Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 24: Người phụ nữ quan trọng của Trác Quân Đình



Đôi tay vô thức siết chặt. "Ai cho phép cô đề nghị ly hôn tôi chứ? Cẩm Tú Nhi tôi tuyệt đối không để cô rộng đường tới với tên Lâm Quân Hạo."

[...]

Trác Quân Đình ở công ty cứ đứng ngồi không yên. Nhân viên trình dự án toàn bị mắng tới tấp.

Tâm hồn hắn cứ lơ đểnh trên mây, mãi đến lúc nghe tiếng gõ cửa. Lâm Quân Hạo bước vào đặt dự án truyền thông trước mặt hắn.

"Gì nữa đây?"

"Truyền thông, giúp quảng bá sản phẩm bên anh đấy!" Lâm Quân Hạo cười cười.

Trác Quân Đình ký vào hợp đồng đứng dậy muốn tiễn khách, Lâm Quân Hạo chao mày.

"Trác tổng, sao anh nôn nóng đuổi tôi vậy?"

Lâm Quân Hạo đúng là đang cố ý châm chọc Trác Quân Đình.

Nếu là ngoài công ty thì Trác Quân Đình sẽ không nhượng bộ Lâm Quân Hạo.

"Trác tổng, có cô gái muốn gặp." Thư ký bước vào thông báo.

Lâm Quân Hạo xoay người ra ngoài, thì thấy Cẩm Tú Nhi bước vào, chợt tim anh thắt lại.

Trác Quân Đinh khó chịu liền đai nghiến vợ: "Cô đến thăm người trong mộng sao?"

Cẩm Tú Nhi ngoảnh đầu nhìn bóng Lâm Quân Hạo đi khuất, nghĩ thầm tại sao Trác Quân Đình biết trước đây cô thích thầm học trưởng.

Trác Quân Đình quét sạch vật dụng trên bàn mang cô vợ đặt lên, cưỡng hôn đôi môi mềm, cô càng kháng cự hắn càng ấn mạnh thân thể mỏng manh xuống bàn.

"Anh bỏ ra!" Cẩm Tú Nhi cắn mạnh vào vai hắn.

"Aiz... Cô...!" Hắn đau điếng rít một hơi, gằng giọng.

Cô trèo xuống đứng khoảng cách xa hắn, cô chưa thấy anh không biết xấu hổ như hắn, nơi văn phòng trang trọng, mà như phòng ngủ nhà hắn.

"Đây là công ty, anh làm vậy? Không thâý kỳ cục sao?"

"Ha... Hay cô đang sợ người trong mộng thấy!"

Cẩm Tú Nhi không hiểu nỗi Trác Quân Đình, rõ ràng cô đã nói rõ lòng mình, nhưng tại sao hắn cứ cho rằng cô thích Lâm Quân Hạo...

Hắn sang phòng họp hai tiếng đồng hồ, cô ở phòng hắn đợi quá lâu, nên gục trên bàn làm việc.

Lúc quay lại Trác Quân Đình có chút bất đáp dĩ bế cô vào trong giường ngủ riêng nghỉ ngơi.

"Thật sự mình đang trả thù sao?" Hắn không biết bản thân đang muốn làm gì với cô vợ hờ. Sao cứ không nở làm tổn hại cô nữa.

Trác Quân Đình quyết định đi công tác một tuần sẵn du lịch cho khuây khoả tâm hồn. Đến lúc về hắn sẽ giải quyết cuộc hôn nhân...

"Thiếu phu nhân, hoa hồng được cô chăm nở đẹp thật." Nữ hầu gái khen ngợi Cẩm Tú Nhi.

Trác Quân Đình đứng đằng xa trông thấy nụ cười tươi của Cẩm Tú Nhi, có chút gì đó vấn vương.

Thấy Trác Quân Đình về, cô lập tức vào trong xách cập, tháo cà vạt giúp hắn. Dọn cơm hầu hạ hắn...

"Cô chuẩn bị đi!"

"Làm gì?"

Trác Quân Đình trầm mặt một lúc: "Cô không nhớ cha à?"

Cẩm Tú Nhi hớn hở ôm chầm lấy Trác Quân Đình: "Cảm ơn anh!"

Hắn vô thức cũng vòng tay bao bọc cô. Cảnh này Hạ Vy đã trong thấy, ả nghiến răng ganh tỵ.

Coi như một ân huệ cho cô ta vậy. Trác Quân Đình nghĩ bản thân chỉ chi chút cảm tình cho con gái kẻ sát nhân...

Lái xe một đoạn dài đến nhà lau ở Quảng Tây... Sau khi thăm cha xong, hắn đưa vợ đi dạo hết Quảng Tây cho biết, dù sao hắn cũng chưa bao giờ đi chơi riêng cùng Cẩm Tú Nhi.

Cẩm Tú Nhi thăm cha xong, tinh thần rất vui vẻ, chồng cô không ác đến mức hại cha mình.

Hạ Vy luôn theo sát nhất cử nhất động của bọn họ.

Trác Quân Đình đi phía trước đột nhiên đứng lại.

"Ạch." Cẩm Tú Nhi thắng không kịp đập đầu vào lưng hắn: "Anh sao vậy?"

"Theo tôi đến đấy!"

Trác Quân Đình kéo cô vào một cửa hàng thời trang, Cẩm Tú Nhi không cách nào nhắm mắt đi theo.

"Phục vụ, chọn quần áo phù hợp cho cô ấy!"

Cẩm Tú Nhi hết hồn quay qua nhìn người đàn ông mạnh miệng, giờ thấy hắn ta toả ra hào quang vua chúa di hành rồi.

"Thôi không cần đâu!" Cẩm Tú Nhi lắc đầu từ chối, nhíu nhíu tay áo áo nam nhân.

"Cô chọn đi... Lằng nhằng!" Trác Quân Viễn xoay người ngồi xuông sofa chống cằm ngắm nghía, đến bộ thứ N. Chợt hắn ngẩng ra bộ vấy xoè thước tha, rất đẹp, hình bóng một nữ nhân xinh đẹp hiện lên trong đầu hắn, người phụ nữ đó có nụ cười ngọt ngào hao hao giống Cẩm Tú Nhi.

Hắn chạy đền ôm chặt cô vào lòng.

"Chuyện gì vậy? Anh ấy? Cẩm Tú Nhi gần như ngạc thở với vòng siết đó, có một phục vụ chạy đến nhắc nhở hắn.

"Quý khách... Quý khách..."

Phục vụ gỡ tay hắn tay, Cẩm Tú Nhi ho sặc sụa...Trác Quân Đình ngẩn ra vài giây.

"Thanh toán hết chỗ đấy, gửi về biệt thự Trác gia, trên phố Kim Mã."

"Vâng ạ!" Nữ nhân viên nhận lấy thẻ đen quẹt xong trả hắn.

Cả hai rời khỏi trung tâm thời trang, đến một nhà hàng sang trọng.

"Bộ vấy này, rất hợp với cô!"

Cẩm Tú Nhi tỏ vẽ nghi ngờ: "Có phải anh đang nhớ Hạ Vy?"

- "Ầm."

Trác Quân Đình không vui, dộng bàn một cái rầm.

"A..."

Cẩm Tú Nhi xoay người nhìn xung quanh, thấy mình bị chú ý, có phần ái ngại, nhẹ nhàng gấp mỉ vị đặt vào chén của hắn.

"Em... Xin lỗi!"

"Ừ"

Nét mặt Trác Quân Đình trầm xuống sầu não. Cô cũng không dám nói gì nữa.

"Ầm."

Một tiếng chấn động...Trác Quân Đình nằm dưới sàn bất tỉnh.

"Quân... Quân Đình..."

Cẩm Tú Nhi hốt hoảng, nhân viên giúp cô đỡ người sang phòng khách sạn...

"Anh ta... Sốt cao quá!" Cẩm Tú Nhi bất đáp dĩ tháo cút áo chờm mát giúp cơ thể rắn rỏi. 6 múi nam nhân lộ ra hấp dẫn.

Cô thầm nghĩ Trác Quân Đình có tập gym không mà hình thể hoàn hảo thế này, lúc ngủ trông hắn càng hấp dẫn người nhìn, hàng mi dài cong khoe rõ, đôi môi đỏ son tự nhiên. Thật sự khuôn mặt đẹp tinh xảo hơn trong tranh vẽ bước ra.

Cẩm Tú Nhi chách lưỡi mệt mỗi, có chồng đẹp trai thì chắc ai cũng muốn, nhưng chồng ngoại tình chắc chẳng ai cần. Có phải cô đã yêu chồng đế hẹn mọn mất rồi. Phải chi giây phít này đứng lại mãi mãi.

Cô sợ khi trở về phải đối mặt sẽ chia chồng với kẻ khác.

Trác Quân Đình tỉnh dậy thấy nữ nhân gục bên cạnh, hắn vô thức vuốt ve mái tóc mềm mượt. Nhìn kỹ thì Cẩm Tú Nhi khá giống người phụ nữ mà Trác Quân Đình luôn tôn thờ.

"Anh tỉnh rồi, để em lấy nước." Cẩm Tú Nhi đặt thuốc vào lòng bàn tay nam nhân, sốt sắn rót nước giúp hắn.

Đôi mắt long lanh, khiến hắn xao động...