Rượu Và Súng

Chương 16



Albarino Bacchus đang nằm trong căn phòng nhỏ nơi Sở Cảnh sát Westland tạm giam tù nhân. Căn phòng này chỉ có một chiếc giường gỗ và một tấm nệm mỏng, mặt trời còn chưa ló dạng, ánh sáng trắng mờ lọt vào cửa sổ cao trên tường.

Vụ sát hại Sarah Adelman vẫn chưa có tiến triển gì, bọn họ cũng không thả Albarino. Đến khi hắn được ra tù thì kiểm sát viên hẳn đã yêu cầu một phiên điều trần trước khi xét xử. Khi ra trước toà, hắn chắc chắn sẽ từ chối nhận tội. Việc hắn có thể nộp đơn xin tại ngoại vì vụ việc bạo lực như vậy hay không hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của thẩm phán.

Bây giờ Albarino không thể không tự hỏi liệu hắn có gặp lại Herstal trước khi đến phiên điều trần hay không. Tất nhiên, nếu muốn thì hắn có thể gọi cho Herstal bất cứ lúc nào vì đó là quyền lợi của hắn nhưng hắn nghi ngờ Herstal sẽ chế nhạo mình, đây là thói quen hằng ngày của bọn họ.

Mặc dù lí do Herstal gây ra rắc rối như vậy là vì gã muốn CSI khám nhà Albarino nhưng hắn nghĩ gã ta còn thoả mãn khi thấy hắn phải đứng sau song sắt. Cả hai người đều biết Al không muốn và sẽ không bị hạn chế quyền tự do, nên việc hắn vô tình phải ngồi tù vài năm vì làm sai chuyện gì đó cực kì thú vị.

Không phải Albarino chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt ngục nhưng bây giờ không phải lúc.

Hiện tại hắn đang chán gần chết, nằm trên giường cứng cho đến khi lưng đau nhức. Đúng lúc hắn đang định quay người lại thì cánh cửa căn phòng nhỏ đột nhiên bị mở ra.

Bart Hardy đứng ở cửa trông mệt mỏi và hơi sốc. Ông khàn giọng nói, “Al, chúng tôi cần cậu ra ngoài ngay bây giờ.”

Albarino nói: “Hả?”

“Cũng không hẳn là trả tự do nhưng chúng tôi cho rằng cậu vô tội cho đến khi có phán quyết chính thức,” Hardy chậm rãi gật đầu: “… Nào, tôi cần cậu giúp đỡ.”



Có một thi thể đối diện Sở Cảnh sát Westland.

Nhiệt độ giảm nhanh sau tháng Mười, một mảng màu trắng vừa xuất hiện ở cuối bầu trời. Albarino băng qua đường mà được cảnh sát bao quanh. Hắn cảm thấy khá hay ho bởi có mấy người trong số họ nhìn hắn chằm chằm như thể bây giờ hắn sẽ đồ sát hết mọi người và bỏ chạy.

Ngay đối diện đồn cảnh sát là một con hẻm hẹp giữa hai tòa nhà, nó sạch sẽ, vắng vẻ và hoàn toàn chìm trong bóng tối. Giờ đây, giữa bóng tối của bức tường, một người phụ nữ mặc áo khoác đỏ đang nằm với mái tóc rối bù và một cú đánh vào má. Dưới người cô không có gì nhưng trên ngực lại đẫm máu. Albarino chắc chắn nếu cởi bỏ quần áo thì mọi người sẽ nhìn thấy nhiều vết đâm lộn xộn trên ngực.

Thi thể được phát hiện bởi một cảnh sát trực ca đêm. Giám định viên dấu vết và pháp y vẫn chưa đến, Albarino và Hardy đang ở cạnh thi thể, các cảnh sát khác đang dựng dây phong toả hiện trường.

“Tôi nghĩ đây không phải hiện trường đầu tiên, nếu không thì không chỉ có bấy nhiêu máu đâu. Nhìn những vết thương này xem, có lẽ cô ta chết vì mất máu quá nhiều.” Albarino lấy đôi găng tay cao su mà Hardy đưa cho và cúi xuống bên cạnh thi thể. Tuy hắn đang là nghi phạm bị hạn chết về mặt pháp lí nhưng hắn cũng có thể sử dụng kiến thức chuyên môn của mình để giúp đỡ Hardy. Albarino không có que thăm dò đầu dò để đo nhiệt độ cơ thể nhưng hắn có thể kiểm tra mức độ co cứng tử thi và độ mờ của giác mạc. “Tôi đoán cô ta đã chết được bảy, tám tiếng rồi, bây giờ còn chưa đến bảy giờ nên hẳn là cô ta đã chết vào khoảng nửa đêm.”

Hardy ậm ừ khe khẽ.

Albarino dường như hiểu được hàm ý trong lời nói của ông, hắn nhếch mép cười: “Bây giờ anh không nghĩ tôi là hung thủ nữa sao?”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ cậu là hung thủ nhưng nếu cậu vui lòng cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với mấy mảnh xương đó thì tốt hơn,” Hardy mệt mỏi đáp lại.

Albarino mỉm cười và chậm rãi đứng dậy. Hắn cúi đầu nhìn người chết, linh hồn đã thoát ra khỏi cơ thể nên gương mặt xinh đẹp không còn ý nghĩa gì nữa: “Nhìn những vết đâm lộn xộn và vết thương do bị bóp cổ của người chết nhé. Những vết xước trên ngón tay, móng tay bị gãy, dấu vết do giằng co… Trông rất giống vết thương của Sarah. Tương tự như vụ án trước, cô gái này cũng bị hung thủ đè xuống đất và đâm nhiều nhát liên tiếp.”

“Hẳn là cùng một hung thủ với vụ án Sarah Adelman nhưng vì đây không phải là hiện trường đầu tiên nên có thể thi thể đã bị vứt đối diện Sở Cảnh sát.” Hardy nói về suy nghĩ của mình: “Có lẽ là do bản tin nói chúng tôi bắt giữ anh với tư cách là nghi phạm đã khơi dậy sự bất mãn của kẻ giết người thực sự. Nó không hài lòng với việc chúng tôi gán thành tích của nó cho người khác, nên nó khiêu khích chúng tôi bằng cách bỏ thi thể ở đây sao?”

Albarino vui vẻ nháy mắt với anh: “Hoặc có thể nó là kẻ bắt chước. Nó bắt chước kĩ thuật của tôi vì quá ngưỡng mộ và để tôi được ra tù.”

“Albarino!” Hardy mắng. Ông ta im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: “… Nhưng dù thế nào đi nữa thì chúng ta không thể giải thích lá bạc hà là thế nào. Nếu là cùng một kẻ sát nhân thì tại sao người chết trước lại có bạc hà mà người này không có? Có phải đặc trưng phạm tội của nó thay đổi không?”

Albarino dẩu môi. Hắn không thể nói với Hardy rằng luật sư hiện tại của hắn đã đổ tội giết người cho hắn vì phép ẩn dụ ‘Minthe’, gã thậm chí còn đặt một lá bạc hà ở đó – gã biết rằng nếu để bạc hà ở đó thì Albarino sẽ biết là gã ngay.

Đúng như Herstal đã nói, gã quyết định tham gia trò chơi.

Albarino có ngàn lời muốn nói cũng phải nuốt hết vào bụng. Bọn họ im lặng đối mặt với thi thể trước mặt như đang quỳ lạy trước bàn thờ. Cùng lúc đó, một chiếc xe khảo sát rẽ vào đường và lặng lẽ dừng lại bên cạnh họ, Bates nhảy ra khỏi ghế hành khách.

Trông ông ta gần giống như Pheidippides đưa tin chiến thắng cho người Athen trong trận Marathon, tuy vẻ mặt vẫn dè dặt nhưng rõ ràng tâm trạng ông ta rất tốt. Khi bước nhanh về phía họ, ông cao giọng và nói: “Đó là một con chó!”

Trận Marathon là trận đánh nổi tiếng diễn ra vào mùa thu năm 490 TCN trong Cuộc xâm lược Hy Lạp lần thứ nhất của Ba Tư. Pheìippides được cho là đã chạy quãng đường 42 km từ Marathon (một thị trấn ở Hy Lạp) đến Athen để đưa ra tin tức về chiến thắng trận Marathon.

Hình tượng người chiến binh chạy đường dài và vượt qua rừng núi từ nơi diễn ra trận chiến ác liệt tới Athens để báo tin thắng trận đã trở nên tiêu biểu cho tinh thần thi đấu của bộ môn chạy marathon ngày nay.

Cảnh sát Hardy ngơ ngác nói: “Hả…”

“Bộ xương còn sót lại trong cái kho phía sau nhà tôi là của một con chó.” Albarino kiên nhẫn nói, rõ ràng hắn trông chẳng bất ngờ. Đôi mắt hắn vẫn dán chặt vào khuôn mặt đã bị tiêu hủy hoàn toàn của xác chết: “Nói đúng hơn là sói đồng cỏ. Tôi bắn nó khoảng nửa tháng trước, lột da và đốt phần còn lại, nếu không thì lũ sói cùng bầy và chim sẽ ngửi thấy mùi rồi thò đầu vào nhà tôi.”

Hardy nhìn hắn mà không nói nên lời.

“Gì? Anh không biết tôi có một khẩu súng ở nhà…” Albarino ngây thơ nói.

“Không, vấn đề không phải ở chỗ đó! Mấu chốt là tại sao cậu lại đốt một đống xương sói đồng cỏ ở sân sau, sau đó CSI tìm thấy mà cậu không nói chúng tôi biết?!” Hardy khàn giọng buộc tội, có trời mới biết khi đống xương xuất hiện ông đã sợ hãi đến mức nào.

“Tôi không nói thì mọi người cũng sẽ kiểm tra xem nó là gì mà nhỉ? Đấy là thủ tục.” Albarino cười đến vô cùng đáng đánh: “Cho mọi người một xíu bất ngờ vẫn hay hơn chứ?”

Rõ ràng Hardy không thích bất ngờ của Albarino chút nào, nếu lúc này hắn không phải nghi phạm thì có lẽ ông đã đá vào mông hắn rồi. Ông đứng đó nghiến răng nghiến lợi hồi lâu rồi quay lại nói với cậu cảnh sát phía sau: “Đưa cậu ta về cho tôi”.

Albarino lè lưỡi với họ.



Thực ra cuối cùng Hardy quá tốt bụng và nhiệt tình giải quyết vụ án nên đã ‘chăm sóc đặc biệt’ cho Albarino. Đến gần trưa khi ông đã xử lí xong mấy giám định viên dấu vết và pháp y tại hiện trường tại hiện trường vụ án, xua đuổi phóng viên và dỡ bỏ phong tỏa, mọi người đều chen chúc vào phòng giam của Albarino.

Đó là một sự thỏa hiệp. Nghiêm túc mà nói thì Albarino phải bị còng tay khi rời khỏi phòng giam, thế nhưng những người khác không muốn nhìn thấy cảnh tay hắn đeo còng lủng lẳng.

Những người đứng đây là đội ngũ brainstorm vụ án quen thuộc của Hardy: Albarino, Bates và Olga. Chuyên viên lập hồ sơ đến đây một cách miễn cưỡng, vì sự cố của Albarino mà cô chẳng ngủ được giấc nào hồi cuối tuần này.

Chắc hẳn cô rất ghét những kẻ giết người phạm tội vào cuối tuần, kể cả Người Làm Vườn Chủ Nhật. Nghĩ như vậy, Albarino không khỏi cảm thông cho cô.

“Nghi phạm hình sự có cần phải cố gắng tham gia thảo luận vụ án không? Tôi còn không được trả lương.” Albarino chỉ ra.

Không ai để ý đến hắn cả, đáng đời.

“Không có dấu vân tay, cũng không có vết máu nào khác ngoài của máu nạn nhân. Ngoài ra, tuy móng tay của người chết đã bị gãy khi giằng co nhưng giữa các ngón tay cô ta không có vết máu hay vảy da của hung thủ.” Bates vừa báo cáo vừa thở dài: “Tại thời tiết lạnh quá chứ mùa hè thì không xui xẻo như vậy đâu.”

“Nhưng sự tương đồng này cũng cho thấy rất nhiều, cứ mạnh dạn cho rằng hai vụ này đều do cùng một hung thủ gây ra.” Olga nói và đưa tay gõ nhẹ vào mấy tấm ảnh người chết mà Hardy ném lên giường Albarino: “Có thể dễ dàng nhận thấy nạn nhân ở cùng một độ tuổi, nước da trắng, mái tóc sẫm màu, và cả hai đều mặc quần áo màu đỏ khi bị giết.”

“Nếu hai vụ án do cùng một người gây ra thì hung thủ phải có cùng quy tắc lựa chọn mục tiêu.” Bates chậm rãi nói.

Albarino đúng lúc cắt ngang: “Hung thủ còn tấn công vào mặt của nạn nhân.”

“Đúng vậy, chúng ta đều biết hung thủ có dao nhưng trước khi giết người, nó đã đấm vào mặt họ. Đây là một hành vi rất bạo lực, chưa kể đến việc nó dùng dao đâm nhiều nhát vào nạn nhân.” Olga chậm rãi nói, một tay chống cằm vì chán nản: “Các anh đều biết ý nghĩa tình dục của việc dùng dao đâm mà.”

“Cho đến nay vẫn chưa tìm thấy mối liên hệ trực tiếp nào giữa hai người chết, có lẽ nó đã nhìn thấy bóng dáng của ai đó từ những nạn nhân và trút giận lên những cô gái vô tội này.” Albarino kết luận.

Olga lười biếng liếc nhìn anh: “Cũng có khả năng là cậu giết cô Adelman, vụ án thứ hai xảy ra chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Này!”

Cô ngưng đùa, nén nụ cười trên mặt và ngồi thẳng lên một chút.

“Vậy là chúng ta đang tìm một người đàn ông da trắng.” Cô nghiêng đầu nói bằng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Hai người phụ nữ này đều ở độ tuổi ngoài ba mươi, hung thủ không thể trẻ hơn họ nên có thể nó tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi. Kẻ giết người sống ở Westland, cuộc sống của nó chắc chắn không khá giả lắm so với cái quán bar ‘Ông Đây Muốn Nghỉ Việc’ giá cả phải chăng kia, đây cũng là nơi nó đã theo dõi Sarah. Nó có thể có bạn gái cũ hoặc vợ cũ giống với các nạn nhân – một cô gái da trắng, tóc đen, có lẽ thích mặc quần áo màu đỏ.”

Olga dừng lại và hơi cau mày, cô dường như không nhìn ai trong số họ khi đang nghĩ đến vấn đề này nhưng ánh mắt cô vẫn sục sôi sự phấn khích khó lường.

“Nó trút giận lên nạn nhân vì mối quan hệ không thành và đâm họ để bộc lộ dục vọng, sau đó hủy hoại khuôn mặt của họ để làm nhục họ,” cô nói tiếp: “Thay vì trút lên ‘chính chủ’ thì nó chỉ có thể trút lên người khác… Có khi người phụ nữ bỏ rơi nó và đến một nơi nó không biết hoặc cô ta xin lệnh habeas corpus để hạn chế nó đến gần.”

Habeas corpus lệnh buộc phải đem người bị bắt ra toà để xem nhà nước có quyền giam giữ người ấy hay không.

“Nó có một chiếc xe”, Bates nói thêm: “Tôi vừa nhận được phản hồi từ phía cảnh sát đã kiểm tra camera giám sát. Một chiếc xe tải màu trắng đậu ở ngõ vào khoảng hai giờ sáng nhưng ở đó tối quá nên không thấy được tình trạng của thi thể, nhưng có thể nó đã bỏ xác ở đó. Tuy vẫn chưa xác định được kiểu xe nhưng chúng ta có thể bắt đầu kiểm tra từ bằng lái.”

Albarino duỗi người như một con mèo bị đau lưng, nói: “Nó đối xử với người đã khuất như thể rất tức giận, và nếu nó thực sự khiêu khích vì những bản tin đó… Tôi nghĩ nó là một người bốc đồng nên khả năng phản trinh sát cũng không tốt lắm đâu, người kiểu như này thường có tiền sử bạo lực.”

“Tôi đề nghị kiểm tra xem trước đây có xảy ra vụ án người chết là nữ mặc đồ đỏ nào khác hay không.” Olga lại hỏi: “Gần đây nó phạm tội quá nhiều, hình như đây không phải lần đầu nó làm chuyện này.”

Hardy gật đầu và chuẩn bị sắp xếp cảnh sát điều tra, nhưng trước khi đi ra ngoài, ông đột nhiên dừng chân.

“Albarino,” ông nói nhỏ.

Albarino nhìn ông.

Hardy cau mày và trông rất lo lắng: “Cậu biết tình thế của bản thân phải không? Không có bằng chứng nào trên thi thể của Sarah Adelman có thể chỉ ra người khác, cho dù có bắt được nghi phạm trong vụ án thứ hai, miễn nó từ chối nhận tội giết Sarah Adelman thì hai vụ án không thể kết hợp để điều tra. Trong trường hợp đó, tôi nghĩ kiểm sát viên vẫn sẽ truy tố cậu như thường… Trên hung khí có dấu vân tay của cậu mà.”

Albarino nhìn ông rồi cười.

“Tất nhiên, vì vậy tôi trông cậy cả vào anh đấy,” Albarino nói thoải mái như không thực sự bận tâm: “Mạng sống của tôi nằm trong tay anh, cảnh sát Hardy.”



“Chúng ta đang có tiến triển.” Hardy nói và đứng bên cửa sổ nhỏ ở cửa phòng giam.

Albarino nằm uể oải trên giường, cúi đầu nhìn hắn: “Tiến triển gì?”

“Trước hết, bọn tôi tìm được hai vụ án tử vong bất thường đã được điều tra: Phụ nữ trẻ, tóc đen chết do bị đâm và mặc quần áo màu đỏ khi chết.” Hardy nói: “Cả hai vụ án đều xảy ra trước thời điểm Sarah Adelman bị giết, một vụ hồi hơn nửa tháng trước, một vụ hơn một tháng trước. Khi đó toàn bộ đồ đạc có giá trị đều bị lấy đi nên công an phụ trách coi những vụ án này là cướp đoạt tài sản.”

“Sau đó thì gì?” Albarino hỏi với giọng điệu quan tâm và cân nhắc.

Hardy nói: “Sau đó, chúng tôi xem xét cả hai vụ và tìm kiếm khu vực xảy ra các vụ án này để xác định những người phù hợp với hồ sơ và có sở hữu một chiếc xe tải màu trắng. Chúng tôi tìm thấy một người có khả năng là nghi phạm – Bob Landon, ba mươi tám tuổi, hiện đang được tại ngoại chờ xét xử với cáo buộc bạo lực gây thương tích cho vợ cũ. Tất cả những vụ án này đều xảy ra sau khi nó được tại ngoại.”

Albarino hỏi: “Vợ cũ của nó…”

“Cô ta mới ngoài ba mươi, tóc đen, tất cả ảnh đăng trên mạng xã hội đều mặc đồ đỏ. Đó là màu cô ta thích.” Hardy nở nụ cười sắc sảo như chó săn: “Sau khi li hôn, cô ta xin lệnh cấm chồng cũ vì cô ta cáo buộc nó theo dõi cô ấy. Mặc dù vậy nhưng sau khi lệnh cấm được ban hành, cô ta bị Bob Langdon đâm ba nhát, cũng mới xuất viện đây thôi.”

Điểm này khiến Landon vô cùng đáng nghi. Khi Albarino đang suy nghĩ, Hardy tiếp tục: “Chúng tôi đã cử cảnh sát đến nhà nó. Miễn có thể bắt được người, miễn là nó thừa nhận vụ án Sarah thì chúng tôi sẽ sớm thả cậu rồi.”

Albarino vẫn mỉm cười, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được thôi, vậy tôi xin phép gọi một cuộc cho luật sư của mình nhé?”



Khi Herstal nhận được cuộc gọi, gã đang mắc kẹt tại một bữa tiệc rượu nhàm chán trong bộ suit và cà vạt, những người xung quanh đang nở những nụ cười rẻ tiền và bày tỏ những lo lắng viển vông. Người đàn ông gài gã đến dự tiệc đang trò chuyện một cách vô cùng trang trọng nhưng thực tế lại đang bí mật tham gia vào công việc kinh doanh lậu nào đó, còn anh chàng đang cười nói kia là chủ một võ đài quyền anh ngầm.

Herstal biết tỏng mọi thứ.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột ít nhất cũng cho gã một cái cớ để thoát khỏi cuộc trò chuyện nhàm chán này. Gã đi vòng ra sát vách tường rồi đứng ở cửa ban công nơi ít người hơn một chút. Cơn mưa lất phất bắt đầu rơi ngoài cửa sổ.

Vừa nhấc máy là gã đã nghe thấy giọng nói vui vẻ ở đầu bên kia: “Anh Armalight.”

“Pháp y Bacchus,” Herstal cau mày trả lời: “Cậu gọi làm gì?”

“Anh là luật sư của tôi, tôi có một số tin tức mới muốn nói với anh và Bart cũng đã đồng ý rồi.” Albarino cười và trả lời: “Nói cho cùng thì tôi có quyền chia sẻ tiến độ vụ án với anh mà.”

“Nói đi.” Herstal lạnh lùng nói, trực giác của gã cho biết tên này chẳng có gì tốt đẹp.

“Hôm nay lại xảy ra một vụ án nữa, một người phụ nữ mặc áo đỏ khác bị giết và bỏ xác đối diện đồn cảnh sát, tôi nghĩ anh đã biết rồi. Tóm lại là vụ này Bart điều tra, bọn họ nghi ngờ nó có liên quan đến Sarah vì việc tôi bị buộc tội giết cô ta khiến kẻ sát nhân thật sự ra tay để khiêu khích cảnh sát.” Albarino chậm rãi nói, Herstal có thể nghe thấy tiếng hắn chậm rãi gõ ngón tay lên một cái bàn nào đó: “Nếu tiếp tục điều tra theo hướng này thì đương nhiên sẽ tìm được nghi phạm mới phù hợp với hồ sơ.”

Herstal im lặng hai giây, sau đó thản nhiên nói: “Tuy nhiên, không có bằng chứng nào trong vụ án của cô Adelman có thể chỉ vào ai khác ngoài cậu.”

“Đúng,” Albarino trả lời từ đầu dây bên kia: “Nhưng bây giờ bọn họ có một nghi phạm mới, và nếu nó thừa nhận vụ Sarah…”

Herstal ngắt lời không chút do dự: “Vậy những mảnh xương được tìm thấy sau nhà cậu…“

“Xương của sói đồng cỏ, chứ anh nghĩ đó là xương gì?” Albarino cười và hạ giọng nhẹ nhàng như thể đang nhớ lại một câu chuyện rất thú vị, có thể đúng là như vậy đấy.

“Một con sói đồng cỏ vô tình bước vào lãnh thổ của tôi. Tôi nghĩ có lẽ nó không có ý làm hại tôi nhưng tôi không bao giờ thích những người lạ lảng vảng quanh lãnh thổ của mình… Hơn nữa, nếu tôi để yên thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai?”

“Vậy là cậu giết nó,” Herstal chậm rãi nói.

“Tôi lấy khẩu súng ngắn của mình và bắn nó ngay sau nhà. Viên đạn xuyên vào mõm và ra sau tai…” Albarino nhẹ nhàng nói với âm cuối ngọt ngào như thể đang đọc một bài thơ cho người yêu của mình: “Tôi chưa bao giờ cắt một miếng thịt nào từ động vật như thế cả. Tôi mổ bụng nó ngay trước lò sưởi nhà mình và thọc tay vào bụng nó để lấy nội tạng ra… Ruột nó vẫn còn bốc khói, Herstal à. Tôi cảm thấy như tay mình bị chôn trong một dòng sông máu khi tôi làm vậy.”

Herstar cảm thấy cổ họng mình khô khốc và không nói gì.

“Tôi lột da và để lại một phần thịt, có thể mùi vị không được ngon lắm nhưng tôi không biết phải làm gì với nó.” Albarino nhẹ nhàng nói: “Cuối cùng chỉ còn nội tạng và xương còn sót lại. Tôi không biết phải làm sao nhưng tôi cũng sợ phần máu thịt này sẽ thu hút những kẻ săn mồi khác thò đầu vào lãnh thổ của mình. Vì vậy, tôi đốt chúng và đập xương thành từng mảnh nhỏ… Để không còn gì sót lại. Tôi còn trồng một số cây trên đống vụn ấy, anh cũng biết mà.”

Albarino vẫn đang nói, giọng trầm xuống đến mức như đang liếm vành tai người nghe một cách thô bạo. Hắn hỏi: “Đó là chuyện con sói đồng cỏ, còn anh luật sư muốn nghe chuyện gì?”

“Tôi muốn nghe cậu đoán tương lai của bản thân thế nào. Sói đồng cỏ chưa bao giờ là thứ mà tôi quan tâm.” Herstal nhìn chằm chằm vào cơn mưa đang rơi, gã không để ý đến sự khiêu khích của Albarino, nhưng trước mặt hắn vẫn có hình ảnh hiện ra: Albarino quỳ xuống trước mặt con mồi, hai tay vùi vào bụng nó, từ đầu ngón tay đến khuỷu tay đều dính đầy máu nóng hổi. “Cậu biết rõ nếu bọn họ không bao giờ bắt được kẻ sát nhân…”

Albarino tiếp lời: “Vậy thì tôi vẫn là nghi phạm chính trong cái chết của Sarah và kiểm sát viên vẫn sẽ buộc tội tôi. Đây là vấn đề tôi muốn đề cập.”

Herstal vẫn bình tĩnh im lặng.

“Sở Cảnh sát thành phố Westland đã cử người đến bắt nó rồi nhưng tôi cũng không tin nó sẽ ở yên một chỗ.” Albarino vui vẻ nói, cái niềm vui sắc bén trong giọng nói hắn khiến người ta phải rợn tóc gáy: “Herstal, nếu anh muốn ra tay vào phút cuối thì tôi nghĩ anh hết thời gian rồi đấy. Mấy lúc này tôi tò mò lắm, anh có phải người sẽ nắm bắt cơ hội không?”

Herstal cau mày: “Cậu Bacchus, cậu đang ám chỉ…”

Nếu nghi phạm Bart Hardy muốn bắt đã chết thì tất nhiên không ai có thể chứng minh được hung thủ giết Sarah Adelman, Albarino không thể trốn thoát và hiển nhiên cuối cùng hắn ta sẽ phải hầu tòa.

Nhưng gã chỉ không ngờ rằng điều này lại do chính Albarino nêu ra.

“Chẳng phải chó sói đồng cỏ là vô nghĩa đối với cả hai chúng ta sao? Anh không muốn biến tôi thành con bướm mà anh đóng đinh vào à?” Albarino cười, hơi thở nhẹ nhàng của anh ta truyền qua tai Hestal: “Anh có nghe thấy tiếng thời gian trôi qua không, Herstal? Thời gian sẽ không dừng lại cho anh đâu, tích tắc, tích tắc…”

“Tôi đứng ở đâu trong câu chuyện về con sói đồng cỏ của cậu?” Herstal gay gắt hỏi.

“Đừng nóng vội,” Albarino trả lời, giọng nhẹ nhàng đến mức gần như không giống như đang ở trong phòng giam: “Tôi vẫn chưa xác định được vị trí của anh, anh Armalight.”

Nụ cười không chút kiềm chế trong giọng nói của hắn khiến người ta muốn tự tay gạt đi. Herstal nhếch miệng cười khẩy, sau đó im lặng cúp điện thoại mà không nói lời tạm biệt với đối phương.

Gã đứng đó một lúc rồi đi về phía người chủ trì bữa tiệc.

Gã cần phải tìm một cách thật tử tế để rời khỏi nơi này.