Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 2 - Chương 68: Thẻ bài là hi vọng duy nhất của nhân loại (1)



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Ông Tưởng tìm cách đưa cháu ngoại ra khỏi thành phố N, tuy nhiên dưới sức mạnh của Thần, mọi người đều bình đẳng. Thành phố N mưa lớn nhiều ngày khiến máy bay không có cách cất cánh, đường sắt cao tốc cũng bị ngập, thậm chí tàu hỏa cũng chẳng cách nào mà chạy; hệ thống điện nhiều nơi còn có vấn đề, không có điện coi như là tốt vì chẳng biết bao người đã bị điện giật tử vong.

Mặc dù Chính phủ phong tỏa thành phố một chiều, chỉ cho phép ra mà không được vào, nhưng thực tế lại là người bên ngoài không vào được mà người bên trong cũng chẳng còn cách đi ra ngoài.

Đáng sợ hơn là sức mạnh của cái chết khủng khiếp này vẫn còn lan rộng ra ngoài, các thành phố xung quanh 4 thành phố đã rơi vào cảnh chạy trốn điên cuồng.

Dưới tình huống này, nhà họ Tưởng có nhiều tiền hơn nữa thì vẫn chẳng thể mang Chu Bái ra khỏi thành phố N.

Trong thời gian này, Chu Bái vẫn ở cùng chỗ với một nhà Hách Thành, vật tư trong nhà không đủ nên họ đành phải ra ngoài bổ sung. Do cậu có Giày Né Tránh nên vẫn luôn chủ động gánh vác công việc ra ngoài mua sắm, mấy lần gặp phải nguy cơ, đôi giày toàn thành công dẫn cậu né đi. Từ lúc đầu sợ hãi đến nay cậu đã bình tĩnh. Thiếu niên từ đầu còn yếu đuối, sẽ vì tai nạn bất ngờ, cái chết trước mắt cùng với cảnh ngộ mạo hiểm mà mình gặp được khóc thút thít thì nay dường như cũng trở nên có phần trưởng thành đáng tin cậy trong thời gian ngắn.

Bấy giờ thậm chí cậu còn cố tình đi ra ngoài mỗi ngày, giúp một số người mà cậu có thể giúp trong khả năng của mình và đã cứu được không ít mạng sống.

Tưởng Như Yên vừa lo lắng vừa kiêu ngạo về việc này, cả đêm không thể ngủ. Người chẳng thể ngủ không chỉ có mỗi mình bà, cả nhà bọn họ đều không ngủ ngon giấc vì một người nhà ở phương xa gặp nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất cậu.

Ngày hôm đó, ông cụ Tưởng đi bộ trong phòng đọc sách thật lâu, cuối cùng gọi con gái và con rể.

“Bố đã suy nghĩ rất lâu rồi, bố thấy nên để cho Tiểu Bái mua một số Hộp Thẻ Bí Ẩn đi.” Ông Tưởng đề nghị.

“Bố?”

“Bây giờ thành phố N ngày càng nguy hiểm, Giày Né Tránh chỉ có thể cảm nhận được nguy hiểm xảy ra trong vòng 30 giây, nhưng nếu gặp động đất thì sao? Trung tâm mua sắm sụp đổ thì sao? Nó có thể chạy ra trong vòng 30 giây không?” Ông Tưởng đặt nghi vấn.

Sau khi Tử Thần xuất hiện trong mắt mọi người trên toàn thế giới, ông cụ Tưởng không khỏi hoài nghi chủ nhân của cửa hàng Thẻ Vận Mệnh là sinh linh gì, nội tâm ông sinh ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt. Ngài là thiện hay ác? Sức mạnh này thực sự chỉ cần chi một số tiền như vậy là đã lấy được rồi sao? Đây là làm từ thiện hay là cạm bẫy gì?

Ông nguyện ý mạo hiểm mua Hộp Thẻ Bí Ẩn để cho mình tiếp tục sống, nhưng để cho con cái của mình mạo hiểm thì ông chẳng muốn. Thế là ông một mực không chia sẻ địa chỉ cửa hàng cho Chu Bái ở thành phố N. Song, bây giờ thành phố N đã hoàn toàn mất kiểm soát, họ chẳng biết những gì sẽ xảy ra trong khi họ chẳng có sức mạnh để bảo vệ con cháu. Như vậy hiện tại điều duy nhất có thể dựa vào chỉ có Hộp Thẻ Bí Ẩn.

Chuyện cho đến bây giờ đương nhiên Tưởng Như Yên và chồng sẽ không có dị nghị, thậm chí bọn họ còn quyết định mua Hộp Thẻ Bí Ẩn. Nếu về nguyên tắc cái gì cũng rút ra được, có thể rút ra cái gì sẽ liên quan đến nguyện vọng trong nội tâm bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ rút ra được thứ gì đó trợ giúp cho Chu Bái.

Chu Bái nhận được điện thoại của bố, nghe nói ông ngoại muốn gửi liên kết cửa hàng cho mình, trái tim cậu đã khẩn trương đập thình thịch, sau đó lại nhìn về phía cửa sau.

Ngoài cửa là một nhà Hách Thành, nhiều ngày như vậy, chắc chắn bọn họ cũng phát hiện trên người cậu có chút vấn đề. Ai mà may mắn tới mức này, hiểm nguy gì cũng may né được? Mỗi ngày cậu mang giày đi ngủ, Hách Thành cũng đoán được đôi giày có vấn đề là chắc. Ấy thế mà họ chẳng nói chẳng rằng, đối xử với cậu bằng thái độ như mọi khi.

“Chuyện này có thể nói cho mấy người Hách Thành không?” Chu Bái hỏi. Cậu không muốn một ngày nào đó từ bên ngoài trở về lại đột nhiên nhìn thấy gia đình bọn họ có người chết. Trong cư xá này đã xảy ra vài vụ tai nạn chết người xảy ra tại nhà.

Cậu không chỉ muốn cho một nhà Hách Thành biết rằng có một nơi để mua thẻ bảo vệ được họ, thậm chí cậu còn hy vọng nhiều người biết đến hơn. Thực sự đã chết quá nhiều người, ngoại trừ cửa hàng Thẻ Vận Mệnh, cậu chẳng thể tưởng nổi làm sao con người mới sống sót trong tình huống tuyệt vọng này.

“Con muốn nói chuyện với ông ngoại.” Chu Bái nói.

Đầu dây bên kia đổi người: “Tiểu Bái.”

“Ông ngoại, chúng ta có thể nói với Chính phủ về cửa hàng Thẻ Vận Mệnh không?” Loại chuyện hệ trọng thế này nên được Chính phủ quyết định. Họ có đủ người để phân tích những ưu và khuyết điểm.

Ông cụ Tưởng ngạc nhiên.

Cúp máy rồi, ông cụ Tưởng không khỏi nảy sinh ý nghĩ mình còn chẳng bằng một thằng nhóc choai choai. Kể từ khi sự việc xảy ra cho đến bây giờ, thế mà ông đã không nghĩ đến việc nói với Chính phủ về cửa hàng Thẻ Vận Mệnh.

Chuyện tới nước này nào còn là vấn đề của mấy hộ gia đình mà liên quan đến toàn bộ nhân loại. Ví như sức mạnh của thẻ có thể cứu tất cả nhân loại thì sao? Nghĩ cẩn thận sẽ thấy được chủ cửa hàng không thể là Tử Thần, như thế là làm ra quá nhiều hành động. Tại sao Thần vừa muốn thu hoạch mạng sống của con người rồi lại muốn mở cửa hàng ở đó?

Nghĩ như vậy, ông cụ lập tức gọi điện thoại cho một ông lớn mà ông quen.

Đúng lúc này, Ôn Nhược Ngôn đang chuẩn bị tìm ông cụ Tưởng lại nghe nói ông cụ Tưởng đi trước một bước, gọi điện tới. Hai người bị chuyển cuộc gọi sang tay nhiều người, đến cuối mới biến thành hai người bên hai đầu điện thoại.

“Ông nói sao? Hộp Bí Ẩn?” Ôn Nhược Ngôn nói như thấy chiêm bao, “Thật sự là Hộp Bí Ẩn?”

Căn cứ vào tư liệu thẩm vấn của Lương Kiệt, anh đã biết chuyện Hộp Thẻ Bí Ẩn bài nhưng lại chẳng tìm ra được cửa hàng. Anh cũng cảm thấy Lương Kiệt bịa đặt gây hoang mang, kết quả thật sự là Hộp Bí Ẩn?

Không lâu sau, ông cụ và Ôn Nhược Ngôn thêm bạn bè, đồng thời còn gửi địa chỉ cửa hàng sang.

Cửa hàng Thẻ Vận Mệnh...

Những người dũng cảm sẽ có cơ hội thay đổi số phận của mình.

Ôn Nhược Ngôn nhìn cửa hàng trực tuyến bình thường này, rồi lại nhìn món hàng hóa đơn điệu duy nhất, thủy chung vẫn có một loại cảm giác vô lý khó tin quanh quẩn trong lòng dù cho anh đã tự nhủ với lòng rằng ngay cả Tử Thần còn xuất hiện, thì có gì mà không thể có chuyện khó tin hơn xuất hiện?

Anh thử chọn một Hộp Thẻ Bí Ẩn cao cấp và mua một hộp. Anh vẫn phải tận mắt chứng kiến sau đó mới thông báo cho những người khác trong Chính phủ để tránh một trận vui hóa buồn.

Anh mới xác nhận thanh toán là cánh cửa văn phòng đã được gõ.

“Vào đi.” Ôn Nhược Ngôn theo bản năng cho rằng đấy là thư ký.

Tuy nhiên, không có động tĩnh bên ngoài cửa.

Ôn Nhược Ngôn ngạc nhiên bèn vội vàng đứng dậy đi đến mở cửa, quả nhiên nhìn thấy một hộp chuyển phát nhanh nằm trên mặt đất.

Cách đó không xa, thư ký thoạt trông mờ mịt lắm, hình như không hiểu vì sao trong nháy mắt ấy mà trước cửa Ôn Nhược Ngôn lại có thêm một gói đồ. Ai không biết điều như thế chứ? Tất cả các gói chuyển phát nhanh bị lấy hết vào mà cái này thì bị bỏ ngay cửa?

Ôn Nhược Ngôn khom lưng lấy hộp đồ vào rồi khóa cửa lại. Lúc này nhịp tim của anh không dằn được mà thoáng gia tốc.

Sau khi gói đồ được mở ra thì để lộ Hộp Bí Ẩn màu đen. Cái hộp mở ra, trong đó có 10 thẻ phát sáng bay ra và đứng trước mặt anh.

Không có bất cứ thứ gì khác biệt so với những gì ông Tưởng nói.

Ding dong!

Ôn Nhược Ngôn cúi đầu.

[Vui lòng lật thẻ của anh.]

Mấy chữ này giống như mang theo ma lực đặc thù gì đó khiến trái tim Ôn Nhược Ngôn không hiểu sao lại co thắt, da gà da vịt nổi lên. Anh mơ hồ cảm giác được có một đôi mắt vô hình nhìn anh chăm chú, nhìn thấu được anh.

Lật thẻ...

Ôn Nhược Ngôn vươn tay, vừa định đụng thẻ bài đầu tiên, bỗng có cuộc gọi đến điện thoại. Đó là cha anh.

“Nhược Ngôn, mẹ con đã biến mất rồi!” Cha lo lắng nói: “Cha đưa bà ấy đi siêu thị mà trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi bà ấy. Tới khi kiểm tra máy giám sát ở siêu thị cũng không thấy bóng dáng mẹ con!”

Sắc mặt Ôn Nhược Ngôn biến đổi: “Con biết rồi.”

Ôn Nhược Ngôn chả màng những lá bài kia mà lập tức liên lạc với cục cảnh sát giao thông, kiểm tra máy giám sát xem mẹ anh đã đi đâu.

Ôn Nhược Ngôn đã đi lạc khi còn nhỏ, ba năm sau mới được tìm về. Ấy nhưng vì đau đớn quá mức mà tinh thần mẹ anh bị kích thích rất nặng tới mức ý chí không được rõ ràng, đến bây giờ mà vẫn có lúc tỉnh lúc điên. Một khi phát bệnh, bà sẽ muốn đi siêu thị, không cho bà đi là bà sẽ khóc lớn bù lu bù loa, thế nên lần nào cha cũng đưa bà ấy ra ngoài. Lần này có lẽ là do có quá nhiều người bên ngoài, dù cho thủ đô cách xa thành phố M vô cùng thì vẫn còn rất nhiều người tranh giành tích trữ vật tư.

Cảnh sát giao thông nhanh chóng tìm thấy một số dấu vết ở một khu vực nơi mẹ anh bị lạc. Lần cuối cùng mẹ xuất hiện là ở góc bên ngoài siêu thị, nơi đó vừa đúng là góc chết của máy giám sát, rồi sau đó là biến mất không còn bóng dáng. Ngay liền kề, một chiếc xe van lao ra khỏi góc chết máy giám sát, xe van không có biển số, nó là một chiếc xe bình thường không thể bình thường hơn, thấy đầy trên đường.

Từ trước giờ mẹ Ôn luôn thích chưng diện, thích mặc sườn xám. Dù thoạt trông bà đã hơn 50 nhưng vẫn nhìn không thấy tuổi tác, vẫn là một mỹ nhân có vẻ đẹp cổ điển thướt tha. Một đại mỹ nhân như vậy mà ánh mắt mờ mịt điên khùng, nhìn xung quanh tìm kiếm, vừa nhìn là người ta đã biết ngay tinh thần không được bình thường. Bà bị mấy tên cặn bã nhìn thấy và bốc lên ý đồ xấu xa âu cũng là chuyện có thể.

Rất có thể mẹ Ôn đã bị bắt cóc. Nhưng chiếc xe van đó là quá phổ biến, chúng chỉ cần tìm một góc chết của máy giám sát rồi gắn biển số xe, thế là để tìm nó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Và trong thời gian này, anh không biết mẹ sẽ bị đối xử như thế nào.

Ôn Nhược Ngôn tức giận không nén nổi, cứ nóng nảy chẳng thôi. Chuyện tới mức này thì ngày tận thế của nhân loại đã cấp bách trước mắt. Vì tìm lối thoát cho nhân loại, bọn họ quày quả sứt đầu mẻ trán, ngay cả chuẩn bị tâm lý giao dịch với ác quỷ cũng đã chuẩn bị tốt, ấy thế vẫn có những tên cặn bã này ở phía sau cản trở!

Anh muốn tự mình đi tìm mẹ mình nhưng những lá bài vẫn còn đằng sau, 4 thành phố đang đau khổ và mọi người đang chờ anh. Hiệu suất mà anh tự đi tìm chưa chắc sẽ cao hơn các phòng ban khác.

Anh hít một hơi thật sâu, nắm đấm siết chặt rồi quay đầu nhìn vào những lá bài phát ra ánh sáng.

Anh đưa tay ra, thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, để lộ một mặt bài trơn tru với hoa văn và từ ngữ bí ẩn trên đó.

Ding dong!

[Chúc mừng anh đã rút ra được thẻ 'Kỵ Sĩ Bảo Vệ', thẻ giới hạn thời gian, thời gian sử dụng ba phút, thời gian đông lạnh là 24 giờ. Sử dụng thẻ này, anh có thể trở thành kỵ sĩ của những người anh quan tâm. Khi người đó sợ hãi, anh sẽ đi đến bên cạnh người đó để bảo vệ.]

Ôn Nhược Ngôn sửng sốt, trái tim bất an vì lo lắng cho mẹ đã nảy lên một cái.

Anh chẳng kịp nghĩ tới cái gì khác, cứ thế đưa tay nắm lấy thẻ. Thẻ sẽ cảm nhận được tâm trạng muốn sử dụng nó của chủ sở hữu bèn biến thành ánh sáng và chui vào cơ thể anh.

Anh cảm thấy một cảm giác sợ hãi nhưng chẳng phải của anh mà lại thuộc về một người khác. Giây tiếp theo, anh biến mất tại chỗ.

...

Xe van đi một mạch về trước, ở ghế sau, một người phụ nữ da trắng xinh đẹp bị giữ chặt tay chân và đè trên ghế.

“Cậu đang làm gì vậy? Buông tôi ra, con trai, Ngôn Ngôn, mẹ mua kẹo cho con đây, Ngôn Ngôn.” Người phụ nữ dùng sức giãy giụa. Tinh thần bà mê sảng, nói năng lộn xộn, nhưng vẫn biết sợ hãi. Chẳng qua bà không chỉ sợ mãi mỗi tình trạng mình gặp trước mắt.

Người đàn ông đè lên người bà bộ dạng gấp gáp, bộ dáng thèm muốn khiến người ta mắc ói. Người đàn ông ngồi ở ghế lái cười nói: “Xinh đẹp như vậy mà tiếc là một con điên.”

“Nếu không phải bị điên thì sao để tụi mình húp được? Bây giờ các cơ quan Chính phủ đang bận rộn chuyện mấy thành phố kia, chắc chắn không có thời gian để quản lý xem một người phụ nữ điên đã đi đâu mất.”

Tuy nhiên tại thời điểm này, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở ghế lái phụ từ hư không.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu Giang không ngừng suy nghĩ vì sao hôm nay mình bị kẹt như vậy, cuối cùng kết luận chính vì nam chính! Đàn ông đúng là toàn chậm trễ, tức ghê! Tuy nhiên cậu Giang là người nghiện ăn nhiều, có kẹt cái gì cũng thích viết, đau đớn nhưng cũng vui sướng, hu hu hu.

Cũng may thuận theo tới đây, cậu Giang tuyệt đối không nhận thua! Tôi đi viết phần 2 đây!