Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 3 - Chương 111: Phần 1



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Khu vực bình luận trên màn hình trực tiếp sạch bong, chả có khán giả nào còn thời gian và tâm trí để gõ bàn phím, đây mới thật sự là nguy cơ sinh tử. Họ nghĩ rằng Lưu Nghĩa nên chết, nhưng Lưu Nghĩa đột nhiên bật ngược lại thành công làm bọn họ giật nảy mình.

Lương Thủ Sinh vốn đã bịt mắt không dám nhìn nữa, nay chuyện này lại làm tim cậu như hẫng đi, cảm giác chờ mong lại dâng lên.

Con mắt Dịch Trạch Khải treo đầy tơ máu, nhìn người đàn ông bị giết ngược và thẻ bài trên mặt đất, hắn phát ra tiếng gầm như đi ra từ sâu trong linh hồn: “NHANH!”

Những người lính xông tới từ bên ngoài như điện quang, phi tới và các tay súng bắn tỉa nấp mình trên các tòa nhà cao tầng cũng nhắm vào Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa đẩy mạnh cơ thể nặng nề trên người, máu phun ra từ cổ bắn tung tóe lên người anh. Anh đứng dậy từ mặt đất, ho khan, thấy đám chiến sĩ nhảy vọt lên sắp bổ nhào vào người mình, anh cấp tốc quay lại tìm đám thẻ.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh nhặt mấy tấm thẻ bài đã rơi trên mặt đất và lao vào tòa nhà.

Những người quân nhân nhào trên mặt đất nhảy lên gấp gáp, lao vào trong tòa nhà. Họ đúng lúc bắt gặp một cái bóng hình chìm xuống đất, một góc áo màu đen nhẹ nhàng rơi xuống theo, hai người trong tòa nhà đã biến mất.

“Lưu Nghĩa sử dụng thẻ Độn Địa chạy trốn!”

“Chết tiệt!” Dịch Trạch Khải nổi giận không dằn lại nổi, “Cho Thiên Tử lập tức tập trung vào Lưu Nghĩa, nổ tung hắn ra cho tôi!”

“Báo cáo! Thiên Tử có cách nào khóa chặt Lưu Nghĩa, hắn ta biến mất rồi!”

“Cái gì? Vợ hắn đâu?”

“Vợ hắn cũng thế.”

“Không thể nào! Có một người nhất định vẫn còn ở đó mặc Áo Choàng Tàng Hình!”

Nhưng mà coi như biết có một người khoác lên Áo Choàng Tàng Hình ở đó, họ cũng chẳng còn cách gì. Ngay cả mùi thương và âm thanh mà Áo Choàng Tàng Hình còn ẩn đi được, thì có là chó nghiệp vụ hay thiết bị công nghệ cao cũng không phát huy được tác dụng. Hiện tại hiện trường vẫn còn lộn xộn khôn cùng, thi thể và và người bị thương chất đống, người đó có khả năng đã chạy thoát.

Thất bại.

Mặt Dịch Trạch Khải tái mét, hắn đau đầu muốn nứt ra, ngã ngồi trên ghế.

Mặt trời đã ló dạng, ánh hừng đông thắp sáng thế giới sáng tỏ.

Tổng thư ký đứng trước bàn với một khuôn mặt mệt mỏi, và cảm thấy mờ mịt khôn cùng về kết quả này. Vốn là muốn giết Lưu Nghĩa chấn nhiếp toàn dân, kết quả lại thànhChính phủ Đế Quốc thương vong thảm hại trước mắt bao người, người ta thì chạy trốn; không chỉ trốn thoát, người này còn lấy được ba thẻ bài, quả thực là thất bại thảm hại.

Dịch Trạch Khải nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lát, nghĩ đến cái gì, sắc mặt hắn thêm phần khó coi.

“Áo Choàng Tàng Hình có thể ngăn cách sự giám sát của Thiên Tử nhưng thẻ Độn Địa thì không. Bây giờ, Lưu Nghĩa và vợ của hắn đột nhiên không bị Thiên Tử giám sát bởi Thiên Tử, có nghĩa là một trong hai người này đã sử dụng thẻ Độn Địa mà không có chip trong mình. Lưu Nghĩa không thể thực hiện một ca phẫu thuật khó nhằn trong một thời gian ngắn như vậy... Cho nên người dùng thẻ lẩn trốn thoát đi là vợ hắn, Lưu Nghĩa mới là người mặc Áo Choàng Tàng Hình.”

Đầu tiên Tổng thư ký bối rối, kế đó là đồng tử rúng động. Ông ta nghĩ tới một vấn đề làm cho da đầu mình tê liệt: “Vậy ai đã giúp Đàm Mai phẫu thuật?”

Dịch Trạch Khải hít sâu một hơi, hiện tại không còn thời gian tiếp tục dây dưa những chuyện đã xảy ra, kết thúc công việc và tương lai mới là thứ cần chú ý nhất.

“Dinh thự họ Ứng bên kia thế nào rồi? Vẫn chưa có ai xuất hiện à?” Dịch Trạch Khải hỏi.

Tổng thư ký lắc đầu: “Đúng thế.”

Sao lần này lại lâu thế? Bất an trong lòng Dịch Trạch Khải càng thêm mãnh liệt, đừng nói là nhà dột còn gặp mưa đấy. Chẳng lẽ 8 Mugan kia, ai nấy toàn là tên khó chơi như Lưu Nghĩa sao? Hay là ma quỷ đang chơi trò trí trá khác?

Đột nhiên, Tổng thư ký nhận được một cuộc gọi điện thoại, ông ta nhìn về phía Dịch Trạch Khải: “Thưa ngài, có mấy tài khoản của đám người bị kéo vào trò chơi ma quỷ chợt mất một số tiền rất lớn, lần lượt là Ứng Đàn, Ninh Dụ Cảnh, Bùi Thủ Viễn... Chuyện này bắt đầu từ tối hôm qua, chẳng qua ngân hàng vừa hoạt động ca sáng mới phát hiện không đúng.”

Nói cách khác số tiền này biến mất trong im lặng, giống như nước bốc hơi trực tiếp, không kích hoạt bất kỳ cơ chế bảo mật nào. Nếu không phải nhân viên kiểm tra tài khoản thủ công, sợ là mấy ngày sao bọn họ cũng không nhận ra.

Đầu dây bên kia nói gì đó, Tổng thư ký khẽ giật mình và nói với Dịch Trạch Khải: “Thưa ngài, Dinh thự họ Ứng đã có người đi ra, nhưng… có lẽ Ngài phải tự mình đi qua một chuyến.”

...

Đế Đô, Dinh thự họ Ứng.

Quân đội đã canh giữ ở đây từ đêm qua, bày ra thế trận sẵn sàng chiến đấu đồng thời hỏi han đám nhân viên không bị kéo vào trong sân chơi về 8 tên Mugan về chuyện liên quan ở Dinh thự họ Ứng.

Tất cả mọi người vừa ngớ người vừa ngạc nhiên, tỏ vẻ cũng không biết 8 Mugan kia có mâu thuẫn gì với Dinh thự họ Ứng. Thoạt trông bọn họ đều là người trẻ tuổi có tác phong không tệ, dù là Mugan nhưng nhất định cũng là Mugan có gia cảnh không tồi, bằng không cũng không có khả năng đạt được công việc làm thêm này.

Sau khi điều tra cũng phát hiện ra rằng 8 Mugan này thực sự có gia cảnh tốt, cha mẹ anh em vẫn khỏe mạnh, ai cũng bình thường, chẳng bị tổn thương hay nếm nỗi đau chẳng rõ nguyên nhân. Nhìn thế nào họ cũng không giống như dạng thù hận đến mức dám vượt cấp giết người.

Mang theo sự hoang mang này, họ chờ cho đến bình minh, ngay lúc giấc sáng sớm, cuối cùng cũng đợi được người trong đám cưới xuất hiện một lần nữa.

Bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, trước là dùng lời nói dỗ dành Mugan để họ giao ra thẻ,cái khác lại bàn sau. Song, mọi thứ đã phát triển theo tình huống ngoài dự liệu của họ. Tám Mugan, những người được coi là thủ phạm, đã đi ra cùng với những người còn sống sót khác.

Họ không phải là nguyên nhân sân chơi ma quỷ mở ra!

Tràn vào phòng tiệc rồi, đồng tử của họ co lại.

Dịch Trạch Khải chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng tiệc, thì đồng tử cũng thay đổi.

“Rốt cuộc… Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Toàn bộ phòng tiệc có mùi máu tuơi gay mũi, xác chết đổ một đống thành mảng lớn, số lượng nhiều là thế đã chiếm hơn 2/3 khách mời.

Hắn quay đầu nhìn về phía người sống sót: “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!”

Đám người sống sót có vẻ mặt trông rất kỳ lạ, đôi mắt cũng quái dị, giống như được phủ một lớp nhầy nhụa làm cho người ta khó chịu, hệt như là tập hợp pha tạp của nỗi sợ hãi và tham tàng.

Trong câu chuyện mà họ kể lại, những người bên ngoài biết chính xác những gì đã xảy ra.

Bởi vì ngoại trừ Mugan bên ngoài, tất cả mọi người đã biết các quy tắc của trò chơi, nên giành nhau để rút thẻ trước, đồng thời không ai muốn được đại diện. Thế là ma quỷ đưa ra một quy tắc khác do họ kích hoạt.

“Đại biểu chỉ có thể có một, nhưng nếu có những người khác muốn rút thẻ để tham gia vào chiến cuộc cũng không phải là không thể. Tuy nhiên, họ phải sử dụng thứ gì khác để đổi lấy cơ hội rút thẻ.” Ma quỷ nói.

“Cái gì?” Người dưới sân cẩn thận hỏi. Ma quỷ sẽ muốn gì? Đừng nói là nó muốn gan hay tình cảm này nọ như trong phim hay tiểu thuyết đấy.

Ma quỷ mỉm cười mà rằng: “Dùng tiền để mua đi, một bộ thẻ là 1,000 vạn, 10 thẻ một bộ.”

Không có gan hay cảm xúc của con người mà chỉ dùng tiền, đối với những người có quyền lực và tiền bạc ở đây, đó là thứ họ không thiếu nhất.

Thế là ai nấy lập tức chọn bỏ tiền để rút thẻ.

Bởi vì cơ bản đều cùng la lên một lúc cho nên không ai giành được quyền tấn công trước. Giang Tinh Chước yêu cầu tất cả bọn họ rút thẻ xong mới có thể bắt đầu chiến đấu.

Người đàn ông đầu tiên bỏ ra 1,000 vạn rút thẻ là Gaye, một người phe ủng hộ vô tội. Hắn lắng lo đi ra khỏi hàng ngũ, 10 thẻ phát sáng bay ra khỏi hồ chứa thẻ và rơi xuống trước mặt hắn.

Giang Tinh Chước mỉm cười, cho hay: “Có thể rút ra thẻ gì dựa hết vào dục vọng nội tâm và vận may. Để chúng ta xem xem anh may mắn như thế nào đi.”

Vừa nghe nói dựa vào hai thứ này, hắn không khỏi thêm phần căng thẳng hơn. Hắn đưa tay chạm vào thẻ đầu tiên.

Thẻ đầu tiên lật, ánh sáng tan đi, để lộ hoa văn và từ ngữ bí ẩn.

Bọn họ đã biết thẻ bài có hoa văn và chữ sẽ chẳng phải là bài trống. Trong lòng hắn vui vẻ, vội vàng nhìn về phía Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước: “Chúc mừng anh đã rút trúng một chai Nước Tăng Chiều Cao, uống lọ thuốc này là có thể cao thêm 10cm.”

Gaye sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Thẻ hóa thành ánh sáng, biến thành một lọ thuốc màu xanh lá cây nhạt, hắn không chút do dự ngửa đầu uống hết.

Bằng mắt thường thấy được hắn cao hơn, quần thoáng cái rút ngắn một khúc lớn.

Hắn không chờ nỗi, bèn vươn tay lật thẻ bài thứ hai.

“Chúc mừng anh đã rút ra một viên Thuốc Chỉnh Hình, dùng viên thuốc này sẽ chỉnh được khuôn mặt của mình thành dáng vẻ mình muốn.”

Tất cả toàn là những thứ nhỏ nhặt mà không có bất kỳ lực tấn công nào, trên chiến trường mà nói thì đúng là chả bằng cả một con dao nhỏ vô cùng bình thường. Ấy nhưng người rút thẻ này lại rơi vào trong sự sung sướng.

Chỉ vì thân hình hắn thấp bé, chưa đến một mét sáu, ngoại hình bình thường. Rõ ràng mẹ hắn là Korah xinh đẹp khôn cùng nhưng hắn lại dính gen di truyền xấu xí của bên cha, thế là chẳng được cải thiện chút nào.

Đáng ghét hơn, anh chị em của hắn lại được di di truyền với bộ gen tuyệt vời của Korah, ai nấy toàn cao to giàu đẹp, thơm tho xinh đẹp, chỉ có hắn như tên quái thai. Từ nhỏ đến lớn cứ bị chế giễu làm cho hắn muôn vàn đau đớn và nhạy cảm.

Đế Quốc có khoa học kỹ thuật phát triển, kỹ thuật chỉnh hình cũng chẳng kém, dù cấm Mugan phẫu thuật thẩm mỹ nhưng người cao cấp muốn làm vẫn có thể. Hết lần này tới lần khác, mặt có thể chỉnh được chứ chiều cao thì không, hơn nữa bởi vì nền tảng trên mặt hắn quá kém, trải qua hơn mười lần phẫu thuật cũng chỉ là làm cho hắn trông bình thường không đến nỗi xấu, nhưng cái này lại đổi lấy bằng nỗi đau và chế giễu càng lớn hơn.

Đó là điều nội tâm hắn đau đớn, còn bây giờ chỉ vẻn vẹn 1,000 vạn, ít hơn 2 phút, hai tấm thẻ bài thẻ, bề ngoài làm hắn đau đớn gần 30 thập kỷ đã thay đổi. Chẳng cần phải lên bàn mổ, chẳng cần kiểm tra thẩm mỹ và kỹ thuật của bác sĩ, không cần màng tới cơ sở làm sao, hắn muốn mặt mũi mắt thế nào là sẽ được mặt mũi mắt thế đó!

Vì vậy ngay trước mắt tất cả mọi người, trái dưa lùn xấu xí mà ai nấy quen đã biến thành một người khác. Này thì chiều cao chẳng thấp, sống mũi cao thẳng, cái trán đầy đặn, khuôn mặt khô quắt hóp vào đã đủ đầy và xinh đẹp, ngay cả những chiếc răng trông không đẹp kể cả đã được chỉnh hình cũng thay đổi.

Nhìn kỹ hơn, giống như khuôn mặt của một ngôi sao nam nổi tiếng trong làng giải trí, còn đẹp hơn anh chị em của hắn.

Ai mà chưa từng có ý nghĩ muốn lớn lên có được bộ dáng của ai đó chứ? Nhưng hầu hết mọi người không có khả năng đạt được, nhưng bây giờ Gaye này đã thực hiện nó.

Những người quan tâm đến ngoại hình trong số đám người xem có tí hâm mộ, bắt đầu ghen tị.

Mong muốn của con người không có điểm kết, đạt được thứ gì rồi sẽ không thỏa mãn mà lại muốn nhiều hơn nữa. Nếu là một Gaye xấu xí, hắn chỉ có khát vọng khiêm tốn cao hơn 5 cm nữa là cũng đủ; song, giờ đây hắn đạt được 10 cm rồi thì lại muốn cao thêm 20 cm. Nếu không sao mà tương xứng với khuôn mặt nam thần này của mình? Nếu có thứ làm cho tóc dày hơn một chút thì càng tuyệt vời; nếu có những viên thuốc mang lại một thân hình cân đối thì càng tuyệt vời…

Cho nên hắn gấp rút lật thẻ bài tiếp, hy vọng sẽ rút thêm được Nước Tăng Chiều Cao, Nước Mọc Tóc. Tuy nhiên hắn càng khao khát thì càng không rút trúng, về sau mấy tấm thẻ bài liên tiếp cứ không phải là con dao nhỏ vô cùng bình thường thì cũng là thẻ trống.

“Tôi, tôi có thể rút ra một bộ nữa không? Tôi vẫn còn tiền, tôi sẵn sàng trả 2,000 vạn!” Thẻ cuối cùng được hắn lật lên mà không đạt được nguyện vọng, đồng thời hắn nhớ lại mục đích rút thẻ ban đầu của mình nhằm có được vũ khí tự bảo vệ mình, thế là hắn cầu xin bằng khuôn mặt trắng bệch.

“Tất nhiên có thể.” Ma quỷ dễ nói trả lời bằng giọng nhẹ nhàng.

Cây gậy gỗ nhỏ vung nhẹ, 10 thẻ bay ra khỏi hồ chứa thẻ, rơi xuống trước mặt Gaye này.