Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 3 - Chương 109: Phần 1



Edit + Beta: Basic Needs

………..

“Đến chơi một trò chơi nào.” Ma quỷ mỉm cười và nói với họ.

Từng đôi mắt hoảng sợ trợn to, tất cả mọi người theo bản năng tụ lại với nhau, hy vọng sẽ đạt được một chút cảm giác an toàn từ trên thân người khác. Chỉ có 8 Mugan bị loại khỏi vòng tròn này, họ mặc hết quần áo của người hầu và người giúp việc, chính xác là nhân viên phục vụ trong tiệc cưới.

Nhưng 8 Mugan chả cần phải hoảng sợ quá mức gì sất bởi vì họ đang ở trên khán đài. Điều này có ý rằng họ không liên quan vụ án chút gì và cũng chả tham gia vào phiên tòa. Ngoại trừ mấy người bọn họ, cũng có một số khách mời đứng trên khán đài, song, số lượng người đứng trong võ đài chẳng ít, còn nhiều hơn nhân số hai lần chơi trước.

Thấy mình ở ghế khán giả là thở phào nhẹ nhõm, nhưng họ nhanh chóng nơm nớp lo sợ rất nhanh khi thấy được người bên dưới là. Toàn bộ người đứng dưới đó là chủng tộc cao cấp!

“Tại sao... Không, tôi chả hề làm gì…”

“Tôi không muốn tham gia vào trò chơi hu hu hu...”

“Không phải rôi đang nằm mơ chứ, không phải là đang nằm mơ chứ?”

“...”

Những âm thanh sợ hãi nhỏ như ruồi muỗi kêu vang lên mang theo tiếng khóc nức nở. Tất cả bọ họ nào có nghĩ rằng mình sẽ là người tham gia vào trò chơi. Vốn bọn họ còn cho là chuyện thế này không liên quan đến mình, hệt như chiến tranh biên giới đánh không tới trung tâm quốc gia. Ngay tại lúc ngắn như vậy mà bọn họ đã gặp được ma quỷ đáng sợ, thân mình lâm vào trong cái trận phán xét này.

Không phải đã nói đây là cuộc chiến giữa Mugan và người cao đẳng à?

Ứng Đàn bày vẻ mặt khó coi trừng mắt nhìn Ninh Dụ Cảnh, y không nhờ được Ninh Dụ Cảnh lại tức nước vỡ bờ, gây ra chuyện như thế. Nhưng y càng không ngờ tới hơn cả là thế này mà cũng hiệu triệu ra được ma quỷ?

Ninh Dụ Cảnh nhìn sắc mặt Ứng Đàn mà nở nụ cười, dẫu rằng anh ta theo bản năng sinh ra sợ hãi với Giang Tinh Chước nên nụ cười thật khó coi. Anh ta đã đánh cược đúng, ma quỷ xuất hiện, trận phán xét xuất hiện!

Ở bên ngoài, anh ta là một Gaye nên không cách nào tóm lấy loại Apetto như Ứng Đàn, nhưng ở chỗ này thì khác, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu.

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn bọn họ, giọng nói hòa nhã thần bí lại như mang theo hơi thở tà ác phát ra từ miệng cô: “Trò chơi này gọi là – trò chơi thẩm phán. Làm trọng tài cho số phận của chính mình. Có tội? Vô tội? Do bên chiến thắng quyết định.”

“Quy tắc của trò chơi như sau: Bên ủng hộ vô tội và bên tuyên bố có tội cử một đại diện đi tới rút thẻ, người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được toàn bộ thẻ của bên kia. Sau phần trình bày tình tiết vụ án, mời các vị lựa chọn đội ngũ để đứng.”

“Bây giờ bước vào phần công khai tình tiết vụ án, yêu cầu nạn nhân và thủ phạm trình bày vụ án. Thời gian trình bày là 5 phút, trong quá trình thuật lại không thể nói dối, bằng không sẽ nhận trừng phạt là khoang miệng đâm xuyên. Sau 5 phút mà chưa hoàn thành trần thuật tình tiết vụ án, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

Không biết ánh đèn từ đâu đến, chúng tụ tập trên người Ứng Đàn, Nghê Tuyết và Ninh Dụ Cảnh. Ninh Dụ Cảnh đang biểu thị vui sướng đã cứng đờ, cái gì? Công khai vụ án? Vậy chẳng phải là muốn đẩy Nghê Tuyết lên đầu sóng ngọn gió sao? Vậy việc anh ta giấu giếm trong đám cưới trước đây có nghĩa lý gì nữa?

Anh ta nhìn thẳng về phía Giang Tinh Chước, nội tâm sợ hãi hóa thành năng lượng tuôn về phía cô.

Đôi mắt Của Giang Tinh Chước cong cong, cô không muốn nỗi cảm kích của anh ta, cũng không phán xét công lý giúp anh ta.

Tất cả mọi người thấy thế theo bản năng nhao nhao lùi lại, tránh xa ba người này. Trong lòng họ không khỏi dâng lên chút oán trách, nếu họ không đến đám cưới này đã tốt rồi, nếu không tham gia vào chuyện xấu của mấy người này, họ sẽ không bị liên lụy.

Tại thời điểm này đồng hồ màu xanh lá cây bắt mắt đếm ngược năm phút xuất hiện trong không khí, cảm giác cấp bách của thời gian ngay lập tức đè xuống.

05:00

04:59

04:58

...

Mặc dù cả người bị hại hay người gây chuyện không muốn thốt ra chuyện của mình, ấy nhưng nào có ai muốn chết, thế là rất nhanh đã có người giục giã. Dưới mối đe dọa của cái chết, họ đành phải nói thật, chẳng giấu diếm tí gì.

So với hai trường hợp trước đó, vụ án của người cao cấp có thể nói là nhỏ như em bé, cùng lắm cũng chỉ là gút mắc yêu hận mà thôi.

Giống như mạch truyện trong mấy cuốn tiểu thuyết máu chó thời xưa, cặp đôi trẻ lọt vào sự tranh giành mạnh mẽ của bậc cha chú có tâm cơ nặng nề, cuối cùng cặp đôi trẻ chia tay. Bên gái có thể tính là dính Stockholm, cũng có thể bị sự quyến rũ của người lớn tuổi cam cầm lấy, ngược lại đi yêu người lớn tuổi. Bạn trai thì sinh lòng đố kị, một lòng muốn trả thù.

Thật đúng với cái câu “mối hận đoạt vợ không đội trời chung”. Truyện Light Novel

Tuy nhiên những người có mặt ở đây, những người không biết rõ tình hình khi trước, nghe được rồi thì thấy vô lý chẳng thôi. Chỉ có cái này? Cũng bởi vì nó? Vì chính chuyện này mới kéo hết tất cả mọi người xuống nước, tiến hành trận chiến sinh tử này?

Đùa cái quái gì đấy!

Nhưng mà sự thật chính là đã diễn ra như vậy.

“... Người trẻ tuổi đầy nỗi cáu giận, có thể vì yêu mà muốn chém muốn giết thật, bản thân Ứng Đàn là bậc cha chú, cần gì đi chọc nó? Một người lớn như vậy mà cũng không xử lý được chuyện này cho tốt?” Trên khán đài, có nói không lên lời. Lần này tốt rồi, tự đào hố chôn mình lúc đi hại người khác.

Dù có là thế nào, thuật lại tình tiết vụ án xong là bước vào giai đoạn chọn đội.

Những người trong sân bấy giờ ngoại trừ người ngoài của các bên còn có các thành viên gia đình biết về vụ việc cũng như những người đã tham gia vào vụ này, chẳng hạn như những người giúp che giấu sự thật khỏi người khác.

Bởi vậy lúc này số người trong sân đã vượt tới 15 người.

Ứng Đàn là Apetto, theo lý thuyết rất nhiều người sẽ theo bản năng đứng về phía Ứng Đàn. Song, điều thú vị là rất nhiều người trong số họ đã nghe nói một ít chuyện về người chơi sống sót trong hai lần trước đó. Ví dụ như trong hai lần đầu tiên, người chiến thắng đều là bên bị hại, bên bị hại sẽ rút được thẻ bài mạnh hơn bên gây chuyện.

Dẫu bạn có đứng ở bên nào đều sẽ có người chết đi. Cho dù bạn là Apetto, Gaye hay Korah, chẳng ai hy vọng người chết cuối cùng là mình.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt họ láo liên, tâm tư xoay chuyển, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Số người ủng hộ bên có tội và bên tuyên bố vô tội cuối cùng là 6:9.

Thanh gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy, sương trắng vẩn lên, hồ chứa thẻ xuất hiện giữa hai phe. Tất cả mọi người thấy một màn này đều có tinh thần căng thẳng, tiếp theo là thời điểm quan trọng nhất.

Giang Tinh Chước: “Ai rút thẻ trước?”

“Tôi!”

“Tôi!”

Tất cả mọi người ở cả hai bên cùng lên tiếng một lúc, sợ chậm một bước sẽ bị bên kia có được lợi trước.

Ma quỷ nghiêng đầu, giống như bị nỗi tích cực của họ làm cho bối rối. Cô nói ngay: “Cùng một lúc lên tiếng vậy thì cùng lúc rút thẻ. Nhưng ai là người đại diện?”

Mâu thuẫn xuất hiện trở lại, không ai muốn được đại diện bởi vì ai đó thay mặt rút thẻ là thẻ bài sẽ ở trên tay tên đó; mà người được ai khác đại diện lại trống trơn đôi bàn tay, chỉ có thể bị động chờ số phận hạ xuống.

Cho nên dù có là người có địa vị thấp nhất trong số các chủng tộc cao cấp, Korah, tại thời điểm này đã không từ bỏ cơ hội để giành chiến thắng. Họ giơ tay lên cao, lớn tiếng nói rằng tôi sẽ rút.

Chết thì xong, còn sống mới có khả năng khác. Không phải Chính phủ đã công bố rồi sao? Chỉ cần chủ động giao thẻ bài, ngay cả là Mugan giết người cấp cao ở bên trong cũng được tha thứ. Mugan có thể, chắc chắn bọn họ cũng có thể.

“Tất cả mọi người, dừng lại một chút...”

“Dừng lại để cho anh rút à?! Tôi tới cho!”

Giang Tinh Chước nhìn phía dưới hỗn loạn mà nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng sâu, cô nói trong sự hòa nhã: “Đại biểu chỉ có thể có một, nhưng nếu có những người khác muốn rút thẻ để tham gia vào chiến cuộc cũng không phải là không thể. Tuy nhiên, họ phải sử dụng thứ gì khác để đổi lấy cơ hội rút thẻ.”

...

Thành phố S đã đi vào giấc khuya, thành thị tĩnh lặng nhưng trên mạng vẫn còn náo nhiệt như trước, số lượng người xem trực tiếp vẫn không giảm mà thậm chí còn nhiều hơn đôi chút.

Trong phủ Tổng thống đèn đuốc sáng trưng, Dịch Trạch Khải vẫn luôn chờ đợi trò chơi bên phía Dinh thự họ Ứng kết thúc. Dựa theo dự kiến nó sẽ kết thúc rất nhanh mà không ngờ được nó lại kéo dài đến bây giờ, còn dài hơn cả hai lần kia.

Trong và ngoài Dinh thự họ Ứng được bao quanh bởi quân đội như thường lệ, họ bày trận địa sẵn sàng đón quân địch để đề phòng có chuyện xấu. Thế mà chờ mấy giờ cứ im bặt, chẳng có động tĩnh gì.

“Còn chưa xuất hiện?”

“Chưa ạ.”

Dịch Trạch Khải không khỏi nhíu mày, hắn cho rằng bọn họ đã nắm được một ít tin tức, có thể điều khiển sự tình trong tay, ấy vậy mà lại có chuyện ngoài dự liệu xảy ra. Điều này quả thực khiến người ta bất an.

Loại bất an này làm ánh mắt Dịch Trạch Khải rơi vào màn hình máy tính, không thể tiếp tục kéo dài, lỡ mà gặp trở ngại sẽ không tốt.

Thế là hắn đã ra lệnh.

Tay súng bắn tỉa nhanh chóng tấn công từ bốn phía, phá vỡ mấy cái cửa sổ.

Âm thanh đột ngột đánh thức những người vừa nằm xuống, thế là họ lật đật chuyển mình để xem trực tiếp. Đột nhiên bắt đầu vòng thứ hai rồi?

Sau khi cửa sổ bị phá vỡ, mấy cái máy bay nhỏ không người lái cất cánh. Chúng đi vào cửa sổ, đèn phát hiện trên máy bay không người lái đã bật, ánh sáng quét qua tất cả mọi thứ xung quanh.

Lưu Nghĩa trốn dưới một bàn làm việc, anh nghe được động tĩnh bèn nắm chặt chùy, chờ đợi một chiếc máy bay đến, đoạn, nhảy lên và đập nó xuống đất, tiếng keng bùm bùm vang lên cùng lúc.

Bên trên máy bay không người lái có camera, chỉ huy bên ngoài nhìn được anh trông như thế nào.

“Thoạt nhìn đã là nỏ mạnh hết đà.”

“Chùy của hắn chắc không còn điện nữa.”

“Dò xét một chút, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.”

Một máy bay không người lái có hình dạng khác, vừa nhìn đã biết là loại đắt tiền, cất cánh một lần nữa. Khác với chiếc máy bay trước đó, nó là máy bay hệ chiến đấu, có thể điều khiển nó từ xa để xạ kích giết người.

Nó bay vào cửa sổ, được người ta điều khiển bay đến trước một nhà kho nơi Lưu Nghĩa ẩn náu, dù anh có trốn ở đâu cũng vô ích, Thiên Tử vẫn nhìn lăm lăm vào anh.

“Bằng bằng bằng bằng bằng bằng…”

Máy bay không người lái bắn một trận xạ kích điên cuồng, cánh cửa nhanh chóng bị bắn thành cái rây. Cũng may là cửa đủ dày và đây cũng chỉ là một máy bay hạng nhỏ, cửa không có mở.

Nhưng Lưu Nghĩa biết, thời gian này là máy bay không người lái, lúc kế sẽ là con người. Thậm chí chúng sẽ không để cho anh chết trong tòa nhà mà mọi người không nhìn thấy được, chúng sẽ kéo anh ra ngoài, thi hành án tử hình trước công chúng. Chỉ có như vậy mới là có lực chấn nhiếp nhất, có thể dập tắt tia lửa yếu ớt mà vợ chồng Trần Lương và Lưu Tuệ mang theo.

Anh trốn trong cái tủ chật hẹp, vừa mệt mỏi vừa đau đớn. Anh rơi vào vũng lầy tuyệt vọng, anh thấy mình không còn sức mạnh để nắm lấy cái chùy một lần nữa.

Và những con quái vật ăn thịt người bên ngoài đã xác định được.

“Chùy của hắn không có điện!”

“Chuẩn bị!”

Lương Thủ Sinh trừng mắt nhìn quân đội đang di chuyển trên màn hình, tiến vào thời khắc cuối cùng? Kết cục sẽ như thế nào?

Lòng bàn tay của cậu đầy mồ hôi lạnh, như thể người bị bao vây là cậu; thế mà cậu cũng sinh ra một cảm giác tuyệt vọng.

Trong mắt Ân Nhu đã tràn đầy nước mắt.

Trong màn hình, trong cơn bão bình luận toàn là tiếng reo hò ăn mừng. Đây cũng là chuyện thường, trừ cái đó ra, có mấy ai dám phát ra giọng nói khác đây? Nhưng cho dù bọn họ có biết, khi nhìn thấy âm thanh này vẫn làm họ dâng lên cảm giác ghê tởm.

Những người đã thức tỉnh phát hiện ra bọn họ đang sống trong một thế giới bệnh hoạn như vậy, vì thế nên mới đớn đau và tuyệt vọng. Lưu Nghĩa là rơm được thắp sáng bởi chấm lửa nhỏ, song, rơm sắp bị một cú đạp làm tắt ngúm.

Đột nhiên...

“Cậu có ngửi thấy mùi gì không?” Chỉ huy đột nhiên hít hít mũi, hỏi phụ tá.

Phụ tá cũng khịt khịt mũi: “Ngửi thấy, không biết mùi gì.”