Rượu Và Súng

Chương 18



Giới thiệu: Đây là một phần trong nhật kí công việc của thợ săn tiền thưởng Alan Todd. Nội dung nhật kí chưa bao giờ được tiết lộ cho cảnh sát.

09/10/2016

Tôi chuẩn bị đến Westland.

Việc này có vẻ hơi vội vàng, cuộc điện thoại đó đã đánh thức tôi khỏi giấc mơ. Tôi cá là tôi chỉ ngủ chưa đầy hai tiếng, tôi quá mệt mỏi, đầu thì đau như búa bổ. Tôi không biết số trên màn hình điện thoại là của ai, và tôi thề nếu người gọi đến không có việc gì quan trọng thì tôi sẽ mắng người ta.

Nhưng không.

“Anh Todd,” người đàn ông trên điện thoại nói: “Tôi là William Smith, một người bảo lãnh ở thành phố Westland.”

Tôi phải thừa nhận tôi không thích giọng điệu của người này. Tông giọng và cách ngắt quãng tinh tế giữa các từ khiến anh ta như một tên khốn kiêu ngạo. Đánh giá người khác dựa trên giọng nói có vẻ phi lí nhưng đây là ấn tượng đầu tiên anh ta mang lại cho tôi.

Tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên này, chưa kể tôi đang mệt và đau đầu, đây là chuyện thường tình khi làm một công việc căng thẳng như vậy. Tôi trả lời anh bằng giọng khàn khàn: “Chào anh Smith.”

“Tôi được một đồng nghiệp giới thiệu, cậu ta nói anh là người xuất sắc nhất trong số những nhân viên bảo lãnh mà cậu ta từng làm việc cùng.” Người đàn ông nói, ngay cả khi khen ngợi thì anh ta vẫn có vẻ lạnh lùng. “Tôi hi vọng anh có thể nhận một khoản hoa hồng...”

“Anh nói thêm đi?” Tôi nói: “Nếu đồng nghiệp của anh đã giới thiệu thì hẳn anh cũng biết tôi không thích đến Westland cho lắm.”

Westland là nơi duy nhất tại Mỹ mà cư dân có khả năng bị những tên sát nhân biến thái ăn thịt đến tận xương. Có kẻ mất trí cắm hoa lên xác người, và có tên điên dùng dây đàn piano để giết chết một tên trùm mafia.

Cái nơi chết tiệt đó an ninh tệ quá, ngoại trừ một vài nơi thì sau chín giờ tối không ai bén mảng ra đường. Sự căm ghét Westland của tôi hoàn toàn xuất phát từ bản năng tự vệ, tôi thực sự không muốn ngày đêm truy đuổi tội phạm mà có khả năng bị bọn cướp bắn vào lưng.

Người đàn ông khuẹng lại một lúc rồi bình tĩnh kể lại: “Tôi đang bảo lãnh cho anh chàng Bob Landon. Phiên tòa xét xử nó sẽ bắt đầu vào cuối tháng này với tội cố ý giết người cấp độ hai.”

Tai tôi vểnh lên. Cố ý giết người cấp độ hai là một tội danh rất nghiêm trọng, chúng ta đều biết tội càng nghiêm trọng thì số tiền bảo lãnh tại ngoại cho Landon càng cao. Hèn gì người đàn ông này lại gọi tôi lúc nửa đêm.

Những người này không phải trả tiền trước cho tòa án để bảo lãnh tội phạm, hẳn là anh ta đã thế chấp nhà và xe khi bảo lãnh Landon. Nếu Landon trốn thoát, anh ta sẽ phải trả toàn bộ số tiền, đến lúc đó chắc anh không thể giữ được giọng điệu bình tĩnh thế này nữa.

“Và vì Landon có một số tiền án khá tệ,” gianh Smith bình tĩnh như thể anh không hề biết gì về tương lai bi thảm của mình: “Tiền bảo lãnh nó đã đạt đến mức đáng kinh ngạc… Một trăm năm mươi nghìn đô la.”

Tôi nuốt khan.

Anh ta nói tiếp: “Nếu anh có thể mang nó về, tôi sẽ trả cho anh 15% tiền bảo lãnh.”

Đó là hơn hai mươi hai nghìn đô la Mỹ. Tất nhiên, không phải là tôi chưa từng nhận những đơn hàng lớn hơn trước đây, nhưng đơn hàng đó suýt khiến tôi mất đi một tay vĩnh viễn nên tôi không muốn nhớ đến khoảng thời gian đó lắm.

Khi anh ta nói ra những lời đó, tôi chợt cảm thấy khát nước. Tôi trằn trọc trên giường và nói: “Anh…”

“Sự tín nhiệm rất quan trọng trong công việc kinh doanh này,” Smith trả lời bằng giọng cứng rắn: “Tôi không còn cách nào khác. Nếu anh có thể làm được thì tôi mong anh ra tay càng sớm càng tốt.”

Có điều gì đó trong giọng nói của anh ta khiến tôi nghi ngờ rằng khi Landon bị bắt thì anh sẵn sàng tự tay bắn vào chân tên tội phạm. Tất nhiên, đây không phải là thẩm quyền mà giấy chứng nhận bảo lãnh tại ngoại anh ta kí với tòa án cấp cho. Với tờ chứng nhận đó, anh ta có thể đá tung bất kỳ cánh cửa nào và kéo Landon ra từ bên trong.

Anh ta có quyền lực, nhưng những kẻ trong văn phòng không có sự kiên trì hay sự gan dạ, chưa kể họ không giỏi truy tìm nên họ giao công việc truy bắt tội phạm trốn bảo lãnh cho chúng tôi – những thợ săn tiền thưởng.

“Được thôi,” tôi nói, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Đương nhiên là tôi ghét Westland, thêm cái thằng bị buộc tội cố ý giết người cấp độ hai chắc chắn nguy hiểm nhưng hai mươi hai nghìn năm trăm đô la! Có tiền đề này thì ai mà không nhanh chóng ‘chốt kèo’ chứ?

“Tôi hiểu rồi, thưa anh, tôi sẽ làm càng nhành càng tốt.”

Đối phương có vẻ rất hài lòng, nhưng từ giọng nói của anh ta thì chẳng biết đường nào mà lần: “Tuyệt vời. Tôi đã gửi bản scan giấy bảo lãnh và những thông tin cần biết vào email công việc của anh.” Dừng một chút: “Phiên tòa của nó diễn ra vào ngày 23 tháng này, tôi mong là kịp.”

Anh ta cúp điện thoại, tôi lăn ra khỏi giường, một tay túm lấy quần áo, tay kia với lấy máy tính xách tay.

– Smith nói đúng, thời gian khá gấp rút.

Tôi cần phải đến Westland.

10/10/2016

Thành phố Westland vẫn tệ hai y như trong trí nhớ của tôi.

Nếu có mùa nào nên tránh đến Westland thì đó phải là mùa thu và mùa đông. Đây có lẽ là hai mùa dài nhất ở thành phố, chưa đến tháng Mười là toàn bộ lá cây trong thành phố sẽ rụng hết, khung cảnh khắp nơi xám xịt xen lẫn với đất vàng lộ ra khi bãi cỏ đã khô héo. Trời mưa không ngừng trong mùa này khiến không khí ẩm và lạnh.

Tôi ở trong một nhà nghỉ tồi tàn với mùi mốc ẩm ướt trên tường và ga trải giường, nhưng theo thông tin của Smith thì nhà nghỉ này là nơi gần nhất với nơi Landon ở trong thời gian nó được tại ngoại chờ xét xử.

Tôi dự định bắt đầu từ ‘quỹ đạo’ di chuyển của nó, ít nhất là tìm hiểu xem nó rời đi khi nào. Thông tin của Smith cho biết ngày hôm qua anh ta không liên lạc được với Landon, khi tôi đến nhà nó thì phát hiện ra anh chàng này đã bỏ trốn.

Tôi đã đọc kĩ thông tin nên không ngạc nhiên khi biết nó bỏ chạy: Landon là một tên lưu manh chuyên đánh đập phụ nữ, vai to lưng rộng và khuôn mặt đỏ bừng như uống quá nhiều. Người đàn ông như thế này sẽ dễ gây ấn tượng với người khác, hi vọng điều này sẽ mang lại may mắn cho tôi.

Khi tôi rời khách sạn, TV ở quầy lễ tân vẫn đang phát bản tin giết người mới nhất: Hai người phụ nữ bị sát hại dã man (tôi nhìn kĩ thì thấy một trong hai vụ án khá gần nhà nghỉ nơi tôi ở), nghi phạm mà cảnh sát đang nghi ngờ hóa ra là giám định viên trưởng của Cục Pháp y Westland.

Nghe suy đoán này, tôi còn không biết liệu mình có nên ngạc nhiên không. tôi phải tự nhắc nhở mình rằng thành phố nơi tôi đang ở không chỉ tràn lan băng đảng và thường xuyên xảy ra các vụ xả súng mà còn có tỉ lệ người dân chết vì bị giết cao nhất hằng năm. Nếu đúng như vậy, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu giám định viên y tế trưởng của họ là một kẻ giết người hàng loạt.

Haiz, Westland ấy mà.

11/10/2016

Ít ra thì hôm nay tôi đã thu hoạch được chút gì đó từ công việc của mình: Landon chắc chắn đã có ý định rời thành phố vào ngày 9 nhưng tôi không chắc liệu nó có rời thành phố không, hay nó đi bằng cách nào vì khi tôi lái xe đến đây, tôi thấy cảnh sát trên đường cao tốc đang kiểm tra những người rời khỏi thành phố. Có vẻ như họ đang điều tra một vụ án nào đó. Dù sao đi nữa thì Westland vẫn đang điều tra những cái chết kinh hoàng mỗi ngày vì bọn họ còn chưa bắt được hai kẻ giết người hàng loạt.

Đó là một ngày làm việc rất vất vả. Landon có một chiếc ô tô, nhưng chắc chắn nó không lái xe đi vì nó đăng đăng kí biển số, những người có não hẳn sẽ không làm như thế. Tôi đến tất cả các đại lí cho thuê xe và những điểm bán xe cũ mà tôi có thể tìm thấy gần đó, những nơi có giá thành rẻ vì nó không có việc làm và không có nhiều tiền sau khi li hôn với vợ cũ.

Cuối cùng tôi cũng lần ra được nó, lí do chính là vì bản thân người cho thuê xe rất tức giận khi biết Landon đã thuê một chiếc sedan Ford tồi tàn bằng tên giả, chỉ trả tiền đặt cọc và một ngày thuê.

Nhưng nó không bao giờ quay lại, tôi đoán người chủ đại lí cho thuê xe sẽ không bao giờ nhìn thấy chiếc xe đó nữa.

Tôi nghi ngờ nó đã rời khỏi thành phố, đây không phải là một dấu hiệu tốt. Cho dù thế nào thì tôi cũng phải bắt đầu săn lùng anh ta.

12/10/2016

Mọi thứ đều không ổn.

Tôi không đặc biệt quen thuộc với thành phố Westland, và như tôi đã nói, những trải nghiệm truy đuổi những kẻ trốn tại ngoại tại nơi này trước kia không để lại ấn tượng tốt với tôi. Chúa ơi, nơi đây có quá nhiều kẻ trốn chạy. Tôi không biết sao Smith có thể làm được công việc này ở đây mà chưa phá sản. Nơi này hỗn tạp quá, ai đi ngang qua cũng có thể là trùm thứ hai của một băng đảng Mỹ Latinh nào đó và có mối đưa bạn vượt biên trái phép sang Mexico hay gì đó.

Trộm vía, Landon dường như có rất ít mối quan hệ. Nó từng có nhiều tiền án bạo lực nhưng tính tình nó khá nóng nảy, nó cũng chưa bao giờ dính líu đến bất kì hoạt động băng đảng nào.

Đó là cái hay nhất, rằng nó chỉ là một gã to lớn, cục cằn, chậm chạp, không phải là thành viên băng đảng nào; nếu nó gia nhập băng đảng thì những kẻ đó có quyền khiến tôi không bao giờ tìm thấy nó nữa.

Tôi cố gắng hết sức để không dính líu đến chuyện của băng đảng vốn quá phức tạp và có quá nhiều hận thù. Tôi từng có một người bạn giúp truy lùng một thành viên băng đảng và sau đó bị các thành viên khác trong băng đánh trọng thương.

Tôi sắp gặp người bạn này, ông ta là lão Hunter. Tôi mong ông ta có thể cho tôi một số ý về cách vượt qua các trạm kiểm soát và rời khỏi thành phố. Mặc dù Sở Cảnh sát thành phố Westland nổi tiếng khắp cả nước về tội hối lộ và lừa đảo nhưng trình độ của các cảnh sát tham gia vào những vụ bạo lực này lại tốt đến mức kinh ngạc.

Một giả thuyết cho rằng nhờ một số kẻ giết người hàng loạt, những người với ước mơ cả đời là giải quyết những vụ giết người kì quái đã tình nguyện tham gia với bọn họ – một nhóm những kẻ mất trí.

Chúng tôi gặp nhau trong một nhà hàng dở tệ. Lão Hunter vẫn đang chống gậy, những chiếc đinh đóng vào xương chân có lẽ cả đời ông cũng không gỡ bỏ được. Ông đã làm việc này gần ba mươi năm, trong mắt ông luôn có thứ gì đó bình tĩnh và điên cuồng cháy bỏng.

Chúng tôi trò chuyện về tình hình bản thân hiện tại, và rồi ông đột nhiên nói với tôi: “Alan, cậu có bao giờ muốn làm điều gì đó thú vị và thỏa mãn hơn chưa?”

Tôi nói chưa vì cuộc sống của tôi bây giờ đã đủ thú vị rồi.

Ông nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường như thể đang chế nhạo công việc tôi đang làm. Tôi biết ông nghĩ tôi là kẻ hèn nhát vì tôi nhất quyết không dính líu đến các vấn đề băng đảng, nhưng nhìn đôi chân ông ta xem.

“Landon cậu đang tìm là một thằng hèn đánh một phụ nữ rồi bỏ chạy,” ông khịt mũi: “Westland là một thành phố đầy cơ hội, có đến hai kẻ giết người hàng loạt thực sự ở đây.”

Tôi không biết mình đã bày ra vẻ mặt gì với ông nhưng ông cười đến vui vẻ. Ông không nhắc đến chuyện đó nữa mà bắt đầu kể cho tôi nghe về con đường bí mật để khỏi thành phố.

13/10/2016

Bữa tối hôm nay là tại một cửa hàng tiện lợi cạnh trạm xăng, tôi ăn cái thứ sandwich kinh tởm nhất trên đời, mùi bơ đậu phộng kì lạ dường như vẫn còn đọng lại trong cổ họng.

Hôm qua lão Hunter nói tôi biết một số tuyến đường ra khỏi thành phố mà tôi chưa từng nghe tới, nếu nghiên cứu bản đồ thì tôi khá chắc mình sẽ không tìm được nhiều thông tin thế này. Ông ta lại ban cho tôi nụ cười khô khốc và tự mãn đó.

“Đó là đường mà người dân địa phương thường đi để tránh sự kiểm tra của cảnh sát nếu đi đường chính. Những con đường ngoại ô Westland đầy rẫy cảnh sát, cậu cũng biết đấy, vì buôn lậu súng, ma túy và những thứ giống vậy,” ông nói: “Tôi còn biết một số tuyến đường chỉ có bọn xã hội đen mới biết, nhưng có nói cho cậu cũng vô ích thôi. Tôi nghĩ Landon của cậu không biết được những bí mật như thế.”

Khi nói chuyện, ông ta luôn tỏ ra vô cùng tự hào về những lựa chọn của mình (bao gồm cả đôi chân không ra hình ra dạng) như thể tôi thực sự đang làm một công việc nhàm chán nào đó. Cho dù có cẩn thận đến đâu trong việc lựa chọn ‘đơn hàng’ thì tôi tin rằng cuộc sống của tôi thú vị hơn nhiều so với việc một người như Smith, kiểu người ngồi trong văn phòng và ra lệnh cho chúng tôi.

Tôi làm theo hướng dẫn của Hunter và kiểm tra từng tuyến đường một nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả. Tin rằng Landon đã rời khỏi thành phố, tôi ngừng cố gắng tìm kiếm nội thành. Tôi biết nó là hạng người gì – kẻ bỏ chạy như một con thỏ đế trước khi thảm họa xảy ra.

Nhìn ngày ra tòa xem, thời gian của nó không còn nhiều nữa.

Nhưng dù vậy thì hôm nay tôi chẳng tìm được gì cả.

Trước khi viết nhật kí này, tôi lại nghĩ đến lão Hunter. Tuy ông ta hay tự tin thái quá vào bản thân nhưng ông cũng phải thừa nhận rằng mình đã già đi và không thể một mình tiếp tục công việc như thế này. Hôm qua trước khi tôi về, ông hỏi tôi có muốn ở lại làm việc với ông không, theo lời ông thì ‘Westland là một mỏ vàng’.

Westland là thiên đường của tội phạm và ở đây có nhiều cơ hội việc làm cho thợ săn tiền thưởng hơn. Điều đó đúng, nhưng cuộc sống của tôi đủ hỗn loạn rồi, tôi không muốn nó khiến tôi hoàn toàn hoá điên.

Lão Hunter thậm chí còn cho tôi xem những ghi chú của ông ấy, thực ra ông đang cố tình thu thập tin tức về những kẻ giết người hàng loạt. “Chỉ cần cậu bắt được một người là cậu có thể nhanh chóng nằm dài trên bãi biển Malibu và uống cocktail,” ông nói.

Điều này nghe như một giấc mơ tuyệt vời, tôi ngay lập tức bày tỏ lòng biết ơn và từ chối.

Thế nên ông nhếch môi nhìn tôi với vẻ đáng tiếc. Tôi chỉ muốn hoàn thành vụ uỷ thác này và rời khỏi đây. Tôi thực sự rất ghét những ngày mưa ở Westland.

Tôi đang ở tại nhà nghỉ, cặp vợ chồng hàng xóm thì đang ‘chịch’ nhau. Nếu cứ thế này thì tôi sẽ đập nát bức tường mất.

Thôi thì nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi còn rất nhiều việc phải làm.

14/10/2016

Tôi nghĩ tôi đã tìm thấy dấu vết của Landon.

Đây là tin tức tôi nhận được từ một trạm xăng khác, bọn họ nói một người đàn ông giống tôi mô tả đã đổ xăng ở đây vào ba ngày trước, sau đó tiếp tục lái xe về hướng Bắc. Trạm xăng này không những không dễ tìm mà nó còn xa trục đường chính. Thế mà Landon lại tìm thấy nơi này, tôi cảm thấy hơi hối hận vì đã xem thường nó.

Tôi mong nó không cố lẻn vào Mexico hay nơi nào đó. Nếu nó đi đường liên bang thì có lẽ cả đời này tôi cũng không bao giờ tìm thấy nó nữa. Tuy nhiên, trên những con đường ấy rất dễ gặp phải xe cảnh sát, tôi nghĩ nó không dám mạo hiểm như vậy.

Hiện tại tôi đang lùng sục trong các thị trấn, nó phải dừng lại đâu đó để nghỉ ngơi. Xung quanh đây có rất nhiều trấn nhỏ không tên, không có mấy người để ý tới tung tích của nó.

Nhật kí hôm nay ngắn lắm, một là tôi đang trên đường, hai là tôi đang tìm khắp các nhà nghỉ. Công việc kiểu này mệt quá, tôi cần phải nghỉ ngơi.

15/10/2016

Tôi biết mình đang đến gần nó hơn. Landon từng ghé qua thị trấn này, cô phục vụ bàn ở một nhà hàng thức ăn nhanh có ấn tượng với nó vì nó luôn ‘che mặt và lo lắng xem TV’.

Anh chàng tội nghiệp có thể sợ lệnh truy nã của mình xuất hiện trên TV. Không biết nó có hiểu rằng cảnh sát không rảnh tay tới mức đưa những kẻ tình nghi trốn bảo lãnh lên TV hay không.

Nhưng hiện tại nó không có ở thị trấn này, theo lời cô phục vụ thì nó ăn trưa xong là lái xe đi ngay. Có thể nó sẽ dừng chân ở thị trấn bên cạnh, hoặc thị trấn sau đó, nhưng tôi thì phải ở lại. Hôm nay trời mưa to và nhiệt độ thấp đến bất ngờ, khi tôi tìm được cô bồi bàn thì đã rất trễ rồi, xét theo tình hình lầy lội bên ngoài thì tôi nên ở lại một đêm trước khi rời đi.

Nhận phòng nhà nghỉ xong, anh Smith gọi điện hỏi thăm tôi dạo này thế nào, tôi không biết ông có hài lòng với tiến độ hiện tại không. Nghe giọng điệu của anh thì có vẻ anh ta luôn không hài lòng về tôi, về cuộc sống của anh ta và cả thế giới này.

Nhưng tôi hiểu mà, suy cho cùng anh ta là người phải nộp số tiền bảo lãnh một trăm năm mươi nghìn đô.

“Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã cố gắng,” anh nói một cách khô khốc và lịch sự, “Anh đang làm việc mà tôi không thể, cũng không có thời gian để làm.”

Tất nhiên rồi. Anh ta mạo hiểm để đưa nghi phạm ra khỏi tù, tôi đang mạo hiểm để đưa nghi phạm trở lại nhà tù. Không phải tôi nghĩ mình cao thượng hơn anh ta nhưng phải có một số người làm ít việc tốt, phải không?

Tôi biết một người như Landon lảng vảng ngoài đường chẳng mang lại điều gì tốt đẹp, đến khi nằm trên giường mà tôi vẫn có thể hình dung ra khuôn mặt đỏ bừng ghê tởm của nó trong tâm trí.

16/10/2016

Khi viết những dòng này, tôi đang được băng bó trong phòng cấp cứu bệnh viện. Tên khốn Landon đó rất thích đâm người khác, nhìn xem hắn đã làm gì với vợ cũ của mình. Tên khốn này đã khoét một lỗ vào vai tôi, chết tiệt.

Chà, tôi nên kể lại lại từ đầu. Tôi đã tìm thấy thấy nó sau khi lái xe qua hai thị trấn. Tôi kéo nó ra khỏi nhà nghỉ xấu xí nhất mà tôi có thể tưởng tượng, tên này rõ ràng đang chạy trốn và uống rượu rất nhiều, trên người có bốc mùi hôi kinh khủng.

Tuy nhiên, tên khốn đó vẫn đâm được một nhát vào vai tôi. Xem ảnh thì không biết được đâu nhưng nó khoẻ đến kinh ngạc. Bọn tôi đánh nhau trong nhà nghỉ, làm vỡ gương và cửa kính trượt, cuối cùng tôi dùng báng súng hạ gục anh ta.

Bây giờ tôi đang xếp hàng chờ khâu vết thương trong phòng cấp cứu, Landon thì bị tôi trói và đang trên xe. Lúc đó là nửa đêm, thời điểm bận rộn nhất trong phòng cấp cứu, tôi cảm thấy cho dù đến cạn máu thì cũng không có y tá nào đến xem vết thương cho.

Tôi đang trong giai đoạn chuyển tiếp giữa nhăn nhó vì đau đớn và buồn chán. Tôi chỉ có thể đánh lạc hướng bản thân bằng cách đọc tờ báo Westland Daily News để sẵn trong phòng cấp cứu. Ai sẽ đọc báo trong phòng cấp cứu? À, tôi đấy.

Thì ra đây là tờ báo từ nhiều ngày trước ghi nhận thông tin Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland giết một tên xã hội đen, đóng cọc hắn và bỏ lại xác trong vườn táo, khi đó, khắp Internet đều là ảnh chụp hiện trường trông y như một giáo phái nào đó.

Trên báo cuộc phỏng vấn với chuyên viên lập hồ sơ của WLPD, tôi đọc nó một lúc. Vì y tá chưa đến hỗ trợ tôi nên việc máu tôi dính lên trang đó là không thể tránh khỏi.

“Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland rất nguy hiểm,” cô Olga Molozer, giảng viên Tâm lý tội phạm tại Đại học bang Westland, người có mặt sau khi phóng viên của chúng tôi phỏng vấn cảnh sát Hardy, cho biết: “Nhiều người cho rằng gã là ‘uỷ viên uỷ ban trật tự’ vì mục tiêu của gã là những người có tiền án. Gã còn tự cho mình là đại diện cho một loại công lí ngoài vòng pháp luật, nhưng mọi người cần lưu ý rằng gã không phải là người như vậy.

“Gã không giết họ vì công lý. Gã giết họ vì tức giận và vì niềm vui vặn vẹo. Vì vậy, đừng nghĩ rằng miễn là bạn không có tiền án tiền sự thì Nghệ Sĩ Dương Cầm sẽ buông tha cho bạn. Miễn là cần thiết thì gã sẽ giết bất cứ ai.”

Tất nhiên anh ta không phải uỷ viên uỷ ban trật tự. Không một uỷ viên nào sẽ mổ bụng một người đàn ông và nghiền nát xương của anh ta, không một uỷ viên nào sẽ chặt một người đàn ông thành từng mảnh và chất thành một đống rồi đặt đầu anh ta lên trên đống xác chết, sau đó lại đặt một chiếc vương miện trên cái đầu ướt đẫm của xác chết. Lần đầu tiên tôi biết đến Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland là khi tôi nhìn thấy những bức ảnh hiện trường của vụ án đó, tất nhiên là ảnh đã được làm mờ nhưng nó không che đậy được bản chất kinh hoàng của vụ án.

Trời ạ, thử nghĩ xem trên đời sao có thể có người như vậy.

Đương nhiên tôi sẽ không bao giờ có thể bình tĩnh chấp nhận việc này, nhưng có lẽ đối với người dân Westland thì tất cả những điều này chỉ là một chuyện thường, dù sao Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland đã giết người trên lãnh thổ của họ gần mười năm.

Tôi thực sự không biết làm thế nào những công dân này có thể sống sót ở thành phố này trong hoàn cảnh như vậy. Dù có thế nào thì ngày mai tôi cũng sẽ giao Landon cho anh Smith, sau đó tôi có thể rời Westland.

17/10/2016

Anh Smith có vẻ hơi ngạc nhiên khi biết tin tôi đã tóm được Landon nhanh đến vậy.

Tuy nhiên, anh ta không nói gì thêm mà chỉ yêu cầu tôi đưa Landon đến một căn hộ nhỏ ở rìa trung tâm thành phố, nơi này không có dấu vết của người sống và có rất ít đồ đạc. Tôi chỉ cần nhốt nó trong căn hộ và rời đi.

“Nhờ anh đặt chìa khóa dưới tấm thảm chùi chân,” anh Smith bình tĩnh nói trong điện thoại: “Tôi sẽ đến gặp anh ta sau. Tôi không thể mạo hiểm để nó rời khỏi đây thêm lần nữa trước ngày ra tòa.”

Tôi đã quen với việc giao dịch trực tiếp với mọi người nên tôi cảm thấy hơi lạ khi phải làm điều này. Tôi nói: “Nhưng…”

“Anh đang làm rất tốt rồi anh Todd. Đến đây là được, khi tôi xác nhận tình trạng của Landon thì tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của anh.” Anh ta dứt khoát ngắt lời dứt khoát, có vẻ anh ta không muốn nói thêm về vấn đề này: “Không nhờ anh thì tôi cũng không bao giờ có thể đảm bảo nó sẽ có mặt tại phiên tòa đúng giờ.”

Mặt khác, Landon làm ầm lên và lăng mạ tôi bằng những lời lẽ bẩn thỉu nhất mà nó có thể nghĩ ra. Tôi đã muốn thoát khỏi rắc rối này từ lâu, thà như vậy còn hơn là ngu ngốc ở lại đây đợi anh Smith đến gặp tôi. Nghe giọng điệu lạnh lùng của anh ta, hình ảnh một kẻ độc đoán hiện lên trước mắt tôi, thành thật mà nói thì tôi không chắc mình muốn đối mặt trực tiếp với anh ta.

Vì vậy, tôi làm theo những gì anh ta nói.

Vậy đó. Tôi nhốt Landon trong phòng, phớt lờ tiếng nó đập phá đồ đạc một cách thô bạo bên trong và đặt chìa khóa dưới tấm thảm.

Sau đó, tôi nhanh chóng lái xe ra đường cao tốc, tiếng nhạc trên xe nhanh chóng khiến tôi thư giãn. Tôi nghĩ rằng sắp tới mình sẽ không đến thành phố này nữa, cũng sẽ không gặp lại Bob Landon.

18/10/2016

** má, anh Smith là Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland.

Tôi viết dòng này và nhìn chằm chằm vào nó hẳn nửa tiếng. Tôi cảm thấy mình điên rồi, hoặc chính Westland mang trong mình một cơn điên đã lây nhiễm cho tôi khi tôi đặt chân lên mảnh đất này, và tôi trở thành một kẻ loạn trí.

Được rồi, được rồi, nói sao thì tôi cũng phải ghi lại… Đây là những gì đã xảy ra.

Hôm nay là một ngày tốt lành, nó vốn nên là một ngày tốt lành. Công việc của tôi lại kết thúc, cuối cùng tôi cũng có thể ngồi vào bàn ăn và nướng cho mình một chiếc bánh mì như một người bình thường. Chẳng ai nhớ nhung gì thức ăn nhanh ở trạm xăng, và càng tuyệt vời hơn nữa là anh Smith đã gửi tiền cho tôi vào tối qua. Hai mươi hai nghìn đô la Mỹ, thường thì ngày mai ‘lúa’ sẽ về.

Có lẽ lỗi của tôi là bật TV, nhưng người ta ai lại nghĩ đến chuyện này chứ. Nói tóm lại là tôi đã bật TV lên.

Bản tin buổi sáng đang được phát nhưng ban đầu tôi không chú ý lắm. Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland đã phạm một tội khác, gã gửi thư cho WLPD vào đêm qua và cảnh sát đã tìm thấy một thi thể dựa trên bức thư đó. Tôi uống cà phê và cúi đầu xuống, nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi làm đổ hết cà phê lên chiếc áo sơ mi chết tiệt của mình.

Ngay cả khi ảnh đã được làm mờ thì tôi vẫn có thể nhận ra người đàn ông đã chết đó chính là Bob Landon. Tôi đã nhìn thấy ảnh của nó rất nhiều lần khi truy đuổi nó. Dù có nhắm mắt tôi cũng có thể nhận ra nó, tôi sẽ không nhầm đâu.

Bob Landon đã bị treo lên tường bằng dây đàn piano, bị mổ bụng bằng một con dao sắc, bị dao đâm vào ngực và máu chảy thành sông dưới chân nó. Trên TV nói trái tim của nó đã bị Nghệ Sĩ Dương Cầm lấy đi bằng tay không. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.

Tôi nhìn chiếc bánh mì nướng của mình và đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn.

Sau đó tôi nhận ra rằng nếu người chết là Bob Landon…

“Anh đang làm việc mà tôi không thể, cũng không có thời gian để làm.”

Nhân viên bảo lãnh mà tôi chưa từng gặp và cũng không có ý định gặp… Landon đã chết ngay cái đêm tôi giao nó cho đối phương. Tâm trí tôi hỗn loạn. Tôi không biết mình nên làm gì. Tôi nên làm gì đây? Gọi cho WLPD, nói với Hunter vì ông già lập dị đến từ Westland có lẽ có nhiều kinh nghiệm về những chuyện này hơn tôi, hoặc tôi nên uống thật nhiều, thật nhiều, uống thật nhiều, và cứ uống và đừng bao giờ đến Westland thêm một lần nào nữa trong đời.

Còn nhiều thứ trên TV nữa về Bob Landon… Tên ‘Smith’ đó chắc chắn đã nói dối tôi. TV nói Bob Landon đã sát hại thêm bốn người phụ nữ nữa sau khi nó định giết vợ cũ của mình, đây là vụ án tôi đã thấy ở quầy lễ tân của nhà nghỉ cách đây vài ngày. Trên truyền hình đưa tin giám định viên y tế trưởng của Westland đã bị buộc tội oan và đã được thả ngày hôm trước. Trên TV cho hay để hạ thấp cảnh giác của kẻ sát nhân, cảnh sát không công khai truy nã Landon mà chỉ phát lệnh khám xét tới các đồn cảnh sát trên toàn bang, thế nhưng Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland vẫn phát hiện ra nó trước cảnh sát một bước và giết chết nó.

Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland đi trước cảnh sát một bước bằng cách lợi dụng tôi.

“Không nhờ anh thì tôi cũng không bao giờ có thể đảm bảo nó sẽ có mặt tại phiên tòa đúng giờ.”

Tất nhiên, vẻ mỉa mai của người đàn ông giọng nói lạnh lùng khi nói lời này vang vọng bên tai tôi, lúc đó tôi không để ý nhưng bây giờ tôi nhớ rồi.

Tôi không biết mình đang làm gì và cũng không biết mình nên làm gì. Khi tôi nhận ra mình đang làm gì, tôi gọi lại cho người đàn ông ‘nhân viên bảo lãnh’ này và giữ máy với đôi tay run rẩy áp sát vào tai.

Điện thoại báo đang kết nối, tim tôi đập thình thịch bên tai. Hẳn gã ta không nghe máy nhỉ? Chắc hẳn gã đang sử dụng điện thoại dùng một lần, không đời nào gã lại đặt mình vào tình huống…

“Alo?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói.

Toàn thân tôi run rẩy trên bàn, tôi nói mà lắp bắp, vài chữ thốt ra khỏi miệng là tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng: “Tao… Không ngờ mày sẽ trả lời.”

“Tôi nghĩ anh có một số câu hỏi,” gã bình tĩnh trả lời, giọng gã vẫn y hệt những lần gọi trước. Nhưng hiện tại tôi biết gã đã tra tấn và sát hạt một người đàn ông vào hôm qua. Gã treo người đàn ông đó lên tường, mổ bụng, bẻ gãy xương sườn và móc trái tim của nó ra.

Máu dính trên bàn tay của gã, máu nóng hổi và dính nhớp. Cái bàn tay mà tôi tưởng thuộc về một tên khốn làm việc trong văn phòng. Chúa ơi…

“Mày không nghĩ tao có thể gọi cảnh sát à?” Tôi hỏi và cố gắng giữ cho giọng mình không run.

“Anh có làm như thế không?” Gã hỏi với vẻ thích thú, giọng lạnh lùng, sắc bén và đáng sợ: “Anh là một thợ săn. Anh nên có bản năng để biết rằng anh không nên đánh giá quá cao khả năng giải quyết những gì mình chưa biết.”

Gã nói đúng, tôi biết điều đó nên tay tôi run rẩy không ngừng. Nhưng rồi tôi nghĩ về đôi mắt hoang dại của lão Hunter và những gì người phụ nữ chuyên viên lập sơ đã nói trên báo.

“Nhưng cuối cùng thì mày cũng sẽ bị bắt thôi,” tôi nói mà không chắc liệu mình có thực sự tin vào điều đó hay không.

“Có lẽ vậy,” Nghệ Sĩ Dương Cầm Westland trả lời một cách mập mờ: “Tuy nhiên, với khoản hoa hồng tôi đã trả cho anh thì tôi nghĩ từ nay về sau chúng ta không nên gặp nhau nữa.”

Thực ra chúng tôi chưa hề ‘gặp nhau’, ý nghĩ nực cười này khiến tôi muốn bác bỏ gã nhưng cuối cùng tôi lại không nói ra.

Bên phía Nghệ Sĩ Dương Cầm hơi ồn, tôi nghe lờ mờ một giọng nam nhưng không rõ. Gã khựng lại một lúc rồi trả lời với giọng điệu vẫn cứng ngắc và mỉa mai như thể đó là phần tự nhiên trong giọng của gã, nhưng tông giọng này không thực sự có vẻ ghê tởm hay khinh thường.

Tôi gần như bật cười vì ảo tưởng trong đầu: Liệu Nghệ Sĩ Dương Cầm có đang sống với ai đó không?

Nói cách khác, liệu những con quỷ này có thực sự là con người không? Bọn họ có thể sống như những người bình thường và cho phép mình mở lòng, ít nhất là chia sẻ một phần trái tim mình với người khác không?

Suy cho cùng thì bọn họ thực sự có trái tim không?

“Tạm biệt nhé, anh Todd,” Nghệ Sĩ Dương Cầm nói và kết thúc cuộc trò chuyện: “Có vẻ như đã đến giờ ăn sáng của tôi rồi.”

Có tiếng ‘cạch’ và điện thoại cúp máy.

Tôi ngồi đó một lúc rồi phải thừa nhận gã nói đúng. Có lẽ chúng tôi sẽ không còn cơ hội để gặp lại nữa.