Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 2 - Chương 84: Thần Của Cái Chết tỉnh lại



Edit + Beta: Basic Needs

Chưa chính tả

………..

Biện pháp đơn giản nhất giết chết Tần Lãm Nguyệt hiển nhiên là ném Tần Lãm Nguyệt vào núi Cảnh Đào, mượn tay Tử Thần bên trong xử lý ả. Giang Tinh Chước không phải là người chính trực đối xử với bất kỳ kẻ địch nào cũng phải quang minh lỗi lạc, người ngay thẳng mới xứng được cô dùng sự ngay thẳng đáp lại.

Tần Lãm Nguyệt vẫn rất muốn mượn tay Tử Thần bên trong giết cô, hiện tại để cho ả tự mình nếm thử tư vị này đi ~

Giang Tinh Chước ném xong người ta thì cấp tốc đóng Cánh Cửa Thần Kỳ và thu hồi thẻ bài, thở phào nhẹ nhõm.

Cô muốn quay người rời khỏi chỗ này ngay lập tức bởi vì nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ngọn núi có thể sớm bị san bằng, thậm chí còn ảnh hưởng đến toàn bộ thành phố. Cô phải triển khai lá chắn để bảo vệ thành phố. Dù cho người dân trong thành phố M đã gần như rút lui hết, song, vẫn còn một ít người chưa rời khỏi.

Dựa theo kế hoạch của cô, Tần Lãm Nguyệt sẽ bị Tử Thần giết chết ở chỗ này, mà cô chờ chuyện sau đó để nhân cơ hội xem có thể nói chuyện cùng Tử Thần hay không. Nếu người ta đã mất lý trí, cô liền rút lui trước, chờ Thần chết hẳn rồi mới lại nhặt thần cách. Chưa chắc cô đã cần thứ đấy, nhưng chừa lại mà không nhặt, lỡ có Chúa Tể nào xuất hiện và lấy đi thì nguy rồi.

Nhưng mà Giang Tinh Chước còn chưa kịp đi, Tần Lãm Nguyệt đột nhiên xuất hiện, giống như ả bị không gian khác nào đó đẩy ra và tới ngay trước mắt Giang Tinh Chước. Hơn nữa lúc này ả đã tỉnh lại, tròng mắt đỏ đến nhỏ máu, sát khí sôi trào: “Giang! Tinh! Chước!!!”

Cái gì? Giang Tinh Chước khiếp sợ, chuyện gì xảy ra vậy? Đã tính xong là Tử Thần bên trong kinh khủng lắm cho nên Tần Lãm Nguyệt chả dám tới gần thành phố này mà? Cô đã ném người ta vào, sao cô ả lại đi ra một cách nguyên vẹn?

Tần Lãm Nguyệt tức điên rồi, trong nháy mắt bị Giang Tinh Chước ném ra ngoài ấy, ả bị hơi thở Thần Của Cái Chết đánh thức, thiếu chút nữa bị dọa đến mức hồn rách cả ra.

Tuy nhiên Giang Tinh Chước không ngờ rằng núi Cảnh Đào được bao phủ bởi một tầng kết giới, hơn nữa còn là kết giới tự nhiên của Thần Của Cái Chết, chẳng ai có thể đi vào ngọn núi kể cả con mắt do thám. Nói cách khác, Tần Lãm Nguyệt không bị ném vào sơn động thành công, ả bị kết giới dội lại.

Đây là lần gặp chiến lược sai lầm hiếm thấy của Giang Tinh Chước. Do con mắt rình mò của cô không bị ngăn trở, thậm chí Cánh Cửa Thần Kỳ của cô đến được trong núi thật, hiển nhiên cô không nhận ra có kết giới tồn tại.

Giang Tinh Chước rất ngạc nhiên, lúc này thậm chí cũng không biết vì sao Tần Lãm Nguyệt đột nhiên xuất hiện từ chỗ hư vô. Cô gấp gáp lui về phía sau, né tránh đòn tấn công của Tần Lãm Nguyệt.

Tần Lãm Nguyệt tức giận đến phát điên đúng nghĩa bởi vì ả đã hoàn toàn mất lý trí. Ả chả quan tâm ngay cả nơi này là Núi Cảnh Đào và cách vị Thần Của Cái Chết bên trong gần như vậy. Thoạt đầu là bị đám người Triều Hề trào phúng, sau đó ở Đại Bình nguyên bị đám nhân loại mình xem thường vây quét, còn trúng chiêu trong giấc mộng kinh khủng chịu hết tra tấn. Mà tất cả những thứ này đều là kết quả Giang Tinh Chước lừa gạt tính kế ả.

Ả tự ti và nhạy cảm, tính cách vênh vang và mong manh lại bùng nổ vào thời điểm này. Ả đã mất trí, chẳng màng gì cả, chỉ muốn giết Giang Tinh Chước.

“Tần Lãm Nguyệt, không bằng cô bình tĩnh một chút rồi chúng ta lại đánh?” Cô cũng không muốn bị Tử Thần tức giận mang đi chung một chỗ với Tần Lãm Nguyệt.

“Mẹ nó, mày tỉnh táo cho tao xem coi, cả nhà mày tỉnh táo cho tao xem coi. A a a a a a a, tao giết mày!”

“Cô không sợ đánh thức Tử Thần trên núi sao? Đây là điều cô sợ nhất đấy, mau mà tỉnh lại rồi chuyển sang nơi khác đánh. Tôi có thể cho cô một lá bài.”

Tần Lãm Nguyệt chưa từng thấy người không biết xấu hổ như vậy, lúc này chẳng lẽ ả còn phải nghe lời nó, nhân nhượng nó à? Aaaaaaa tức chết tức chết!

Tần Lãm Nguyệt chẳng những không bình tĩnh mà còn tức giận hơn. Vì không muốn để cho Giang Tinh Chước chạy trốn, thậm chí ả không tiếc tiêu phần lớn năng lượng tạo ra kết giới siêu cường, khiến Giang Tinh Chước không thể chạy trốn thông qua Cánh Cửa Thần Kỳ.

Đây có phải là truyền thuyết dời đá tự đập vào chân mình?

Ấy vậy mà Giang Tinh Chước còn rảnh rỗi nghĩ ngợi về cảm giác ly kỳ này.

Nhưng cô ngay lập tức sử dụng năng lượng, mặc cho mình một chiếc áo choàng màu đen được gọi là “Áo Choàng Cảm Giác Không Khí”. Cái tên như ý nghĩa, mặc nó vào dù cho không tàng hình nhưng còn dữ dội hơn tàng hình. Nó trực tiếp làm suy yếu sự hiện diện của cô đến mức như không khí, thậm chí ngay cả hơi thở, nhịp tim hay một ít mùi hương cũng không lộ ra dẫu là một ít. Cô sẽ không đáng chú ý như không khí.

Vị thần trong núi quá mạnh, trong trường hợp không có sự hiểu biết và nắm chắc sự sống còn chống lại sinh vật có khả năng sẽ là kẻ thù, chẳng phải phong cách làm việc của cô.

Ở phía bên kia, bên trong núi Cảnh Đào.

Sự im lặng không thể giải thích được chảy giữa hai con Tử Thần.

Tử Thần Tiểu Giáp nháy mắt nhìn Tử Thần Tiểu Ất, phát ra thì thầm phá vỡ im lặng: [Vừa rồi có phải chuyện gì đó đã xảy ra không?]

Tiểu Ất: [Có vẻ như một cánh cửa đã mở ra, ai đó ném thứ đồ gì tới chúng ta.]

Tiểu Giáp: [Cái gì?]

Tiểu Ất: [Không biết, có thể là rác.]

Tiểu Giáp: [Vậy nó đâu?]

Tiểu Ất: [Dường như bị kết giới bật lại ra ngoài.]

Im lặng.

Im lặng.

Hai con Tử Thần nhìn nhau, một lúc lâu sau, Tiểu Giáp lại hỏi: [Vậy cánh cửa vừa rồi ấy, tại sao có thể đi qua kết giới?]

Tiểu Ất: [Không biết.]

Nhưng tụi nó nhanh chóng nhớ lại tên Á Thần từng thăm dò chỗ này và suýt nữa đánh thức Thần của chúng. Nếu tụi nó có trái tim, bấy giờ sẽ hơi thấy hồi hộp, nhưng bọn nó không có thứ này. Cũng may là tụi nó có cổ, có thể dùng cổ để hiển thị sự căng thẳng của mình.

Bỗng nhiên tụi nó quay đầu nhìn xuống đất.

Trên mặt đất, chủ nhân đang ngủ say của chúng đang chậm rãi mở mắt.

...

Thẻ đột nhiên biến mất khiến cả thế giới lâm vào khủng hoảng. Chuyện không biết làm người ta sợ hãi, ai nấy chẳng hay có khi nào Tần Lãm Nguyệt trốn ở đâu rồi chăng, có thể đột nhiên xuất hiện từ nơi nào đó.

Triều Hề cũng sợ tới mức ngừng cả chuyện nôn mửa, hắn nhạy cảm nhìn láo liên trái phải, sợ Tần Lãm Nguyệt đột nhiên xuất hiện. Nếu thế thật có khác gì thấy quỷ đâu.

Tại thời điểm này, động tĩnh của thành phố M đã thu hút sự chú ý của người đang sử dụng Con Mắt Biết Tuốt Nhỏ.

Hắn lập tức chuyển tầm mắt về phía thành phố M, kế đó nhìn thấy Tần Lãm Nguyệt dưới chân núi Cảnh Đào. Ả cứ như phát điên, điên cuồng tấn công không khí.

Là không khí à?

Không, mặc dù họ chẳng thấy được gì nhưng tiềm thức bọn họ cảm nhận được Tần Lãm Nguyệt đang tấn công Chân Thần cũng nên!

[Những người dũng cảm sẽ được số phận chăm sóc, đây là cơ hội Thần thương xót ban cho.]

Phải, vì sự lựa chọn dũng cảm của họ khi chiến đấu chống lại thần giả nên họ đã được Chúa chấp thuận, cho nên Ngài đã hạ phàm!

Rõ ràng không thể nhìn thấy bất cứ điều gì, ấy thế mà mọi người hét lên cho sự suy diễn của mình, đầy cảm động như thể đã thắng tới nơi.

Cái thứ thần giả bẩn thỉu này sao mà là đối thủ của Chân Thần cơ chứ? Chúa phán xét thế giới, tất nhiên sẽ phán xét ả!

Trên lý thuyết mà nói, sự suy diễn của họ cũng không lệch quá mức. Đúng là Tần Lãm Nguyệt đang đánh nhau với Giang Tinh Chước, chẳng qua Giang Tinh Chước khoác Áo Choàng Cảm Giác Không Khí, cho nên bọn họ chẳng thấy được cô.

Bọn họ nào biết được, lúc này Giang Tinh Chước rất muốn rời khỏi khu vực này, chẳng qua nhất thời chạy không thoát. Tần Lãm Nguyệt nổi điên tung chiêu vô cùng dày đặc, năng lượng hết lần này đến lần khác bùng nổ mà chẳng còn được quý trọng, ý tứ liều lĩnh muốn giết cô rõ ràng. Trong lúc này, cô cũng không có thời gian sáng tạo ra Cánh Cửa Thần Kỳ lợi hại hơn để rời khỏi kết giới.

Mấy lần đánh thậm chí còn lan đến núi Cảnh Đào, ngọn núi khô này cứ như rung lắc, trái tim Giang Tinh Chước không tự chủ được mà cũng run rẩy theo ngọn núi ấy.

“Tần Lãm Nguyệt!”

Tần Lãm Nguyệt vẫn không hề có lý trí.

Nếu đã không trốn thoát vậy cô chỉ đành như thế, cô thật sự không thích ở trạng thái bị động.

Giang Tinh Chước nghĩ tới bèn chẳng tận lực rời xa núi Cảnh Đào, ngược lại còn dẫn Tần Lãm Nguyệt tấn công theo hướng núi. Hai tay Tần Lãm Nguyệt biến thành một nòng pháo, ánh sáng màu đen tụ lại và ngưng tụ thành hỏa lực với năng lượng cực lớn, nhắm vào Giang Tinh Chước.

“Mày đi chết đi!”

Ầm!

Lần một. Giang Tinh Chước sử dụng Giày Né Tránh hoàn hảo né được, đồng thời dùng lá chắn ngăn chặn dư âm. Đạn pháo bắn trúng núi và nổ tung tạo thành một cái sơn động lớn.

Ấy thế mà Giang Tinh Chước lại né tránh vài lần, kế đó xuất hiện ở vị trí khi nãy.

“Chết đi!”

Ầm!

Lần hai. Giang Tinh Chước lại né thêm lần nữa, sơn động được tạo phía sau thêm phần lớn hơn và sâu hơn.

“Còn chưa chết!”

Ầm!

Lần thứ ba.

Trái lại, nhịp tim của Giang Tinh Chước vào thời điểm này chậm hẳn, căn cứ vào thể tích của ngọn núi này và uy lực của một lần pháo nổ để xem, lần tấn công thứ ba có thể mở thông đến vị trí Tử Thần ẩn nấp trong núi. Nếu Tần Lãm Nguyệt sớm muộn gì vẫn đánh thức thứ Tử Thần, cô dứt khoát giúp ả một phen. Để ả kéo theo cừu hận qua đó hết, có lẽ cô còn có thể tiếp tục ở lại kiểu gì đấy.

Và thế là cô mau né tránh, lập tức vọt tới phía sau lưng Tần Lãm Nguyệt.

Cùng lúc đó một cảm giác cực kỳ đáng sợ bừng lên từ lỗ hổng mà khói còn chưa tan hết. Tốc độ nó bốc lên quá nhanh, chỉ trong một nháy mắt là nó sẽ xâm chiếm toàn bộ khu vực trong kết giới.

Tần Lãm Nguyệt đang mất đi lý trí chợt cứng đờ, nhiệt huyết trên trong phút chốc đột nhiên vọt lại về tim, bảo vệ nó vì chủ nhân sợ hãi quá mà suýt nữa thì tim ngừng đập. Cuối cùng ả cũng phản ứng lại mình đang đi tìm cái chết gì đây, thế nhưng ả chẳng có cách nào suy tư được nữa.

Bầu trời tối sầm lại, không khí vẩn đục và sền sệt giống như hơi lạnh từ địa ngục vực thẳm tràn vào người ả. Xương cốt ả đớn đau, đông lạnh đến nỗi thậm chí muốn nứt ra.

Tay chân Giang Tinh Chước cũng lạnh như băng, lúc này cô chẳng dám nhúc nhích tí gì vì sợ gây ra sự chú ý của thứ kia. Cô đứng gần kết giới, cố gắng giảm sự hiện diện của mình.

Từ xa cô nhìn thấy một thứ đen như sương mù đang từ từ bay ra khỏi hang động. Cùng với sự xuất thêm của Thần, cảm giác kinh dị phên phần mãnh liệt.

Chính là vị thần sắp ngã xuống trong ngọn núi đó.

Tần Lãm Nguyệt chỉ nghe nói qua uy danh của Thần Của Cái Chết, cảm thụ sức mạnh còn sót lại của Thần từ xa xa. Chắc chắn bởi như thế nên ả mới mất đi lý trí ở chỗ này cãi cọ, chọc giận Thần.

Bấy giờ ả trừng trộ, nhìn vào khuôn mặt đen sì khủng khiếp gần đó và trong lúc không nhận ra mà rơi lệ. Ả sợ hãi run rẩy toàn thân, hơi thở thật gấp, thậm chí đã mất kiểm soát chuyện bài tiết.

Bản năng của ả muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng không thể lên tiếng. Đó là nỗi sợ hãi và tuyệt vọng phát sinh từ sâu thẳm tâm hồn, như thể thứ trước mắt là kẻ thù mà ả không bao giờ có thể đánh bại trong cuộc sống này. Đối mặt với Thần giống như một em bé gặp mặt người lớn, không có cách gì đánh trả, thậm chí ngay cả suy nghĩ đánh trả mà chẳng có.

Nỗi sợ hãi này đến từ sâu thẳm của linh hồn; con người, hay đúng hơn là toàn bộ sinh linh, được sinh ra với nỗi sợ hãi trước sự tồn tại của cái chết.

Sương đen trước mắt này hẳn là mặt Thần, đôi mắt không chút cảm xúc của Thần giấu trong đó, hà khắc vô tình nhìn chằm chằm nhân loại mạo phạm Thần. Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi kia phả vào mặt Tần Lãm Nguyệt làm sắc mặt của ả xám xịt ngay, đồng tử cũng rời rạc như một đóa hoa héo rũ.

Giang Tinh Chước trong nháy mắt đã hiểu được mình không có khả năng bắt chuyện đối với loại sinh vật này. Bóng dáng người đàn ông đáng yêu hiện lên trong đầu cô chắc chắn không phải loại sinh vật đáng sợ chẳng biết đó. Thần cho cô cảm giác là một thứ không thể giao tiếp, cô phải nhanh chóng rút lui bằng không chỉ có một con đường chết.

Thế là cô ngay lập tức sử dụng hệ thống Chúa Tể, ngay cả khi tiêu thụ tất cả năng lượng cũng phải rời khỏi đây ngay.

Cô đã đủ cẩn thận là thế nhưng ngay trong nháy mắt cô vận dụng năng lượng, sinh linh đáng sợ kia chú ý ngay tới sự tồn tại của cô. Trong chớp mắt, đang từ trước mặt Tần Lãm Nguyệt, nó xuất hiện trước mặt Giang Tinh Chước.

Đôi mắt dưới mũ của Giang Tinh Chước mở to, thân thể cô không kìm được mà cứng đơ, nào nhúc nhích được chút gì.

Não Giang Tinh Chước chuyển động cấp tốc, cố gắng tìm kiếm một đường sống. Song, lúc này cô chẳng tự tin lắm, dù sao cô cũng chỉ là một con người, làm sao mà chống lại thần chân chính?

Vì vậy thay vì suy nghĩ làm thế cách nào sống sót, không bằng nghĩ làm thế nào để sử dụng hệ thống Chúa Tể nhằm giữ lại một đường sống sau khi cô chết. Ngay cả khi chỉ để lại một ý thức giống như lông vũ là vẫn còn hy vọng.

Giang Tinh Chước đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, nhất là khi cô nhìn thấy thứ trước mắt giơ tay lên và vươn về phía cô.

Giang Tinh Chước chậm rãi siết chặt ngón tay cứng đờ.

Cô nghĩ rằng bàn tay này đến gặt hái cuộc sống của cô, nhưng cô chỉ nhìn thấy bàn tay nhợt nhạt và gầy queo quắt ấy đưa hai ngón tay cẩn thận nắm một góc cái mũ trùm cô mang, nhẹ nhàng vén nó lên, để lộ khuôn mặt của Giang Tinh Chước ẩn trong bóng tối.