nào.

Nên nói gì đây, Lục Quyết cực kỳ phản nghịch, vẫn luôn như vậy, đối với cái gì cũng nhàn nhạt, không để bụng bất kỳ ai, mọi thứ đều tự lập, dường như ai hoặc chuyện gì cũng không thể làm anh vui được.

Buổi sáng tập huấn, ngoài thân thể mệt mỏi thì tinh thần Thẩm Âm Âm cũng không tốt được.

Không chỉ mình cô, bạn bè cả khối hầu như đều là cậu ấm cô chiêu chưa chịu thiệt bao giờ, không thể chịu được cái khổ này, tất cả đều giống như quả cà tím bị bóp nát, không có một chút sức lực nào.

Huấn luyện viên mắng bọn họ ước chừng năm phút, sau đó hạ lệnh cho bọn họ chạy ba vòng quanh sân thể dục.

“Không ổn, mình cảm thấy…… Mình sắp bị cảm nắng…… Mà chết.” Tưởng Kiều mắt trợn trắng lên cắm đầu chạy.

Còn Thẩm Âm Âm lại mệt đến mức không nói nên lời.

Từ nhỏ cô đã ghét chạy bộ, cực kì ghét.

Chạy đến vòng thứ ba, lập tức cảm thấy trái tim đập cực kì nhanh, cuối cùng Thẩm Âm Âm lê từng bước chân chạy nốt.

Sau khi chạy xong ba vòng, nam sinh trong lớp còn ổn, nữ sinh cơ bản đều đã tèo, một đám chạy xong nhanh chóng ngồi bệt xuống đất, sau đó bị huấn luyện viên thổi còi rống lên.

“Vừa mới chạy xong không được ngồi, tất cả đứng lên hết cho tôi!”

Mọi người hữu khí vô lực đứng lên.

“Đậu xanh, khỉ lớn hôm nay ăn thuốc ác liệt à, hay là nghẹn lâu lắm nên đầu óc hỏng rồi?” Đào Tử Dương nhỏ giọng mắng huấn luyện viên.

Thẩm Âm Âm nhìn gương mặt đen xì của huấn luyện viên, cảm thấy vế sau có vẻ đúng hơn.

Dù sao thì ngày hôm qua ông ta cũng ác liệt như vậy.

Đứng nghiêm nửa tiếng, huấn luyện viên dẫn bọn họ tập đi đều quanh sân thể dục.

“Chân đá thẳng tắp ra, mạnh lên, ổn định cánh tay cho tôi! Các cô các cậu chưa ăn cơm à? Hay là lại muốn chạy vòng!”

Thẩm Âm Âm nghe thấy hai chữ chạy vòng, sợ tới mức run rẩy, rồi không cẩn thận, cùng tay cùng chân.

Nhưng cái này chưa là gì.

Người đã nhầm thì khó mà sửa, một khi cùng tay cùng chân, thì không có cách nào sửa được, Thẩm Âm Âm thử mấy lần, cảm giác bản thân khó mà đi thêm được nữa.

Không muốn bị huấn luyện viên nhìn thấy rồi phải ăn mắng, Thẩm Âm Âm đi chậm lại, xuống cuối cùng của đội ngũ.

“Nâng cánh tay trái, đá chân phải, nâng cánh tay phải, đá chân trái……” Thẩm Âm Âm tự kêu khẩu hiệu.

Kết quả là vừa đá chân ra, lại cùng tay cùng chân.

Thẩm Âm Âm thở dài, buồn bực ngồi xổm xuống, buộc chặt dây giày đã tuột.

Bên cạnh bỗng dưng có trận cười vang.

Thẩm Âm Âm quay đầu, thấy một nam sinh dáng người cao lớn đứng cách đó không xa, trên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, mặc một cái áo thun trắng, nụ cười sạch sẽ, đôi mắt đào hoa, nhìn qua hơi quen quen.

Hình như đây là nam sinh ngày hôm qua chơi bóng với Lục Quyết?

Thẩm Âm Âm không chút biến sắc đứng lên, nghe thấy anh ta nói: “Đàn em, em cùng tay cùng chân kìa.”

“Không phải, tôi cố tình đi vậy đấy.” Mặc kệ như nào, ngoài miệng không thể nhận thua.

Thẩm Âm Âm bước hai bước về phía trước, động tác đi đường bình thường cũng bắt đầu cùng tay cùng chân.

…… Chắc chắn là có người ngoài hành tinh điều khiển chân tay của cô.

Không có gì bất ngờ, nam sinh lại cười rộ lên.

Thẩm Âm Âm nheo mắt lại nhìn anh ta, xụ mặt nói: “Anh cười người khác như vậy thật bất lịch sự.”

Làn da thiếu nữ trắng nõn, gương mặt bị phơi đến ửng đỏ, như nhiễm một tầng hoàng hôn, ngũ quan tinh tế nhưng lại không mất đi sự tươi trẻ của tuổi thanh xuân, có điều nói chuyện đâu ra đấy, thật là một sự tương phản đáng yêu.

Anh ta cảm thấy thú vị, thu hồi nụ cười tươi rói, nghiêm trang nói: “Em nói rất đúng, anh xin lỗi, anh là Địch Việt học sinh lớp 12-1, em tên là gì?”

Thẩm Âm Âm do dự một giây, đang muốn mở miệng.

Bỗng nhiên một quả bóng rổ bay đến, đập trúng lưng Địch Việt.

“Đậu xanh, cmn là ai……” Địch Việt quay đầu lại, nhìn thấy Lục Quyết, cười nói, “Cơn tức lớn thế, ngày hôm qua chưa hạ hỏa à?”

Lục Quyết không kiên nhẫn: “Đừng nói nhảm, cậu còn chơi bóng nữa không?”

“Chơi chứ”, Địch Việt bất đắc dĩ nói, “Đàn em, em còn chưa có nói cho anh em tên gì.”

“Em……” Thẩm Âm Âm do dự không biết nên nói hay không.

Mắt Lục Quyết sắc như dao, tay cắm trong túi đồng phục, liếc xéo Thẩm Âm Âm, “Cô không huấn luyện cho tốt đi, cố ý lười biếng?”

“Tôi không hề lười biếng.” Thẩm Âm Âm chậm chạp đi lên phía trước.

Cô không sợ cùng tay cùng chân.

Nhưng cô không muốn mất mặt trước Lục Quyết.

Lục Quyết lạnh lùng nhìn, Thẩm Âm Âm nâng cánh tay phải lên, thấy lại chuẩn bị nâng đùi phải lên, anh bỗng nhiên tăng âm lượng, “Huấn luyện viên của cô đến, đang nhìn chằm chằm cô.”

Cái gì?

Thẩm Âm Âm giật mình một cái, trái tim tê buốt hoảng loạn, cô không dám quay đầu lại, tay chân hỗn loạn, liều mạng bước về phía trước vài bước.

A?

Vừa rồi cô đi…… Hình như đi đúng?

Thẩm Âm Âm vừa mừng vừa sợ, còn chưa dám tin, cô lại thử đi thêm vài bước, tay chân phối hợp ăn ý.

Huấn luyện viên không còn phải lo lắng vì cô đi sai!

Rồi quay đầu nhìn, làm gì có huấn luyện viên nhìn cô chằm chặp, rõ ràng vẫn ở phía trước thổi còi!

Lục Quyết cố ý hù dọa cô.

Trời xui đất khiến, trị hết tật xấu của cô.

Hoặc, anh thật ra là……

Thẩm Âm Âm chớp chớp mắt, không thể nào, cái người ác liệt kia, làm sao mà có thể tốt bụng như vậy?

Nhưng cô vẫn không nhịn được mà quay đầu lại.

Chỉ nhìn thấy bóng dáng Lục Quyết, lưng thẳng đứng, trong tay cầm bóng, ngay cả mái tóc đen sau gáy cũng có chút ướt đẫm mồ hôi, trông thật phóng túng. 

“Hai người quen biết nhau à?” Địch Việt chuyền bóng cho Lục Quyết, cười hì hì nói, “Em gái khóa dưới này đáng yêu nha, giới thiệu cho mình đi?”

Lục Quyết liếc anh ta một cái, nâng cổ tay ném bóng.

Quả bóng tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp trên không, hoàn mỹ trúng rổ

Địch Việt cười vỗ vỗ vai anh, “Được rồi, đùa thôi, cậu biết tôi không thích loại thỏ nhỏ này mà”, anh ta bỗng nhiên nhíu mày, “Nhưng mà giọng nói quen ghê ấy, tôi nghe ở đâu đó rồi?”

Lục Quyết lười trả lời mấy lời này.

Có nữ sinh đến đưa nước cho hai người, rất có kỹ xảo, cả hai chai đều đưa cho Địch Việt, “Mời hai đàn anh uống nước.”

Đưa trực tiếp cho Lục Quyết, chắc chắn anh không nhận, nhưng Địch Việt dễ nói chuyện, khá dịu dàng với nữ sinh.

Anh ta đưa cho Lục Quyết, Lục Quyết nhìn, quả nhiên nhận lấy.

Ánh mắt nữ sinh mừng thầm, đang định hỏi wechat hay gì đó.

“Nhớ rồi!” Địch Việt bỗng nhiên tự gõ đầu, nói với Lục Quyết, “Cô ấy có phải là người giúp việc tối hôm qua ở trên người cậu không chịu xuống?”

Vẻ mặt nữ sinh tràn đầy khiếp sợ.

Tối hôm qua, ở trên người anh, không chịu xuống, người giúp việc.

Mấy từ này tổ hợp lại với nhau, lực sát thương rất rất rất lớn.

___________

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ sinh: Không ngờ anh là loại đàn anh này.