Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 2 - Chương 63: Phong tỏa thành thị (1)



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thẻ theo dõi được tạo ra để chuyên môn đi theo Tần Lãm Nguyệt tiêu thụ năng lượng không cao, chỉ có thể hiển thị một điểm sáng nhỏ trên bản đồ. Nó nào có giống Con Mắt Biết Tuốt khi có thể nhìn thấy những gì cô ả đang làm. Các tính năng bổ sung càng ít sẽ càng ít bị phát hiện.

Trên bản đồ thế giới cho thấy một giây trước Tần Lãm Nguyệt vẫn còn ở thành phố H, giây tiếp theo cô ả đã xuất hiện ở nước M.

Giang Tinh Chước lập tức sử dụng Cánh Cửa Thần Kỳ để đi một chuyến đến vũ trụ, dán một tấm thẻ lên màn hình thiết bị đầu cuối của vệ tinh giám sát thuộc về nước M. Đây là một lá bài giúp hiện rõ thân hình Chúa Tể. Nếu Tần Lãm Nguyệt tàng hình, trên vệ tinh giám sát đã đính kèm chức năng này ắt khó có chỗ mà che giấu cái máy được.

Nếu sử dụng thẻ cấp cao e là Tần Lãm Nguyệt sẽ nhận ra có chuyện chẳng đúng. Song, sử dụng sản phẩm từ công nghệ của con người, cô hoàn toàn chẳng xem được gì cả.

Giang Tinh Chước thao túng vệ tinh này nhằm khóa chặt Tần Lãm Nguyệt.

Vì vậy trên máy tính, bóng dáng của Tần Lãm Nguyệt xuất hiện.

Cô ả đang đứng trên bầu trời với một cái đống gì đấy màu đen trên tay, đoạn, ả ném xuống quốc gia bên dưới. Sau khi khối màu đen rơi xuống đất, nó bị đất hấp thụ.

Cô ả nhìn xem, mỉm cười và biến mất tại chỗ.

Trên bản đồ, chấm đỏ biến mất ở vị trí nước M rồi sáng ngay lên tại nước Y.

Giang Tinh Chước lặp lại thao tác lần trước, nhìn thấy Tần Lãm Nguyệt ném một đống khí đen vào vùng đất này một lần nữa.

Đêm nay, Tần Lãm Nguyệt hầu như đi khắp tất cả các quốc gia trên thế giới, đất đai của mỗi quốc gia đều hấp thu khí đen do ả ném vào.

Đó là cái gì?

Giang Tinh Chước nâng cằm nhìn nhưng nào có sốt ruột. Kiểu gì cô cũng biết Tần Lãm Nguyệt đang làm cái chi. Nhưng hóa ra cô ả khiêm tốn không dám sử dụng quá nhiều sức mạnh chỉ ở quốc gia này còn ở các nước khác thì chẳng sao? Có phải vì sinh vật có khả năng là Tử Thần chỉ ở vùng đất này?

Ả có ý này có phải mang vì ở nước ngoài ắt roi dài của vị thần bên này không vươn ra kịp à? Tại sao? Thần làm cho cô ả thận trọng và sợ hãi khôn cùng nhìn sao cũng chẳng giống chỉ vì khoảng cách xa xôi mà chẳng đụng được sự sống của ả, trừ phi…

Giang Tinh Chước nghĩ đến đây thì mang bao tay dùng một lần cầm chân vịt kho và hoa quả do Giang Miên vừa đưa vào, vừa gặm vừa suy nghĩ.

Giang Miên đứng bên cạnh với bộ dạng tùy thời nhận sai bảo. Cô ấy nhìn sang Giang Tinh Chước, dần dần có bộ dạng như Tây Thi ôm lòng, Chúa của cô gặm một cái chân vịt mà cũng tao nhã đáng yêu như vậy.

...

Vợ chồng Tưởng Như Yên vào phòng đọc sách ông cụ Tưởng. Nghe ông nói, họ đều cảm thấy lần này ông vào bệnh viện dù chẳng có gì đáng ngại nhưng phương diện tinh thần có thể xảy ra chút vấn đề.

Họ nhìn nhau, đọc hiểu ý tứ trong đôi mắt của nhau: Sau này vẫn vẫn nên quay về gặp ông cụ nhiều hơn, ông cụ thật sự đã già rồi.

Thẻ Tuổi Thọ đã bị ông cụ dùng bằng sạch vì chẳng thể chờ được nữa. Ông nào ngờ gia đình con gái trẻ tuổi cường tráng hơn nữa hằng năm còn kiểm tra sức khỏe lại đột nhiên gặp nguy hiểm đến tính mạng?

Cũng may trong Hộp Bí Ẩn cao cấp do ông bỏ ra mấy ức để mua còn có mấy thứ tốt khác bên cạnh thẻ Tuổi Thọ. Ông cụ lấy ra Giày Né Tránh, Ích Cốc Đan, Áo Lơ Lửng, vân vân, toàn là mấy thứ tốt ông rút trúng.

“Đôi Giày Né Tránh này này, con mang nó vào đến phía trước có một tảng đá nhỏ chắn đường, nó sẽ đưa con né tránh. Cho Tiểu Bái là hợp, tránh mỗi ngày vừa đi vừa chơi điện thoại mà gặp nguy hiểm.” Chu Bái chính là cháu ngoại của ông cụ Tưởng, con trai của Tưởng Như Yên.

Tưởng Như Yên nhận lấy đôi giày thoạt trông có tạo hình phổ thông, thiết kế bình thường, ngay cả logo mà cũng chả có, không biết là loại giày của nhãn hiệu tạp nham gì. Bà bày ra biểu hiện một lời khó nói hết.

“Con không tin?” Ông cụ vừa nhìn đã biết ngay bọn họ không tin, thế là ông giật đôi giày lại đưa cho con rể: “Con mang vào đi.”

Con rể nào dám cãi lời mệnh lệnh của bố vợ, chưa kể đầu óc ông cụ không tốt lắm nên cứ nghe theo ông cụ một chút. Thế là ông ta nhận lấy giày rồi mang ngay vào.

Sau đó chỉ thấy trong lúc con rể còn cúi đầu buộc dây giày, ông cụ Tưởng cầm lấy gạt tàn trên bàn, đập vào đầu con rể.

“Bố!” Tưởng Như Yên trợn to hai mắt, cảm thấy ông cha già điên rồi mới muốn ám sát con rể.

Thế mà đã thấy ông chồng còn chưa ngẩng đầu lên còn dưới chân lại nhúc nhích, ông ta nhanh chóng dời một bước, cái gạt tàn lướt qua đầu ông ta và đập xuống đất.

Cái gì? Người chồng ngẩng đầu lên, nhìn vợ với vẻ ngơ ngác. Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tưởng Như Yên cũng mở to hai mắt, cái gì? Mình không biết là ông cụ vừa cầm gạt tàn nện vào mình à? Hay đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Lúc này, ông cụ đã cầm nhặt rất nhiều thứ trên bàn, nghiên mực, bút lông, tranh chữ, dao và nĩa trên đĩa trái cây… Một mạch ném tới.

Vút vút vút vút…

Con rể văn vẻ lịch sự nhã nhặn xoay tròn và nhảy vọt như một vũ công nhẹ nhàng ngay cái lúc vô vàn thứ phóng về phía mình. Ông ta xoay cơ thể, mọi thứ chính xác lướt qua cơ thể ông, ngay cả một giọt mực văng ra khỏi bút lông cũng được ông ta né tránh.

Tưởng Như Yên trợn mắt há hốc mồm. Đây chắc chắn không phải là chuyện mà ông chồng bết bát trong vận động làm được.

Con rể cũng trợn mắt há hốc mồm. Đây chắc chắn không phải là chuyện mà người chồng bết bát trong vận động như mình làm được.

Cho nên… Họ lần lượt đưa mắt đến đôi giày trên chân ông ta, Giày Né Tránh là thật?

Cuối cùng họ không thể không tin những gì ông cụ bảo. Nhìn vào Gương Hiển Thị Tuổi Thọ một lần nữa, nhìn vào con số đã thiếu một giờ ở trên, tâm trạng họ đã hoàn toàn khác.

Chuyện liên quan đến cả gia đình thì dù là Tưởng Như Yên, người vẫn đi họp ngay ngày sinh con, cũng quyết định không mạo hiểm trở về thành phố N.

“A?” Chu Bái nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến.

“Vậy, vậy chúng ta ở đây bao lâu chứ? Trường học...” Em gái Tưởng Vũ Phỉ nhìn anh trai, hỏi.

“Không phải xin nghỉ một tuần à? Vội cái gì? Hiếm khi gặp ông ngoại một lần, ở lại với ông nhiều hơn.” Tưởng Như Yên cho hay, họ không có ý định nói với đứa trẻ về chuyện cái thẻ.

Mẹ đã nói như vậy, mà ông ngoại cũng vừa đi một lượt trên ranh giới của cuộc sống và cái chết, đám nhóc chẳng thể nói thêm cái gì.

“Anh, vậy anh không thể tổ chức sinh nhật cho chị Viện rồi.” Sau khi mẹ rời đi, Tưởng Vũ Phỉ nói.

Chu Bái bực bội đeo tai nghe, Viện Viện là bạn gái cậu. Cậu đang học lớp 12 mà bị bố mẹ biết mình đang yêu, sợ là sẽ đánh cậu. Nhưng mà cậu mới đuổi theo được cô ấy không lâu, đây là sinh nhật đầu tiên của hai người sau khi ở bên nhau.

Đột nhiên, Chu Bái ngồi dậy và kéo tai nghe xuống: “Có một cách, từ đây đến thành phố N thì chỉ cần 3 tiếng đi máy bay. Anh có thể lén đi tổ chức sinh nhật cho chị ấy xong rồi lại trở về.”

“Bố mẹ hỏi thì tính sao?”

“Em cứ nói anh ra ngoài chơi rồi.”

Hai người đang nói chuyện thì cánh cửa bị gõ, ông cụ Tưởng đi vào.

“Bái Bái, ông tặng con đôi giày này. Cái này do ông ngoại tự mua đấy, con xem có thích không?” Ông cụ Tưởng nói chuyện với biểu hiện rất cứng ngắc, nhìn ra được không giỏi ở chung với bọn nhóc. Ông cụ không nói dối, mặc dù những lá bài này nhảy ra từ Hộp Bí Ẩn của Tưởng Dĩ Thu và Tưởng Dĩ Đông nhưng tiền là do ông móc cho đấy!

“Cảm ơn ông ngoại, trông tốt ghê. Con thích lắm.” Chu Bái ngay lập tức nhận lấy và vui vẻ nói.

Sắc mặt ông cụ Tưởng khá hơn, ông lại lấy ra một sợi dây chuyền cho Tưởng Vũ Phỉ: “Phỉ Phỉ, cái này cũng là ông ngoại tự mua, con xem có thích hay không?”

Tưởng Vũ Phỉ cũng vui vẻ nhận.

Ông cụ Tưởng rất hài lòng, Chu Bái thích vừa đi vừa chơi điện thoại di động, nay mang Giày Né Tránh là tránh được rất nhiều nguy hiểm. Mặc dù đôi giày này có thể né tránh vật có thể tích và đồ có hạn, nhưng trong cuộc sống đô thị hằng ngày vẫn đủ dùng rồi.

Dây chuyền cho Tưởng Vũ Phỉ là Vòng Cổ Chỉnh Sửa Trí Nhớ, đeo vào sẽ giúp con người sắp xếp não bộ, có thể xóa đi thông tin dư thừa vô dụng trong não làm thu hẹp không gian não bộ. Nó sẽ cung cấp nhiều không gian cho những ký ức hữu ích, làm cho mọi người thông minh hơn.

Cả hai đứa trẻ đều được giáo dục tốt và cũng biết làm người khác vui lòng. Nhận được quà tặng xong, chúng thường xuyên mang theo làm cho người tặng mỗi khi nhìn thấy là có mặt mày hớn hở.

Sáng sớm hôm đó, vào ngày sinh nhật của bạn gái Chu Bái. Chu Bái đi ra khỏi biệt thự họ Tưởng rồi vội vã đến sân bay. Trên taxi, cậu nhắn tin cho các bạn cùng lớp ở thành phố N sắp xếp buổi tối tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn gái thì mới biết trường đã đóng cửa.

[Tại sao?]

[Không biết đâu, dù sao cũng rất đột ngột. Nhưng mà quan tâm làm gì, không cần phải đi học đúng là thoải mái!]

[Đúng!]

Chu Bái hoàn toàn chẳng để trong lòng.

...

“Em thích khí hậu và nhịp sống của J, vậy chúng ta hãy đi qua đó sống đi.” Lương Kiệt thu dọn hành lý, mang theo tro cốt của vợ, trả lại ngôi nhà cho thuê và đi ra ngoài.

Khi còn sống, vợ anh rất thích thành phố J, nhưng vì lý do công việc của anh mà cô đã ở lại đây với anh. Bây giờ không cần phải làm việc chăm chỉ ở đây, một ít tiền mà ông Tưởng cho còn thừa lại đã đủ cho anh mua một căn hộ nhỏ để sống ở thành phố J.

Đóng cửa phòng cho thuê, anh đi xe buýt và tàu điện ngầm rồi đến sân bay.

...

Thủ đô, Tòa nhà Quốc hội.

“Mọi thứ còn tồi tệ hơn chúng ta hằng mong đợi, số người chết do tai nạn ở thành phố N, J và K đang gia tăng với tốc độ nhanh chóng. Hoàn toàn chẳng cách nào so với thành phố M ngay từ đầu!” Ôn Nhược Ngôn nhẹ nhàng cho biết. Anh khẽ gõ bàn, mỗi một chữ lại giống như nặng ngàn cân đập vào lòng mỗi người.

“Không thể để cho công dân của các thành phố này đi ra ngoài mà chẳng có sự chuẩn bị gì. Chúng ta không có cách nào giúp bọn họ, cũng không thể tước quyền tự cứu mình của họ!”

Đối mặt với con số đẫm máu khủng khiếp này, lần này không ai có thể nói những lời phản đối.

Cuối cùng, họ đã đạt được một ý kiến thống nhất.

Vào ngày này, Chính phủ trung ương đã ban hành lệnh cho thành phố N, thành phố M, thành phố J và thành phố K bước vào giai đoạn đặc thù. Tất cả công dân chỉ có thể ra không thể vào, tất cả các chuyến tàu, tàu cao tốc và các chuyến bay máy bay vào 4 thành phố này sẽ bị hủy bỏ.

Ngay sau khi tin tức này xuất hiện, toàn dân xôn xao, thời kỳ đặc thù? Thời kỳ đặc thù gì? Tại sao đột ngột như vậy, không có dấu hiệu gì hết.

Chính phủ cũng đưa ra lời giải thích, có lẽ chuyển động của lớp vỏ trái đất và quỹ đạo hoạt động của hành tinh đã dẫn đến sự xuất hiện của một số từ trường đặc biệt, ảnh hưởng đến từ trường trong cơ thể sinh vật, gây ra nhiều tai nạn trong 4 thành phố dẫn đến tử vong. Không chỉ con người, ngay cả động vật cũng đã chết rất nhiều vì tất cả các loại tai nạn.

Nguyên nhân cụ thể là gì và làm thế nào để giải quyết, Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia đang cố gắng hết sức để điều tra. Vì sự an toàn của tất cả mọi người, yêu cầu các công dân khác tạm thời không vào 4 thành phố này. Công dân của 4 thành phố này có thể rời đi càng nhiều càng tốt, những người không thể rời đi thì phải cố gắng hết sức cẩn thận trong cuộc sống hằng ngày, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nên giảm đi lại.

Mọi người còn tưởng đột nhiên như thế là do một trận động đất lớn hay mấy vụ na ná, ai mà ngờ được lại là nguyên nhân trước mắt chưa rõ, đầy mơ hồ.

Tại thời điểm này hot search đã không còn bị đè ép, thế là những người không biết những gì đã xảy ra ở những thành phố này mới giật mình nhận ra trong mấy thành phố khác đã lặng lẽ xảy ra cái chết hàng loạt vì tai nạn.

[Ta nói vì sao thành phố M đột nhiên có không khí chết chóc, khắp nơi đều tổ chức tang sự!]

[Thành phố N trong khoảng thời gian này cũng có bầu không khí quái dị.]

[Hơi ghê à nha, sao đột nhiên có cảm giác tiến vào phim khoa học viễn tưởng vậy trùi.]

[Không phải tôi đang mơ chứ, thật sự có vụ này sao?]

[Mấy bạn có nhớ Tiêu Tuấn không? Tiêu Tuấn chết trong lúc ghi hình chương trình ở thành phố M, anh ta ngã rồi cái xâu nướng xuyên qua cổ họng chết luôn. Nghe nói lúc đó còn có một người quay phim cũng chết, là bị đá ném trúng huyệt thái dương mới chết đó.]

[Cái gì? Tiêu Tuấn chết rồi sao? Chuyện này xảy ra khi nào!]

[...]

Nhà họ Tưởng, một nhà bốn người đang xem tin tức. Thấy vậy ông cụ và con gái con rể đều sợ hãi một hồi, ông lại lấy ra Gương Hiển Thị Tuổi Thọ để xem. Vừa nhìn đã thấy thời gian tuổi thọ của ba người bọn họ đã thay đổi, xem ra bọn họ sẽ chết vì trở về thành phố N.

“May mắn, may mắn thay. Con phải để toàn thể nhân viên mình nghỉ phép mới được.” Tưởng Như Yên cầm điện thoại lên gọi rồi lại hỏi Tưởng Vũ Phỉ: “Phỉ Phỉ, gọi điện thoại cho anh trai con, nói anh đừng chơi ở bên ngoài quá lâu mau về để ăn cơm tối.”

Tưởng Vũ Phỉ không trả lời bà, con bé mất tập trung với sắc mặt tái nhợt.

“Phỉ Phỉ? Có chuyện gì vậy? Người không khỏe?” Bố hỏi cô bé.

“Bố mẹ, anh trai... Anh trai hiện giờ đang ở thành phố N.” Tưởng Vũ Phỉ dùng giọng điệu sắp khóc cho hay.

...

Trời thành phố N u ám, không khí ngột ngạt, dường như mưa lớn có thể sà xuống bất cứ lúc nào.

Chu Bái xuống máy bay, tụ họp với anh em tốt của mình.

“Không biết nên nói vận may của mày sao nữa.”

Chu Bái: “Làm sao?”

“Quốc gia tạm thời phong tỏa thành phố N, chỉ có thể ra mà không được vào. Mày vừa ngồi chuyến bay cuối cùng vào thành phố N.”