Rượu Và Súng

Chương 10



Hiện giờ Herstal có chút nghi hoặc rằng có lẽ bọn họ đã đánh giá thấp Mark Jones ngay từ đầu, tên này đã dạy dỗ ra một đứa con gái cướp ngân hàng nên có khi cũng chẳng kém cạnh.

Gã làm theo chỉ dẫn của Jones, thay đổi địa điểm giao dịch và lái xe đến một con đường xa hơn. Chắc hẳn cảnh sát của Hardy vẫn đang theo dõi gã nhưng có thể bây giờ họ hơi bối rối.

Dòng ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ xe dần dần chuyển sang màu tối hơn. Theo chỉ dẫn của Jones, gã lái xe đến một con hẻm tối và hẹp, đèn đường mờ ảo nên gã chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng đen của những tòa nhà phía trước.

Herstal nhìn bóng tối, trong lòng có dự cảm không lành. Sau đó Jones nói qua điện thoại: “Lái xe tới đó, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ mui trần và đi về phía trước.”

Một nước đi khá thông minh, đây có lẽ là con đường duy nhất dẫn đến địa điểm Jones đã chọn. Sau khi Herstal lái xe vào, xe cảnh sát đi theo gã đều bị mắc kẹt bên ngoài hẻm. Trong con hẻm tối tăm khó có thể nhìn rõ có bao nhiêu tòa nhà, nếu gã bước vào một trong số đó thì Hardy và những người khác sẽ phải tốn rất nhiều thời gian để tìm kiếm.

Chưa kể người đàn ông này vừa ra lệnh cho gã vứt thiết bị theo dõi đi. Chết tiệt!

Herstal thầm thở dài trong lòng rồi lái xe vào con hẻm hẹp như được chỉ dẫn. Jones ước tính khá chính xác, sau khi xe chạy vào con hẻm, không gian xung quanh chật hẹp đến nỗi ngay cả cửa cũng không mở được. May mắn thay, gã đã lái chiếc xe do Sở Cảnh sát cung cấp thay vì xe của chính mình. Chiếc xe của gã làm gì có cửa sổ mui trần.

Dù Herstal đang nghĩ gì trong đầu thì nó cũng không hiện rõ trên khuôn mặt gã. Gã lôi chiếc ba lô đựng tiền từ ghế sau ra, trong đó có những tờ tiền cũ không có số hiệu. Đây giống như một vụ bắt cóc kiểu cũ của Hollywood, và tất nhiên gã phải khịt mũi khinh thường.

Gã kéo ba lô rồi leo ra khỏi cửa sổ, bước lên mui và nhảy ra khỏi xe. Âm thanh trống rỗng vang lên đầy khó chịu trong sự im lặng, đâu đó trong bóng tối có thể ẩn nấp một kẻ săn mồi. Gã nhếch khóe miệng về phía đêm đen và nở một nụ cười sắc bén.

Thân hình của gã nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.



Khi Albarino đậu xe, hắn nhìn thấy cảnh tượng như sau:

Xe cảnh sát đều bị chặn ở lối vào ngõ, đèn cảnh sát xanh đỏ nhấp nháy như điên. Cảnh sát Hardy đứng trước một chiếc ô tô đặt một tấm bản đồ lên cốp xe, vừa xem bản đồ vừa dùng bộ đàm chỉ đạo các đội khác nhau bao vây khu vực.

Giọng Hardy vô cùng tức giận và bối rối. Khi Albarino đi ngang qua, Hardy ngước lên nhìn hắn như một con thú ăn thịt đang cảnh giác rồi đột nhiên hỏi: “Cậu lái xe khi đang say à?”

Đúng vậy, Herstal chắc chắn đã đề cập rằng gã đã ở quán bar ‘Ông Đây Muốn Bỏ Việc’ với Albarino và Olga trước khi đến Sở Cảnh sát. Albarino mỉm cười với Hardy mà không hề có chút áp lực tâm lý nào: “Đây không phải chuyện quan trọng nhất vào lúc này nhỉ? Hay là anh muốn cho tôi vé phạt ngay?”

Hardy khịt mũi một cách giận dữ, dù miễn cưỡng thì ông cũng phải thừa nhận rằng Albarino nói đúng.

Tuy nhiên ông không biết ‘chuyện quan trọng nhất’ không phải việc Albarino có say rượu lái xe hay không mà là trong cốp xe của Albarino có một thi thể được bọc bằng túi nylon – trợ lí của nạn nhân vụ án khiến ông ta đau đầu cách đây không lâu. Cổ của nó được cắt đến sạch sẽ, máu từ từ nhỏ xuống túi nhựa. Không ai có khả năng nhìn vấn đề từ góc độ vĩ mô như vậy vì suy cho cùng bọn họ không phải Chúa.

Nếu sĩ quan Hardy mà biết được thì nhiều chuyện đã không diễn ra như vậy rồi.

“Anh không thể tìm thấy anh ta à? Anh ta có thiết bị theo dõi trên người không?” Albarino hỏi: “Làm ơn nói với tôi là có thiết bị theo dõi trên người anh ta.”

Hardy trông cực kỳ tức giận: “Bọn tôi đã cài đặt thiết bị theo dõi nhưng anh ta đã ném nó đi theo chỉ dẫn của tên khốn Jones đó. Nhờ công của nhóm cảnh sát chịu trách nhiệm theo dõi mà bọn tôi mới đến được đây, còn anh ta đi đến chỗ mẹ nào…” Ông chỉ vào sâu trong con hẻm tối tăm nơi có rất nhiều tòa nhà: “Hiện tại chỉ có thể tìm kiếm từng cái một.”

“Khả năng phản trinh sát thực sự rất mạnh.” Albarino bình luận không chút cảm xúc.

Hắn nhìn Hardy tức tối phái tất cả các đội đi tìm kiếm. Bọn họ đều hiểu rằng thời gian đang trôi qua, mỗi giây trôi qua đều mang theo mạng sống con người. Bọn họ đứng trong bóng tối một lúc lâu, và rồi…

Họ nghe thấy một âm thanh sắc nhọn xé toạc bóng tối.

Hardy đột nhiên đứng thẳng lên, kinh hãi nhìn về hướng đó: “Có phải tiếng súng không?”



Vài phút trước.

Herstal chắc chắn gã đã bước vào một nhà máy bỏ hoang. Bụi và nhiều hạt thô không rõ tên trôi nổi trên sàn, có thể là tàn tích của rỉ sét, những đường ống rỉ sét chất đống và đan chéo nhau xa ngút tầm mắt không rõ mục đích sử dụng, mấy tờ báo cũ và đồ nhựa đóng đầy bụi.

Khi bước xuống sàn, gã nghe thấy tiếng động vật nhỏ nào đó chạy ngang qua góc. Mark Jones đứng giữa bóng tối, gã chỉ có thể nhìn thấy đường nét của tên bắt cóc qua ánh đèn đường chiếu vào từ bên ngoài.

Jones cầm khẩu súng trong tay và thận trọng đối mặt với Herstal, những ngón tay gã run bần bật vì rượu hoặc có thể lo lắng.

“Giơ tay lên.” Người đàn ông nói với chất giọng thô ráp và run rẩy.

Herstal không còn cách nào khác. Gã buông tay, ba lô trong tay rơi một cách nặng nề xuống đất tung lên một lớp bụi. Khi gã giơ tay, chuyển động của quần áo đủ để chứng minh cho đối phương rằng gã không mang theo súng. Herstal nhìn qua người đàn ông và thấy cô bé kia – cô nhỏ bị trói vào một cái ống rỉ sét, khuôn mặt đẫm nước mắt và có vẻ vẫn còn sống.

Gã không biết có nên tỏ ra nhẹ nhõm hay không, có lẽ lúc này gã phải làm như thế mới đúng là bản tính của con người.

“Tôi khuyên anh không nên làm vậy,” Herstal nói với giọng trầm, sử dụng cùng một điệu khi gã phải đối phó với những khách hàng cứng đầu nhất: “Lựa chọn của anh đúng là vô lí.”

“Thế à?!” Jones rít lên, nòng súng run rẩy chỉ vào ngực gã: “Theo mày thì cái gì mới là hợp lí?”

“Chiếc xe đó sẽ không ngăn được cảnh sát được đâu, cho dù tôi có vứt thiết bị theo dõi đi thì bọn họ cũng sẽ sớm đến đây thôi. Anh biết điều này mà.” Herstal nói và vẫn giữ nguyên tay, lưng gã thẳng và trông thanh lịch ngay cả khi đứng ở tư thế như vậy. Màn đêm làm mờ đi vẻ mặt Herstal, nếu không Jones sẽ nhìn thấy vẻ khinh thường không thể giấu được trên khuôn mặt gã. “Nếu anh nhận tiền chuộc rồi trốn thoát thì mọi chuyện sẽ rắc rối hơn nhiều. Davis chỉ bị thương nặng chứ không chết, nhưng nếu anh mang theo tiền bỏ trốn hoặc thậm chí giết tôi trước khi đào tẩu thì thứ anh phải đối mặt không chỉ đơn giản là mấy lời buộc tội tương tự như trước đâu.”

Gã nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương. Đó là một đôi mắt điên cuồng và hèn nhát khiến gã cảm thấy vô vị.

“Mark,” Herstal nói với giọng điệu có phần vừa đủ cám dỗ: “Anh có thể xin bào chữa từ bỏ phạm tội nếu anh dừng lại ngay.”

“Mày nghĩ tao có thể quay đầu được sao!” Jones hét lên: “Tao còn có thể làm gì nữa?! Con gái tao chết rồi!”

Herstal cho rằng nếu Jones thực sự nghĩ như vậy thì đã giết luôn con gái của Davis thay vì đòi tiền chuộc, nói thẳng ra thì tên này vẫn muốn tiền.

Nhưng lí trí mách bảo Herstal rằng việc chỉ ra điều này bây giờ sẽ chẳng có ích gì cho mạng sống của gã, vì vậy gã chỉ bình thản nhìn chằm chằm vào người kia trong bóng tối. Gã ngập ngừng nói: “Jones…”

“Đừng nói nữa,” giọng đối phương trở nên lạnh lùng hơn: “Chuyện đã rồi, mày đá cái ba lô đó ra đây.”

Có lẽ số phận của Herstal đã định rồi. Gã chắc chắn sau khi đá chiếc ba lô qua, người đàn ông sẽ kiểm tra xem số tiền bên trong có vấn đề gì không rồi giết chết gã và cô bé mà không chút do dự. Nếu may mắn, Hardy và những người khác có thể đến trước khi mọi chuyện xảy ra, nếu không may mắn thì khi đến nơi, họ sẽ nhìn thấy thi thể gã dần dần lạnh đi trên mặt đất.

Herstal im lặng hai giây, sau đó ngoan ngoãn đá chiếc ba lô về phía Jones. Nhưng không biết là do mặt đất đầy bụi và gồ ghề hay do Herstal đã tính sai trọng lượng của chiếc ba lô nên nó không dừng lại dưới chân Jones; thay vào đó, nó dừng lại ở vị trí chính giữa của hai người một cách kì quặc.

Jones im lặng trong hai giây rồi lặng lẽ chửi một tiếng.

Tên bắt cóc đành chĩa súng vào Herstal bằng một tay rồi từ từ bước tới nhặt chiếc ba lô lên. Có thể Jones không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực phạm tội như cô con gái cướp nhà băng của mình nhưng lòng tham từ trong xương tủy của bọn họ hẳn là giống nhau.

Herstal bình tĩnh nhìn gã từ từ cúi xuống, xoay chiếc ba lô sang một góc thích hợp rồi mở khóa kéo bằng những ngón tay run rẩy, chiếc ba lô chứa đầy những tờ tiền không có số seri. Gã kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc đó – khoảnh khắc mà Jones phải cúi đầu xuống để xem xét những tờ giấy kia.

Jones sẽ không giết Herstal cho đến khi chắc chắn rằng số tiền vẫn ổn. Đó chính là điểm yếu của tên này.

Súng vẫn chĩa thẳng về phía trước, Jones cúi đầu…

Herstal lao về phía trước như một con báo, người kia vừa nghe thấy âm thanh thì lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi và tức giận, một tay vẫn đang đặt trên khóa kéo ba lô.

Có tiếng súng nổ.



Một tiếng lẩm bẩm điên cuồng thoát ra từ môi Hardy, có lẽ toàn là những lời chửi bới không phù hợp. Ông vừa sắp xếp nhân viên cảnh sát nhanh chóng đi tới nơi có tiếng súng nổ, vừa nhảy qua nóc chiếc xe chặn đầu ngõ rồi nhảy sang đầu bên kia con hẻm.

Sau đó ông quay lại phía Albarino và hét lên: “Al, đợi ở đây với những cảnh sát khác, đừng chạy lung tung!”

Ông nói với giọng điệu như thể đang nói chuyện với một học sinh tiểu học lần đầu tiên đến siêu thị nhưng không thể trách ông được. Albarino với nụ cười ấm áp, giọng điệu tán tỉnh và đôi khi có hành vi hơi ngỗ ngược về mặt nào đó cũng khá giống một sinh viên mới tốt nghiệp đại học dễ mến mới ra trường, cái kiểu mà sẽ bị mấy tên đầu đường xó chợ lừa gạt hết tài sản. Vì vậy, một số sĩ quan lớn tuổi trong Sở Cảnh sát chắc chắn sẽ áp dụng giọng điệu lo lắng này khi nói chuyện với hắn ở hiện trường vụ án nguy hiểm, và sĩ quan Hardy cũng không ngoại lệ.

Albarino đáp lại đối phương bằng nụ cười ấm áp và lo lắng, nhìn bóng dáng của đối phương lao vào bóng tối vô định.

Lúc này có vài xe cảnh sát đang đậu phía sau Albarino, những cảnh sát căng thẳng túc trực ở đó một cách không cần thiết như thể bọn họ thực sự lo rằng Jones sẽ xuất hiện từ con hẻm này. Kỳ thật Albarino đã nhìn bản đồ, con đường này là đường xe chạy duy nhất dẫn vào khu nhà máy bỏ hoang phía sau. Nếu là Jones, gã cũng sẽ lựa chọn rời đi bằng cách đi bộ.

Nói tóm lại, các sĩ quan cảnh sát hoặc đang chờ thời cơ hoặc đang chăm chú lắng nghe bộ đàm, không ai để ý đến Albarino quá nhiều. Hắn lặng lẽ rút lui vào bóng tối dài do bức tường bao phủ rồi nhanh chóng đi về hướng có tiếng súng. Chắc chắn hắn có thể tìm một cánh cửa khác để vào nhà máy vì hắn gần như đã ghi nhớ nội dung trên bản đồ.

Hắn muốn xem Herstal Armalight có bị giết bởi một kẻ bắt cóc cấp thấp vô vị hay không, đây mới là điều hắn quan tâm nhất ở thời điểm hiện tại.



Đầu súng của Jones rung lắc dữ dội vì tên bắt cóc quá sợ hãi và khiến viên đạn không thể bắn trúng Herstal. Gã cảm thấy một cơn gió như thiêu đốt lướt qua đùi mình, sau đó là một luồng hơi nóng, cơn đau giảm đi nhờ adrenaline – viên đạn sượt qua chân trái của gã để lại một vết rách không sâu, bây giờ thì không đau lắm nhưng sau này chắc chắn sẽ đau khủng khiếp.

Tất nhiên đó là giả sử gã có thể sống sót đến ‘sau này’.

Cùng lúc đó gã lao tới trước mặt Jones và hất tên này xuống đất.

Đối phương chửi rủa, đồng thời chiếc ba lô đựng đầy tiền giấy bị hất đổ. Herstal có thể cảm nhận được số tiền rơi xuống đất sẽ khiến những ai giẫm phải bị trượt chân. Hai người lăn thành một quả bóng, tay gã tóm lấy cổ tay Jones và định vặn nòng súng sang hướng khác…

Đoàng! Có một tiếng súng khác.

Viên đạn trượt và bay lên trần nhà. Đầu Herstal ong ong vì sốc nhưng ít nhất thì lợi thế là người của Hardy chắc chắn có thể lần theo tiếng súng và nhanh chóng tìm thấy nơi này.

Điểm bất lợi cũng nằm ở đây, gã không có nhiều không gian để ‘chơi’ theo ý mình.

Herstal thô bạo hất khẩu súng ra khỏi tay đối thủ. Trong lúc ẩu đả, gã đá nó ra xa bằng chân không bị thương cho đến khi nghe thấy một âm thanh lanh lảnh khi nó va vào một vật kim loại nào đó. Jones buông ra một tiếng kêu tuyệt vọng nhưng vô ích.

Máu Herstal sôi sục dưới da, cuồng nộ với ham muốn đâm thủng cổ họng người trước mặt. Bàn tay của Herstal kẹp chặt cổ Jones, gã có thể nghe thấy một tiếng rít trầm phát ra từ cổ họng đối phương. Đôi mắt của tên ngốc cuối cùng cũng mở to đầy sợ hãi như thể đã muộn màng nhận ra mình đang đối mặt với kẻ săn mồi nào.

Đối với Herstal, gã đang tưởng tượng ra cảm giác sử dụng dao, tiếng máu ùng ục yếu ớt chảy ra khi lưỡi dao sắc bén xuyên qua bụng và làm nát tan nội tạng. Dưới chiếc mặt nạ nóng hổi dần dần bị xé rách, gã gần như bình tĩnh khép các ngón tay lại, kiểm soát sức lực và đếm thời gian. Hardy sớm hay muộn cũng sẽ đến, và cho đến khi ông ta đến thì gã phải tận hưởng hết mức có thể.

Bởi vì họ đang vật lộn để bảo vệ mạng sống của mình, không ai có thể đổ lỗi cho họ.

Herstal lắng nghe âm thanh không khí đi vào khí quản của đối phương ngày càng yếu dần, mạch đập của đối phương đập điên cuồng và hấp tấp giữa các ngón tay. Nếu gã đẩy đủ mạnh hoặc đủ nhanh thì đối thủ sẽ sớm bị sốc, nhưng đáng tiếc điều đó không thể xảy ra trong hôm nay.

“WLPD! Mọi người giơ tay lên!”

Herstal đột nhiên buông tay ra, khóe miệng nhếch lên một cách điên dại và lạnh lùng trong bóng tối.

Cuối cùng sau khi lấy lại được hơi thở, Jones run rẩy và hất gã ra khỏi người mình, và tất nhiên là Herstal đã làm theo. Một đội cảnh sát đông đúc lao lao tới Jones đang chóng mặt vì thiếu oxy nhưng vẫn cố gắng trốn thoát, một đội khác đến giải cứu bé gái đang khóc đến gần như ngất đi.

Herstal đứng dậy một cách loạng choạng vì cơn đau dần quay trở lại chân, viên cảnh sát bên cạnh cũng nhận thấy. Gã lơ đãng lắng nghe đối phương nói mấy thứ như ‘chấn thương’ và ‘cấp cứu’ nhưng không nói gì, gã nhìn về phía trước: Jones bị một số cảnh sát đè xuống đất và còng tay nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía gã. Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia hoảng sợ mơ hồ và khó tin. Đôi khi, gã cảm thấy vô cùng thoả mãn khi nạn nhân nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.

Cùng lúc đó, một bàn tay nắm lấy khuỷu tay gã.

Herstal quay lại và nói với giọng bình tĩnh hơn: “Albarino.”

Pháp y nhìn gã, mỉm cười rồi nói với các cảnh sát khác: “Tôi sẽ đưa anh ấy lên xe cứu thương.” Hắn vừa đỡ vừa ép gã bước về phía trước, ghé vào tai gã thì thầm: “Bart không cho tôi vào nên tôi phải lén vào đây đó. Phải đi trước khi anh ta phát hiện tôi đang ở đây thôi.”

Lúc này Hardy đang đứng cô bé kia, một tay che ông choàng qua vai nhóc như đang bảo vệ, hình như ông đang gọi cho vợ của Davis. Herstal không có ý định nhúng tay vào đó nên gã đi theo sự dẫn dắt của Albarino về phía trước, để lại hàng loạt vết máu nhỏ giọt trên mặt đất.

Tuy nhiên, Albarino quả thực là một chàng trai luôn vượt quá sự mong đợi của gã, bởi ngay khi hai người vừa bước ra ngoài, đối phương dùng tay một cách điêu luyện và hất gã vào bức tường gồ ghề bên ngoài nhà máy.

Nếu cơn đau ở chân của Herstal không từ từ quay trở lại khi adrenaline giảm dần thì gã đã không phải khuất phục và nhục nhã thế này. Albarino nhìn gã trong màn đêm với một nụ cười kì lạ trên khuôn mặt và nói với giọng điệu có vẻ thực sự thích thú: “Anh bị thương rồi.”

“Khả năng quan sát của cậu thật đáng kinh ngạc đấy, pháp y Bacchus,” Herstal mỉa mai trả lời.

Albarino chớp mắt, nụ cười nở rộng, và rồi cuối cùng, trước sự ngạc nhiên của Herstal, tên điên này buông vai gã ra, lùi lại một bước và quỳ xuống trước mặt gã.

Những ngón tay của Albarino lạnh buốt, mang theo sự tò mò thuần túy đặt lên vết thương trên chân gã, ngón trỏ của hắn thăm dò miệng vết rách do viên đạn, những ngón còn lại rơi vào quần tây của gã.

Herstal khẽ rít lên.

“Anh đang chảy máu thật,” Albarino nói với giọng điệu trầm ngâm như đang tuyên bố.

“Mặc dù có thể làm cậu thất vọng nhưng tôi cũng là con người.” Herstal trả lời thẳng thừng. Gã cũng biết tin đồn rằng luật sư xã hội đen khét tiếng lột lớp da người thì lộ bản chất là một người máy đã được lập trình hay sao đó.

Albarino khẽ cười một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn Herstal, đôi mắt sáng xanh như đom đóm: “Chán anh quá, Herstal. Nếu tôi dùng răng cởi khóa quần của anh thì anh có ngạc nhiên hơn không?”

“Vậy thì chúng ta lại phải nói về khoảng cách giữa con người với nhau, tôi tưởng cậu không thích nói về chủ đề đó,” Herstal trả lời.

Albarino vẫn mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương gây ra cảm giác đau rát như kim đâm, điều này chắc chắn đã vi phạm nguyên tắc y tế nào đó.

Hắn vẫn bình tĩnh, nhà máy đang hỗn loạn và cảnh sát sẽ không đến đây đâu nhưng Herstal vẫn cảm thấy khó chịu.

Gã cau mày và nói: “Pháp y Bacchus…”

“Lúc nãy anh muốn bóp chết nó à?” Albarino đột nhiên hỏi.

“Cái gì?”

Hàng mi dày và cong của chàng trai hạ xuống trong giây lát rồi lại ngước mắt lên, thấm đẫm sự cám dỗ một cách cố ý. Thế nhưng có vẻ hắn không mê hoặc một người tình tiềm năng mà là một con quái vật khổng lồ. Giọng hắn lại trở nên nhẹ nhàng hơn: “Lúc anh dùng ngón tay bóp cổ nó ấy, anh cố tình bóp nhẹ lại để kéo dài thời gian. Đó là một tính toán rất tinh vi… Lúc đó anh có tưởng tượng rằng anh sẽ bóp cổ nó đến chết không?”

“Cảnh sát sẽ không nghĩ như vậy.” Herstal trả lời, khuôn mặt của gã dường như được che phủ bởi một chiếc mặt nạ kín mít. Không biết câu hỏi này có xúc phạm gã ta hay không mà nó khiến vẻ mặt gã ta trở nên lạnh lùng hơn.

“Đúng rồi, bọn họ sẽ nói đó là tự vệ, Jones còn chưa chết.” Albarino thản nhiên nói, dùng ngón trỏ ấn vào mép vết thương và vô tình chọc vào một chút. Máu bắt đầu chảy xuống ngón tay hắn, và chắc hẳn nó phải đau khủng khiếp nhưng Herstal chỉ căng cơ dưới ngón tay và không phát ra âm thanh nào.

Albarino buông chân gã ra, ngón tay cái khẽ lướt qua vết máu trên ngón trỏ, giọng nói vẫn vô tư, trong lời nói ẩn chứa quá nhiều sự thích thú: “Khi giết tên đó trong tưởng tượng, anh có cương lên không?”

“Thô lỗ quá đấy pháp y Bacchus,” Herstal lạnh lùng trả lời.

“Ừ.” Albarino đồng ý, hắn vỗ nhẹ vào mắt cá chân trái của Herstal, chạm vào thứ gì đó cứng cứng dưới ống quần, rồi lập tức đứng dậy. Herstal nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ gì đó gần như là giận dữ.

“Đúng là anh sẽ buộc bao dao găm vào chân trái.” Albarino nói, hắn không ngẩng đầu lên mà vẫn nhìn máu đang dần khô trên đầu ngón tay: “Anh thuận tay trái à?”

Khuôn mặt Herstal chìm trong màn đêm, gã nói nhỏ: “Albarino.”

“Được rồi, được rồi. Đi băng bó vết thương thôi,” Albarino nhanh chóng trả lời. “Nó đang phơi bày hơi nhiều rồi.”