Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 1 - Chương 24: Chúa tể gợi cảm, online chia thẻ bài



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Toàn trường yên tĩnh, các phóng viên ngây dại.

Những người đang xem trực tiếp cảnh này cũng đơ người, chỗ bão bình luận có khoảng trống trong giây lát.

Kế đó toàn trường xôn xao, mấy phóng viên nhìn nhau, có một lúc chẳng biết đặt câu hỏi làm sao.

Và chỗ bão bình luận trên màn hình đã sôi nổi hẳn.

[Có phải bọn họ luyện công đến mức tẩu hỏa nhập ma, trí nhớ rối loạn?]

[Cậu nói với tôi là có ma trên thế giới thì tôi còn tin; chứ nói với tôi là có thần, sẽ lắng nghe lời cầu nguyện của mình và hạ phàm thì tôi phun cho mãi nước miếng.]

[Cho nên rốt cuộc họ có siêu năng lực hay là võ cổ?]

[Chắc chắn là võ cổ đấy, tui nghi có khi nào là dạng rơi xuống vách núi rồi đạt được truyền thừa của cao nhân thần bí ngoài ý muốn hay không. Cao nhân chuyển công lực chuyển công lực cho hai người rồi chết, kết quả hai người tỉnh lại phát hiện mình có năng lực lửa băng bèn cho rằng là do Thần ban tặng họ.]

[Có phải trên lầu viết tiểu thuyết không? Nói đi nói lại cũng có lý á.]

[Giao Thành phố H cho bọn họ trấn thủ ổn thật chứ?]

[Dù sao cũng còn tốt hơn đám họ Đàm rác rưởi!]

Chính phủ chỉ nhấn mạnh cho hai chị em Chu Thư Ninh không thể nói ra chuyện thẻ bài mà chẳng yêu cầu tuyệt đối không thể nói ra sự tồn tại của Giang Tinh Chước là có nguyên nhân. Đầu tiên là từ giọng điệu nói chuyện với hai người, họ cảm giác được tín ngưỡng sùng bái của hai người cho Giang Tinh Chước, nên muốn bọn họ giấu nhẹm và phủ định sự tồn tại của người nọ đúng là không thể nào; giả mà ép buộc họ làm thế, có thể sẽ rất khó nói chuyện được với hai người.

Thứ hai, trong thế giới bên ngoài bức tường, việc truyền giáo cho những người như Hướng Đàn rất thuận lợi bởi lẽ chốn đó neo người với áng chừng mấy trăm ngàn nhân khẩu, giữa các Trưởng khu với nhau cũng có sự quen biết. Một người bình thường từ đầu như bọn họ chợt có năng lực như vậy, nếu chẳng phải do quỷ thần cho thì giải thích làm sao?

Thế giới bên trong bức tường thì khác, hầu như không ai biết Chu Thư Ninh và Chu Thư Kiệt, chẳng nhận ra được người nào mà lại đột nhiên có người tới truyền giáo với anh, khiến anh phải tin Thần tin Phật thì ai nấy theo bản năng cảm thấy đầu óc người này hơn phân nửa bị bệnh rồi. Huống chi người trong tường đã quen với đủ loại võ công của thế gia võ làm người ta hô to lên võ công thần kỳ, chẳng có chứng cứ thật ắt bọn họ không tin trên thế giới này có thần tồn tại.

Giống như những người bên ngoài bức tường, người bên trong bức tường không tin có thần trên thế giới này.

Họ nói bằng miệng như vậy về cơ bản chẳng có mấy ai tin tưởng.

“Trên thế giới này có thần mới là lạ. Cho dù có, cũng chỉ là một tên khốn lạnh lùng vô tình không phân biệt thiện ác, dựa vào nó không bằng dựa vào chính mình.” Nhạc Du đứng ở cửa trường tiểu học dùng điện thoại di động xem livestream và nói với khuôn mặt chẳng có biểu cảm.

“Anh ơi!” Một giọng nói vui vẻ truyền ra từ trường học, Nhạc Du lập tức cất điện thoại di động và nhìn sang.

Đã qua giờ tan học, học sinh của trường về cơ bản đã đi ra hết, có đứa bé 9 tuổi vui vẻ chạy đến với cái cặp sách nhỏ của mình. Nhạc Du nở nụ cười trên mặt, ấy nhưng nhìn thấy người phụ nữ đi phía sau Nhạc Dương thì anh thu lại nụ cười, vô ý thức mà đứng nghiêm với sự cẩn thận.

“Anh, ngày mai chúng ta đi đâu chơi?” Nhạc Dương ôm lấy anh trai hỏi trong vui vẻ. Cậu bé phải xin mẹ rất lâu mẹ mới được cho phép đêm nay ở với Nhạc Du cùng một chỗ, ngày mai thì đi chơi cùng nhau.

Nhạc Du: “Con chào bác, con chắc chắn sẽ trả Dương Dương lại vào buổi chiều ngày mai trước bữa ăn tối.”

Người phụ nữ gật đầu thản nhiên: “Đi chơi vui vẻ. Sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, sau ngày mai lại tập trung vào việc học. Không phải con muốn vào học viện cảnh sát à? Phải cố gắng.” Nhìn về phía Nhạc Dương, bà ấy đưa tay sờ đầu cậu và nói dịu dàng: “Đi chơi với anh trai thì đừng có mà nghịch ngợm biết không?”

“Con biết rồi.”

Nhạc Du dắt Nhạc Dương rời đi, cho đến khi đi ra thật xa, anh ta hãy còn cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ ấy dính vào người anh, hơi nhột nhột. Anh biết ta biết bà không thích anh gặp Nhạc Dương, cũng có thể hiểu rằng bà ta sợ anh luôn xuất hiện sẽ làm cho Nhạc Dương nhớ tới chuyện đó, nhưng Nhạc Dương là người thân duy nhất của anh ta trên thế giới này.

...

Người của thế gia võ cổ cũng đang theo dõi buổi livestream, khuôn mặt bọn họ nghiêm túc, thoạt nhìn có khí thế hùng hổ, vô cùng muốn xem hai người này là loại hàng gì.

Chính phủ đột nhiên công khai và chuyện xấu xí và bắt giữ nhà họ Đàm như vậy đương nhiên đã thọc tổ ong vẽ thế gia, làm cho bọn họ vừa giận vừa sợ, đặc biệt là nhà họ Tần.

Chí ít mấy gia tộc khác còn duy trì sự hài hòa ngoài mặt với Chính phủ, nhưng nhà họ Tần ở Thành phố A là người đầu tiên nhảy ra xé rách da mặt. Lần trước Lò Giết Mổ giáng xuống, nếu không phải thiếu nữ áo đỏ bí ẩn kia xuất hiện, không biết nó còn gây ra bao nhiêu thương vong tổn thất. Sau lần đó, bởi vì Chính phủ không thể tìm thấy cô gái áo đỏ nên chỉ có thể tiếp tục chịu đựng nhà họ Tần, ngoài miệng chỉ nói là hẹn nói chuyện một phen chứ chẳng có hình phạt thực chất.

Nhà họ Tần kinh hồn bạt vía bởi vì cô gái áo đỏ. Sau một thời gian ngắn, họ lại chứng nào tật nấy, nghĩ tới chuyện đã vạch mặt nhau rồi nên đương nhiên phải tiếp tục. Nếu như bọn họ lấy được quyền quản lý thành phố trước thì sẽ hãnh diện vô cùng tại đông đảo gia độc cùng bậc.

Kết quả lại không ngờ là nhà họ Đàm bỗng bị Chính phủ diệt sạch. Điều này hoàn toàn khác với những gì họ hằng tưởng khi cho rằng Chính phủ phải dựa vào họ để đối phó với các Lò Giết Mổ, sẽ dễ dàng tha thứ cho họ, và cuối cùng chỉ có thể vuốt mũi và bàn giao quyền quản lý.

Điều này làm cho họ luống cuống tay chân.

Nhưng sau khi đợt phát sóng trực tiếp này kết thúc, bọn họ đã thả lỏng.

“Có vẻ như chúng ta đã lo lắng quá nhiều, hai cao thủ này không được Chính phủ bí mật bồi dưỡng. Nếu có, họ sẽ không nói ra những lời như vậy.” Gia chủ nhà họ Tần bảo.

Trương Hoài Lâm thất vọng rũ mắt xuống, anh ta hy vọng đây là sự thật biết bao.

“Như thế chúng ta phải liên lạc với các gia tộc khác, đánh dẹp Chính phủ mới được.” Một bậc cha chú họ Tần cho hay, “Họ đã vi phạm thỏa thuận đấy! Đã nói là chuyện của thế gia chỉ có thể giao cho thế gia chúng ta giải quyết mà?”

“Đúng vậy! Lần này nếu chúng ta không có động tĩnh thì họ còn tưởng chúng ta sợ, đến lúc đó được một tấc lại muốn tiến một thước thì sao? Từng cái hiệp nghị đó đều do mồ hôi và máu của thế gia chúng ta đổi lấy!”

Trương Hoài Lâm nâng ly trà lên nhấp nhẹ, anh ta nghĩ thầm nói hệt như bọn họ sẽ lo chuyện của nhà họ Đàm vậy, cá mè một lứa mà thôi. Về phần dùng nước mắt máu đổi lấy, vậy chẳng phải càng buồn cười sao? Nói giống như mình vị tha vĩ đại nhường nào trong khi lúc trước nhà họ Trương bọn họ mới là người có hành vi nghĩa hiệp chân chính, song, bởi vì đám tiểu nhân ích kỷ hèn hạ vô sỉ vì tư lợi này mà…

Chén trà giữa ngón tay Trương Hoài Lâm nứt ra. Nếu thế giới này thật sự có Thần thì tốt rồi.

Người nhà họ Tần sốt ruột nhất bèn lập tức lấy điện thoại di động ra và trình bày trong nhóm chat của mấy gia chủ thế gia bọn họ. Mấy thế gia khác nhao nhao hưởng ứng. Dù có nói thế nào cũng phải tìm Chính phủ muốn lời giải thích, không thể lặng lẽ đi qua như gà, cái này mà lộ ra sẽ làm như bọn họ đang ở trong thế yếu vậy.

[Nhà Mộ Dung với nhà Vạn đâu? Sao bọn họ không lên tiếng?]

[Đừng nói là sợ?]

[Nhà họ Mộ Dung với nhà họ Vạn vội vàng làm tang sự đi, nào có rảnh tán gẫu.]

[Tang lễ gì? Được rồi, tang lễ gì cũng chả sánh nổi bằng chuyện bây giờ, thế gia chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. @ Sơn trang Mộ Dung @ Sơn Trang Vạn Kiếm]

Người giữ tài khoản Sơn trang Mộ Dung bây giờ là Mộ Dung Ảnh, cô ấy nghe được động tĩnh thì nhìn sang và lập tức trả lời: Ai mà có phúc cùng hưởng có họa cùng chia với mấy người?

Mộ Dung Ảnh cũng xem livestream, lập tức hiểu được hai chị em này là “người nhà” với cô bèn hâm mộ không thôi. Dẫu rằng chả có ai tin nhưng bọn họ lại quang minh chính đại thổ lộ với Chúa trước mặt cả nước. Nếu như tín đồ còn có chia thành ba bảy loại, vậy chị em bọn họ nhất định là tín đồ số một rồi!

Và trong hai ngày này, cô cũng bắt đầu hiểu được bộ mặt thật của các thế gia lớn. Trước đây cô bị nhốt trong nhà để luyện công, chẳng biết gì về những thứ khác. Giờ đây mới biết thì ra những thế gia này khác với cô những tưởng, chẳng phải ai cũng là anh hùng thật sự. Ngay cả nhà họ Mộ Dung với nhà họ Vạn, họ không phải thật lòng sợ sự tồn tại của thẻ bài gây ra hỗn loạn mà chẳng qua là ích kỷ muốn lén lút rút thẻ, sau đó áp đảo tất cả mọi người.

[Ai đằng sau acc này?]

[Là tôi, Mộ Dung Ảnh, gia chủ mới nhận chức của nhà họ Mộ Dung. Tôi khuyên mấy người đừng có mà lớn lối, thế giới sẽ thay đổi ngay lập tức. Thần thật đã đến rồi, tất cả mọi thứ sẽ được thanh tẩy một lần nữa. Mấy kẻ giả nhân giả nghĩa dựa vào thảm họa của con người để phát triển như mấy người cứ chờ để bị gọt đi!]

Các thành viên trong nhóm trợn tròn mắt, làm sao lời này lại quen như thế? À, mình vừa nghe thấy trong buổi phát sóng trực tiếp! Mộ Dung Ảnh điên rồi sao?

[@Bà Văn, dì, dì hỏi xem con trai dì là có dùng “Tiếng Nói Của Trái Tim” được không, có thể đọc tiếng lòng người khác được không. Dùng xong rồi thì nên trả cho cháu chứ ha. Đó là sức mạnh của Chúa ban cho, cháu không có tính tặng không cho mấy dì đâu.]

Nhà họ Mộ Dung với nhà họ Vạn vừa nhìn là biết thôi xong, việc này không giấu được nữa, ít nhất là không giấu được trong giới thế gia võ cổ. Bọn họ giấu kỹ thẻ bài trên tay nhưng tấm thẻ trên người Văn Thanh thì họ chả cất nhẹm được.

Mọi người trong nhóm nhao nhao tag @Nhà Họ Văn. Lời nói của Mộ Dung Ảnh làm cho bọn họ cảm thấy một ít bất an, cứ thể như thật sự cảm giác được thế giới dưới chân mình đang dao động rung rinh.

...

“Tôi còn cho là sẽ nói cái gì, ai ngờ đâu là cái này…”

“Lo chuyện đầu óc bọn họ bình thường hay không làm chi, có thể giết đám quái vật trong Lò Giết Mổ là được...”

“Cũng đúng…”

“Điều đó cũng đúng...

Nhạc Du ăn mì còn gắp cho Nhạc Dương một miếng thịt bò sốt tương, TV trong quán mì vẫn đang phát sóng tin tức họp báo hôm nay, ai nấy xung quanh cứ bàn tán.

Trời đã rất khuya, gió bên ngoài cũng dần lớn, không khí cũng ẩm dần như thể sắp mưa. Khách trong cửa hàng nhỏ lần lượt rời đi, chỉ còn lại cậu bé Nhạc Dương đang ăn mì từ tốn.

Nhạc Dương buông tô xuống.

Nhạc Du: “Ăn no chưa?”

Nhạc Dương gật đầu.

“Vậy mình đi thôi, hình như sắp mưa rồi.” Nhạc Du quét mã thanh toán rồi dắt Nhạc Dương rời khỏi.

Xe buýt đi được một nửa thì đúng thật mưa rơi lộp bộp, Nhạc Du chẳng mang dù nên anh ta đành phải giơ cái áo khoác đồng phục học sinh dẫn Nhạc Dương chạy một mạch như điên.

Con hẻm của khu dân cư cũ này quanh co, ánh sáng lờ nhờ, người ở đây tự sống trong ba tấc đất của mình, chưa từng đi dạo, đến nỗi không khí có vẻ quạnh quẻ. Nhưng cũng chính vì vậy mà tiền thuê rất rẻ và Nhạc Du cũng thanh toán nổi với số tiền làm công.

Cặp vợ chồng nhận nuôi anh ta chỉ để tận dụng anh nhằm có được sự chú ý, nào thực sự muốn chữa lành một đứa trẻ có bóng ma tâm lý trong lòng. Con cái của họ cũng chả thích anh nên anh đành dời ra ngoài. May mắn thay, mặc dù Nhạc Du được nhận nuôi bởi một gia đình tốt nhưng chẳng ghét ở chỗ nhỏ hỏng trước lỗ sau với anh trai.

Bẹp, Nhạc Dương trượt trân trên mặt đất, cậu bé chẳng những không kêu đau mà còn cười hì hì.

“Mau đứng dậy nào, nhanh về thay đồ chứ sắp cảm tới nơi rồi.” Nhạc Du cũng lộ ra nụ cười, vẻ lo lắng nơi đáy mắt cũng tản đi không ít. Đúng lúc này, bỗng nhiên anh ta cảm giác được cái gì đó bèn quay đầu mạnh ngoái trông đằng sau lưng.

Có người mặc áo mưa đứng nơi đó, cứ thể nhìn lăm lăm bọn anh trong im lặng.

Trái tim Nhạc Du đập thình thịch, da đầu bỗng dưng tê dại, anh ta vội vàng kéo em trai nhanh chân đi.

Anh ta vừa đi vừa quay đầu lại dùng khóe mắt dõi theo thì người kia cũng đang đi theo bọn anh làm vẻ mặt anh trắng bệch và lôi kéo em trai đi càng lúc càng nhanh. Trong đầu anh ta hiện lên ký ức khủng khiếp đó, máu đầy đất, một người đàn ông cầm búa đập đầu cha mình đến vỡ toang trong khi mẹ thì đang nằm ở phía bên kia. Sau đó, hung thủ đột nhiên quay đầu nhìn lại, sải bước đi tới…

Là tên đó sao? Là hắn sao?

Nhạc Du lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cảnh sát Trịnh Quyền, nhưng bởi vì mưa nên tín hiệu thật kém, nào có kết nối được. Anh ta sợ hãi khôn cùng, và sâu trong nỗi sợ hãi lại một ngọn lửa khác dấy lên, một ngọn lửa hận thù mạnh mẽ đã làm sát ý của anh ta sôi trào.

Đó là một ngày bình thường như thế nào, một gia đình bốn người bình thường lại bị một kẻ giết người biến thái dự dưng ở đâu ra coi như con mồi và chú ý tới; cha mẹ chết thảm, anh ta kéo theo em trai bị truy sát suốt chặng đường, suýt nữa cũng bị giết, nhưng tên thủ ác đó đến nay vẫn chưa bị bắt. Anh ta muốn trở thành cảnh sát chính vì để một ngày nào đó có thể bắt được kẻ giết người và trả thù cho cha mẹ mình.

Nhưng giờ đây hắn ta xuất hiện...

Nhạc Du dẫn Nhạc Dương chạy vào một tòa nhà đã nát và giấu em trai đằng sau bức tường: “Em ở đây chờ anh, tuyệt đối không được đi ra biết không?”

Nhạc Dương sợ sệt nhưng rất nghe lời anh trai. Cậu gật đầu, ngoan ngoãn núp người sau bức tường.

Mà đồng thời Nhạc Du lấy ra con dao mình mang theo bên người theo thói quen, đoạn đi đến góc đường mai phục. Bóng người trên mặt đất kéo dài còn anh với lòng đầy khẩn trương và hận thù đã giơ dao hung ác nhào tới. Anh ta đã trưởng thành, không phải là một đứa trẻ 13 tuổi như năm đó!

“A!” Người mặc áo mưa phát ra một tiếng kêu hãi hùng, nhưng đấy là một giọng nữ.

Một người con gái?

Nhạc Du sững người, không đúng, tên biến thái nọ không phải là phụ nữ.

“Tha mạng...” Người con gái run rẩy vì hoảng loạn.

“Cô đi theo chúng tôi làm gì?”” Nhạc Du chất vấn.

Người con gái: “Tôi, tôi không có đi theo mấy cậu, tôi sống trong khu vực này ngay từ đầu...”

Nhạc Du buông cô ta ra rồi lại nhìn thân hình của cô, bỗng nhiên anh ta cảm thấy không đúng. Dáng người của người phụ nữ này thoạt trông chẳng giống với bóng hình trước đó... Không tốt!

Nhạc Du đổi sắc mặt, quay đầu chạy về phía tòa nhà tồi tàn.

Dương Dương!

Đằng sau bức tường nào có bóng dáng của Nhạc Dương. Anh ta trông về chỗ càng sâu hơn ở tòa nhà đổ nát và thấy một cái bóng cao đang giơ một viên gạch đập vào thân cái bóng nhỏ, cái bóng nhỏ co giật, không còn động tĩnh.

“A!!” Nhạc Du vọt tới.

...

“Nếu có thần trên thế giới này, tại sao đám bên trong vẫn còn sống cho đến bây giờ?” Trịnh Quyền đi ngang qua căng tin nhà tù, ông ấy nhìn mấy tên tội phạm bên trong bèn tức giận tới mức nhổ nước bọt.

“Cảnh sát Trịnh, đừng nhổ nước bọt bừa bãi.” Cai ngục trưởng Nguyên Thương nhíu mày bảo.

Trịnh Quyền khựng bước, một số người đàn ông bị ông ấy nhìn chằm chằm có phong độ nổi bật hẳn trong số đám tội phạm này. Có người đang đọc sách, người thì đang hút thuốc; những tên tội phạm khác vây quanh bọn họ như có như không. Lấy bọn họ dẫn đầu, trên cơ thể bọn hắn tỏa ra một hương vị rất đặc biệt - mùi nguy hiểm.

Tất cả những người này đều là những người có trạng thái tâm thần, không biết có bao nhiêu người đã bị giết trước khi đám này bị bắt. Và cùng lúc, bên ngoài nhà tù này có rất nhiều quái vật như vậy tồn tại, họ còn khủng khiếp hơn những con quái vật đi ra từ Lò Giết Mổ. Bởi lẽ họ khoác da người, xuất hiện bên cạnh bạn không thể bình thường hơn rồi đâm một dao vào bạn khi bạn chẳng đề phòng, thậm chí là tra tấn tới chết.

Nhìn thấy Trịnh Quyền, họ lộ ra một loại tươi cười khiến người ta bốc hỏa với ông ấy, chẳng kiêng nể, chẳng e ngại.

“Rõ ràng đã phán tử hình nhưng không giết chết, sống trong tù giống như Hoàng đế. Ông đây tốn sức chín trâu hai hổ mới bắt được tụi nó là vì để cho tụi nó sống cuộc sống tốt đẹp như vậy sao?”

“Không có cách nào, đây có phải là chưa nghĩ tới đâu. Lỡ mà tới cái lúc đó chỉ đành nghe theo các quy tắc của Lò Giết Mổ. Vậy bọn họ sẽ cống hiến được cho nhân loại rồi?”

“Ha ha, trước lúc đó, có khả năng gia đình của nạn nhân đã chết trong Lò Giết Mổ, chết vì bệnh tật hay suy sụp tinh thần rồi cũng nên. Bao nhiêu người chờ đợi nhìn thấy bọn họ bị thi hành án tử hình, vốn dĩ chuyện tử hình lúc đó cũng là có lợi cho tụi nó rồi!”

Điện thoại di động rung lên, Trịnh Quyền lấy ra liếc mắt một cái thì phát hiện là tin nhắn nhắc nhở cuộc gọi, id người gọi là “Nhạc Du”.

Nhạc Du, một trong những người sống sót sau vụ giết người 5 năm trước. Họ hãy còn giữ liên lạc, mỗi lần đều nói rải rác đôi câu, hỏi ông ta về tiến triển trong việc truy nã; ông trả lời một câu rồi là không có thêm gì nữa, toàn thông qua tin nhắn. Đây là lần đầu tiên cậu nhóc gọi trực tiếp cho ông…

Trịnh Quyền gọi lại nhưng không ai bắt máy.

Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao? Trong lòng Trịnh Quyền dâng lên dự cảm không yên.

...

Nhạc Du ngã xuống đất, bụng bị đâm một nhát, người đàn ông cầm dao đi chậm rãi về phía anh ta.

“Không bao giờ con mồi trốn thoát khỏi bàn tay của tao, duy chỉ có mỗi hai đứa bây.” Người đàn ông thì thầm, “Cuối cùng cũng tìm thấy tụi bây.”

Nhạc Du rơi nước mắt, trừng mắt đầy căm hận nhìn tên sát nhân này, “Con mồi? Tụi mày tự nhận mình là thợ săn, có đẳng cấp cao hơn những người bình thường như tụi tao? Tao khinh! Tụi bây chỉ là một đám bại hoại bắt nạt yếu nhưng sợ mạnh, bằng không sao cứ ra tay với những người yếu đuối! Nếu đối thủ là một người đàn ông cường tráng là tụi bây sợ né ngay đi!”

Các Lò Giết Mổ đã dẫn đến sự gia tăng tội phạm xã hội, ngoài các băng đảng tội phạm, còn có những kẻ thủ ác từ trong trứng này liên tiếp ló đầu ra.

“Sư tử cũng không săn giết trâu nước mạnh mẽ, chỉ ra tay với những con non bị lạc.” Thằng điên trả lời với đôi tay vẫn còn đầy máu. Biểu hiện đau đớn căm hận nhưng không thể phản kháng của Nhạc Du đã làm cho hắn vô cùng vui vẻ.

Cái bóng kéo dài tới trên người Nhạc Du, che đi ánh sáng vốn dĩ đã yếu ớt. Nhạc Du nhìn thi thể Nhạc Dương bên kia vừa tuyệt vọng lại đau đớn. Đang không biết thế nào, chợt trong đầu anh bỗng nhiên vang lên tiếng nói kia:

“Chúa nghe được giọng nói của tôi và đáp lại lời cầu nguyện đó, ban cho chúng tôi sức mạnh này trong thời khắc tuyệt vọng của chúng tôi. Hãy cầu nguyện đi và Thần thật sự sẽ hạ phàm! Hãy cầu nguyện cho Chúa tể đi!”

Thật sao? Thật sự có thần linh nghe được giọng mình sao? Tốt, thế tôi cầu nguyện...

“A! Giết người rồi!” Một giọng nữ eo éo như bị bóp cổ họng vang lên.

Nhạc Du quay đầu lại và thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo mưa đứng đó, là người vừa bị anh ta nhận lầm! Tuy nhiên dóng dáng đó kêu xong một tiếng này thì lại cười hi hi, “Còn chưa giết hết nữa? Nhanh lên, tôi vừa nhìn trúng một con mồi và muốn săn lùng.”

Hóa ra hai người là đồng bọn, đôi mắt vô cảm, nụ cười vô nhân tính, đây rõ ràng là một tên sát thủ biến thái khác.

Nhạc Du nghĩ trong tuyệt vọng, vô thức đưa tay nắm lấy tay em trai bên cạnh và nhắm mắt lại với bất lực. Nhạc Dương còn có mạch đập rất yếu ớt, sinh mệnh đôi khi chính là ngoan cường như vậy, nhưng thế thì sao? Nếu không có phép lạ xảy ra, họ sẽ chết hết ngay lập tức.

Nhưng đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện.

Động tác kẻ tự khoe là sát thủ thợ săn giết người cứng còng, nụ cười của người con gái đó cũng cứng đờ, lông tơ toàn thân dựng đứng hết cả.

Một bóng dáng được bọc trong một chiếc áo choàng màu đen, lặng lẽ xuất hiện trước mắt anh ta: “Ta nghe thấy tiếng gọi của dục vọng, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.”

Nhạc Du mở trừng hai mắt, quay đầu khó khăn, cái gì? Cái gì?! Đây là sự thật chăng? Không phải là ảo giác?

Sát nhân biến thái cũng đang nghi ngờ có đúng vậy hay không. Hắn chẳng nhúc nhích được giống như cảm giác của động vật ăn cỏ nhỏ yếu đâm thẳng vào kẻ săn mồi hàng đầu. Hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác này, khiếm khuyết bẩm sinh đã để hắn chẳng biết sợ là gì. Ấy mà lần này, hắn cảm thấy hoảng sợ rõ ràng.

“Rút thẻ không? Một bộ 1,000 vạn, mỗi bộ 10 thẻ.” Giang Tinh Chước mỉm cười hỏi hai tên sát nhân biến thái này.

Giống như nhiều kẻ điên khác, hai tên bệnh tâm thần có công việc đàng hoàng trong thực tế và thậm chí gia cảnh cũng được coi như tuyệt vời. Khi còn trẻ họ đã có biệt thự riêng cho mình, hiển nhiên cầm ra được 1,000 vạn.

“Rút.” Người đàn ông lên tiếng trước.

Vì vậy thanh gỗ nhẹ nhàng vẫy, vòng xoáy sương trắng vẩn lên, cảnh đáng kinh ngạc đang diễn ra trong tòa nhà đổ nát.

10 lá bài phát ra ánh sáng trắng bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt kẻ giết người biến thái.

“Xin vui lòng lật thẻ của anh.”

Tên sát nhân biến thái nhìn Giang Tinh Chước một cái rồi vươn tay chạm vào lá bài đầu tiên.

Thẻ lật, ánh sáng trắng tan đi để lộ mặt bài sạch sẽ và rõ ràng cũng như các hoa văn và chữ trên đó.

“Chúc mừng anh đã rút trúng thẻ không giới hạn, Đao Xương. Sử dụng lá bài này, anh có thể lấy bất kỳ khúc xương nào trong cơ thể mình ra để biến thành Đao Xương mà sử dụng.”

Thẻ hóa thành ánh sáng tiến vào trong cơ thể Âu Tân Thần, một loại cảm giác khó tin xuất hiện, hắn đã hiểu được cách sử dụng thẻ bài. Hắn sờ vào xương sườn, thế mà rút ra được cái xương sườn thật, chẳng có chút cảm giác đau đớn nào thậm chí cũng không có bất kỳ vết thương gì; hơn nữa một khi xương sườn được rút ra, nó biến ngay thành một thanh đao cong sắc bén. Thoạt trông mặt sắc bén kia sẽ dễ dàng cắt ra cả thịt.

Đồng bọn Trần Cần của hắn trợn tròn mắt, lập tức trong mắt phát ra dục vọng, ả cũng muốn! Đối với “thợ săn “ thích săn “con mồi” mà nói, hung khí trọng cỡ nào. Muốn tìm một công cụ tiện dụng rất dễ, nhưng nếu công cụ đó chính là xương cốt của mình, nó có tính nghệ thuật nhường nào đây! Quá tuyệt vời!

Hiển nhiên Âu Tân Thần cũng rất thích lá bài này, khóe miệng lộ ra ý mừng.

Chỉ có Nhạc Du che vết thương, lòng tràn đầy khó hiểu. Tại sao?

Âu Tân Thần nhét xương vào cơ thể mình, ánh sáng một lần nữa hội tụ và biến thành thẻ bài.

“Mời anh tiếp tục lật thẻ.”

Sau khi cảm nhận được sự cuốn hút của chuyện rút thẻ, cảm giác của Âu Tân Thần đối với thẻ bài thứ 2 đã không còn giống nữa, cảm giác của hai người xem cũng khác như thế.

Lật thẻ bài thứ hai, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ tư, cuối cùng nó lại có hoa văn và từ ngữ.

“Xin chúc mừng anh, rút được thẻ không giới hạn là 'Thuốc Phục Hồi'. Sử dụng Thuốc Phục Hồi có thể làm cho thân thể bị tổn thương được sửa chữa 10%.”

Trong nháy mắt, bỗng chốc Nhạc Du được khai sáng, anh ta đứng bật dậy và chộp lấy tấm thẻ đó và quăng vào người em trai.

Hành động của Nhạc Du quá nhanh khiến chẳng ai phản ứng kịp, thẻ cứ thế hóa thành ánh sáng và đi vào cơ thể Nhạc Dương. Vốn Nhạc Dương còn thở thoi thóp, nay cậu bé được Thuốc Phục Hồi sửa chữa nên mở cả mắt ra.

Biểu lộ của Âu Tân Thần trong nháy mắt đó có chút vặn vẹo, ấy nhưng hắn chẳng dám làm chuyện bậy dưới ánh mắt chăm chú của Giang Tinh Chước: “Nó cướp đồ của tôi!”

Giang Tinh Chước: “Ừ. Cho nên vui lòng giữ kỹ thẻ không giới hạn rút được. Thẻ không giới hạn là thẻ có thể bị người khác lấy đi để sử dụng.”

Ánh mắt Trần Cần lóe lên một cái.

Xem ra không đứng ra giúp hắn, nhưng không sao. Chờ đến khi chuyện này kết thúc, hắn chắc chắn sẽ giết hai thằng nhãi này. Âu Tân Thần chỉ có thể chịu đựng được sự tức giận mà tiếp tục lật thẻ bài.

Thật không may, mấy tấm thẻ sau đó toàn là thẻ trống.

Chỉ còn lại lá bài cuối cùng.

Âu Tân Thần hít sâu một hơi, đưa tay chạm vào.

Một con dao găm trong tay Trần Cần đứng bên cạnh chậm rãi lộ ra. Mặc dù công việc và hoàn cảnh gia đình của ả vẫn ổn, nhưng ả không thể rút ngay 1,000 vạn cùng một lúc.

“Chúc mừng anh rút trúng thẻ không giới hạn 'Nuốt Chửng'. Sử dụng thẻ này và nuốt chửng đồng loại của anh, anh sẽ nhận được sức sống và kỹ năng của đồng loại bị mình nuốt.”

Âu Tân Thần lập tức nắm lấy lá bài này, đoạn rút ra một cái xương sườn từ thắt lưng và chém về phía Trần Cần. Trong khi đó, con dao của Trần Cần cũng được cô ả đâm vào ngực hắn.

Cổ Trần Cần soạt một tiếng rách ra một đường thật sâu, máu ứa ra từ đó.

Vết thương này của Âu Tân Thần vốn cũng gây chí mạng, song, điều chẳng tưởng nổi chính là hắn cảm giác được sức sống của mình trở nên ngoan cường, trong đầu cũng có rất nhiều kiến thức y tế. Những kiến thức này không thuộc về hắn mà là của Trần Cần.

Cảm giác này là tuyệt vời, quá tuyệt diệu, mang lại cảm giác dễ chịu chẳng kém bao nhiêu lúc săn giết con mồi! Âu Tân Thần không khống chế nổi mà say mê. Đó là... Cảm giác trở thành một thợ săn cao cấp hơn chăng?

Trần Cần ngã xuống đất trong khi Âu Tân Thần vẫn còn đứng. Hắn rút dao găm ra, nghĩ đến viên Thuốc Phục Hồi bị cướp đi thì ánh mắt nhìn về phía Nhạc Du càng thêm nguy hiểm. Hắn nghĩ đến chuyện vừa rồi Trần Cần ra tay với hắn, Giang Tinh Chước chẳng ngăn, chẳng lẽ ý là…

Một tiếng còi báo động dồn dập truyền đến từ cách đó không xa và ngay lập tức đã đến rất gần.

Âu Tân Thần cắn răng, chỉ có thể tạm thời buông tha hai con mồi này trước. Hắn hỏi Giang Tinh Chước: “Tôi có thể đi không?”

“Xin cứ tự nhiên.”

Âu Tân Thần xoay người chạy vào trong màn mưa, nhanh chóng biến mất không còn tung tích.