Rượu Và Súng

Chương 12



Cuối cùng tôi cũng nhận được email từ Quantico.

Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi đã viết email cho họ ít nhất cũng phải một tháng trước để hỏi xem liệu tôi có thể đưa một số vụ án tôi đã xử lí khi còn làm việc tại BAU vào cuốn sách mới của mình hay không.

Theo hiểu biết của tôi về mấy người bận rộn này, tôi thực sự không mong đợi bất kì ai trong số họ dành thời gian để phản hồi. Tôi đã đề cập điều này với Al vào tối trước khi đến quán rượu và cậu ta ấy trả lời: “Nhưng sao chị không gọi rồi hỏi? Bọn họ là từng là đồng nghiệp của chị mà?”

Đây là một câu trả lời điển hình của Albarino bởi lẽ cậu ta có mối quan hệ tốt với tất cả mọi người (có lẽ ngoại trừ Herstal), thậm chí mấy người bạn trai và bạn gái cũ của cậu ta đều sẵn sàng duy trì mối quan hệ bạn bè thân thiết. Người này có một khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta phát điên lên.

Vì vậy, tôi đoán cậu ta không thể tưởng tượng được cái cảnh khủng khiếp mà nhiều người gặp phải khi người ta rời công việc cũ mà chẳng mấy vui vẻ.

Người trả lời email là Lavazza McArdle, hình như ba năm sau khi tôi nghỉ thì người này vẫn đang đứng đầu BAU. Và anh ta vẫn khiến tôi khó chịu như mọi khi, cảm giác khó chịu này không thể được gói gọn trong vài cuộc tranh cãi trước khi tôi từ chức và nắm tay mà tôi đấm thẳng vào mặt anh ta.

Vừa nhìn thấy người gửi là anh ta là tôi đã đoán được chuyện xui rủi sắp rơi vào đầu. Chắc chắn rồi, không những không đồng ý với bất kì đề xuất nào của tôi trong email, mà tôi chỉ muốn bổ sung thêm hai vụ án vào sách của mình và không có ý định nêu tên các nạn nhân, anh ta còn đính kèm một bài giảng đạo lí đầy ‘cảm lạnh’ trong email.

Cảnh tượng này giống hệt cuộc cãi vã của chúng tôi trước khi tôi nghỉ việc. Anh ta cứ nói đạo lí về ảnh hưởng xã hội và cảnh báo tôi rằng một số vụ án nếu công khai sẽ gây hoang mang dư luận. Anh ta nói như thể những công dân tuân thủ luật pháp này không quan tâm đến những vụ án giết người biến thái trên báo chí ấy. Sau đó anh ta còn dặn tôi phải cảnh giác với những tên sát nhân bắt chước sẽ xuất hiện nếu các vụ án được công khai. Cuối cùng anh ta sẽ dẫn dắt cuộc trò chuyện về phần tôi ghét nhất.

“Olga,” anh ta nói, và ngay cả khi đó chỉ là một email thì tôi vẫn có thể tưởng tượng ra giọng điệu đầy cảm xúc của anh: “Tôi rất lo lắng khi biết tin cô chuyển đến Westland. Tôi đã nói từ trước khi cô nghỉ rồi, trong số vô vàn lựa chọn thì Westland là cái tệ nhất. Tôi đề nghị cô nên chuyển đến Bờ Tây, mức sống ở nơi này phù hợp với thu nhập của cô hơn, khí hậu cũng tốt cho sức khoẻ hơn.”

Vấn đề là McArdle hành xử như thể anh ta là con gà mẹ của vạn vật, bao gồm mọi người và mọi thứ trong tầm mắt anh. Đây là lí do tại sao cuối cùng bọn tôi lại bất hòa, bởi vì không phải ai cũng cần một người quan tâm quá mức (không ai mượn) giống người cha già hay lải nhải không ngừng.

Trong thế giới của McArdle, nhân loại được chia thành hai phần riêng biệt: Những người tốt trong sáng và ngây thơ và những kẻ tâm lí bệnh hoạn có khả năng và có thể sẽ phạm tội, giữa bọn họ chẳng có bước đệm nào cả. Vì vậy, người lãnh đạo BAU đáng kính này quan tâm sâu sắc đến tất cả những người tốt trong sáng và ngây thơ, đồng thời có thái độ khinh thường tất cả những kẻ xấu tiệm năng.

Chúng ta không cần phải thảo luận về những mặt xấu của thuyết nhị nguyên về đạo đức, nhưng nói chung là khi anh chắc chắn tôi đang trượt từ mặt tốt sang mặt xấu, cú trượt mà anh đã cố gắng ngăn chặn còn tôi thì chẳng biết nó có tồn tại, xung đột giữa chúng tôi nổ ra.

Thực lòng mà nói, anh ta còn không hiểu tại sao tôi lại viết những cuốn sách đó, có lẽ chỉ cần nhìn thấy những cuốn sách này với những câu chuyện giết người và phân tích tâm lí trên kệ sách văn học cũng sẽ khiến anh ta phát mệt. Nếu có thể quay trở lại thời Trung Cổ, McArdle sẽ trở thành kiểu linh mục già ôm khư khư quyền diễn giải Kinh thánh bằng tiếng Latinh, cái quyền khiến anh ta cảm thấy thoải mái bởi anh luôn lo lắng về những điều ‘tàn nhẫn’ đó sẽ bị kẻ ác lợi dụng để cám dỗ những con cừu non vô tội của mình.

Tôi muốn kể những câu chuyện, kiến thức và thế giới mà tôi nhìn thấy cho người khác không phải vì muốn nổi tiếng (mặc dù tiền bản quyền từ những câu chuyện này cho phép tôi sống thoải mái). Bây giờ McArdle rõ ràng là đang tưởng tượng tôi câu kết với những phóng viên báo lá cải.

Vì vậy, khi anh ta nói ‘tốt cho sức khỏe’, tôi chắc chắn anh đang đề cập đến sức khỏe tinh thần của tôi. Tôi nhớ cuộc trò chuyện giữa anh với người quản lý lúc bấy giờ trước khi tôi từ chức. Anh ta cáo buộc tôi là ‘thờ ơ với nạn nhân và còn ngưỡng mộ hành động của những kẻ sát nhân’.

Tôi không nghĩ mình từng ‘ngưỡng mộ’ bọn chúng, mặc dù tôi không có ý che giấu sự quan tâm của mình đối với những người này, bọn chúng hấp dẫn như những câu đố vậy. Và điều quan trọng nhất là nếu muốn đánh giá thế giới tinh thần của những kẻ giết người hàng loạt này một cách hoàn toàn khách quan thì làm sao chúng ta có thể mang thái độ định kiến và chỉ trích?

Vì vậy, đương nhiên tôi sẽ đến Westland nơi có những kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng tại Mỹ. Tôi hi vọng một ngày nào đó, tôi có thể thực sự mở trái tim của họ, hi vọng rằng những bí ẩn này có thể được tiết lộ trước những người bình thường như chúng ta. Khi đó ấy à, McArdle vẫn sẽ nghĩ tôi thông đồng với lũ báo lá cải, ha.

Suy sụp vì việc này (nhưng tôi lại không ngạc nhiên, đó là McArdle mà), tôi đã định kéo Albarino ra ngoài tối nay để say, và nếu cậu ta muốn thì cũng có thể dẫn theo luật sư yêu quý của cậu đi cùng, có khi luật sư cũng không đồng ý.

Kế hoạch trên cũng thất bại.

Nhưng có lẽ vị thần nào đó trên bầu trời dù có tồn tại hay không (tôi không nghĩ là ông ấy tồn tại) thì cuối cùng cũng bắt đầu khóc vì sự xui xẻo của tôi khi bắt đầu ngày mới.

Người Làm Vườn Chủ Nhật lại gây ra thêm một tội ác.

Khi mô tả sự kiện này, tôi sẽ không bao giờ nói ‘mãi rồi điều tốt đẹp cũng đến’ vì có người chết thì rõ ràng không phải là điều tốt đẹp. Rõ ràng việc Người Làm Vườn đặt một hộp sọ hoa trên bàn làm việc của Herstal là một điều không hay, ít nhất là nếu đặt mình vào vị trí của Herstal thì là như vậy.

Nhưng đây thực sự là bước phát triển quan trọng nhất trong vài năm qua. Có một điều gì đó mới và chưa được định hình trong M.O. của Người Làm Vườn Chủ nhật, và tôi có lì do để tin rằng Herstal là nguyên nhân. Người Làm Vườn là một kẻ giết người hàng loạt trẻ tuổi nên rất dễ thay đổi. Tôi không biết phong cách của hắn sau hôm nay sẽ như thế nào, nhưng càng thay đổi thì hắn càng bộc lộ nhiều điều cho chúng ta biết.

Tôi cố gắng an ủi Bart bằng giả thuyết này nhưng anh ấy rõ không nghĩ vậy. Bart tội nghiệp, hôm nay toàn là tin xấu: Người Làm Vườn đã đột nhập vào văn phòng của Herstal, hình như hắn đã phá hủy hoàn toàn hệ thống giám sát trong toà nhà trước khi bước vào, và cả camera giám sát trên đường phố bên ngoài cũng chẳng ghi được gì.

Hắn như bị mây mờ che phủ, còn Al thì không có nhiều việc phải làm. Hộp sọ được xử lý gọn gàng đến mức trông gần như giả tạo.

Đến chiều, phía Bates có thông tin trước khi tôi tan làm, khi ấy Herstal cuối cùng cũng có thời gian để đến WLPD để lấy lời khai lần thứ mấy trong vòng hai tuần qua. Tôi nghĩ Bart không cần phải đưa thẻ vào cửa cho Herstal mỗi lần anh ta đến nữa, cứ cấp cho anh ta một cái thôi.

Bart là người trả lời điện thoại, lúc anh ấy đang ngồi đối diện tôi trong phòng thẩm vấn thì anh ấy trả lời điện thoại. Al không có tại Sở, vẻ mặt của Bart khi đặt điện thoại xuống thực sự rất đáng thương, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy bối rối như vậy kể từ khi kẻ đánh bom xả súng tàn sát trong thành phố vào năm ngoái.

Anh ta nói: “Nguồn gốc hộp sọ của Người Làm Vườn là trợ lí của Richard Norman. Anh cũng biết cậu ta đấy, anh Armalight.”

Thế nên chuyện như sau: Trong vòng hai tuần, Nghệ Sĩ Dương Cầm đã giết một người, Người Làm Vườn Chủ Nhật đã giết hai người. Chúng ta có thể đang bước vào giai đoạn đỉnh điểm cho cảm hứng giết người nào đó, và Herstal quen biết cả ba nạn nhân.

Lúc này, tôi hiểu được biểu hiện của Bart: Đó là vẻ mặt cho thấy anh ấy muốn đăng ký Chương trình Bảo vệ Nhân chứng FBI cho Herstal.

Bản thân Herstal cũng có một vẻ ngạc nhiên nhỏ xíu, đó có lẽ là mức tối đa mà khuôn mặt lạnh lùng cho phép anh ta thể hiện. Và lúc đó tôi đã nói một điều gì đó không chín chắn lắm, không phải là tôi đang muốn suy ngẫm về điều đó đâu, nhưng tôi đã nói: “Thật đáng tiếc.”

Herstal lịch sự nói: “Cô nói sao?”

Sau đó tôi phải giải thích với anh ấy rằng tôi đã định hỏi trợ lí của Richard Norman xem Richard có từng lên kế hoạch giết em trai mình hay không. Tôi luôn cảm thấy Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland sẽ không tùy tiện đưa ra chủ đề ‘Cain’. Với tiền án của mình, gã có xu hướng trừng phạt nạn nhân của mình bằng những tội lỗi bọn họ đã gây ra.

Khi tôi nói điều này, Bart tỏ ra có chút tiếc nuối, có lẽ anh ấy vừa mới nhớ ra điều này. Đây không phải lỗi của anh ta, gần đây bọn tôi bị thu hút bởi vụ án ‘Abel’ của Người Làm Vườn. Việc thẩm vấn nhân chứng vì phỏng đoán về kiểu phạm tội có hơi quá đáng, ít nhất là thủ tục cũng khó mà cho phép.

Thành thật mà nói thì đây cũng chỉ là phỏng đoán.

Khi chúng tôi mặt đối mặt và thở dài một cách không cần thiết, Herstal đang quan sát chúng tôi với ánh mắt dò xét như một luật sư, ánh mắt này có chút đáng sợ.

“Đây quả thực là một ý tưởng khả thi,” sau đó anh ta chậm rãi nói, giọng điệu của anh ta luôn khiến tôi nghĩ rằng anh ta đang vừa nói vừa kiểm tra độ thật thà của lời mình nói: “Nhưng đáng tiếc, tôi chưa bao giờ nghe Richard đề cập đến chuyện này. Tôi nghĩ trợ lí của anh ta có thể không biết chi tiết.”

Tuy nhiên, bây giờ nói gì cũng đã quá muộn, đầu của trợ lí Richard sáng nay đã nằm trên bàn của Herstal.

“Sẽ rất thú vị nếu Richard thực sự cố gắng giết anh trai mình và trợ lí của anh ta biết điều đó,” tôi nói. Sau đó Bart nói riêng với tôi rằng tôi nghe có vẻ như đang thực sự mong đợi điều thú vị gì đó, có lẽ tôi đã quá lộ rồi.

Herstal chỉ nhìn tôi với vẻ mặt dò hỏi khiến tôi có cảm giác như mình đang đứng trước bảng đen để trả lời các câu hỏi.

Thế là tôi nói tiếp: “Vậy tôi đành nghi ngờ Người Làm Vườn đang giúp Nghệ Sĩ Dương Cầm xóa bỏ bằng chứng, nghĩa là hai người họ quen nhau. Hoặc ít nhất là sau sự việc Cain và Abel thì hai người họ đã biết nhau. ”

Bart phát ra một tiếng rên rỉ rồi cảnh báo tôi đừng gieo vào đầu anh ấy suy nghĩ khủng khiếp đó.

“Sau khi hai kẻ giết người hàng loạt như họ gặp nhau, liệu họ có chọn giúp đỡ lẫn nhau không? Tôi nghi ngờ rằng ngay cả khi họ biết nhau thì họ cũng chỉ muốn giết nhau thôi.” Herstal bình luận.

“Tại sao không?” Tôi hỏi anh, “Có gì mâu thuẫn giữa ý định muốn giết đối phương và muốn đảm bảo đối phương không bị người khác bắt được à?”

Và anh nói: “Người Làm Vườn trang trí các bộ phận của xác người bằng hoa để làm quà cho người khác. Đây không phải là một mâu thuẫn hiện có sao?”

“Hầu hết mọi người sẽ nói rằng không có sự mâu thuẫn nào giữa ‘cái chết’ và ‘tình yêu’, và tôi chắc chắn Người Làm Vườn cũng cảm thấy như vậy về hình ảnh tượng trưng của món quà đó. Anh cũng biết mà, ‘sự sống khác với cái chết là bởi bản chất của chúng chứa đựng nguồn gốc mâu thuẫn’.” Tôi trả lời.

Trích dẫn xuất hiện trong bài báo Các tác phẩm của Derzhavin của nhà phê bình văn học người Nga V. G. Belinsky. Mình dịch lại câu này từ bản dịch tiếng Anh (bài gốc là tiếng Nga).

Herstal sau đó nheo mắt nhìn tôi với vẻ mặt giống như một con vật trước khi nó cắn thứ gì đó. Anh ta nói với giọng khó chịu: “Tôi đoán câu này xuất phát từ một tác phẩm triết học nào đó? Quý cô Bách Khoa Toàn Thư.”

Tôi không khó chịu nhưng tôi thực sự ghét việc mọi người gọi tôi là ‘Quý cô Bách Khoa Toàn Thư’. Chắc hẳn anh ta đã nghe được biệt danh này từ Albarino, đối với mấy vấn đề này thì cái miệng Albarino quả là không ngăn được.”

“Triết học là kim chỉ nam dẫn chúng ta đi trên con đường đen tối này, và anh Armalite, hãy cẩn thận với tiếng kêu từ địa ngục của Mephistos.” Tôi nhắc nhở anh ấy như một đòn phản công.

Và Herstal quả là một kẻ khó chịu, anh ta hỏi với giọng điệu mỉa mai không lệch đi đâu được: “Cô nghĩ tôi nên cẩn thận với nhạc cổ điển à?”

Mephistos Höllenrufe (Tiếng kêu từ địa ngục của Mephistos), Op. 101, là một điệu valse do Johann Strauss II sáng tác vào năm 1851. Tác phẩm dựa vào trích dẫn từ Kinh thánh: “Còn quỷ vương đã lừa gạt chúng bị quăng vào hồ lửa diêm sinh, là nơi con thú và tiên tri giả cũng bị cầm tù. Chúng bị đau đớn ngày đêm, mãi mãi vô tận.” (Khải huyền 20:10).

Tôi thực sự muốn trợn mắt với anh ta, và cho đến hôm nay tôi cũng không biết liệu mình có chống lại được sự thôi thúc này hay không.

“Trừ khi anh mong đợi Người Làm Vườn Chủ Nhật và Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland đấu đá với nhau, sau đó Người Làm Vườn sẽ quên mất anh,” tôi nói với anh ta: “Thì hắn chắc chắn sẽ quay lại.”

Tôi không biết liệu anh ta có nghe lời khuyên này hay không, trực giác mách bảo tôi anh ta chẳng thèm để ý. Cuối cùng anh ta chỉ nở một nụ cười ý nhị.

Tất nhiên, lời khai của anh ta cũng không tiết lộ thêm được gì cả. Bart có lẽ đã trông cậy Herstal nhớ lại liệu gần đây anh có khiêu khích Người Làm Vườn Chủ Nhật hay không, nhưng anh ta đương nhiên không biết mình có quen ai có khả năng là Người Làm Vườn.

Tôi đoán chính Bart cũng không ngờ vụ việc lại được giải quyết như vậy.

Dù sao thì đây là sự thật: Tôi không biết tại sao Người Làm Vườn lại quấy rối Herstal, bằng chứng không đủ thuyết phục để Bart có thể cử cảnh sát đến bảo vệ anh ta. Nếu Bart giải thích với cấp trên rằng Người Làm Vườn dàn dựng hiện trường vụ án để vỗ vào mông anh Armalight một cách siêu hình thì một trong số chúng tôi sẽ được đưa vào bệnh viện tâm thần.

Dù sao thì đó là tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Vì Al đã đến điều tra hiện trường nên cậu ta phải quay lại tăng ca ở Cục Pháp y, còn Herstal đã từ chối lời mời ăn tối của tôi bởi có khi anh ta không thèm ăn sau khi bị một tên sát nhân biến thái đặt bó hoa trên bàn. Tôi lại không muốn đi với Bates, anh ta là một chàng trai tốt nhưng lại không phải một người lí tưởng để trò chuyện.

Thế nên tôi phải khổ sở uống whiskey và viết nhật ký. Có lẽ tôi viết hơi nhiều, một số nội dung nằm ngoài phạm vi thỏa thuận bảo mật mà tôi đã ký với WLPD, có thể ngày mai tôi sẽ xoá khi ngủ dậy.

Hoặc có khi ngày mai tôi sẽ chết vì say. Có lẽ tôi đã uống hơi nhiều.