Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 15: Nuôi tiểu tam



Một chiều mùa thu, mặt hồ tĩnh lặng, những chiếc lá vàng nhẹ trôi trên mặt hồ, số còn lại bay trong gió.

Dáng một chàng trai thư sinh bên bờ hồ thả hồn về nơi xa vời. Anh ta đã đợi hơn 3 tiếng đồng hồ, chờ một người không thuộc về mình.

"Em xin lỗi đã để anh chờ!"

Lâm Quân Hạo quay lại ôm Cẩm Tú Nhi vào lòng, anh có thể chờ có thể đợi, nhưng tuyệt nhiên không muốn mất người con gái này mãi mãi.

"Đến thì tốt rồi, chúng ta đi ăn!"

" Anh đợi xíu..."

"Hử?" Lâm Quân Hạo quay lại thấy Hàn Giản Mạn đang tươi cười bước tới. Anh lập tức đổi sắc mặt âm trầm: "Sao em lại...?"

Ánh mắt Lâm Quân Hạo không vui, cả hai cô gái cười sượng. Nhanh chóng cả ba đã đến quá ăn gần đó.

Hàn Giản Mạn kéo Lâm Quân Hạo đi chọn món, vì đây là kiểu quán ăn tự chọn.

Lúc này Cẩm Tú Nhi buồn chán bốc điện thoại ra nghịch, chợt có một tin nhắn đến, xem là số lạ nên không xem, ai ngờ chuông tin nhắn reo liên tục. Cô bực bội mở ra xem, cô quét mắt tìm kiếm cảnh vật đôi nam nữ thân mật trong ảnh.

Ánh mắt dừng lại ở bàn phía xa đối diện. Trác Quân Đình vui vẻ bên cạnh Hạ Vy.

Chính ả cố tình gửi ảnh thách thức chính thất. Nụ cười gian xảo của ả va vào ánh mắt của Cẩm Tú Nhi.

Cẩm Tú Nhi biết rõ tâm địa xấu xa của Hạ Vy, cái cô không ngờ, chính là chồng vẫn lén lúc mối quan hệ mập mờ sau lưng mình.

Lâm Quân Hạo đứng phía xa trông thấy cặp đôi đó, nhìn rõ Cẩm Tú Nhi rơi lệ, anh muốn tiến lên đấm tên khốn đó, nhưng Hàn Giản Mạn ngăn lại.

Trác Quân Đình thấy tên [Tú Nhi đang gọi...] Hắn chao mày, rồi úp điện thoại xuống. Cô gọi thêm mấy cuộc thì hắn tắt nguồn điện thoại luôn.

Hạ Vy gửi đến một dòng tin nhắn: "Ha... Cô thấy tầm quan trọng của cô trong lòng Trác Quân Đình rồi đó. Sao còn chưa chịu rời đi."

Tiếp theo ả câu cổ thơm gò má nam nhân, Trác Quân Đình không phản kháng từ chối.

Lâm Quân Hạo hết chịu nỗi rồi, nắm tay kéo cô rời khỏi, Cẩm Tú Nhi đôi mắt hoen lệ nhoà cứ thế Lâm Quân Hạo đưa lên xe rời đi... Anh ta đã bỏ quên một cô gái luôn dõi theo phía sau mình.

Tình cảm bấy lâu Hàn Giản Mạn luôn chôn chặt trong tim, vì cô biết trong mắt và cả trái tim của Lâm Quân Hạo chỉ có duy nhất hình bóng của cô bạn thân Cẩm Tú Nhi.

"Khi nào thì anh mới quay lại nhìn em lấy một lần." Hàn Giản Mạn ôm trái tim đau nhói, hai hàng bước mắt như mưa...

Bên này Lâm Quân Hạo an ủi Cẩm Tú Nhi, anh muốn cô rời đi cùng anh. Đến một chân trời mới, làm lại từ đầu, nhưng cô đã từ chối anh. Đối với cô tình yêu dành cho Trác Quân Đình quá lớn rồi, cô yêu hắn đến hèn mọn rồi.

Lâm Quân Hạo là một người đàn ông hoàn hảo, cô từng ảo tưởng một ngày nào đó sánh đôi cùng anh, nhưng đó là trước khi cô gặp Trác Quân Đình, rồi bất thình lình trở thành vợ của một đại tổng tài bá đạo.

Ngay đó sau đêm tân hôn cô đơn, sáng ra cô thấy Trác Quân Đình say mèm ở sofa, muốn giúp hắn ta thu dọn mảnh vỡ thủy tinh, kết cục lại khiến hắn thức giấc bởi tiêng la đau của cô. Rồi hắn tỉ mỉ băng vết thương cho cô.

Có thể mọi người sẽ nói Cẩm Tú Nhi dễ rung động thế, nhưng thật sự đó là duyên phận trói buộc. Nếu cô dâu không chạy trốn, còn nàng không ham vui xem náo nhiệt lễ vu quy, thì Trác Thành đâu chọn nàng cưới cho con trai ông ta...

"Quân Đình... Anh hứa với em rồi đó, không đước nuốt lời." Hạ Vy xuống xe, không quên nỉ non làm nũng với nam nhân.

Cán cân này, ả nghĩ mình nắm chắc phần thắng rồi. Xe Trác Quân Đình vừa rời đi, thì khuôn mặt niềm nở bổng trở nên hung ác. Ngôi biệt thự xa hoa này là Trác Quân Đình mua cho Hạ Vy.

Trác Quân Đình đậu xem bên bợ hồ, đứng ở bờ hồ rít điếu thuốc lá. Rốt cuộc mình vì điều gì mà phải diễn trước hai người phụ nữ chứ? Tẻ nhạt.

"Sao hả bạn hiền!"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Trác Quân Đình Quân lại thì Lâm Quân Viễn đã vỗ vai hắn...

Cả hai đến qua Bar giải khoay, Trác Quân Đình uống khá say... Miệng không ngừng gọi tên Cẩm Tú Nhi.

Lâm Quân Viễn cầm điện thoại của hắn gọi ngay cho Cẩm Tú Nhi.

Khoảng 1 tiếng đồng hồ sau.

Cẩm Tú Nhi đứng trước quán Bar do dự không dám vào, bởi đây là nơi trai gái thác loạn. Cô thấy những cô gái ăn mặt thiếu vải lướt qua mình, còn chỉ trỏ nói cô quê mùa.

Cẩm Tú Nhi mặc quần tây phối áo sơ mi trắng, thu hút dâng chơi thích cảm giác mới mẻ với những cô nàng thơ ngây.

Một thanh niên anh tuấn bước đến chạm vào eo cô, buông lời mị hoặc.

"Cô gái tìm anh sao?"

- "Bốp."

Tên đó vừa dứt câu, một cú đấm ọc cả máu mỏ, nằm sõng soài dưới giày âu tổng tài, ngẩn lên thấy khuôn mặt nam nhân đen kịt. Tâm hồn hoảng loạn.

"Đại... đại... tha tha mạng."

"Cút!!"

Tiếng gầm của Trác Quân Đình khiến mọi người xung quanh đứng hình, ai nấy cũng rung hơn cầy sấy.

Tên trêu hoa ghẹo nguyệt co giò bỏ chạy.

"Đến đây vì ai?" Trác Quân Đình nâng cằm cô, hắn tỉnh rượu hơn phân nữa, đôi mắt đỏ ngầu do hơi men, da dẻ ửng hồng lên hết.

Trác Quân Đình da trắng nõn lại mang nhóm máu O, nên rượu nồng như thay da đổi thịt. Những nữ nhân vây quanh trầm trồ, hẳn là muốn tự nguyện dâng hiến thân xác.

Cẩm Tú Nhi không thể phủ nhận, chồng mình có sức hút cả hai giới, từ xa vẫn có nam nhân nhìn hắn mà thèm thuồng liếm môi.

"Tôi hỏi cô đến đây làm gì?"

Lâm Quân Viễn đứng cách vài bước chân cũng lắc đầu ngao ngán, rõ ra khi nảy kêu tên người ta, giờ tỏ vẻ bất cần.

"Anh say rồi em đưa anh về!"

"Không cần!" Trác Quân Đình hất cô ra...

- "Ầm."

Hắn nằm bẹt dưới sàng. Hoá ra là Lâm Quân Viễn đánh ngất hắn, để tiện đưa về...

"