Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 3 - Chương 105: Thức tỉnh (2)



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Trận phát sóng trực tiếp của vợ chồng Trần Lương đã kích thích cả nước, cho dù đó là sự thật trong miệng của họ, ma quỷ và thẻ bài, hoặc là tiếng súng cuối cùng khiến họ rơi xuống đất chảy máu đỏ tươi. Sự kiện trực tiếp dừng lại ở đó, nhưng họ biết rằng cặp vợ chồng chắc chắn đã chết.

Màn hình đột nhiên tối tăm, trở lại trang trò chơi ban đầu, nhưng đám thanh niên trong quán net bị ép xem cảnh trực tiếp lại nghẹn họng. Tụi nó im lặng, cũng không còn phàn nàn tên hacker chết tiệc làm gián đoạn trò chơi của chúng. Trong đầu tụi nó đầy hình ảnh và âm thanh vừa mới nãy.

“Cái này... Cái livestream vừa rồi không phải là đoạn phim gì đó đúng không?” Hồi lâu, mới có một người cẩn thận lên tiếng hỏi.

“Không, tôi nhớ họ, đó là cặp vợ chồng Mugan đã kiện Korah…”

“Má, vậy ma quỷ và thẻ bài được họ nói chẳng lẽ lại là sự thật?”

“Không thể nào? Thật sự có vật này?”

“Có... Cũng không gì quái lắm đâu? Thần tồn tại thì chắc chắn ma quỷ cũng tồn tại.”

Bên trong ký túc xá đại học, Lương Thủ Sinh há miệng, cổ họng khô khan không chịu nổi, Trần Nguyệt... Trần Nguyệt mà cậu cho rằng đã trở thành Korah gia nhập xã hội thượng lưu trên thực tế lại chết vào ngày hôm đó, Chính phủ Đế Quốc là đám lừa đảo không giữ lời. Nắm đấm của cậu chậm rãi siết lại, cảm giác tức giận, đường đường là một Chính phủ của Đế Quốc, không cho người ta sống thì thôi đi còn muốn đưa ra lời nói trí trá này lừa gạt một nhà trung thực, đúng thật là thấp kém tới cùng cực.

“Này, Thủ Sinh, hôm đó cậu cũng ra tòa mà phải không? Lời cha mẹ Trần Nguyệt nói là thật sao?”

“Bây giờ có thể nói rồi?”

Bạn cùng phòng, ngay cả những người trong ký túc xá khác, cũng chạy đến và hỏi cậu tới sự phấn khởi.

“Có thật hay không không cần tôi trả lời, mấy cậu sẽ biết rất nhanh thôi.” Lương Thủ Sinh cho hay, mọi thứ đã phát triển đến mức này e Chính phủ không thể tiếp tục che giấu.

Đôi mắt Ân Nhu đỏ lên, không biết vì sao đôi vợ chồng gầm lên giận dữ lại làm cô rơi nước mắt, nơi nào đó của trái tim dường như bị xúc động. Song, cô chẳng biết đó là gì, cô vẫn còn trong một lớp sương mù, không tìm được phương hướng.

“Vợ, tao nhớ mày có tới tòa án đó, vừa rồi họ nói có đúng không?” Người chồng vội vã ra khỏi phòng làm việc và hỏi gấp gáp.

Ân Nhu lau nước mắt, gật đầu với khuôn mặt không thay đổi.

“Thật, là sự thật…”

Ân Nhu lạnh lùng nhìn dáng vẻ của hắn, cảm thấy hắn vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Hắn là một Gaye vừa mới lên cấp cách đây không lâu, là một tên giàu xổi, bỏ tiền ra tìm quan hệ cầu người thăng cấp bậc, là người ở dưới đáy giai cấp Gaye. Chắc bây giờ hắn đang ngấp nghé đám thẻ bài đó nhưng cũng sợ chúng.

Đêm nay được quyết định trước là không ai ngủ nổi, cho dù đó là người dân hay là Chính phủ Đế Quốc.

Đêm nay này toàn bộ mọi người bận rộn nhiều việc, người ta bận lên mạng phát biểu nhiệt tình, chuyện Chính phủ Đế Quốc phong tỏa khách sạn ở thành phố S cũng được đề cập nhanh chóng. Từ đầu đám đông vây xem và khách hàng trong khách sạn chả rõ có chuyện gì xảy ra, sau buổi livestream đó và thêm chuyện có người biết chuyện không dằn lòng được mà nặc danh nhắc tới, rất nhiều người biết ma quỷ lại xuất hiện và lại có một Mugan sở hữu thẻ bài.

Chính phủ đã bắt giữ nhiều kẻ phản bội, chính những kẻ phản bội này đã làm cho buổi phát sóng trực tiếp tối nay diễn ra suôn sẻ khiến đám người Dịch Trạch Khải tức đến tái mặt.

Dịch Trạch Khải: “Dùng hết biện pháp cho tôi, thẩm vấn ra người đứng sau là ai, rốt cuộc là ai đang giúp Trần Lương và Lưu Tuệ!”

Ánh sáng Cung điện Quốc gia sáng suốt đêm, các quan chức vội vã ra vào rất náo nhiệt.

Bắt kẻ phản bội rồi còn phải theo dõi Lưu Nghĩa. Tên này như một con chuột, cứ chạy trốn dưới lòng đất, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi. Tuy nhiên họ nào dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Lưu Nghĩa rất gian trá, toàn chạy tới dưới nhà của mấy người giai cấp cao nổi tiếng, khiến Chính phủ không thể triển khai oanh tạc, đồng thời còn e dè Chùy Thiên Lôi trên tay hắn. Thế là họ chỉ có thể tạm thời định vị giám sát, không còn cách nào khác.

“Không cần gấp gáp, thẻ Độn Địa là thẻ giới hạn thời gian, hắn không chạy được bao lâu.” Trên tay Dịch Trạch Khải có một tấm thẻ Độn Địa, chính là tấm bài vợ chồng Trần Lương buông tha cho nên hắn biết đây là một cái thẻ có giới hạn thời gian. Chờ đến khi thời gian hết và thẻ tiến vào thời gian nghỉ trong 72 giờ, tên này có thể dựa vào Chùy Thiên Lôi không ăn không uống hao phí với bọn họ bao lâu?

“Lấy trứng chọi đá mà thôi.” Dịch Trạch Khải cười lạnh, “Nếu sự tình đã phát triển đến mức này, phải thể hiện thái độ của chúng ta. Vừa đúng lúc Lưu Nghĩa sẽ phát huy được tác dụng.”

Mỗi khi Lưu Nghĩa tới dưới nhà của một Apetto, người trong nhà này sẽ nhận được thông báo trước để chạy trốn, mà Lưu Nghĩa cũng nhân cơ hội này ngoi ra khỏi mặt đất, trốn ở đâu đó thở dốc nghỉ ngơi. Song, dù dùng tiết kiệm là thế, thời hạn của thẻ Độn Địa vẫn sắp tiêu hao hết.

Cuộc đào tẩu chỉ mới bắt đầu không bao lâu, anh đã cảm thấy không có nơi nào để trốn. Bốn bề gặp địch, thập diện mai phục đau đớn và tuyệt vọng, nhưng anh sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ, cho đến khi sinh mạng dừng lại mới thôi, còn không anh sẽ không nhượng bộ.

Suy nghĩ cẩn thận một chút, cách đây không lâu anh chỉ là một loại bùn nhỏ bé mà đám người cấp cao không thèm để vào trong mắt, chết trong góc chả ai màng. Giờ đây bọn chúng dốc hết nhân lực cũng như của cải truy đuổi anh, vây quét anh, anh đã rất đáng gờm rồi.

Lưu Nghĩa cười, nắm đấm tức giận siết chặt, liên tục đổ đầy điện cho Chùy Thiên Lôi.

Chắc trời hửng nắng, một đêm ồn ào cuối cùng đã rời đi trong mệt nhoài, mặt trời rực rỡ treo cao.

Cuối cùng Chính phủ Đế Quốc tổ chức một buổi họp báo, Tổng thống Dịch Trạch Khải mặc đồ tây giày da xuất hiện trong máy ảnh thật đẹp trai.

“Gia đình Trần Lương Lưu Tuệ, chấp nhận sự cám dỗ của ma quỷ, tước đi khuôn mặt và địa vị của một Korah khác, phản bội Thần vĩ đại đã tạo ra sinh mệnh của chúng ta, điều này là không được phép. Nếu không một ngày nào đó, Thần sẽ hạ xuống trừng phạt và trừng phạt chúng ta, đám người không biết đội ơn. Chúng tôi là Apetto, là người dẫn đầu nhân loại được tạo ra bởi bộ não và trí tuệ của Thần, gánh vác sứ mệnh dẫn dắt tất cả mọi người hướng tới một tương lai tươi sáng và tốt đẹp. Một ngày mai vĩ đại đang đến gần và chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai phá hủy quá trình này.”

“Tất cả những người bị ma quỷ cám dỗ, phản bội Ngài, sẽ bị coi là phản bội đất nước, phản bội dân tộc, sẽ nhận trừng phạt nặng nề nhất.”

Dịch Trạch Khải nhìn chằm chằm vào ống kính với khuôn mặt lạnh căm, làm cho người ta e ngại. Tất cả những người phấn khích vì thẻ của ma quỷ hệt như quay đầu ngã xuống một chậu nước đá, lạnh xuyên tim.

“Gia đình Trần Lương đã đền tội vì tội phản Thần và phản quốc, và bây giờ, Lưu Nghĩa và gia đình hắn sẽ trở thành trường hợp thứ hai của những kẻ phản Thần phản quốc. Chúng tôi đang truy nã bọn chúng trên toàn quốc, tà không thắng chính, ma quỷ sẽ không vượt qua Chân Thần. Tin rằng trong tương lai gần, bọn người Lưu Nghĩa sẽ nhận trừng phạt thích đáng.”

Màn hình lớn phía sau Dịch Trạch Khải hiển thị một vài điểm sáng, trong đó màu đỏ là Lưu Nghĩa, màu xanh lá cây là quân đội Chính phủ. Chấm màu xanh lá cây bao quanh chấm đỏ và đi theo xa xa, dù cho chấm đỏ chạy đi đâu cũng không thể thoát khỏi vòng vây, khiến cho người nhìn thấy nghẹt thở.

Đúng vậy, có được thẻ bài là thay đổi được số phận à? Nhóm Apetto có vô số vũ khí công nghệ cao, giám sát trải rộng trên toàn cầu, thậm chí còn có cơ man là tiền bạc và quân đội. Họ là một con thú khổng lồ, đàn áp vô số nhóm người dưới Apetto với sự phù hộ của Thần, chống lại một con thú khổng lồ như vậy thực sự có khả năng giành chiến thắng sao?

“Ma quỷ sẽ tiếp tục xuất hiện, cám dỗ con người phản bội Thần chúng ta. Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể rõ ràng giao dịch với ma quỷ sẽ không có kết quả tốt. Tất cả mọi thứ các bạn làm trong sân chơi, tôi tuyên bố ở đây rằng các bạn sẽ nhận được tha thứ. Kết thúc rồi thì giao thẻ bài lên sẽ không bị kết án, thậm chí còn được coi là một anh hùng không bị ma quỷ dụ hoặc, sẽ nhận được phần thưởng.”

Cuộc họp báo đã kết thúc, nhưng đợt phát sóng trực tiếp trên màn hình vẫn tiếp diễn. Dịch Trạch Khải muốn mọi người cảm nhận được sự tuyệt vọng của Lưu Nghĩa, dạng này bọn họ mới thấy rõ hiện thực, đừng bị ảo tưởng che đôi mắt, làm những chuyện không nên làm.

Kể từ khi sự tồn tại của thẻ đã không còn cách nào cản nổi, như vậy đành nghiêm khắc chèn ép và kiểm soát các nhóm, cho họ biết rằng cuộc nổi dậy là không có lối thoát; lại cho họ một chút cám dỗ, ngay cả khi ma quỷ xuất hiện một lần nữa, sau khi kết thúc cũng phải chủ động giao thẻ ra.

Nhưng điều này vẫn không đủ, họ phải nhìn thấy trực diện Lưu Nghĩa giãy dụa và chết đi. Khi đó ngọn lửa mới bị đè bẹp hoàn toàn.

Bây giờ thẻ Độn Địa của Lưu Nghĩa cùng lắm là có được vài phút trước lúc bước vào thời kỳ ngủ đông.

Trong thời gian này, đám cư dân mạng trên mạng bảo như có như không muốn có thẻ bài hay gặp được ma quỷ này nọ đã bị cảnh sát tìm tới và bị giam giữ.

Nhịp sống xô bồ hối hả lặng đi một lúc, sợ bóng sợ gió, mọi người thay đổi từ phấn khích sang sợ hãi.

Giang Tinh Chước nhìn cảnh tượng trong Con Mắt Biết Tuốt bèn mỉm cười, Dịch Trạch Khải quyết định như vậy là chính xác. Sau khi chèn ép bạo lực bèn cho một quả táo ngọt, quần thể lớn như vậy mà số người nhát gan lại nhiều, chắc chắn sẽ không thiếu người nhát gan bảo thủ có được thẻ bài là chủ động giao nộp. Thế là cơ hội bọn hắn được nhiều thẻ bài hơn tăng thêm.

Nhưng hắn có thể không nhận ra quả táo ngọt mà hắn cho Mugan đã chôn một mối nguy hiểm tiềm ẩn cho chính bọn hắn.