Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 14: Bốn phần trong một



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Bỗng đồng tử Hướng Huyền thay đổi, mặc dù anh ta đã xây dựng hình ảnh Giang Tinh Chước nhiều lần trong đầu nhưng đến khi có thể tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn có một loại cảm giác thế giới bị thương nặng. Cô ấy mang lại cảm giác khó mà nói thành lời, chẳng thể diễn tả, cho người ta một cảm giác không nhìn thẳng được. Đúng là cái dạng trí tưởng tượng của con người hoàn toàn không tưởng tượng nổi, tuyệt đối chẳng làm sao để mà dùng ngôn ngữ hình dung ra được.

Không có thời điểm nào có sức thuyết phục mạnh hơn so với chuyện cô ấy xuất hiện trong chớp nhoáng ấy!

Thuyết phục nhân loại tin rằng thế giới này thực sự tồn tại dạng sức mạnh và sinh vật này.

Ngay cả hơi thở cũng theo bản năng mà thở nhè nhẹ.

Ngay cả Hướng Huyền cũng như vậy thì Mạc Dao càng không cần phải bàn tới. Cả người cô ả lạnh toát, đầu óc trống rỗng, về cơ bản chẳng nghĩ được cái chi; hệt như bị kẻ săn mồi hàng đầu nhìn lăm lăm khiến ả như con vật nhỏ sợ tới mức không nhúc nhích nổi cũng chả suy nghĩ gì.

Và cảm giác này cũng tràn ra ngoài một chút vì Hướng Huyền mở cửa.

An Duệ đang trồng hoa trong phòng ngẩng đầu lên, ném xẻng nhỏ và vọt tới.

“Này! Anh làm gì vậy?!” Tay bắn tỉa lúc trước bắn hạ Chu Kim đang cắn xì gà, thấy An Duệ xông về phía tòa nhà ký túc xá độc lập của Hướng Huyền thì anh ta lập tức lao tới muốn ngăn lại. Nơi đó không phải là chỗ ai cũng vào đại được, huống chi An Duệ còn chẳng phải người của Khu 6 bọn họ!

Các thành viên phụ trách an ninh ký túc xá cũng chạy lên chặn anh ngay lại, nhưng làm sao mà họ so lại với một An Duệ có cơ thể cốt thép. Thế nên họ cứ cuống quít và bị quẳng xuống đất; tay bắn tỉa thì đứng ở sau dùng súng để tấn công âu cũng chỉ là phí công, chỉ có thể vừa chửi vừa đuổi theo.

Đại ca nhà bọn họ là một nhà khoa học què quặt yếu ớt, sợ là An Duệ dùng một quyền là đấm chết anh ấy ngay.

Càng đến gần, cảm giác đó càng mãnh liệt, An Duệ theo bản năng chậm lại, thở chậm và rề rà đi sang.

“An Duệ, mẹ nó anh... ” Người đuổi theo phía sau cũng đột nhiên ngậm miệng, thắng xe khẩn cấp, lông tơ dựng đứng.

Nháy mắt ấy, trong đầu bọn họ xuất hiện hai lá bài nọ và hiểu ngay ra. Sinh vật mà những Hướng Huyền muốn bọn họ cầu nguyện ngày này đã xuất hiện — Trời ơi, đúng là thật rồi!

Người ở đây lập tức nhiều hơn nhưng sự yên tĩnh và ngạt thở đầy quái dị vẫn được duy trì.

Giang Tinh Chước mỉm cười, cô đội mũ trùm tạo thành cái bóng bao phủ, cũng không biết là nói với ai: “Có thẻ nòng cốt của ai đấy xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta, rút thẻ không? Một bộ 10 thẻ, mỗi bộ 1,000 vạn.”

Hướng Huyền đã cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình cho tốt, anh ta liếc mắt nhìn bộ não của em gái trong hồ một cái rồi nhìn về phía Giang Tinh Chước.

“Rút.”

“Rất tốt.” Khóe miệng Giang Tinh Chước cong cong.

Thanh gỗ nhỏ xuất hiện như ma thuật trong tay và nhẹ nhàng vẫy lên, trong một căn phòng màu hồng đậm nét nữ tính, có vòng xoáy như sương mù trắng cuộn lên, sau đó 10 thẻ phát ra ánh sáng bay ra khỏi vòng xoáy đang xoay tròn và dừng trước mặt Hứa Huyền.

Cảnh tượng kỳ diệu, đẹp đẽ và đáng kinh ngạc này khiến người xem nhìn ngơ cả người. Bấy giờ rốt cuộc Mạc Dao tỉnh táo lại và trong lòng cô ả càng thêm sợ hãi. Ả nhìn vào 10 cái thẻ mà mồ hôi lạnh cứ túa ra.

Giang Tinh Chước: “Xin mời lật thẻ của anh.”

Hít một hơi thật sâu, Hướng Huyền đưa tay ra chạm vào lá bài đầu tiên. Những người khác nhìn chằm chằm vào thẻ một cách lo lắng và tò mò.

Thẻ lật, ánh sáng biến mất, để lộ thân thẻ trong suốt.

“Thật không may, anh rút ra một thẻ trống.”

Bọn họ đã biết được quy tắc trò chơi từ miệng Chu Kim và An Duệ, cờ bạc nào có dễ dàng như vậy chứ? Thế là Hướng Huyền ngay lập tức vươn tay về phía thẻ bài thứ hai.

Thẻ lật, để lộ thân thẻ trong suốt trơn bóng, lại là một lá bài trống rỗng.

Lật thẻ bài thứ ba, tiếp tục là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ tư, vẫn là một thẻ trống.

Thẻ thứ năm, thứ sáu, thứ bảy... Tới thẻ bài thứ chín, tất cả đều trống rỗng.

An Duệ: Chẳng sao! Lúc trước anh ta đã từng gặp dạng thế này rồi, lúc đầu thì vận đen tận cùng bởi vì tất cả các may mắn đã được tích lũy ở phía sau! Thẻ cuối cùng được lật ra hoàn toàn có thể đảo ngược tình hình, có thể là một thẻ SSR!

Thẻ cuối cùng đứng trong không khí phát ra ánh sáng mềm mại đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Một cơ hội cuối cùng luôn luôn là thứ làm người ta căng thẳng nhất.

Hướng Huyền nhìn An Duệ một cái, như cảm nhận được sự an ủi và khích lệ của anh, thế là anh ta đưa tay chạm vào.

Thẻ cuối cùng lật, để lộ thân thẻ trơn bóng sáng long lanh, trên thân thẻ có hoa văn và chữ viết bí ẩn.

Cuối cùng!!

Thân thể Mạc Dao chao đảo, cô ả sợ hãi đến mức muốn ngất đi.

Khóe miệng Giang Tinh Chước lộ ý cười hòa nhã: “Chúc mừng anh đã rút trúng một con dao nhỏ vô cùng bình thường.”

Thẻ hóa thành ánh sáng rơi vào lòng bàn tay Hướng Huyền, kế đó nó biến thành một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

An Duệ:...

Hướng Huyền:...

Mạc Dao cảm giác mình lại sống lại, không phải Thuốc Phục Hồi!!

Cho dù là Hướng Huyền, khi anh ta nhìn con dao nhỏ bình thường này thì mặt cũng cứng đờ. Song, anh ta đã ổn định lại tâm tình của mình.

“Tôi muốn rút một bộ khác.” Anh ta nhớ rõ không chỉ được rút mỗi một bộ mà chỉ cần có tiền và miễn là cô ấy cho phép thì anh vẫn có thể tiếp tục rút tới.

Giang Tinh Chước vui vẻ đồng ý, sau khi trừ đi cái giá cao mà Hướng Huyền phải trả từ tài khoản, kế đó lại có 10 lá bài bay ra từ trong hồ chứa thẻ và rơi vào trước mặt anh ta.

Lần này vận may của Hướng Huyền vẫn chẳng tốt lắm, cứ mãi rút trúng con dao bình thường hoặc bài trống, có một tấm thẻ bài không trống duy nhất thì cũng chỉ là Ích Cốc Đan, thứ thuốc giúp con người không ăn cơm một tháng.

Anh ta rút thêm bộ bài thứ ba, vẫn là số phận tương tự.

Cho dù là Hướng Huyền thì giờ phút này huyệt thái dương cũng không khỏi mơ hồ nhảy lên. Lúc con người tận mắt nhìn thấy vận rủi tồi tệ của mình thì tâm tình chẳng tốt hơn là bao, cho dù chính anh cũng có tiền và vẫn rút thẻ tiếp được.

“Trò chơi này không có tỷ lệ trúng thưởng cố định phải không?” Hướng Huyền nhịn không được bèn hỏi xác nhận. Vé số từ thiện toàn có số tiền và số người trúng thưởng cố định, bất kỳ trò chơi nào cũng được thiết lập đặt tỷ lệ rơi đồ và tỷ lệ trúng thưởng. Anh ta muốn biết liệu có yếu tố nào khác sẽ ảnh hưởng và kiểm soát tỷ lệ trúng thưởng của mình hay không.

Giọng nói nhẹ nhàng và bí ẩn đầy khoan dung trả lời câu hỏi của anh ta: “Không có. Chỉ có liên quan đến những gì anh khao khát trong lòng.”

“Ý là sao?”

Đương nhiên Giang Tinh Chước sẽ không nói cho anh ta biết chân tướng là cô nhìn anh là dê béo nên phải làm thịt một trận đã. Cô nói một cách đường hoàng nhưng hợp lý có trước có sau: “Về mặt lý thuyết, mong muốn càng mạnh mẽ thì anh càng có thể rút ra bất cứ thứ gì mà mình muốn từ hồ chứa thẻ của ta. Nhưng nếu anh lại khao khát một cái gì đó đi ngược lại số phận đã được đặt sẵn, độ khó lúc rút ra cũng sẽ leo thang đấy.”

Hướng Huyền trong nháy mắt hiểu ra, những người khác cũng hiểu.

Khát vọng trong lòng Hướng Huyền là muốn em gái chân chính chết đi sống lại, nhưng chuyện này từ đầu đã là chuyện nghìn lẻ một đêm, chẳng thể làm được, bởi vậy tỷ lệ trúng thưởng của anh mới thấp nhường này.

Lúc trước nhìn về phía Hướng Huyền lật thẻ bài, thần kinh Mạc Dao vẫn còn căng thẳng, lúc này cô ả nghe như thế thì mới chợt thở phào nhẹ nhõm. Kỳ tích không thể dễ dàng phát sinh như vậy, chỉ bỏ ra có 3,000 vạn mà muốn cướp người từ tay Diêm Vương, nghĩ như thế nào cũng không có khả năng! Ha ha ha ha ha quá tốt rồi! Quá tốtt Cô ả biết mà, vận may mình sao kém như vậy được chứ, bằng không năm đó cũng không có chuyện Hướng Cầm chết còn mình thì sống!

Tuy nhiên giây tiếp theo, Hướng Huyền nhìn về phía cổng, anh ta nhìn tay bắn tỉa: “Tiêu Khắc.”

Tiêu Khắc đi theo Hướng Huyền nhiều năm, độ ăn ý rất cao, nên anh ta lập tức hiểu được ý tứ của Hướng Huyền bèn đứng ra nói: “Để cho tôi đến rút một bộ xem.”

Hướng Huyền lập tức chuyển cho Tiêu Khắc 1,000 vạn. Đương nhiên anh ta chẳng dễ gì buông tha, nếu để anh ta rút thì cơ hội rút được Thuốc Phục Hồi là rất nhỏ, vậy thì để cho người khác rút ra, có lẽ ngược lại sẽ lấy được.

Mạc Dao vừa mới thả lỏng trong lòng thì một lần nữa không thể nào ức chế căng thẳng. Nỗi sợ hãi mãnh liệt lại cuồn cuộn không ngừng xuất hiện từ đáy lòng. Cô ả không khỏi nhìn về phía Giang Tinh Chước, rốt cuộc đây là thứ gì? Thần à? Không, không, không, không có thần trong thế giới này, người của thế giới này không tin vào sự tồn tại của thần, chắc chắc cô gái này là ma quỷ, và ma quỷ sẽ không đứng về phe có công lý phải không?

Khóe miệng Giang Tinh Chước mỉm cười, cô hấp thu từ cảm xúc trên người Mạc Dao như cái dạng quất vào một con ngựa lười biếng để lấy được sự sợ hãi mãnh liệt không ngừng bị kích thích và ép ra. Cảm xúc tiêu cực này hóa thành năng lượng rồi tràn ngập hệ thống Chúa Tể của cô, rốt cục cũng coi như cô có chút phần dôi.

10 lá bài bay ra khỏi hồ chứa thẻ, đứng trước mặt Tiêu Khắc.

“Xin vui lòng lật thẻ của anh.”

Tận mắt nhìn thấy tỷ lệ trúng thưởng tuyệt đối không thể tuyệt vời hơn từ ba bộ bài bên Hướng Huyền, lại thêm cơ hội rút thăm trúng thưởng nhưng chẳng tốn công tốn của gì, hơn nữa tính tình Tiêu Khắc cũng tương đối lười biếng, cho nên thị phi cũng không quá quan trọng, Tâm tính Tiêu Khắc bình thản, nhưng chỉ có loại trò chơi này tự nhiên sẽ mang đến một số năng lực làm người ta khẩn trương và ngóng trông một ít.

Thẻ đầu tiên lật lên, để lộ thân thẻ trong suốt với hoa văn và chữ viết bí ẩn trên đó.

Có hoa văn và dòng chữ, đừng nói là một con dao nhỏ vô cùng bình thường chứ?

Bọn họ nhìn hết về phía Giang Tinh Chước, vết xe đổ xui xẻo của Hướng Huyền ở đó, không ai cho rằng lá bài đầu tiên mà đã rút ra được thứ gì tốt.

Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh, rút trúng thẻ sao chép SSR, thẻ sinh mệnh đặc biệt, 'Tiểu Khí Hồn'. Sử dụng thẻ này trên bất kỳ thứ gì trong bất kỳ phạm vi hay trọng lượng nào thì nó sẽ có linh hồn, chấp nhận sự kêu gọi của anh. Nếu trong phạm vi triệu hồi, nó chỉ cần nghe được lời kêu gọi của anh thì sẽ loại bỏ mọi khó khăn để đến với anh.”

Tiêu Khắc sững sờ, cái, cái gì?

Và tại thời điểm này, hướng dẫn sử dụng thẻ cũng tự động xuất hiện trong đầu của anh. Vì vậy Tiêu Khắc chần chờ, rồi lại hiếu kỳ và mong đợi để thử. Anh ta nhìn về phía thắt lưng của một người bạn đồng hành, người này có một khẩu súng vắt trên thắt lưng.

Thẻ ngay lập tức hóa thành ánh sáng và rơi vào khẩu súng trên eo của đồng bọn. Một giây sau, khẩu súng như thể sống lại, nó bỗng giằng co, hù tới mức mắt của đồng đãng muốn lồi cả ra vì sợ hãi.

Súng nhanh chóng đẩy khóa cài, cố gắng ra khỏi bao da khiến chủ sở hữu của khẩu súng muốn lấy lại vũ khí theo tiềm thức. Đối với những người sống sót ở nơi này, vũ khí là thứ không thể rời khỏi tay dù chỉ một lát, ta sẽ không bao giờ biết khi mình đi ngủ rồi thì có con quái vật nào bò lên đầu giường của ta, vì vậy nắm giữ lại vũ khí của riêng mình hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, là hành vi vô thức.

Tuy nhiên, như thể nhận ra rằng mình bị cản lại, khẩu súng lục nhằm vào chủ nhân từ đầu ở giữa không khí, như thể một người tàng hình cầm súng đang đe dọa anh ta vậy.

Chủ sở hữu ban đầu cứng đờ cả người, trong chốc lát giơ tay lên không dám động đậy nữa.

Khẩu súng quay đầu và bay về phía Tiêu Khắc. Đến khi được Tiêu Khắc nắm trong tay thì nó yên tĩnh lại, vô cùng ngoan ngoãn.

“... Mẹ kiếp!” Tiêu Khắc sợ ngây người. Có chuyện thế này nữa?!!

Những người vây xem khác, ngoại trừ An Duệ đã trải qua trực tiếp, còn lại chẳng thể tránh khỏi chuyện cảm xúc dâng trào.

Lại có chuyện như vậy? Có được loại thẻ này, chẳng lẽ Tiêu Khắc có thể dễ dàng cướp đi bất cứ thứ gì từ ai đó? Đến lúc đánh quái vật, thế sẽ không xuất hiện tình huống vũ khí rời tay, hoặc là vũ khí không đủ dùng đấy! Tỷ lệ sống sót tăng lên ngay lập tức! Thậm chí mở rộng hơn nữa, có lẽ sẽ có những tác dụng kỳ diệu khác. “Loại trừ mọi khó khăn để đến với anh” – chính câu này đã ẩn chứa khả năng mở rộng vô hạn!

Nhưng ngay cả khi không có, làm được chuyện cho vật phẩm sống lại thì đã là một sự tình không thể tưởng tượng nổi!

“Tiểu Khí Hồn” từ khẩu súng lục bay trở lại vào tay Tiêu Khắc và biến lại thành thẻ, đồng thời cảm giác sống lại của cây súng ấy cũng biến mất trong nháy mắt. Sau khi chạm vào thẻ này một lần nữa, tâm trạng của Tiêu Khắc đã hoàn toàn khác biệt, cõi lòng đã có biến hóa vô cùng lớn.

Không ai có thể chống lại sự cám dỗ của sức mạnh này, nó thật đáng kinh ngạc làm sao, vượt quá trí tưởng tượng của con người làm sao. Nếu sở hữu nó, nó sẽ tạo ra những tưởng tượng vô hạn, từ đó tạo ra hy vọng vô hạn.

Không chỉ Tiêu Khắc, ngoại trừ An Duệ bên ngoài, những người từ đầu không tưởng tượng nổi ra được bao nhiêu nên không biết không sợ; hoặc là người thấy tỉ lệ rơi đồ từ ba bộ bài của Hướng Huyền khiến bản thân không có hứng thú lắm với trò chơi này, nay đều thay đổi hơi thở, ngay cả ánh mắt cũng có biến hóa.

Giang Tinh Chước nhìn và hấp thu năng lượng, đôi mắt sung sướng đến nỗi cong cong.

Cừu khác nhau có cách tiếp cận khác nhau để làm lông cừu, miễn là cạy được túi, tiền trong túi về cơ bản là của cô.

Khi Tiêu Khắc chạm vào thẻ bài thứ hai một lần nữa, cảm xúc căng thẳng và mong đợi không thể nào so sánh được với lần đầu tiên. Những người khác cũng vậy, thẻ này lật lên giống như mở một hộp ma thuật định mệnh, có thể ảnh hưởng đến tương lai của một người!

Đáng tiếc là đằng sau màn đưa tay gây chuyện đầy thâm sâu, không dễ gì mà cô đã đưa ra một củ cà rốt hấp dẫn rồi mà họ còn muốn tiếp tục sở hữu được nữa; thứ tốt cứ luôn xuất hiện sẽ chẳng có giá trị.

Tiêu Khắc không thể rút ra thứ tốt ở cấp bậc này như “Tiểu Khí Hồn”, song, vận may của anh ta cũng tốt hơn Hướng Huyền không ít. Không chỉ rút được thẻ trống và con dao nhỏ bình thường, anh ta còn trúng một lọ nhỏ thuốc giải độc vạn năng và một cái gương tâng bốc người khác.

Tiêu Khắc rất hạnh phúc, ngay cả Hướng Huyền còn chẳng giải quyết được hết tất cả các virus, có một chai thuốc này là anh ta lại có thêm một cơ hội để bảo vệ cái mạng. Gương Tâng Bốc không có tác dụng thực tế, nhưng một khi nhìn vào gương thì nó sẽ sẽ khen tới mức cái rắm cũng như cầu vồng, ai mà lại không thích nghe những thứ tốt đẹp chứ? Cười một cái là trẻ mười tuổi. Anh ta đã kiếm được món hời lớn, đây là một cơ hội rút thẻ trúng thưởng mà chả tốn công hay tiền bạc.

Những người khác đỏ ngầu cả mắt.

Nhưng Tiêu Khắc vẫn còn một chút lương tâm, anh ta nhìn Hướng Huyền và nói: “Em xin lỗi, đại ca.”

Không rút được một viên Thuốc Phục Hồi nào.

“Kế tiếp để cho tôi làm đi!” Một người đẩy Tiêu Khắc ra.

Tiêu Khắc đẩy lại tên này: “Ông đây vẫn chưa rút đủ, tiền tiết kiệm của ông vừa đủ để rút thêm một bộ.”

“Với cái số may mắn thế này của mày thì thôi đi cho rồi! Vận may của tao tốt lắm, cho tao tới trước đi. Đại ca, em chắc chắn sẽ rút được Thuốc Phục Hồi cho anh!”

“...”

Từng lá bài bay ra khỏi hồ chứa thẻ, mỗi lần lật làm cho nhịp tim của ai nấy đập nhanh hơn, adrenaline tăng cao, sự cám dỗ ngày gia tăng, việc rút thẻ dần dà chiếm hết tâm trí.

Mạc Dao vừa sợ hãi vừa tham lam, cô ả hâm mộ và ghen tị với người có thể rút thẻ, tham lam mỗi một vật phẩm thần kỳ được rút ra. Cô ả cũng muốn rút. Nhưng ả sợ hãi, sợ lỡ lật trúng cái thẻ nào mà được Thuốc Phục Hồi ắt sẽ cho cô ả một đòn chí mạng.

Tại thời điểm này chẳng có ai phân tâm chú ý đến bộ não trong bể cá, đường sóng não tượng trưng cho nó vẫn còn sức sống và đó có thể là một linh hồn tội nghiệp đang đấu tranh đang gian nan đang nhảy nhót, hệt giống như trái tim đập dồn khi con người căng thẳng. Nó đang khẩn trương, chờ đợi và khao khát cái gì đó.

...

Bên trong bức tường, thành phố B, nhà Mộ Dung.

Mộ Dung Ảnh thu tay bàn đặt sau lưng Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết phun ra một ngụm máu đen từ đôi môi đỏ, người bên ngoài lập tức tiến lên giúp cô bé súc miệng lau miệng.

“Thật tốt quá, sau này Tiểu Tuyết có thể luyện võ!” Mẹ vui mừng tới nỗi khóe mắt ứa cả nước mắt.

Cha cũng rất vui mừng, “Rất tốt, rất tốt.”

Đầu Mộ Dung Ảnh đầy mồ hôi, sắc mặt cô trắng bệch và cảm giác được đan điền đau nhức trong mơ hồ, cơ mà cô đã quen rồi. Nói chung, một người cả đời có thể học và hiểu rõ tuyệt học của một nhà đã rất khá, nếu học quá nhiều cũng dễ dàng có sự cố, làm không tốt lại bị tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Mộ Dung Ảnh thì khác, trời sinh cô chính là một kỳ tài võ học. Trong nhà đã lấy vài quyển bí kíp mà những người khác trong nhà không học được cho cô, trong đó bao gồm một quyển nội công tâm pháp, tu luyện cái này sẽ có được nội công rất ác liệt. Khi tu luyện kỳ kinh bát mạch đau hết, nhưng cô vẫn phải luyện, bởi vì sau khi luyện tốt, cô có thể ép độc tố trong cơ thể Mộ Dung Tuyết ra ngoài.

Mộ Dung Tuyết bị trúng độc như thế nào thì cô đã chẳng nhớ, nhưng cha mẹ nói là em ấy trúng độc vì cô. Năm đó có một ma nữ vi phạm quy tắc trước giờ ẩn thế đã xuất thế, còn làm ra một hồi gió tanh mưa máu, suýt nữa làm hỏng thanh danh của gia tộc võ cổ. Vậy nên ma nữ này bị các gia tộc vây quét, nhưng ả ta vẫn chạy trốn được. Đại khái là bởi vì nhà họ Mộ Dung là người kêu gọi lúc đó cho nên ả này mới đến trả thù, từ đầu thuốc độc đó được bỏ trong sữa bột của Mộ Dung Ảnh, kết quả là Mộ Dung Ảnh mang sữa bột đút cho Mộ Dung Tuyết, lúc này mới dẫn đến chuyện Mộ Dung Tuyết trúng độc.

Gia tộc ẩn thế có rất nhiều, các loại đồ vật kỳ diệu cũng không ít, một số bệnh mà y học hiện đại không có cách nào chữa được nhưng lại được giải quyết thông qua nội công thần kỳ.

Ép độc ra cho Mộ Dung Tuyết chính là rót nội lực làm mệt người này vào trong cơ thể Mộ Dung Tuyết, người bị truyền cho cũng chẳng dễ chịu chi, ngay chính bản thân Mộ Dung Ảnh còn bị tra tấn, cũng may đây là lần cuối cùng, các cô sẽ được giải thoát.

“Cảm ơn chị, chị ơi, mỗi người chúng ta đi nghỉ ngơi thật tốt đi.” Mộ Dung Tuyết bảo.

“Đi thôi.” Mẹ trìu mến nâng cô bé, song lại chẳng thèm liếc mắt nhìn Mộ Dung Ảnh một cái.

Mộ Dung Ảnh có chút mất mát, cô biết bởi vì chuyện mình cho Mộ Dung Tuyết bú sữa bột có độc nên mẹ vẫ trách cô trong lòng.

Lúc này một bàn tay to khô ráo rơi trên đầu cô và xoa xoa, Mộ Dung Ảnh ngẩng đầu rồi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cha là Mộ Dung Trường Phong.

“Thế nào rồi? Có phải đau lắm không? Có muốn cha giúp con một chút?”

Thế nên tâm tình Mộ Dung Ảnh thoáng cái đã tốt hơn không ít, cô lắc đầu: “Con tự làm được.”

“Được. Mấy năm nay vất vả cho con rồi.” Mộ Dung Trường Phong nhìn cô với thần sắc phức tạp.

“Không khổ cực, đó là những gì con nên làm.”

Mộ Dung Trường Phong lại xoa xoa tóc cô rồi mới rời đi.

Mộ Dung Ảnh vận công chữa nội thương cho mình sau đó nằm trên giường, trên mặt cô lộ ra nụ cười vui vẻ. Cơ thể Mộ Dung Tuyết khôi phục, có thể luyện võ, vậy rốt cục cô cũng có thể xuất lực vì nước khi Lò Giết Mổ hạ phàm đúng chăng?

Mộ Dung Ảnh rất mạnh, mặc dù mới 19 tuổi nhưng đã là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ, tư chất căn cốt tuyệt vời, cha mẹ và người lớn nói cô là người nổi bật trong thế hệ trẻ. Nhưng vì Mộ Dung Tuyết, cô chưa từng giao đấu với người của các gia tộc khác, cô khao khát so tài với cao thủ của các gia tộc khác, đồng thời cũng có khát vọng chiến đấu khi Lò Giết Mổ xuất hiện, cống hiến một phần sức lực của mình, muốn giống như nhiều bạn bè cùng trang lứa khi trở thành anh hùng bảo vệ một phương thành phố.

... Có lẽ đến lúc đó, cô và Văn Thanh cũng có nhiều đề tài để trò chuyện.

Mộ Dung Ảnh mặc sức nghĩ về tương lai tự do tự tại, mà bên kia, Mộ Dung Trường Phong và vợ là Vạn Dung rời khỏi phòng Mộ Dung Tuyết.

Vạn Dung nói trong lạnh lùng: “Độc trong cơ thể Tiểu Tuyết bị ép ra hết rồi, có thể bắt đầu bước tiếp theo.”

Mộ Dung Trường Phong trầm ngâm một hồi, Vạn Dung cười lạnh mở lời: “Làm sao? Không nỡ bỏ?”

“Sao mà thế được? Bà đừng có nghĩ lung tung.”

“Tốt nhất là ông đừng có. Hừ.”

...

Bên ngoài bức tường, vùng đất bị bỏ rơi, Khu 6.

Không ai biết những sự kiện kỳ diệu đang xảy ra trong tòa nhà ký túc xá kéo dài của khu này.

Từng lá bài bay ra, được lật, từng vật phẩm vô cùng kỳ diệu rơi xuống. Mà của tích góp trong nhiều năm của Hướng Huyền đang tiêu hao nhanh chóng hầu như không còn.

Nhưng rất đáng tiếc, không ngờ ngay cả một viên Thuốc Phục Hồi cũng không rút được.

“Một lần nữa!” Đôi mắt của Hướng Huyền đã đỏ bừng trong vô thức, cảm xúc mãnh liệt chưa từng có chiếm lấy anh ta, anh ta cảm thấy tức giận, không cam lòng và tuyệt vọng.

Anh ta chẳng thèm nhìn thêm một cái vào những lá bài khó tin kia, anh chỉ muốn Thuốc Phục Hồi, nhưng thế nào cũng không rút được. Ngay cả loại phản bội ngu ngốc như Trịnh Phong mà còn rút được thì sao mình lại không có! Chuyện này giống như số phận đang cười anh mơ mộng hảo huyền, nói với anh ta một thực tế: em gái đã chết, anh không còn người thân, anh là người cô đơn trên thế giới này, cho tới nay mọi thứ toàn do chính anh tự lừa mình mà thôi.

Anh ta không thể chấp nhận!

Tuy nhiên lần này, không có lá bài nào bay ra khỏi sương mù trắng trong vòng xoáy.

Giang Tinh Chước: “Thật đáng tiếc, anh đã không còn đủ tiền để giao dịch nữa.”

Hướng Huyền hết sức bất ngờ, trên mặt có sự bối rối hiếm thấy, hiển nhiên không có khả năng chịu nợ thế nên anh ta nhìn về phía An Duệ.

Bản thân An Duệ cũng là dạng nghèo rớt mùng tơi, đương nhiên là lực bất tòng tâm, mà thủ hạ dưới tay Hướng Huyền toàn do anh trả tiền rút thẻ nên nào giúp được anh.

Mạc Dao ngược lại có thể, cô ả có một ít trang sức nhặt được, nếu đổi thành tiền cũng đủ, song, sao mà ả có thể lấy ra để rút thẻ cho Hướng Huyền đây? Cô ả ước gì giao dịch cứ thế mà chấm dứt, Giang Tinh Chước nhanh chóng biến mất để lòng mình không còn treo ngược nữa.

Vì vậy cô ả lắc đầu, trên khuôn mặt hiện lo lắng: “Làm sao bây giờ anh Hướng?”

Hướng Huyền nhìn An Duệ, nhưng nào có phải muốn mượn tiền anh ta mà là nhớ tới một chuyện.

“Vì sao An Duệ có thể rút một bộ miễn phí?” Hướng Huyền không cam lòng hỏi. Chẳng lẽ còn chọn có duyên hay vừa mắt mới cho rút miễn phí à?

Giang Tinh Chước giải thích thật dịu dàng và khoan dung: “Bởi vì thẻ nòng cốt của anh ta xuất hiện trong hồ chứa thẻ của ta.”

“Vậy tôi... Không phải tôi?” Hướng Huyền giật mình, anh ta vẫn cho rằng Giang Tinh Chước được anh ta triệu tập đến đây. Chẳng lẽ vậy mà không phải? Nhưng cô ấy xuất hiện trong căn phòng này mà, chẳng lẽ…

Hướng Huyền nhìn về phía Mạc Dao.

Giang Tinh Chước cũng chuyển hướng nhìn về phía Mạc Dao.

Mạc Dao ngây dại, cái gì? Thế, thế mà là cô ả?!

Lập tức trái tim Mạc Dao đập thình thịch, cảm giác mừng như điên xông thẳng lên đầu. Vừa rồi cô ả không dám đề nghị rút thẻ vì một là sợ rút được Thuốc Phục Hồi, hai là sợ lộ chuyện mình có tiền sẽ làm Hướng Huyền muốn mượn. Cơ mà nếu người triệu hoán Giang Tinh Chước có thể rút miễn phí rút một bộ, hết thảy liền dễ dàng giải quyết!

Mạc Dao không ngốc, cô ả cho rằng mình tuyệt đối không thể rút được Thuốc Phục Hồi. Bởi lẽ nếu có thể rút được thẻ gì đấy có liên quan đến dục vọng của mình, vậy cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy Hướng Cầm sống lại, dù là một chút khát vọng cũng không có, thì làm sao có thể rút được Thuốc Phục Hồi đây?

Quả nhiên ả được ông trời quan tâm, ả là cô gái được trời tuyển chọn, cho nên cô ả đã sống sót 15 năm trước. Thậm chí còn may mắn hơn tất cả các cô gái ở vùng đất bị bỏ rơi khi sống êm đẹp chẳng phải chịu đựng bất kỳ nỗi đau nào trong 15 năm!

Hướng Huyền không biết bộ mặt thật của Mạc Dao, lúc này anh ta chỉ cảm thấy ông trời không tuyệt đường người, người triệu hoán được Giang Tinh Chước nhất định tương đối đặc biệt, có lẽ sẽ rất may mắn. Giống như An Duệ, có lẽ Mạc Dao sẽ rút được Thuốc Phục Hồi!

Những người khác cũng nghĩ như vậy và đã chấp nhận lý do vì Mạc Dao cầu nguyện cho bạn thân nên mới triệu hoán được Giang Tinh Chước, nhưng họ chẳng chú ý tới cái thứ trong hồ cá bên cạnh Mạc Dao. Đường cong sóng đại não nọ dần dần có xu hướng bình tĩnh, như thể linh hồn đang đấu tranh đó đã nhìn thấy được kết cục, nên chẳng còn tiếp tục cố gắng mà từ bỏ và tuyệt vọng.

Làm sao Mạc Dao rút được Thuốc Phục Hồi chứ? Đây là thứ ả không muốn nhất đó. Mà càng làm cho người ta đau đớn chính là tại sao người như Mạc Dao có thể nhận được nhiều sự thiên vị thế này? Dựa vào cái gì?

Mạc Dao kích động đến cả người run rẩy: “Là, là tôi?”

Giang Tinh Chước nhìn cô với nụ cười càng sâu.

“Không phải đâu.”

Mạc Dao thừ người, cái, cái gì? Không phải cô? Ngoại trừ cô còn có thể là ai nữa chứ?

“Là cô ấy.” Giang Tinh Chước nói.

Tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng người Giang Tinh Chước nói là ai, mãi đến hai giây sau, sự chú ý của bọn họ chuyển đến cái bể cá bên cạnh Mạc Dao... Một cái bộ não ngâm trong dịch dinh dưỡng trong bể cá, trên não cắm rất nhiều đường dây như thể một người mắc bệnh nặng nên toàn thân cắm đủ các loại ống tiêm; nó giãy dụa và tuyệt vọng kéo dài một hơi, gian nan cầu sự sống.

Đầu sóng điện não nhẹ nhàng bên kia như ngây người, sau đó chậm nửa nhịp rồi mới đập dữ dội một lần nữa.

Hướng Huyền giật mình, lập tức hốc mắt đỏ lên. Nó... Không, là em ấy.

Mạc Dao biểu hiện cứng đơ như xi măng khô lại.

Giang Tinh Chước vung gậy gỗ nhỏ một chút, từng lá bài một lần nữa bay ra từ trong mắt của vòng xoáy sương trắng, dừng ở phía trên bể cá.

“Lần đầu tiên gặp một khách hàng đặc biệt như vậy, hãy để ta lật thẻ cho cô đi.” Giang Tinh Chước nói dịu dàng, thanh gỗ nhỏ nhẹ nhàng vung lên, 10 cái thẻ xoay một vòng chỉnh tề; ánh sáng trắng nổ tung như thủy tinh vỡ, đoạn, hóa thành mấy sáng sáng lấm chấm rồi biến mất, để lộ ra một mặt bài rõ ràng và sạch sẽ.

Không thể tin được, mỗi một thân thẻ đều có hoa văn và chữ viết, không có một lá bài trống, khiến người ngoài nhìn vào thì không khỏi chấn động trong lòng, cảm thấy rung động chẳng thể giải thích được.

Và họ cũng nhận thấy rằng không chỉ chẳng có thẻ bài trống, hai trong số đám thẻ có màu vàng, nhìn một cái là thấy cao cấp và mạnh hơn mấy cái thẻ khác.

“SSR.” An Duệ nói nhỏ.

“Xin chúc mừng cô đã rút trúng Thuốc Phục Hồi, Thuốc Phục Hồi, Thuốc Phục Hồi, Thuốc Phục Hồi, Thuốc Phục Hồi, Thuốc Phục Hồi, Thuốc Phục Hồi, cùng với hai thẻ nòng cốt là thẻ Thuốc Phục Hồi cấp SSR và thẻ sinh mệnh đặc biệt ‘Bóng Người’ cấp SSR.”

Theo giọng Giang Tinh Chước nói ra từng cái Thuốc Phục Hồi, sắc mặt Mạc Dao cứ trắng bệch từng lần cho đến khi mặt như tờ giấy vàng, ả chậm rãi lui về phía sau, thân thể run rẩy như cái rây.

Đáng tiếc giờ đây không có ai đưa tầm mắt nhìn về phía ả.

Thuốc Phục Hồi bình thường không thể làm cho một bộ não mọc ra cơ thể, nhưng Giang Tinh Chước cho Hướng Cầm một thẻ SSR, đây là thẻ cấp cao chỉ đứng sau thẻ UR có cấp cao nhất, có thẻ SSR chắc chắc là thẻ hàng đầu.

Thẻ Thuốc Phục Hồi cấp độ SSR này hóa thành ánh sáng rồi rơi vào bộ não trong bể cá. Trong nháy mắt, ánh sáng bùng lên rực rỡ, làm ảnh hưởng mọi người đến nỗi ai nấy phải nhắm mắt lại.

Chỉ có Mạc Dao là trong nháy mắt này nhân cơ hội lao ra khỏi cửa phòng bởi vì dục vọng sống mãnh liệt khiến cơ thể có hành động và đụng phải bọn Tiêu Khắc chắn ở cửa. Dù họ hơi ngạc nhiên, song, ai nấy chẳng có tâm tư suy nghĩ vì sao Mạc Dao làm sao vậy, mà chỉ tò mò và chờ mong thứ đang lột xác trong chùm ánh sáng đó.

“Này, cô...”

“Đó là Mạc Dao? Cô ấy đang làm gì vậy? Phía sau có quỷ đuổi theo cô ấy à?”

Mấy người trên đường nhìn thấy Mạc Dao thì ngẩn người một chút, họ cứ nhìn bóng lưng Mạc Dao mà không rõ nguyên nhân.

Mạc Dao chạy một mạc như điên, bất chấp hết cả thảy, trong đầu cô ả chỉ có chạy trốn. Không thể ở lại Khu 6 rồi, bí mật không giấu được nữa, Hướng Huyền biết cô ả hại chết Hướng Cầm ắt sẽ lột da cô!

Ánh sáng chói lòa từ từ thu lại, thu lại, một bóng người cũng lộ ra dần trong mắt mọi người. Giang Tinh Chước nhìn một chút còn hảo tâm vung gậy gỗ nhỏ, dùng một chút năng lượng tạo ra một cái áo choàng màu đỏ bình thường giống bao cái áo khác. Áo choàng rơi xuống, bao phủ thiếu nữ mới sống lại.

Khi Hướng Cầm chết, cô chỉ mới 14 tuổi, thẻ phục hồi cấp SSR chỉ đưa cô bé trở lại như lúc còn sống chứ không tính thời gian đã qua. Thế nên người xuất hiện trước mặt mọi người là một cô bé loli mặc áo choàng đỏ, trên mặt còn vẻ phúng phính của trẻ em, hệt như cô bé quàng khăn đỏ mà mọi con sói xám đều mơ ước.

Hướng Huyền ngơ ngác, gần như nghĩ rằng mình đang nằm mơ, người thân duy nhất của anh ta, em gái sống nương tựa với nhau từ nhỏ, người em gái mà anh gian nan nuôi lớn, thật sự đã trở về rồi?

Cô bé cho chân trần rơi xuống đất, Hướng Huyền đẩy xe lăn về phía trước: “Tiểu Cầm...”

Chợt Hướng Cầm quay đầu xông về phía Giang Tinh Chước và ôm chặt lấy cô.

“Ôi...” Giang Tinh Chước bị cô bé làm cho giật mình.

An Duệ chấn động tâm thần, đột nhiên mở to hai mắt như bị gì đó kích thích gì đó, theo bản năng đi về phía trước một bước, nhưng cuối cùng anh ta lại kiềm chế được.

Hướng Cầm ôm Giang Tinh Chước thật chặt, Giang Tinh Chước không cho cô bé ôm lâu, cứ thế một lực vô hình vừa hòa nhã lại cường ngạnh đẩy cô bé ra. Khoảng cách gần như vậy là không được phép đâu đấy.

Hướng Cầm có chút mất mát, nhưng lại cảm thấy mình có thể ôm một cái kia đã là kiếm được lợi rất nhiều, hơn nữa hiện tại cô còn có cảm xúc khác tích góp trong lòng, nó đã tích ở đó rất lâu và sắp bùng nổ rồi.

Đôi mắt của Hướng Cầm đỏ bừng, mặc dù cơ thể vẫn còn ở tuổi 14, nhưng đã 15 năm trôi qua, 15 năm qua cô đã ở trong bể cá, cô biết Mạc Dao đã lợi dụng mình thế nào để có được sự che chở của anh trai mình. Khuôn mặt ghê tởm và độc ác, tiếng nói méo mó bệnh hoạn của cô ả đã in sâu trong tâm trí của cô. Cho nên ánh mắt của cô đã không còn là ánh mắt ngây thơ chẳng biết sự đời thuở trước nữa.

Cô nắm chặt nắm đấm, nhìn về phía Hướng Huyền: “Anh, là Mạc Dao, là ả đã đẩy em ra!”

Hướng Huyền ngẩn ra.

Mấy người Tiêu Khắc cũng giật mình, hiển nhiên chưa từng nghĩ tới cảnh Mạc Dao là một con sói đội da cừu, là hung thủ giết người mà cải trang thành người vô tội. Đáng sợ nhất là cô ả một mực ẩn núp bên cạnh nạn nhân, suy nghĩ tỉ mỉ lại đúng là làm đáy lòng người người không khỏi sợ hãi.

Khó trách, thì ra là thế. Khó trách vừa rồi Mạc Dao lại đột nhiên chạy ra ngoài!

Khuôn mặt của Hướng Huyền nhanh chóng thay đổi, anh ta tức giận đến cực điểm, ấn đường bao phủ một lớp tối đen.

Anh ta nhìn về phía Tiêu Khắc, Tiêu Khắc lập tức quay đầu muốn đuổi theo Mạc Dao.

Nhưng Hướng Cầm đã ngăn cản anh ta. Chỉ thấy cô đưa tay lấy một lá bài hạch tâm khác của mình. Thẻ bài hóa thành ánh sáng rồi bay vào cơ thể cô. Kế đó cô cô nhắm mắt lại, một loại nước sền sệt như mực trào ra từ cơ thể của cô, nó cứ túa ra không ngừng mãi cho đến khi tạo thành một hình người đen như mực và đứng bên cạnh Hướng Cầm.

Hướng Cầm: “Bắt Mạc Dao về cho tôi.”

Cái bóng người đen như hủ nút ấy nhận được mệnh lệnh rồi thì di chuyển, nó hòa nhập vào bóng tối và biến mất không dấu vết.

“Má nó, thứ vừa rồi là gì vậy?”

“Cái gì?”

“Giống như có thứ gì đó đen sì sì chạy qua… Hẳn là nhìn lầm rồi.”

Bóng Người di chuyển nhanh như chớp trong bóng tối, chỉ mới chớp mắt mà đã ra khỏi Khu 6; thỉnh thoảng nó đi qua những nơi có ánh sáng thì một cục đen sì cứ thế lướt nhanh hệt như con rắn, làm cho người nhìn thấy giật mình nhưng rồi lại nhanh chóng nghĩ rằng đó là ảo ảnh.

Lúc này Mạc Dao đã lái một chiếc xe jeep điên cuồng rời khỏi Khu 6, cô chạy tới Khu 5 gần Khu 6 nhất.

Cô ả phải mang bí mật thẻ bài đến Khu 5 xin che chở, Trưởng khu 5 và Hướng Huyền có quan hệ không tốt nên rất đồng lòng chống đối với Hướng Huyền. Đồng thời con trai của Trưởng khu 5 là con chó theo đuổi cô, cô gọi thì tới mà vẫy tay thì đi. Dù tên này có dáng dấp rất mắc ói, song, vì mạng sống nên cô ả cũng chẳng còn cách nào.

May mắn thay, người dân Khu 6 thường xuyên dọn dẹp quái vật gần đó, phun luôn cả thuốc nên đã khiến cô ả đi một mạch rất an toàn, không gặp bất kỳ con quái vật nào. Trông thấy cổng Khu 5 ở ngay trước mắt, thần kinh căng thẳng của cô ả cuối cùng cũng thoáng thả lỏng đôi chút.

Cơ mà đúng vào vào lúc này, một cái bóng đen chợt xuất hiện từ mặt đất phía trước, đứng trước xe của ả. Xe jeep gặp bất ngờ bèn đâm mạnh vào nó, nhưng hệt như va vào một nửa cao su tan chảy, xe cứ thế chìm sâu vào.

Cái, cái gì?

Mạc Dao ngây dại, nhìn khuôn mặt đen thùi dính trên kính chắn gió với đôi mắt đầy hoảng sợ, ả chỉ cảm thấy thời gian trong nháy mắt đã chậm lại.

Ngay sau đó, chiếc xe bị văng ra ngoài và đâm mạnh vào một bức tường.

Âm thanh quá lớn đã thu hút mọi người ở Khu 5 đằng kia. Họ vội vã ra xem và chỉ nhìn thấy một bóng người đen như củi với tư thế kỳ lạ mang theo một chiếc xe jeep chạy đi xa.

... Có vẻ như có gì đó không ổn? Tôi nhìn nhầm à?

Người dân Khu 5 dùng sức nháy mắt mấy cái, đầu đầy mù mờ.

Tối nay trò chơi rút thẻ này đã kết thúc, Giang Tinh Chước muốn rời đi.

An Duệ đang lặng thinh cuối cùng cũng lên tiếng: “Xin chờ một chút!”

Giang Tinh Chước dừng bước.

An Duệ hít sâu một hơi, ánh mắt hơi rũ xuống, có vẻ cung kính và thành kính.

“Chúng tôi nên gọi Ngài như thế nào?” An Duệ tuyệt đối không tin cô là ác ma gì, xưng hô này không xứng.

Khóe miệng Giang Tinh Chước khẽ nhếch lên, “Chức vụ của ta được gọi là Chúa tể.”

Trong nháy mắt An Duệ cảm thấy đúng là như vậy, xưng hô này mới phù hợp với cô.

Giang Tinh Chước nói xong liền biến mất, thứ biến mất cùng cô còn có cảm giác không thể nêu tên do Vầng sáng Cthulhu mang đến. Chớp mắt đó họ chỉ cảm thấy đi ra khỏi không gian đặc thù kia là không khí nhẹ nhàng hơn không ít, tốc độ chảy của dòng thời gian cũng trở lại bình thường.

Có một sự xáo trộn tưng bừng bên ngoài, nó đã đánh thức đám người đắm mình trong cuộc gặp gỡ kỳ diệu tối nay.

Bên ngoài khu lầu ký túc xá, bóng người đen như que củi ném chiếc xe jeep trên đỉnh đầu xuống đất, đám tinh anh giơ súng, nhìn lăm lăm vào cái thứ không rõ là thứ gì này. Chờ đến khi mấy người Hướng Huyền đi ra thì họ mới nhao nhao nhường đường.

Cửa xe mở ra để lộ Mạc Dao với cái trán chảy máu, đầy hoảng sợ và cả người run rẩy.

Mạc Dao nhìn ra, ban đầu cô ả còn tưởng rằng người cô sợ nhất chính là tên điên Hướng Huyền kia, nhưng khi cô ả nhìn thấy Hướng Cầm với toàn thân áo choàng đỏ, tóc đen, đứng sống động với bộ dáng 14 tuổi ở trước mặt thì cảm giác kinh khủng chưa từng có dâng lên trong lòng. Nhất là đôi mắt đen láy của Hướng Cầm, nó phảng phất như có chút tà khí khiến cô ả như nhìn thấy ma quỷ đến đòi mạng, cô ả kêu lên một tiếng rồi bị dọa cho ngất xỉu.

...

Nhà Mộ Dung, bà chủ Vạn Dung đang dỗ dành Mộ Dung Tuyết thử luyện võ hôm nay, nhưng ngay cả bước sơ đẳng mà cô bé cũng không sờ được. Mộ Dung Tuyết bày ra vẻ mặt đầy nước mắt, giống như mới biết tuổi này mà mình muốn học võ thì hoàn toàn chẳng có khả năng.

Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung đã dỗ dành cô bé từ nhỏ, cứ nói chờ độc trong cơ thể cô bé bị ép ra là sẽ được học võ công, hơn nữa còn có thể tài giỏi như Mộ Dung Ảnh. Mộ Dung Tuyết tin tưởng không nghi ngờ gì, cho đến hôm nay thì mới phảng phất phát hiện ra một chút manh mối và nhận ra mình đã bị lừa.

Nhưng thật ra Vạn Dung nào có lừa cô bé. Xưng hô “Thiên tài chưa lộ diện của họ Mộ Dung” là được chuẩn bị cho Mộ Dung Tuyết chứ chẳng phải Mộ Dung Ảnh.

Vạn Dung nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng trẻo của cục cưng với đôi mắt đầy yêu thương, sau khi rời khỏi phòng này, ánh mắt bà ta sắc bén hẳn lên.

Mộ Dung Trường Phong chắp hai tay sau lưng đứng ở cửa, ông ta có khuôn mặt nho nhã anh tuấn, cho dù ngay lúc này thì cũng là một ông chú có dáng vẻ đẹp trai. Đáng tiếc đôi môi ông ta rất mỏng, vừa nhìn đã thấy bạc tình bạc nghĩa.

Vạn Dung vừa yêu vừa hận, người đàn ông này vô cùng đào hoa, hương hoa dính đầy người, song, hết lần này tới lần khác thái độ đối xử với người khác luôn khiến phụ nữ cho rằng bản thân là người đặc biệt. Nhìn mấy người phụ nữ với ánh mắt lạnh lùng đó sống chết vì ông, thậm chí bà còn trở nên tự mãn về điều đấy.

Đáng tiếc bà nhìn thấu người này quá muộn, dùng thủ đoạn đê tiện cướp tên này từ chỗ chị gái Vạn Phù rồi kết hôn thành công thì sao chứ? Còn không phải hồng nhan tri kỷ một đống bên ngoài à. Bà ta đánh hết từng người một, tay đánh cũng mỏi mệt mà đánh cũng không hết!

Bây giờ ông ta đã lớn tuổi, rốt cục cũng kiềm chế lại, người bên ngoài cũng tan rã; đồng thời ông ta lại rất thương yêu Mộ Dung Tuyết khiến bà cũng xem như là hết khổ, cảm giác được tí vui mừng. Chẳng qua sự tức giận trong lòng vẫn không đè xuống được cũng bởi Mộ Dung Ảnh vẫn còn ở đó, làm cho bà như bị ắng nghẹn trong cổ họng.

May mắn thay là đêm nay sẽ giải quyết được.

“Ông sẽ không luyến tiếc ngay khi chuyện sắp tới chứ?” Vạn Dung nhìn chằm chằm vào chồng và hỏi với sự cảnh giác.

Mộ Dung Trường Phong bất đắc dĩ nhìn bà một cái: “Lòng người sẽ thiên vị, tôi thiên vị ai bộ bà không nhìn ra à?”

Sắc mặt Vạn Dung thoáng dễ nhìn hơn đôi chút. Quả thật sau khi Mộ Dung Tuyết được sinh ra thì Mộ Dung Trường Phong đã tém lại chẳng ít. Cho dù con bé có bệnh thì Mộ Dung Trường Phong cũng không vì thế mà ghét bỏ, ngược lại yêu thương có thừa, làm cho bà ngoài ý muốn, cũng làm cho bà cảm động.

Mộ Dung Ảnh đang luyện kiếm trong viện của mình, một đạo kiếm khí bổ qua thì một cái cây với đường kính gần 20 cm bị chặt đứt ngay, cô lại có tiến bộ. Mộ Dung Ảnh thu kiếm, tưởng tượng cảnh mình có thể cứu bao nhiêu người là cô vui vẻ lên. Nhiều năm khổ tu như vậy chẳng phải là vì ngày đó sao? Trước đó cha mẹ nói sợ làm cho Mộ Dung Tuyết nhìn thấy và đau lòng nên mới không cho cô ra ngoài gây náo động. Cô hiểu nên nín nhịn, chỉ vùi đầu luyện tập cực khổ chờ ngày có thể đi ra ngoài làm người ta chấn động.

Bây giờ Mộ Dung Tuyết đã ổn, ngày này sắp đến rồi.

Mộ Dung Ảnh đang nghĩ thì nghe thấy cửa viện mở ra, nhìn thấy Mộ Dung Trường Phong và Vạn Dung tiến vào thì trên mặt cô nở nụ cười, “Cha, mẹ, đã muộn như vậy mà còn tới tìm con là có việc sao?”

Vạn Dung nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô thì phiền, Mộ Dung Ảnh vừa chạm đến ánh mắt này của bà là lộ ngay ra vẻ mặt bi thương. Mộ Dung Tuyết đã khỏi rồi mà bà còn muốn như thế nào nữa? Rõ ràng là sinh đôi, vì sao bà ấy lại bất công đến mức này? Nếu không phải mình càng giống với bộ dáng của Vạn Dung hơn Mộ Dung Tuyết, cô đã hoài nghi liệu mình rốt cuộc có phải là con ruột của Vạn Dung hay không.

Mộ Dung Trường Phong nói nhã nhặn: “Là có việc muốn thương lượng với con.”

“Có chuyện gì ạ?”

“Độc trong cơ thể em gái con đã tốt rồi, có thể luyện võ, nhưng con cũng thấy đó, nó đã lớn như vậy mà tư chất cũng không tốt lắm. Đời này dựa vào chính nó thì chắc là học không thành.” Mộ Dung Trường Phong nói với vẻ mặt buồn rầu: “Chỉ sợ vẫn phải nhờ con giúp đỡ nó.”

Mộ Dung Ảnh sửng sốt một chút, không rõ ràng cho lắm: “Con có thể giúp em ấy? Giúp làm sao?”

Vạn Dung đáp: “Rất đơn giản, cho nó công lực của con đi.”

“Cái gì?” Mộ Dung Ảnh giật mình, thậm chí còn hơi hoài nghi liệu rằng mình có nghe lầm không.

“Mày không bằng lòng à? Đừng quên, nếu không phải tại mày thì Tiểu Tuyết sẽ không bỏ lỡ thời gian luyện tập tốt nhất, đây là thứ mày nợ nó!” Vạn Dung nghiêm khắc quát lớn.

Mộ Dung Ảnh lui về phía sau một bước, nước mắt ứa ra ngay, vô cùng khó mà tin được: “Mẹ? Vì sao mẹ lại đối xử với con như vậy?”

Cô nguyện ý đi luyện quyển tà công kia vì Mộ Dung Tuyết, chịu đựng đau đớn như lưỡi dao phá ruột, nhưng mắc gì lại muốn cô truyền công lực của mình cho Mộ Dung Tuyết? Bắt đầu từ lúc cô hiểu biết, khi cô đứng tấn phải chịu đựng cho tới khóc cũng chẳng thể nghỉ ngơi; rơi từ cọc gỗ xuống đến mức mặt mũi bầm dập, gãy xương, thì cũng phải tiếp tục; tốt nghiệp trung học cơ sở xong cũng làm theo yêu cầu của họ, trở về tiếp tục chuyên tâm luyện công. Cả thảy mọi thứ của cô, tất cả đều do cô đã chảy không biết bao nhiêu là máu là mồ hôi mới tích lũy được.

Chẳng lẽ Vạn Dung thật sự chẳng đau lòng vì cô dù chỉ một chút? Cho nên mới có thể dễ dàng thốt ra lời khiến cô cho Mộ Dung Tuyết công lực, hơn nữa không phải một nửa hoặc là mấy phần, ý tứ kia phảng phất như muốn cô cho Mộ Dung Tuyết hết toàn bộ.

Cô hiểu sai rồi hay chăng?

Mộ Dung Ảnh còn chờ Vạn Dung trả lời, nhưng một giây sau, sau lưng cô đã có một bàn tay dán lên, cả người cô giống như bị nam châm hút vào, nội lực trong thân thể mà cô ngày đêm khổ luyện đủ để giết chết người cùng trang lứa bị hút ra ngoài cuồn cuộn chẳng dừng.

Mộ Dung Ảnh khó có thể tin được: “Cha...”

Những người phía sau không trả lời, lúc xuống tay cũng không có bất kỳ sự nhẹ nhàng gì.

“Mẹ...” Mộ Dung Ảnh lại theo bản năng muốn cầu xin mẹ giúp đỡ, nhưng khi cô quay đầu lại đối mặt với đôi mắt sảng khoái của Vạn Dung thì chỉ cảm thấy cả người giống như lâm vào một cơn ác mộng kinh khủng. Bằng không làm sao có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy? Cha mẹ cô, xuất hiện trong viện nhỏ của cô như ác quỷ đòi mạng, họ đã lấy đi công lực như một nửa sinh mệnh khác của cô.

Vạn Dung la: “Câm đi, tao không phải mẹ mày. Con quỷ cái mẹ mày đã chết từ sớm rồi!” Ba ta nói xong còn liếc mắt nhìn Mộ Dung Trường Phong một cái, muốn xem ông có phản ứng khó chịu gì không. Thấy ông ta không có thì tâm trạng của bà rất tốt.

“Mày cũng biết người đó, trước đây tao đã nói với mày rất nhiều lần, lần nào mày cũng bảo giết hay lắm.”

Mộ Dung Ảnh như rơi xuống hầm băng, nói rất nhiều lần... giết hay... nữ ma đầu đó? Nhưng, nhưng rõ ràng cô và Vạn Dung có dáng vẻ giống nhau như vậy, còn giống hơn cả Mộ Dung Tuyết... Bỗng nhiên, Mộ Dung Ảnh nghĩ đến cái gì đó thì ngây đơ.

Vạn Dung... Hình như bà ta có một người lớn tuổi hơn nhưng mỗi lần nhắc tới đều giữ kín, là chị gái à?

Đúng vậy, Mộ Dung Ảnh hoàn toàn chẳng giống Vạn Dung, mà lại giống chị gái Vạn Dung là Vạn Phù. Vạn Phù đã xuất sắc hơn Vạn Dung kể từ tấm bé, bất kể là ngoại hình hay căn cốt, ngay cả chồng chưa cưới cũng tốt hơn bà ta. Vạn Dung lớn lên trong bóng tối khi không thể so sánh với chị gái, nhưng rồi bà ta lại rung rinh với người anh rể tương lai đầy dịu dàng, bị người này quyến rũ đến mức không thể suy nghĩ.

Cuối cùng bà ta nghĩ ra một thủ đoạn đê tiện, trước tiên lên giường với Mộ Dung Trường Phong, thậm chí còn vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ khiến cho mọi người trong gia tộc ẩn thế biết hết. Dưới loại tình huống này, đối tượng kết làm thông gia giữa nhà họ Vạn và nhà họ Mộ Dung không thể không có biến hóa.

Sự phản bội kép từ người đàn ông dấu yêu và em gái đã kích thích Vạn Phù làm bà tẩu hỏa nhập ma, thần trí điên rồ, biến mất một thời gian rồi trở lại và trở thành một nữ ma đầu. Khi Lò Giết Mổ xuất hiện, bà ấy không thể phân biệt được địch hay ta, cứ thế giết quái vật và giết luôn người vô tội. Khi đó Vạn Phù đã là một siêu anh hùng với hơn năm triệu người theo dõi trên các nền tảng mạng xã hội, hành động này đã gây sốc cho tất cả mọi người và cũng bị chửi không nhẹ.

Khi đó Vạn Dung vừa sinh con gái, phát hiện con gái trúng độc thì nhận định Vạn Phù hạ độc vì muốn trả thù nên hận bà đến phát điên. Căn cứ vào hiệp nghị giữa chính phủ và gia tộc ẩn thế, sau khi Vạn Phù phát điên thì có người của thế gia võ cổ muốn đi giải quyết chuyện này, bấy giờ Vạn Dung bất chấp chuyện mình đang ở cữ, đứng mũi chịu sào muốn chính tay đâm Vạn Phù.

Vạn Phù là một kỳ tài võ học, tuổi còn trẻ mà võ công đã đạt đến chỗ siêu việt, non sông tổ quốc lại lớn như vậy, nên khi bà trốn đi cũng chẳng mấy ai tìm được bà. Thế rồi bọn họ không tìm được Vạn Phù nhưng chính Vạn Phù lại xuất hiện. Bà ấy còn chưa buông bỏ được Mộ Dung Trường Phong, thế là vừa tỉnh táo một thời gian ngắn đã chạy tới tìm Mộ Dung Trường Phong rồi bị Vạn Dung giết chết. Và cũng vào thời điểm đó, họ biết rằng Vạn Phù đã sinh ra một bé gái vài tháng trước, là con của bà và Mộ Dung Trường Phong.

Thì ra Vạn Phù và Mộ Dung Trường Phong đã sớm phát sinh quan hệ, chẳng qua người ta là một cô gái không thể bình thường hơn nên cũng biết xấu hổ, sẽ không mang chuyện này ra để nói cho người khác nghe. Lúc Vạn Dung và Mộ Dung Trường Phong làm trò thì bà đã mang thai, chẳng qua bọn họ chưa biết mà thôi.

“Từ đầu tao muốn giết mày, nhưng hết lần này tới lần khác mày lại thừa hưởng căn cốt tuyệt vời của mẹ mày, mới nhỏ như vậy mà đã cho thấy một tư chất tuyệt vời. Vừa đúng lúc làm cục pin lưu trữ cho đứa con đáng thương của tao.” Vạn Dung mở miệng.

Nhiều năm như vậy, hận thù của bà ta đối với Vạn Phù cũng chẳng giảm bớt, bởi vì bà ta vừa nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Mộ Dung Tuyết rồi nhìn sang dáng dấp ưu tú của Mộ Dung Ảnh là cảm thấy như đã gặp lại mình và Vạn Phù. Thật đáng thương, bà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để con gái cưng đi theo con đường cũ của mình, con đường sống trong bóng ma của Mộ Dung Ảnh.

Nghe được chân tướng này, cổ họng Mộ Dung Ảnh dâng lên một trận máu tanh. Người cha ruột đang đứng sau lưng hút đi nội lực của cô trông như một người xa lạ không chút nương tay. Mãi đến khi ông ta chẳng còn hút được tí nội lực nào nữa trong cơ thể Mộ Dung Ảnh thì mới chịu buông tay.

Mộ Dung Ảnh ngã xuống đất.

Nhưng đó không phải là kết thúc. Hút đi nội lực mà thôi, cô còn có thể luyện lại, dù sao tố chất của Mộ Dung Ảnh quá tốt. Vạn Dung không muốn nhìn thấy cảnh này, hơn nữa thế thì không phải đã để lại cho mình một kẻ thù tiềm ẩn à? Lỡ mà Mộ Dung Ảnh trở về báo thù cho mẹ thì sao?

Cho nên Vạn Dung phế bỏ căn cốt của Mộ Dung Ảnh, làm cho cô từ nay về sau hoàn toàn vô duyên với võ học, chỉ như một người tàn tật, bị nhốt trong viện nhỏ này.

Trong viện nhỏ, tiếng kêu thảm thiết của Mộ Dung Ảnh vang vọng khắp chân trời, đáng tiếc chỗ này là khu sân rộng lớn của họ Mộ Dung, là một khu nhà xa xôi nhất, chẳng thể đánh thức được bao nhiêu người.

...

Giang Tinh Chước nhìn thấy một màn này từ trong Con Mắt Biết Tuốt, cảm thấy câu chuyện của thế hệ trước có đủ máu chó. Song, Mộ Dung Ảnh và Vạn Phù cũng đủ thảm, bị nam cặn bã và nữ ti tiện hại thành như vậy.

Cô thương hại Mộ Dung Ảnh, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ chưa đến lúc cô ra sân.

Nói đi cũng phải nói lại, món nợ rối mù này của nhà họ Mộ Dung cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ. Thật sự độc của Mộ Dung Tuyết do Vạn Phù bỏ vào sao? Loại cặn bã như Mộ Dung Trường Phong thật sẽ vì cơ thể Mộ Dung Tuyết yếu ớt nhiều bệnh mà sinh lòng thương tiếc, yêu thương như vậy? Là con của mình, đối với loại thế gia võ cổ thu rất nhiều đồ đệ khác họ mà nói, chẳng lẽ không nên thiên vị người có tư chất tốt hơn? Đây là một chuyện vô cùng có lợi đối với tương lai của một gia tộc đấy.

...

Bên ngoài bức tường, vùng đất bị vứt bỏ, Khu 6.

Mạc Dao tỉnh lại, phát hiện mình đã trở về 15 năm trước khi đang trốn trong ký túc xá với Hướng Cầm, bên ngoài thì hỗn loạn làm cho người ta sợ hãi.

Phía tây rút lui trên diện rộng…

Mạc Dao mơ thấy, cô… chẳng lẽ cô đã sống lại?

“Dao Dao, đừng sợ, anh trai sẽ đến cứu tớ, đến lúc đó cậu đi chung với tớ, chúng ta sống cùng một chỗ.” Hướng Cầm cầm tay cô ả an ủi với hai mắt sáng ngời trong suốt.

Mạc Dao nhìn thấy bỗng nhiên cảm thấy vô cùng an tâm. Sự hoảng sợ tột cùng qua đi, cô nhìn thấy ánh mắt hòa nhã sạch sẽ như vậy thì cuối cùng chẳng khơi dậy nổi ghen ghét gì, chỉ cảm thấy rất cảm động.

Cô nghĩ, cô đã biết chẳng mấy chốc Hướng Huyền sẽ chạy tới, cô ả sẽ không sợ tới mức đẩy Hướng Cầm ra. Như vậy 15 năm sau cô ả sẽ không bị Hướng Huyền giết chết, cũng có thể rút thẻ!

Ả vô cùng an tâm, cùng Hướng Cầm chờ tiểu đội cứu viện đến, quả nhiên lại gặp được con rắn quái dị vừa đẻ trứng xong, cũng gặp được con cóc kỳ lạ. Lần này cô ả không buông tay Hướng Cầm ra mà kéo cô ấy cùng chạy trốn.

Tuy nhiên chợt cô bị đẩy một cái, cô ả khiếp sợ giương mắt và trông thấy Hướng Cầm... Không, không phải Hướng Cầm, đó là mặt của cô gái kia! Nó nhìn lăm lăm vào cô ả một cách xấu xa, khủng bố âm u như một con quỷ.

Ả bị quẳng xuống đất, con quái vật đó há miệng cắn tới, nó chỉ ăn nội tạng, vì vậy cô bị xé toạc bụng ngay khi còn sống sờ sờ. Đau đớn khủng khiếp ập đến làm Mạc Dao vừa sợ vừa đau, kêu thảm thiết không thôi, tuyệt vọng cùng cực.

Đây là khi Hướng Cầm đã trải qua sao? Cứu tôi với!

Mạc Dao mở mạnh hai mắt ra, phát hiện thì ra mình đang nằm mơ thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện trước mặt ả, là Hướng Cầm!

Mạc Dao sợ tới mức há miệng muốn kêu to chợt có chất lỏng rót