Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 2 - Chương 76: Đánh dẹp Tử Thần



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Giang Tinh Chước hạ mắt, tự hỏi về cảm giác quen thuộc mà vị Thần trong núi mang lại cho cô là gì, tại sao cô lại mất đi một số ký ức, đặc biệt là thời thơ ấu.

Điều này không được bình thường, Người Giữ Lời Ước vừa sinh ra đã biết. Từ thời điểm cô được sinh ra, cô có thể suy nghĩ như một đứa trẻ tám hoặc chín tuổi với trí nhớ vượt trội, không có trường hợp quá nhỏ nên không nhớ được. Đáng ngờ hơn là cô không nhận ra mình đã mất một phần ký ức, nếu không phải vì chuyện tạo ra con rối Giang Miên, chắc gì nó đã thúc đẩy cô suy nghĩ lại.

Phải có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cô quên đã quên mất rồi. Liệu Tử Thần khiến cô cảm thấy quen thuộc khó hiểu ấy có phải là vị thần mà cô hằng biết không?

Cô đang nghĩ tới thì chuông cửa reo bên ngoài.

Đó là Minh Nguyệt Lãng ở đồn cảnh sát cách đây không lâu, gã vẫn không nhận được câu trả lời của Giang Miên nên vừa ra khỏi là chạy một mạch tới.

Gã đi tới trước cửa căn hộ của Giang Miên, căn hộ này do bọn họ cùng mua nhưng mà tên trên sổ đỏ lại viết mỗi tên Giang Miên. Gã sợ Giang Miên sẽ không có cảm giác an toàn bèn đành dùng cách này để cho cô biết gã sẽ không thay lòng đổi ý, vẫn thích mỗi cô.

Gã cố gắng nhập mật khẩu, quả thật mật khẩu đã được đổi, thế là gã phải nhấn chuông cửa.

Con rối Giang Miên đang bận rộn nay nghe thấy động tĩnh thì lấy mắt trái ra và ném về phía cửa. Mắt trái nhìn vào mắt mèo một chút rồi bay trở lại hốc mắt của cô ấy. Động tác cô nàng dừng lại.

“Chúa, là bạn trai cũ của chủ cũ Giang Miên. Hình như gã đã tỉnh táo rồi.” Con rối Giang Miên gõ cửa Giang Tinh Chước, cho hay.

“Ngươi tới gặp anh ta một tí đi, nói rõ rọt cho anh ta biết.” Giang Tinh Chước không để ý lắm. Giang Miên có khả năng bắt chước rất mạnh mẽ, tất cả bạn bè và đối tượng hợp tác của chủ nhân đầu tiên cơ thể Giang Miên không phát hiện ra cô nàng chẳng phải là Giang Miên chân chính. Trong số đó không thiếu bạn bè thân thiết quen biết cô còn lâu hơn Minh Nguyệt Lãng, bởi vậy hiển nhiên không có gì phải lo lắng.

“Được rồi.”

Giang Miên nhận được mệnh lệnh của chủ nhân bèn vui vẻ đi xuống lầu mở cửa.

Cánh cửa mở ra, cuối cùng Minh Nguyệt Lãng cũng nhìn thấy cô gái mình yêu, nhất thời lộ ra nụ cười ngây thơ: “Miên Miên.”

Giang Miên không chút thay đổi nhìn gã: “Có việc gì không?”

Biểu hiện Minh Nguyệt Lãng hơi cứng đờ, mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào mặt Giang Miên.

“Miên Miên, anh gửi tin nhắn cho em, em có thấy không?”

“Thấy rồi. Bất kể sự thật là gì, tôi đã mệt mỏi, không có ý định tái hợp với anh. Mong anh về rồi đừng tới nữa, anh cứ làm minh tinh lớn của anh, tôi cứ làm bà chủ nhỏ, sau này không gặp lại.” Giang Miên nói xong toan đóng cửa lại.

Bàn tay lớn đặt trên cửa dùng sức mạnh rất lớn để chặn cửa lại.

Giang Miên đang định nói chuyện, trên trán cô nàng đã có một họng súng lạnh lẽo đặt lên. Động tác của con rối Giang Miên cứng đờ, trợn trừng khó tin được mà ngước mắt nhìn về phía Minh Nguyệt Lãng. Ngay lập tức cô nàng đã đối mặt với một đôi mắt đáng sợ.

Không phải chứ, đây là loại đàn ông loω tới dạng gì vậy? Cầu hòa không thành nên muốn giết người? Đám nhân loại giới tính nam toàn kinh tởm thế à? Giang Miên nghĩ là thế mà nào có dám lộn xộn bởi vì súng trên tay Minh Nguyệt Lãng cầm chẳng phải loại thường mà chính là Súng Giết Thần, loại thẻ SSR sao chép. Người như cô mà bị bắn một phát coi như chết ngay.

“Cô là ai?” Minh Nguyệt Lãng hỏi bằng thanh âm lạnh như băng, mang ý tứ nếu cô nàng không thành thật trả lời là nổ súng ngay rõ ràng. Gã lạnh lùng không có tình người khôn cùng và đã nhận định cô không phải Giang Miên.

Con rối Giang Miên nhất thời ngây ngẩn cả người, thì ra không phải là dạng bị chia tay nên thẹn quá hóa giận, người này phát hiện cô không phải bạn gái thật sự của gã.

Giang Tinh Chước nghe được động tĩnh dưới lầu nên xoay Con Mắt Biết Tuốt qua liếc một cái là đã hiểu được có chuyện gì đang diễn ra. Cô vẫn ngạc nhiên lắm vì dè đâu sự tình lại biến thành như vậy, ấy thế mà người đàn ông này lập tức phát hiện Giang Miên này không phải Giang Miên kia. Chuyện quái gì đây? Chỗ nào bị lộ?

“Làm sao anh phát hiện ra?” Con rối Giang Miên hỏi.

“Quả nhiên cô không phải là Miên Miên của tôi! Nói mau, cô đã làm gì cô ấy rồi?” Họng súng một mực nằm trên trán cô nàng mà không thu tay làm con rối ngẫu nhiên lắc lư về phía sau. Đúng thật chả có một chút thương hoa tiếc ngọc gì cả. Gã mới nghi ngờ một xíu, dù sao cũng không có bằng chứng mà chỉ dựa hết vào cảm giác. Cô hỏi ngược lại như vậy đã ngay lập tức xác nhận rằng mình đã giả mạo danh tính.

Giang Miên:... Con người xảo quyệt!

Đã phát hiện ắt chẳng cần che giấu nữa. Giang Tinh Chước đứng dậy khỏi ghế, duỗi thẳng lưng, mở cửa phòng.

Minh Nguyệt Lãng không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra, bạn gái của gã biến mất, xuất hiện trước gã là một con quái vật giống hệt bạn gái gã như đúc. Đáng sợ hơn là tất cả bạn bè của cô ấy đều không phát hiện ra cô có gì đó không ổn, người này cứ vậy mà khoác da Giang Miên lên, giả thân phận của cô. Không biết đã kéo dài bao lâu rồi. Thế còn Miên Miên của gã đâu? Có phải bị giết rồi hay không?

Nghĩ về khả năng này, đôi mắt của gã đỏ kè như máu.

Đột nhiên một cảm giác kinh dị kỳ lạ bao phủ, như thể có một cái gì đó làm gã không thể nhìn thẳng vào, là sinh linh cao hơn cả gã xuất hiện. Lông tơ dã dựng đứng, da đầu tê liệt, tay cầm Súng Giết Thần đã đổ mồ hôi.

Một cái bóng chợt hiện trong mắt gã, cứ thế đứng yên trong phòng khách. Gã chắc chắn khôn cùng rằng lúc nãy trong phòng khách không có người, cô ta bỗng nhiên hiện ra!

...

Thủ đô, Tòa nhà Quốc hội, bên trong phòng hội nghị lớn.

Bầu không khí nghiêm túc vô cùng.

“Thưa quý vị, nhân loại đã đến thời điểm lựa chọn quan trọng.” Ôn Nhược Ngôn nói: “Ám chỉ của Chúa đã rất rõ ràng.”

Về lý do tại sao Thần đã giúp họ một cách khéo léo như vậy, con người đã đoán nhiều lần rồi cuối cùng họ chọn nguyên nhân vẹn toàn. Phải vì một cái gì đó cản trở Thần mới làm Thần không thể không dùng cách đặc biệt này để giúp họ tự cứu mình. Cũng có thể Thần giống như cha mẹ sáng suốt của con người khi dạy con cái làm thế nào giải quyết các vấn đề khó khăn chứ không phải cứ giúp chúng vượt qua hết trở ngại.

Thần không giống như Tử Thần, Thần là người tốt, đến đây cứu với bọn họ. Dùng những gì con người tạo ra là có thể trao đổi sức mạnh thần thánh là một trong những bằng chứng.

Nhưng họ chẳng ngờ được con Tử Thần đó cứ mãi khoác lớp da người, ẩn nấp trong thế giới của họ từ sớm.

Ôn Nhược Ngôn ấn điều khiển từ xa, màn hình sáng lên, trên đó có một người là Tần Lãm Nguyệt. Cô ả có một nụ cười đẹp đầy lỗ hổng, bình thường chẳng nhận ra có bất kỳ vấn đề gì. Ít nhiều gì Tần Lãm Nguyệt cũng có một số fan hâm mộ vì nhan sắc. Tuy nhiên tại thời điểm này trong mắt tất cả mọi người, bức ảnh này đưa lên là thấy một đôi mắt ẩn giấu ánh sáng tà ác, nụ cười trên khóe miệng mang đầy tính toán, không có bất kỳ vẻ đẹp gì có thể nói mà thay vào đó là sự đáng ghét đáng hận.

Những gì cô ả đã làm khiến người ta ghê tởm, quyến rũ mấy người đàn ông mê muội mình, câu dẫn ra cảm xúc ghen tuông của mấy cô gái trẻ, làm rất nhiều cô gái tự sát vì nó. Cô ả là một cái xác đầy phù phiếm, ích kỷ, chỉ biết mình mình, thích gây ra táo tác và cái chết. Xem ra một cơ thể tập hợp đủ mấy chuyện đấy cũng không phải thứ gì tốt cho cam.

Thông qua việc bọn Triều Hề rút thẻ, họ đã đọc được ám chỉ của Chúa. Mỗi người bọn họ đều rút trúng một khẩu Súng Giết Thần, mà giết Thần là bất kính, là tội ác, sao mà Thần cho bọn họ thứ như vậy? Trừ khi người cần giết chính là tên thần giả đầy ác độc.

Thế giới này chỉ có hai vị thần hạ xuống, một là Tử Thần mang lại cho họ tuyệt vọng, một là Chúa đem tới hy vọng. Như vậy Tần Lãm Nguyệt chỉ có thể chính là Tử Thần.

Tử Thần, kẻ thù của tất cả nhân loại.

Con người chẳng có tính cách ngồi chờ chết. Nó giết chết nhiều người bọn anh là thế, giờ đây hành tung của nó bị phát hiện, sao mà bọn anh không hành động được đây?

Tổng Thống: “Liên lạc với Chính phủ của các quốc gia khác.”

Cục diện ở nước ngoài còn nghiêm trọng hơn nhiều so với nước Z, không phải bọn họ chết do sức mạnh của Thần Của Cái Chết mà chính vì dính lời nguyền do Tần Lãm Nguyệt gieo xuống đất. Tốc độ khuếch tán của nó như cơn lốc, hơn nữa rất nhiều cách chết xảy ra vô lý, rất đột ngột, giải thích là ác quỷ làm trò âu cũng là chuyện thường. Sau khi bên này công khai địa chỉ cửa hàng Thẻ Vận Mệnh, nước ngoài cũng tranh nhau xông tới và sao chép liên kết.

Ban đầu công ty nghiên cứu và phát triển ứng dụng mua sắm đó vẫn còn vui mừng lắm, cho mình là con trai trời chọn. Đến khi người nước ngoài tham gia họ mới phát hiện ra, không nhất thiết phải tải về ứng dụng mà chỉ cần mở liên kết là có thể mở cửa hàng, thậm chí không cần đăng nhập. Có thể thấy rằng Thần không phân chia đám đông theo quốc gia và màu da, con người là con người, ở nơi đó đối với Thần mà nói chính là bình đẳng.

Khi con người gặp thảm họa, Thần thực sự đáp ứng lời cầu nguyện của con người mới chính là Chân Thần. Đây là châm ngôn truyền giáo được chấp nhận và thuyết phục nhất.

Lúc đầu người có tín ngưỡng tôn giáo khác nhau nhiều, hiện tại ai nấy đã nhao nhao đổi tín ngưỡng, mang Giang Tinh Chước đặt đúng chỗ. Vì tranh luận Giang Tinh Chước là thần của ai mà họ đã đánh qua đánh lại mấy lần, song, dù họ có tranh luận như thế nào, lực tín ngưỡng của bọn họ vẫn đổ hết về hướng Giang Tinh Chước.

Nhưng không phải ai cũng có thể mua được Hộp Bí Ẩn mà phải dựa vào sự tài trợ của Chính phủ. Tiến độ của các quốc gia khác nhau, mỗi ngày cũng có không ít người chết, người căm ghét Tử Thần vô vàn. Giờ đây đã vô tình biết được tung tích kẻ thù trong khi bọn họ lại có thẻ bài của Chân Thần ban cho, làm sao không nắm bắt thời cơ, đánh dẹp nó kia chứ?

Thần cho bọn họ Súng Giết Thần chắc hẳn có hai tầng ám chỉ, một là ám chỉ cho bọn họ biết Tần Lãm Nguyệt chính là Tử Thần; hai là ám chỉ bọn họ nên nắm chắc cơ hội, giết chết thần giả.

Việc liên quan tới toàn bộ nhân loại không phải là vấn đề của một quốc gia. Đánh dẹp Ác Thần hiển nhiên cũng phải để cho toàn nhân loại tham dự.

Sau khi người đứng đầu Chính phủ nhận được thông tin, các cuộc họp cũng được tổ chức.

“Chúng ta không cách nào từ chối bởi vì nó nó liên quan đến cái chết của toàn bộ nhân loại.”

“Nếu chúng ta từ chối, Chúa chân chính sẽ nghĩ gì về chúng ta? Thần sẽ cảm thấy chúng ta là kẻ hèn nhát, là đứa nhỏ không đáng để Thần nhìn chăm chú!”

“Để bảo vệ tôn nghiêm của Chúa, chúng ta phải đóng góp một phần sức mạnh của mình!”

“Đồ hèn nhát, sớm muộn gì Chúa cũng sẽ lấy lại sức mạnh từ tay anh!”

“...”

Sau một phen tranh luận, cuối cùng họ đã đi đến kết luận rằng chuyện đánh dẹp Tử Thần là bắt buộc. Thế nên họ bắt đầu xây dựng một kế hoạch đánh dẹp thích hợp.