Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 2 - Chương 57: Thẻ tuổi thọ



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trong phòng thẩm vấn, Lương Kiệt ngồi đối diện bàn, không sợ hãi, thậm chí còn mỉm cười nhìn vào cảnh sát bên đối diện.

“Nếu cô cảnh sát không có gì để hỏi, tôi có thể rời đi được chưa?”

“Được rồi, anh đi đi, cảm ơn anh đã hợp tác.” Nụ cười của hắn rất kỳ lạ nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được tâm trạng của hắn. Kẻ giết vợ đã bị giết bằng chính thủ đoạn nó giết vợ hắn, đổi lại là cô ấy, âu có lẽ cũng sảng khoái mà cười ra tiếng.

“Không sao, đó là những gì tôi nên làm.”

Lương Kiệt tươi cười ra khỏi phòng thẩm vấn, hai vợ chồng đang ở bên ngoài vừa nhìn thấy anh là ngay tức khắc xông lên, mấy cảnh sát phải tiến lên mới ngăn họ lại được.

“Các anh làm gì vậy? Bắt nó đi! Nó đã giết con trai tôi, nó là kẻ giết người!” Người phụ nữ sưng sỉa.

Nếu không phải những người có mặt e dè thân phận của mình, âu cũng muốn hét lên một câu con trai mấy người cũng là tên thủ ác giết người đấy. Nếu nó không phải là trẻ vị thành niên là đã bị xử bắn rồi!

Song, phải nói rằng sự nghi ngờ của vợ chồng họ không phải là không có lý do, về mặt logic mà bàn thì Lương Kiệt chắc chắn là nghi phạm đầu tiên. Nhưng kết quả điều tra của họ lại cho ra được Lương Kiệt không có khả năng làm chuyện thế này. Hắn chỉ là một người kỹ sư bình thường, năng lực làm việc cao nhưng lại chả giao tiếp tốt lắm, không biết bất kỳ quan chức cấp cao nào, càng không cần bàn tới chuyện hắn chẳng có đủ tiền để hối lộ, để làm đám tù nhân phạm tội nghiêm trọng đó bán mạng cho hắn. Đó đúng thật là bán mạng đấy, làm chuyện như thế ở trong tù thì tù nhân đang mang tội nghiêm trọng sẽ bị chuyển thành tù nhân bị tử hình.

Lương Kiệt: “Xin mấy người nói chuyện chú ý một chút, nếu không tôi sẽ kiện mấy người tội phỉ báng. Tôi khuyên ông bà nên nghĩ kỹ lại xem tại sao mình lại nuôi ra thằng con trai súc vật như vậy, nó đã làm gì sau lưng và gây hấn với ai. Kế đó nhớ nói cho tôi biết, tôi chắc chắn cảm ơn người ta dù có phải táng gia bại sản!”

Hai vợ chồng tức giận suýt nữa đi chầu ông bà tại chỗ trong khi Lương Kiệt cười ha hả rời đi.

“Các anh làm chuyện kiểu gì thế. Chúng tôi nộp nhiều thuế như vậy mà để nuôi ra loại ăn hại như mấy anh à! Hung thủ ở trước mắt mà mà không bắt, rác rưởi, cả đám toàn lũ rác rưởi!” Người đàn ông nổi giận với cảnh sát, giống như có thể bị đột quỵ bất cứ lúc nào.

Cảnh sát chỉ có thể nín nhịn lần này, chờ hai người này rời đi họ mới nhao nhao phàn nàn chửi bới. Không có gì ngạc nhiên khi nuôi được thằng con như thế, bản thân họ đã mang gen xấu chả phải sinh ra được giống xấu à?

“Được rồi, Tiểu Phương.” Đại đội trưởng phụ trách vụ án này gọi đội viên.

“Có chuyện gì vậy sếp?”

“Cậu đi ngồi canh Lương Kiệt đi. Tiểu Mễ, cậu tiếp tục theo dõi máy tính và di động của Lương Kiệt để xem hắn có liên lạc với ai hay không…”

“Đã rõ. Khi em hỏi Lương Kiệt về việc chuyển tiền, phản ứng của hắn không thích hợp lắm, bộ dạng hắn như thể rất ngạc nhiên vì chúng ta hỏi câu hỏi này. Cái này làm cho em cảm thấy cứ như hắn cho là chúng ta phải biết tiền của hắn đi chỗ nào đại loại thế. Nhưng chẳng bao lâu là sự ngạc nhiên của hắn đã chuyển thành giật mình.”

“Người này... Tóm lại nhìn chằm chằm trước đã.”

Họ không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy Lương Kiệt có liên quan trực tiếp đến vụ án, song, không phải Lương Kiệt không có chỗ đáng nghi. Tối hôm qua hắn chuyển một khoản 300 vạn đi đâu không rõ, điều tra tài khoản đó hồi lâu mới thấy nó đã biến mất. Đồng thời Lương Kiệt khẳng định đây là chuyện riêng tư của hắn, không liên quan đến vụ án bèn từ chối trả lời.

Mà bọn họ quả thật không thể chứng minh chuyện hắn chuyển khoản có liên quan đến vụ án này để ép hắn trả lời câu hỏi. Cho dù Lương Kiệt thật sự thuê hung thủ, kẻ đứng sau màn làm sao bố trí được tất cả chỉ trong hai giờ ngắn ngủi?

Chuyện này quá quái dị. Theo trực giác của anh ta, chắc chắn Lương Kiệt không thể thoát khỏi liên quan.

...

Cục trưởng cục ảnh sát mở tài liệu ra, sau khi nhìn thấy cấp dưới báo cáo thì khuôn mặt ông khẽ thay đổi, do dự một lúc, ông mới chịu cầm ống nghe.

“Bên chỗ tôi có một trường hợp như vậy… Chưa xác định được là cố ý hay không nhưng hơi quái đản. Không biết nó có liên quan đến phía thành phố M…”

...

Trong biệt thự, Tần Lãm Nguyệt nằm trên giường vừa mới mở mắt ra đã có một người đàn ông sáp vào và hôn lên mặt cô, nhìn vào mắt cô ả bằng ánh mắt tràn đầy si mê.

Đấy là Triều Hề, đỉnh lưu đang rất nổi, trên mạng xã hội của hắn có hơn 70 triệu fan, là người có nhan sắc cao kịch liệt trong dàn sao nam thuộc làng giải trí trong nước. Từ khi ra mắt đến nay, hắn một mực trong sạch, chưa bao giờ có scandal với bất cứ ai, thuần khiết như ngọc mà cũng cao không thể chạm tới. Sau khi chuyện hẹn hò của hắn với Tần Lãm Nguyệt bị chụp được đã làm fan chấn động, thậm chí làm mấy fan nữ trẻ tuổi sự sát.

Bởi vì bộ mặt và tướng tá hắn quá ưu việt, Tần Lãm Nguyệt có phần mê hắn như điếu đổ. Dù ả có mập mờ với bao nhiêu tên đàn ông khác đi chăng nữa, hắn luôn là người duy nhất có thể ở trên giường cô ả lâu dài.

“Nguyệt Nguyệt, anh muốn đi một chỗ nhận vai gấp, em đi cùng anh được không?”

Tối hôm qua Tần Lãm Nguyệt rất vui vẻ nên bấy giờ tâm tình cũng tốt khôn cùng, chẳng ngại cưng chiều đàn ông. Huống chi fan nữ của Triều Hề rất mạnh, đã lâu như vậy rồi mà mấy con đó vẫn còn liên tục mang đến cho cô ả năng lượng ghen tị. Con gái ghen ghét ấy mà, có thể nói là thứ mạnh nhất trong tất cả năng lượng tiêu cực, vừa kéo dài thật lâu mà lại có năng lượng dồi dào. Nhưng gần đây hơi ít, cô ả phải kích thích một chút đã.

“Đi đâu?” Tần Lãm Nguyệt đưa đôi mắt câu hồn nhìn hắn, trong mắt phảng phất như có vòng xoáy, có thể hút hết hồn phách người ta.

“Thành phố M, anh ghi hình ‘Siêu cấp chinh phục’ ở đó, đi qua làm khách mời cho chuyến bay.”

Thành phố M...

Tần Lãm Nguyệt khẽ biến sắc, bảo: “Thành phố M à… À thôi, em không muốn tới đó đâu. Không bằng anh cũng đừng đi?”

“Không được Nguyệt Nguyệt, tiền đã gửi sang rồi.” Suýt nữa thì Triều Hề đồng ý không đi với cô. Chẳng biết vì sao lúc hắn ở bên cạnh cô là hầu như hoàn toàn không thể suy nghĩ. Ấy nhưng lần này thì khác, hắn sắp hết tiền, hắn phải kiếm tiền, bằng không làm sao nuôi cô được đây?

Mặc dù là Chúa Tể, song, Tần Lãm Nguyệt trầm mê mọi thứ trên thế gian, này thì nam sắc, này thì mỹ thực và xa xỉ phẩm, đó là còn chưa kể ả thích hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người khác, lòng hư vinh rất mạnh, chi tiêu rất nhiều. Triều Hề là dạng đỉnh lưu mà còn không nuôi nổi ả, phải liều mạng làm việc.

“Vậy anh đi đi, em không đi đâu.” Tần Lãm Nguyệt nói rồi đẩy Triều Hề ra, ý từ chối rõ ràng. Cô ả sẽ không bao giờ đến thành phố M, còn chưa đúng lúc.

Triều Hề không cưỡng ép Tần Lãm Nguyệt, thế là hắn đứng dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.

Tần Lãm Nguyệt nhìn chằm chằm người đàn ông này, cảm thấy để dạng như hắn mà chết thì đúng là hơi uổng. Cô còn chưa ngán đối mặt với hắn, hơn nữa hắn còn có nhiều fan như vậy… Nhưng để cô mạo hiểm vì hắn thì cô lại không muốn.

Thế là cô ả gọi hắn tới, ôm cổ hắn và thổi một hơi vào: “Ngoan, đẩy buổi thông báo này đi, không tới thành phố M.”

Ánh mắt Triều Hề mê ly, hắn gật đầu, “Được. Không đi.”

Vì vậy ngày hôm đó người đại diện và trợ lý của Triều Hề không thể liên lạc được với hắn. Tổ tiết mục bên phía thành phố M chờ Triều Hề qua để bắt đầu ghi hình mà chờ mãi vẫn không đợi được vị khách mời bay cùng này, thế là tổ đạo diễn không thể không kìm nén cơn giận mà cầu cứu một nam diễn viên khác.

...

Lương Kiệt trở về nhà là ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, mở điện thoại, bấm vào cửa hàng Thẻ Vận Mệnh.

Cảnh sát hỏi anh chuyển khoản tới đâu lúc đó anh mới bỗng kịp nhận ra cửa hàng này có gì đó không ổn. Cửa hàng trực tuyến bán hàng hóa có giá cao như vậy thì cần phải được xem xét và làm thủ tục nhiều lớp, việc thu và trả tiền không đơn giản như đưa ngón tay bấm bấm là được. Song, anh thực sự đã đặt đơn đặt hàng và tiền thì ra khỏi ngân hàng. Tựa như rõ ràng anh chẳng chú ý đến cửa hàng này nhưng người bên kia lại có thể gửi tin nhắn cho anh.

Cửa hàng này tuyệt đối không phải do nhân loại mở ra.

Anh thở khò khè, nhìn vào hàng hóa duy nhất trong cửa hàng.

Hộp Thẻ Bí Ẩn, sơ cấp, cấp trung, cao cấp... Trước đây anh nghĩ rằng cửa hàng này thuộc về tên điên đi lừa kẻ đần mà anh chính là người bị xem như phường bị người ta lừa. Anh nản lòng thoái chí, mang theo tâm trạng xem số phận muốn chế giễu anh đến mức độ nào nên mới chốt đơn. Tuy nhiên, thứ chờ đợi cho anh không phải là lừa dối mà là thẻ bài thần kỳ.

300 vạn không đắt. Chỉ mới là thẻ sơ cấp mà đã có công năng đáng kinh ngạc như vậy, nếu nó là thẻ trung cấp và thẻ cao cấp thì sao?

Từ đầu sát ý lớn nhất của anh nhằm vào chủ mưu, nhưng bây giờ giết một kẻ chủ mưu rồi thì anh cũng chẳng muốn buông tha ba tên súc sinh khác; thậm chí anh còn muốn cha mẹ tên súc sinh nhận trừng phạt. Mới có nỗi đau mất con mà đã đủ thật à?

Anh muốn thẻ Nguyền Rủa, muốn có thêm nhiều thẻ Nguyền Rủa! Hoặc là các công cụ khác giúp anh báo thù cũng được! Nhưng anh không còn tiền nữa, 300 vạn là khoản tiền cọc nhà mà mấy năm qua bọn anh tích cóp từ công việc, bọn anh muốn có một ngôi nhà thực sự sau khi đứa bé được sinh ra. Số tiền còn lại thì chẳng đủ để rút ra một bộ thẻ.

Anh phải tìm cách để có được nhiều tiền hơn ngay lập tức...

Ding dong!

Lương Kiệt cầm điện thoại di động lên, còn tưởng rằng Giang Tinh Chước đã gửi tin nhắn cho anh nhưng thật đáng tiếc, lần này là tin tức công chúng mà anh đã đăng ký.

Anh vừa thất vọng, một tích tắc sau là con mắt đã tỏa sáng sau khi đọc được thông tin hiện trên đó.

...

“Miên Miên, chắc chắn là con số này?”

“Dạ, chắc chắn…”

Bên ngoài sảnh chính truyền đến tiếng nói chuyện. Trong phòng khách lầu hai, Giang Tinh Chước đang sử dụng bản lĩnh của mình quan sát thế giới này.

Một lúc sau là bên ngoài im ắng lại, có ai đó đến và gõ cửa.

“Vào đi.”

“Chúa.” “Giang Miên” bưng trái cây đi vào, ánh mắt và biểu hiện giống như Giang Doanh, toàn là ánh mắt toàn tâm toàn ý tín nhiệm và lưu luyến Đấng Tạo Hóa của mình.

Đúng vậy, Giang Tinh Chước lại tạo ra một con rối. Hiện tại cơ thể của cô có mối quan hệ rất phức tạp mà lại còn có chuyện kinh doanh, nếu đột nhiên biến mất, chỉ sợ cô sẽ gây ra quá nhiều sự chú ý. Song, sao Giang Tinh Chước còn dành thời gian vào vai Giang Miên được, cho nên cô dứt khoát làm thêm con rối. Nó biến thành Giang Miên, chuyên xử lý công việc và mối quan hệ thuộc về chủ nhân đầu tiên của cơ thể. Bởi vì đã có một lần kinh nghiệm, lần này cô tiêu hao năng lượng ít hơn rất nhiều so với lúc làm Giang Doanh.

Mà Giang Tinh Chước cũng có thể an tâm biến khuôn mặt của mình trở lại, sống dựa vào cái mặt của người khác đúng là khó chịu, cô vẫn thích dùng khuôn mặt của mình.

Giang Tinh Chước mỉm cười, vừa chờ đợi đơn làm ăn thứ hai, vừa dùng ngón tay thon dài nhảy trên bàn phím, nhẹ nhàng như nàng tiên nhỏ.

Mặc dù không chắc chắn sinh vật tồn tại trong thế giới này là gì, song, Giang Tinh Chước có thể thông qua hành vi của “tiền bối” đến thế giới này trước đó để xác định mình làm chuyện gì và tới mức nào được coi là an toàn.

Cô không sử dụng Con Mắt Biết Tuốt, thẻ cấp UR sẽ phát ra quá nhiều hơi thở năng lượng khi dùng. Bị Tần Lãm Nguyệt phát hiện còn đỡ, nếu bị sinh vật không rõ thần bí kia nhận ra là nguy luôn. Trước khi hiểu được đó là cái gì, cô sẽ không dễ dàng mạo hiểm.

Không cần phải sử dụng hệ thống Chúa Tể, cô cũng có thể biết những gì mình muốn biết.

Xâm nhập vào mạng nội bộ của Chính phủ, điều tra thông tin gia đình của Tần Lãm Nguyệt, xem cô ả đã dùng chứng minh thư đi đến đâu. Kế đó cô lại lên internet điều tra tất cả các bài phát biểu liên quan tới Tần Lãm Nguyệt, bỏ qua những lời nói vô dụng của anti-fan, giữ lại thông tin thực sự hữu ích.

Sự phát triển khoa học và công nghệ của thế giới này còn tụt hậu hơn so với thế giới của cô. Đối với cô những thao tác này đúng là dễ như trở bàn tay, ngay cả thế giới trước cũng vậy. Nhưng thế giới trước không cần phải cẩn thận như thế giới này, hiển nhiên cô chẳng cần phải làm việc chăm chỉ.

Hẳn Tần Lãm Nguyệt đến thế giới này là từ năm tìm kiếm tài năng, thân thể cô ả sử dụng trước khi bắt đầu đợt tìm kiếm vẫn luôn là người con gái ngoan ngoãn, khiêm tốn và chăm chú học tập. Đột nhiên tính cách người này thay đổi trên diện rộng chắc là vì cơ thể bị Tần Lãm Nguyệt chiếm cứ. Nói cách khác Tần Lãm Nguyệt mới tới không lâu, khó trách cô ả còn chưa triển khai kế hoạch ép năng lượng nhiều hơn. Bởi vì cô ả còn chưa chính thức bắt đầu nên chuyện ép lấy năng lượng ghen tị và chiếm lấy mấy anh chàng đẹp trai ngời ngời chỉ là chương trình làm nóng trước của cô ả cũng nên.

Giang Tinh Chước xem quỹ đạo hoạt động của Tần Lãm Nguyệt trong thế giới này trong hai năm qua, đồng thời vẽ lên bản đồ quốc gia. Sau đó cô nhận thấy vào tháng 5 năm nay, cũng chính là nửa năm trước, cô ả đột nhiên biến mất trong một tháng.

Giang Tinh Chước có lý do để hoài nghi Tần Lãm Nguyệt mai danh ẩn tích trong khoảng thời gian này vì quái vật khổng lồ ẩn nấp trong thế giới xuất hiện. Cô ả sợ hãi trốn đi để rồi một tháng sau, ả bắt đầu đi du lịch, đi đến thành phố N đầu tiên, sau đó là thành phố J, rồi thành phố K. Ả di chuyển xung quanh thành phố M thật thận trọng, cẩn thận, lén lút và một chút thăm dò. Đến cuối ả hiện ra, khiêm tốn hơn bao giờ hết, nhưng vẫn làm người ta tức giận khi mập mờ với sao nam có lượng người theo dõi rất cao.

Xem ra con quái vật khổng lồ kia đang ẩn nấp trong thành phố M. Tần Lãm Nguyệt e dè và sợ hãi khôn cùng mà chẳng rời khỏi thế giới này nhất định không thể chỉ vì năng lượng của thế giới đây, ả chắc chắn có mục đích khác.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Tần Lãm Nguyệt thăm dò một vòng như vậy dường như có thể chứng minh con quái vật khổng lồ kia hoặc là không phát hiện ra sự tồn tại của ả, hoặc là chả để ả vào mắt, tựa như con voi sẽ không để ý đến con kiến bên chân.

Trong lòng có một chút tính toán, Giang Tinh Chước hơi thả lỏng, dựa vào lưng ghế.

...

Taxi dừng lại trước một bệnh viện tư, Lương Kiệt bước xuống xe.

Anh chạm vào thẻ trong túi của mình, hít một hơi thật sâu rồi đi vào với ánh mắt kiên định.

Bệnh viện tư nhân này là một bệnh viện dành cho giới quý tộc nổi tiếng. Ai đến đây để điều trị toàn là những người giàu có nổi tiếng. Từ đầu an ninh đã rất tốt còn nay thì thêm phần nghiêm ngặt hơn, bởi vì mới ngay hôm qua thôi, một nhân vật lớn nói một là một của thành phố này đã vào nơi đây.

“Dừng lại.” Bảo vệ ngăn anh lại, “Anh là ai?”

Hiển nhiên loại bệnh viện với cấp bậc này không phải là nơi ai muốn vào là vào.

“Tôi đến thăm ông Tưởng, tôi mang theo một món quà, là thứ giờ đây ông ta khao khát nhất. Mong anh thông báo một chút.” Lương Kiệt trả lời.

“Đi đi, anh cho rằng đây là chỗ nào mà còn đi thông báo cho anh!” Bảo vệ xua đuổi anh.

“ÔNG TƯỞNG! ÔNG TƯỞNG, TÔI CÓ THỨ ÔNG MUỐN NHẤT Ở ĐÂY! ÔNG TƯỞNG!” Lương Kiệt hét lớn, bệnh nhân trong phòng bệnh trên lầu nhao nhao nhìn xuống qua cửa sổ.

Lương Kiệt liều mạng gào thét, bảo vệ chẳng làm sao kéo anh đi được. Vì tiếp tục mua Hộp Thẻ Bí Ẩn, rút được thẻ bài hằng mong, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ, ông Tưởng là người thích hợp nhất.

Đến cuối tiếng ôgn ã bên này đã làm người nhà họ Tưởng chú ý, một người đàn ông nhã nhặn đi xuống.

“Anh nói trên người mình có thứ ông cụ muốn nhất?” Anh ta đánh giá Lương Kiệt từ trên xuống dưới.

“Đúng vậy.”

“Cái gì?”

“Thứ này chỉ có ông Tưởng mới tự mình xem được.” Lương Kiệt sửa sang quần áo, trong mắt anh tràn đầy tự tin: “Chỉ cần anh để tôi gặp ông Tưởng một lần, tôi cam đoan ông ấy sẽ vui vẻ cho tôi 1 ức nhân dân tệ.”

Bảo vệ bên cạnh đang muốn khiêng anh đi mà bất thành, đang mệt mỏi đầu đổ đầy mồ hôi, nay nghe anh nói thế thì lộ ra ánh mắt giống như tên đang nói là người điên. Khó trách sức lực cậu ta lớn là thế.

Người đàn ông cười gằn: “Tên nhóc, cậu có lá gan rất lớn, biết treo đầu dê bán thịt chó sẽ có kết quả gì không?”

“Tôi là người có sao nói vậy, chưa từng làm chuyện treo đầu dê bán thịt chó.”

“Được.” Người đàn ông gật đầu, đoạn, gọi điện thoại cho người bên trong nói vài câu: “Vâng, nó còn nói ông cụ sẽ vui vẻ tặng cho nó 1 ức nhân dân tệ. Được...”

Anh ta cúp máy và nói với Lương Kiệt: “Đi thôi.”

Ông Tưởng sống trong phòng bệnh nằm ở lầu VIP trên tầng cao nhất, ông cụ đang nằm trên giường, khuôn mặt già nua có đôi mắt mở to đang nhìn lên trần nhà.

Ông đã 86 tuổi, ngày mai sẽ là ca phẫu thuật cuối cùng trong cuộc đời ông, nhưng liệu ông có thể vượt qua cuộc phẫu thuật này hay không lại là một ẩn số. Ông có một linh cảm rằng có thể sinh mệnh của mình sẽ bị bỏ dỡ trên bàn phẫu thuật.

Một tay ôm trái tim đau nhói, ông không khỏi phát ra tiếng cười thê lương. Ông nói với người bên cạnh: “Thằng nhóc đó nói có thứ tôi muốn nhất bây giờ, làm sao nó biết được hiện tại tôi muốn cái gì nhất?”

Người thanh niên ở bên cạnh lắc đầu.

“Có lẽ đã tìm thấy bằng chứng gì đó về những đứa không có tương lai trong nhà, hoặc bị ai đó lợi dụng rồi. Ngược lại tôi lại muốn xem xem cậu ra sẽ đưa ra thứ gì.” Có lẽ là niềm vui cuối cùng.

Ngay sau đó, Lương Kiệt đã được đưa vào.

Lương Kiệt: “Ông Tưởng.”

Ánh mắt ông cụ Tưởng đảo qua đôi tay trống rỗng của anh rồi mới nhìn Lương Kiệt. Lương Kiệt trong nháy mắt đó có chút khẩn trương, mặc dù đây là một ông lão có hơi thể chết chóc bủa vây kín mít, có thể thấy rõ ràng sắp gần đất xa trời. Hai mắt của ông chẳng còn sắc bén như đại bàng thưở còn trẻ nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm ngột ngạt.

“Ông Tưởng, tôi muốn làm ăn với ông. Tôi mang theo thứ ông muốn nhất, giá mua là 1 ức.”

“Đồ đâu?” Mở miệng đã đòi ngay 1 ức, người trẻ tuổi có lòng ham muốn lớn nên lá gan cũng lớn, chẳng qua đầu óc không tốt lắm.

“Thứ này e rằng không thích hợp để cho người ngoài nhìn thấy.” Ánh mắt Lương Kiệt đảo qua hai thanh niên có mặt, hình như họ là một cặp sinh đôi nên dáng dấp na ná nhau.

“Dĩ Thu và Dĩ Đông là người tôi tin tưởng nhất, không có gì mà họ không thể nhìn thấy.”

“Được.” Lương Kiệt cũng không lãng phí thời gian với bọn họ, “Tôi nghĩ, điều ông Tưởng khao khát nhất bây giờ chắc là tuổi thọ rồi.”

Ông Tưởng sửng sốt một chút, lập tức cười bảo: “Đúng vậy, như thế nào, cậu có thể cho tôi à?”

Lương Kiệt cười đáp: “Đúng vậy.”

Anh có một thẻ Tuổi Thọ trong túi có thể kéo dài tuổi thọ của một người tới một tháng, và đối với những người trẻ tuổi thì thẻ này không hữu ích lắm. Còn ông Tưởng thì khác, tất cả mọi người đều nói rằng ông không thể vượt qua ca phẫu thuật này, con trai và con gái của ông đã đánh nhau vỡ đầu để phân chia tài sản. Mà trên thực tế, ở cái tuổi này rồi thì thật sự rất khó cho ông, ngay cả khi miễn cưỡng chống lại nó, đoán chừng ông cũng chẳng sống nổi thêm mấy ngày.

Cho nên mà nói, thẻ Tuổi Thọ này làm ông hoàn toàn chẳng chống lại cái dỗ nỗi.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

[…]

PS: Thêm một vài từ vào cuối chương 54, chôn một chi tiết ẩn, nơi nam chính xuất hiện lần đầu tiên từ miệng của người khác.