Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 2 - Chương 81: Cạm bẫy được chuẩn bị kỹ càng



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Lương Kiệt và những người khác bước vào Cánh Cửa Thần Kỳ là đã đi tới thế giới khác. Một nơi chốn to lớn mênh mông vô tận đã làm họ nhỏ bé như một đàn kiến, ngay cả những ngôi nhà xa xôi cũng trông giống như mô hình đồ chơi.

Đây là Đại Bình nguyên Bắc Mỹ nổi tiếng nhất thế giới nằm ở một bán cầu khác. Họ đi qua Cánh Cửa Thần Kỳ, vượt qua hơn một nửa hành tinh, và rúng động bởi Cánh Cửa Thần Kỳ dù có kinh qua bao chuyện.

Chính phủ dám trực tiếp phát thông báo hiển nhiên không sợ bị Tần Lãm Nguyệt nhìn thấy. Bọn họ đã xem ả như nhân loại để phân tích, người này ngạo mạn vênh vang, căn bản không ngờ được thân phận của mình sẽ bị phát hiện. Cho dù nhìn thấy bọn họ muốn đánh dẹp Tử Thần, ả chỉ cho rằng họ tìm nhầm người.

Nhưng để đề phòng chuyện xui xẻo, họ vẫn làm chuẩn bị đầy đủ.

Tất cả những người đăng ký tham gia chiến đấu đã được đón bởi một chiếc xe chuyên dụng, đưa tới căn cứ quân sự của thành phố, đoạn, họ sẽ được đưa đến sân huấn luyện bằng cách sử dụng Cánh Cửa Thần Kỳ của Ôn Nhược Ngôn. Đấy là một sân tập khổng lồ và cũng là chiến trường mà họ chọn, nó sẽ chứa toàn bộ những người nắm giữ thẻ từ khắp nơi trên thế giới. Họ sẽ được đào tạo thống nhất, phát triển thể lực và sự ăn ý ở nơi này.

Sân huấn luyện này đã được dùng thẻ Che Chắn và Phòng Thủ, có thể ngăn chặn sự nhìn lén của Tần Lãm Nguyệt – ít nhiều gì bọn họ tin chắc rằng là được.

Nhưng trên thực tế nếu Tần Lãm Nguyệt sử dụng đủ năng lượng, ả vẫn có thể đột phá lá chắn để xem cảnh bên trong. Nhưng dẫu có thế thật cũng không có vấn đề gì, Tần Lãm Nguyệt không cho rằng bọn họ là nhằm vào ả, đương nhiên cũng không quan tâm bọn họ huấn luyện như thế nào, nếu ả nhìn thấy phỏng chừng cũng chỉ lấy tâm tính xem kịch của quần chúng ăn dưa.

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn sang, đoạn, đưa tay mở ra hình ảnh của một thế giới khác.

Thế giới này đã không còn tuyệt vọng và chết lặng, nó tràn đầy sức sống, năng lượng đủ đầy, áo choàng đỏ hội tụ thành một đại dương đỏ và Hướng Cầm đứng ở trung tâm của đại dương đỏ này.

“Thưa quý vị, hai năm trước, Chúa cảm nhận được nỗi đau đớn của các anh chị em, để chúng tôi đến giúp đỡ các bạn. Và bây giờ chúng tôi đã hoàn thành lời căn dặn của Chúa, sắp trở lại bên Chúa. Đừng ghen tị, hãy cầu nguyện đi và Chúa sẽ nghe tiếng nói của chúng ta. Một ngày nào đó, sẽ có một người trong các bạn có cơ hội giống như chúng tôi, nghe được ý muốn của Chúa, đến với Ngài…”

Mỗi thế giới có tốc độ dòng chảy thời gian khác nhau, một số thế giới chỉ có 12 giờ một ngày, mà trong thế giới đó đã là hai năm trôi qua. Mấy người Hướng Cầm lại thành công biến một thế giới thành một nhà máy điện tràn đầy tín ngưỡng cho Giang Tinh Chước.

Đây là thế giới thứ 6. Có một số thế giới vẫn chưa hoàn thành việc truyền giáo nhưng cũng có hiệu quả không tệ. Tiếp theo, bọn Hướng Cầm sẽ đi đến thế giới khác, tiếp tục cố gắng cho sự nghiệp truyền giáo.

Họ nào thấy mỏi mệt, để cho mỗi cá nhân phủ thêm áo choàng, biến thành cô gái quàng khăng đỏ, là đã có cảm giác thành tựu khôn cùng, đồng thời họ thấy vinh quang cho việc này. Cũng bởi vì điều này cho thấy rằng Chúa có họ trong mắt, công nhận họ. Đúng là làm ai nấy cảm động lắm! Điều duy nhất các tín đồ sùng đạo muốn chẳng phải là thế này à!

“Tất cả mọi người nên tin vào Thần thực sự duy nhất trên thế giới, lòng bác ái của Ngài sẽ được biết đến bởi tất cả nhân loại, dù ở bất kể thế giới nào!” Nhóm tín đồ cuồng tín nghĩ như vậy, hơn nữa còn đưa nó vào hành động, họ sẽ lấy đây là sự nghiệp cả đời.

Đây là những thế giới đã từng thuộc về Liễu Mẫn Nghĩa, hầu như tất cả đã có dấu ấn của Giang Tinh Chước.

Những nỗ lực của họ ở thế giới khác thực sự truyền đến Giang Tinh Chước. Cô hơi nheo mắt đẹp, phát ra tiếng thở dài thoải mái, cảm giác mạnh mẽ đúng là tuyệt vời, không ai không thích cảm giác này.

Ở phía bên kia, những thế giới của Tần Lãm Nguyệt, có một nhóm tín đồ khác của cô cũng đang làm việc nhằm truyền giáo trong khi cứu thế giới.

Trong tháp thần của Tần Lãm Nguyệt có đám người hầu nam với tướng mạo xuất sắc bị Tần Lãm Nguyệt mê hoặc. Trong đầu họ chỉ có tình yêu, thỉnh thoảng không hiểu sao lại cảm thấy se thắt, còn có cảm giác chán ghét và bài xích Tần Lãm Nguyệt.

Một người đàn ông đẹp trai ra mở cửa, nhìn vào những đám tinh vân đại diện cho thế giới bên trong. Hắn thấy một số bông hoa đã thay đổi rất kỳ lạ, ban đầu chúng gần bị phá hủy rồi lại bỗng có sức sống. Hắn thấy bối rối thế là bước vào thế giới đó để xem.

Giang Doanh đã đợi ở đó.

“Chính là cô quậy phá ở thế giới này?” Người đàn ông lạnh lùng hỏi và trên tay đã xuất hiện vũ khí.

“Chủ nhân của tôi ra lệnh cho tôi chờ anh ở đây đã lâu.” Giang Doanh trả lời, đưa tay ra.

Người đàn ông cảnh giác với cơ bắp căng thẳng, đoạn, thấy trên tay người phụ nữ đối diện có một tấm thẻ.

“Đây là điều anh mơ ước.” Giang Doanh bảo.

“Cô đang nói nhảm gì đó?” Hắn không biết cô tí gì, đây là một cái bẫy đúng không? Có lẽ để cho hắn nói những lời này cũng là một cái bẫy.

Hắn nghĩ thế thì thêm phần cảnh giác. Hắn muốn lập tức trở lại tháp thần để thông báo Tần Lãm Nguyệt có kẻ địch mà chẳng ngờ được Giang Doanh nhanh hơn một bước khi bắn thẻ bài ra ngoài. Nó hóa thành ánh sáng vào đi vào cơ thể hắn không có cách nào từ chối.

Chẳng bao lâu, sương mù trong đầu hắn tiêu tan chẳng còn dấu vết, ký ức đã rõ ràng.

Hắn nhớ lại mình có một người vợ yêu thương, hắn làm việc chăm chỉ chịu đủ gieo neo để xứng đáng với cô, hao tổn trí óc mới đoạt được cô từ tay các đối thủ cạnh tranh khác. Rồi một ngày nọ hắn gặp Tần Lãm Nguyệt, sau đó tình yêu của hắn dành cho vợ yêu bỗng nhiên biến mất, sự yêu mến điên cuồng không giải thích được dành cho Tần Lãm Nguyệt dâng lên. Để ở bên ả, hắn tuyệt tình ép buộc vợ ký vào đơn ly hôn; để ở bên ả mà hắn có thể chịu đựng được việc sở hữu ả chung với những người đàn ông khác, đồng thời sống trong hòa bình trong tháp thần.

Khuôn mặt của hắn trở nên khó coi lắm, hầu như không đứng vững, trái tim cũng đau như nứt ra.

Người vợ yêu dấu của hắn cùng với thế giới của hắn… đã bị phá hủy.

Hắn chẳng cách nào đứng thẳng, cứ thế ngã từ trên trời. Trong nháy mắt đó hắn đã mất đi mục đích sống tiếp, muốn để mình ngã cho tan xương nát thịt, thoát khỏi nỗi đau tan nát cõi lòng này. Đáng tiếc Giang Tinh Chước chẳng có ý định để cho hắn chết thế là Giang Doanh cứu hắn.

Giang Doanh: “Một tên thần giả đùa giỡn với mấy anh, hại chết tình yêu chân thành và bạn bè cũng như gia đình của các anh. Anh cứ định từ bỏ cuộc sống một cách vô nghĩa như vậy? Ả chẳng đau lòng tí nào, đối với những người như anh, ả có thể tìm thấy vô số các lựa chọn thay thế.”

Đôi mắt của người đàn ông đỏ bừng, đầy cơn thịnh nộ điên cuồng, cơn se thắt dữ dội qua đi là mối hận thù mãnh liệt hơn ùn ùn kéo tới.

“Các người muốn tôi làm gì?” Hắn nhìn về phía Giang Doanh.

Giang Doanh mỉm cười, cho hắn một xấp thẻ: “Hãy để những người đáng thương khác tỉnh táo lại đã, nếu mấy anh muốn trả thù, không ngại thì tham gia với chúng tôi.”

“Mấy cô là ai?” Hắn nói rồi chợt thấy xung quanh cứ hết người đàn ông này tới người phụ khác mặc áo choàng màu đỏ xuất hiện.

“Chúng tôi là những tín đồ của Chân Thần, nghe lời Chúa, đang cứu thế giới bị tổn thương và hủy diệt bởi thần giả. Nếu anh không biết lý do để sống tiếp là gì, vậy làm theo chỉ dẫn của Chúa đi. Bắt đầu bằng cách tiêu diệt thần giả để báo thù rửa hận.”

“... Được!”

Người đàn ông trở lại tháp thần với thẻ bài và từng mỹ nam đẹp trai đến từ mỗi thế giới đã tỉnh táo.

Bọn họ đều đã từng có tình yêu trong lòng hoặc một lòng theo đuổi ước mơ chẳng màng tới tình yêu, thế mà bị Tần Lãm Nguyệt theo dõi, trở thành tù binh của ả. Nghĩ đến cảnh mình đã từng trơ mắt nhìn người mình yêu và thế giới của mình bị tra tấn, bị hủy diệt, bất kỳ ai cũng đau đớn tới rơi lệ và căm hận Tần Lãm Nguyệt đến đỏ bừng mắt.

“Trước khi Tần Lãm Nguyệt thu được hệ thống Chúa Tể, chắc ả là một người khát vọng tình yêu lại không chiếm được tình yêu, tướng mạo hẳn là rất bình thường, tính cách cũng chẳng tốt, ghen tuông nhạy cảm tự ti. Cho nên sau khi đạt được hệ thống Chúa Tể, ả sẽ đắm mình một lúc vào trò chơi khiến những người phụ nữ khác ghen tị với ả trước khi mỗi thế giới bị hủy diệt.

“Ả thích nhất là những anh chàng đẹp trai tận tâm và không quản ngại, do ả ghen tị với những người phụ nữ đã có được tình yêu như vậy. Ả cũng thích những bông hoa cao lãnh không bị tác động bởi tình yêu, bởi vì ả tưởng tượng mình sẽ biến thành một người làm họ phá giới. Nói chung cũng là một người bị dục vọng kiểm soát mà thôi.”

Giang Tinh Chước phân tích Tần Lãm Nguyệt, bởi vậy sẽ đoán được trong tháp thần của ả chắc chắn không có một người con gái nào mà toàn là nam giới, hơn nữa còn là những người bị ả mê hoặc ở từng thế giới. Bằng cách này, sân sau của ả sẽ rất dễ dàng để đột phá. Nếu đây là những người hầu nữ tự nguyện đi theo Chúa Tể như bên Liễu Mẫn Nghĩa mới có chút rủi ro.

Bấy giờ Tần Lãm Nguyệt vẫn chưa biết sân sau mình đã bốc cháy từ lâu, những cảm xúc căm hận từ đám đàn ông của ả đúng là không đáng nhắc tới trong dòng nước lũ năng lượng tiêu cực của nhiều thế giới tràn vào ả. Bọn họ cũng chỉ là một trong số lớn những người đi theo ả mà thôi, bị nhấn chìm trong đó rồi là ả không nhìn thấy.

Mặc dù ả cũng cảm thấy năng lượng giảm bớt nhưng cứ nghĩ hẳn là một ít nhân loại ở mấy thế giới đã tiêu vong hoàn hoàn. Mà ả chỉ nhìn chằm chằm vào thế giới có thần cách này chứ không làm cho số người tăng thêm, cho nên điều này là bình thường. Nếu nó không bình thường, chắc chắn đám đàn ông trong tháp thần sẽ đến nói cho ả hay.

“Tần Lãm Nguyệt, cô có thấy hèn không? Thiếu đàn ông là cô sẽ chết à?” Biểu hiện của công chúa nhỏ bắt đầu vặn vẹo: “Một cái không đủ, thế mà cô còn muốn cướp đi hết? Cô đói khát như vậy sao không đi làm đĩ cho rồi?”

“Trần Mộng!” Anh hai đi vào với sắc mặt khó coi, đoạn, bảo vệ Tần Lãm Nguyệt ở phía sau rồi quát lớn: “Sao em có thể nói như vậy? Văn hóa của em đâu?”

“Văn hóa của tôi? Sao anh dám nói vậy với tôi? Anh đã quên thân phận của mình là gì rồi sao?”

“Anh có thân phận gì không phải chính em đã từng nói à? Anh là anh của em.”

Tần Lãm Nguyệt thò đầu ra từ sau lưng người đàn ông để nhìn công chúa nhỏ. Ả lộ ra sự đắc ý, nhìn kìa, ả biết ngay loại con gái này đê tiện là thế, nói cái gì mà chân thành muốn xem họ là anh trai. Không phải trong lòng còn có dục vọng chiếm hữu với bọn họ, khi cô ta phát hiện bọn họ bị cướp đi là bắt đầu giậm chân à.

Ả thích nhìn cảnh phụ nữ nhảy dựng như vậy.

Công chúa nhỏ rơi nước mắt: “Anh có biết là cô ta không chỉ ở với anh nà còn ở với ngững người khác…”

“Anh biết.”

“Vậy mà anh còn...”

“Anh không ngại.”

Công chúa nhỏ bày vẻ mặt như bị sét đánh. Lúc này mấy anh con trai bên ngoài cũng trở về hết, bọn họ theo bản năng bao vây Tần Lãm Nguyệt trong vòng tròn che chở, nhìn em gái kiêm người bọn họ từng nâng niu trong lòng bàn tay với tràn ngập cảnh giác và ý chống đối.

Thế là công chúa nhỏ vừa tức giận vừa ghen tuông tới mức điên lên.

Mà lúc này, Tần Lãm Nguyệt tựa như một game thủ đạt được mục tiêu, cảm thấy tẻ nhạt vô vị với trò chơi này. Ả mỉm cười và quay đi, đồng thời nhớ lại Triều Hề mà mình không nhìn một thời gian.

Trước đây ả thỉnh thoảng nhớ tới hắn thì liên lạc một chút, người trả lời điện thoại chính là người đại diện của hắn, nói cái gì mà Triều Hề đã không thích ả nữa, bảo ả đừng gọi nói những lời như vậy. Trước giờ anh ta không bao giờ thích ả và cho rằng ả sẽ hủy hoại Triều Hề, thế là nhân lúc Triều Hề đang tham gia quay phim khép kín mà anh ta muốn gây sự.

Tần Lãm Nguyệt khịt mũi coi thường, chả thèm để ý cái trò vặt này. Do có việc vui ở nhà họ Trần này, ả cũng tạm thời không so đo, người đại diện càng như vậy làm ả biết Triều Hề càng thích mình.

Ả gọi điện thoại cho Triều Hề, lần này người nhận điện thoại lại là người đại diện nhưng rất nhanh liền truyền đến giọng nói của Triều Hề: “Điện thoại của ai?”

Người đại diện che điện thoại: “Không ai...”

“Là Nguyệt Nguyệt à?”

“Không.”

Điện thoại di động đã bị cướp.

“Nguyệt Nguyệt!” Giọng Triều Hề nghe có vẻ vui mừng tràn ngập nỗi nhớ nhung.

“Anh đang ở đâu?”

Triều Hề nói một địa chỉ: “Phim còn chưa quay xong, đạo diễn không cho anh đi, anh nhớ em nhiều lắm. Em qua đây gặp anh một tí được không?”

Triều Hề rất ít khi làm nũng, lúc này Tần Lãm Nguyệt mềm lòng lại ngứa ngáy: “Được.”

Cuộc gọi kết thúc.

Triều Hề buông điện thoại xuống, đám người Ôn Nhược Ngôn xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh làm rất tốt, xứng đáng là một ảnh đế, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được. Thời điểm kế tiếp còn khó khăn hơn, anh chịu nổi không?”

Triều Hề gật đầu: “Tôi chắc chắn đứng vững được.”

Tâm trạng lập tức có thể thoát khỏi Tần Lãm Nguyệt đã làm hắn có động lực, tâm lý trị liệu trong khoảng thời gian này cũng có hiệu quả khôn cùng.