Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 3 - Chương 116: Rút thẻ là chuyện không thể nào, đời này cũng không thể nào …



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Tù nhân trong nhà tù Hessen có mấy ai chưa từng gặp cảnh tượng hoành tráng, ngay cả những phường giết người bình thường nhất không có thế lực cũng giết nhiều người hơn những tên thủ ác khác trong các nhà tù phổ thông.

Nhưng trong những cảnh lớn mà họ đã từng thấy chẳng có bất kỳ cảnh nào làm tim họ đập nhanh hơn so với cảnh hiện tại.

Họ đột nhiên ở trong một không gian kỳ lạ hệt một đấu trường La Mã. Các tù nhân trong toàn bộ nhà tù Hessen cũng như nhân viên nhà tù và cai ngục ở hết đây, và phần lớn bọn họ ngồi trên khán đài.

Đây có phải là một giấc mơ? Nếu không làm sao họ lại đột nhiên ra khỏi nhà tù và xuất hiện ở nơi như thế này?

Người đang đánh răng vẫn cầm bàn chải đánh răng trên tay, người đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh còn chưa kịp kéo quần, người ngủ trần vẫn còn trần trùng trục.

Ida vẫn còn cầm khung ảnh và vải trên tay, cô ngây người một lúc rồi chợt nhíu mày quan sát xung quanh. Cô thấy được người đã từng quen biết trên khán đài, Cha Xứ, Vua Quyền Anh và Loli Ác. Rõ ràng họ cũng bị sốc nhưng tất cả đều án binh bất động.

Trao đổi ánh mắt, họ chắc chắn đây không phải là một giấc mơ, cảnh trong mộng làm sao biểu đạt tới mức rõ nhường này ngay cả khi đó là ngôn ngữ ánh mắt.

“Đến chơi một trò chơi nào.” Giọng nói bí ẩn và êm tai nhưng toát lên hơi thở nguy hiểm vang lên.

Tất cả mọi người trong nháy mắt dựng cả tóc gáy, da đầu kéo căng, và cùng nhìn về phía một hướng.

Trên ghế phán xét là một người bí ẩn với một chiếc áo choàng mũ đen đứng đó.

Cái gì đây? Là nhân loại thật à? Nhưng làm sao con người lại cung cấp cho người ta một cảm giác khủng khiếp và khó nhìn thẳng được? Nhưng nếu nó không phải là con người, nó sẽ là gì? Tất cả những thứ này là do cô ta giở trò mánh mung?

Lúc này, Dịch Doãn trong sân có khuôn mặt khó coi, y trừng mắt nhìn Codd. Khó trách trước đó gã bình tĩnh đến kỳ cục, thì ra gã để lại một đòn thế này, hơn nữa còn cuốn toàn bộ ngục giam vào! Nhưng y chẳng hiểu, làm sao Codd lại làm được?

“Trước mắt đã biết để mở ra sân chơi ma quỷ, cần phải đáp ứng ba điều kiện sau đây.” Tổng thư ký nói với các Bộ trưởng trong hội nghị.

“Một, phải thực sự cảm thấy đối phương có tội, có một trường hợp rõ ràng, muốn xét xử người ta. Nói một cách đơn giản là ra quân ắt có lý do chính đáng.

Hai, người khởi xướng trò chơi phải là người liên quan trực tiếp đến vụ án, chẳng hạn như nạn nhân, hoặc người thân thuộc nhất của nạn nhân

Ba, để bắt đầu trò chơi thẩm phán, nạn nhân và thủ phạm phải ở dưới cùng một mái nhà, đồng thời còn cần mặt đối mặt.”

Dịch Doãn nhớ lại ba điều kiện này, y và Codd quả thật ở dưới cùng một mái nhà khi bọn họ đều ở trong nhà tù Hessen, thông qua giám sát cũng được coi là mặt đối mặt. Nhưng y chả có cách nào nghĩ ra làm sao Codd lại đáp ứng đủ hai điều kiện khác. Y chưa bao giờ gặp Codd trước đây, cũng không hạ thủ gì với gã; ngoại trừ hôm nay muốn giết gã bên ngoài, song phương chẳng quen biết gì nhau.

Đến cùng Codd đã phán xét y với tội danh gì? Y đã hại gã hoặc người gã thân thuộc lúc nào?

Giống như biết Dịch Doãn tràn đầy nghi ngờ, trên mặt Codd lộ ra nụ cười. Gã hơi cúi đầu trước Giang Tinh Chước: “Tôi rất chờ đợi trò chơi này, thưa ngài.”

“Này! Đây là nơi ma quái gì vậy? Này thằng trai bao, mày đang làm cái quái gì vậy? Giả thần giả quỷ, coi chừng muốn chết!” Trên khán đài, một người đàn ông có thái độ ngang tàng không dằn lòng được mà hét lên, nỗi sợ hãi bất an trong lòng khiến hắn không nhịn được lửa giận.

“Đúng vậy, chuyện gì đang xảy ra?”

“Đây, đây là ai...”

Có người bắt đầu, những người khác không kiềm chế được lần lượt nhìn Codd và lên tiếng.

Những người còn lại án binh bất động, họ cảnh giác.

Lúc này Giang Tinh Chước mở miệng: “Trò chơi này gọi là – trò chơi thẩm phán. Làm trọng tài cho số phận của chính mình. Có tội? Vô tội? Do bên chiến thắng quyết định.”

“Quy tắc của trò chơi như sau: Bên ủng hộ vô tội và bên tuyên bố có tội cử một đại diện đi tới rút thẻ, người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được toàn bộ thẻ của bên kia. Sau phần trình bày tình tiết vụ án, mời các vị lựa chọn đội ngũ để đứng.”

“Bây giờ bước vào phần công khai tình tiết vụ án, yêu cầu nạn nhân và thủ phạm trình bày tình tiết vụ án, thời gian trình bày là 5 phút. Trong quá trình trình bày không thể nói dối, bằng không sẽ nhận trừng phạt là khoang miệng đâm xuyên. Sau 5 phút mà chưa hoàn thành trần thuật tình tiết vụ án, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

Giang Tinh Chước nói xong, hai chùm ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện và rơi vào trên người tất cả mọi người trên sân. Người trên sân cũng không nhiều, có Codd, mấy tên tù nhân té trên mặt đất máu thịt be bét, tựa hồ là phạm nhân thoi thóp hơi tàn, Dịch Doãn cùng bốn tên cai ngục.

Sự chú ý của tất cả mọi người đổ hết vào Giang Tinh Chước và Codd, hầu như không ai chú ý đến tù nhân nằm trên mặt đất sắp tắt thở.

“Là Thường Phi!”

“Đó là Giang Thủy đúng không?”

Những người đó đã bị tra tấn đến mức không còn hình người.

Codd nói: “Vì ham muốn cá nhân, Trường giám ngục Dịch Doãn đã tùy tiện ngược đãi và giết tù nhân. Anh có tội.”

Dịch Doãn: “Người chết trên tay bọn chúng chẳng ít, bọn chúng chết 1,000 lần còn không tiếc, ai nhìn mà không khen.”

Codd: “Họ không bị kết án tử hình.”

“Chẳng qua pháp luật quá mức nhân từ.” Trong mắt Dịch Doãn lóe ra ánh sáng tàn khốc, hiển nhiên so với anh trai của y là Dịch Trạch Khải, y khát máu hơn nhiều. Nếu để y làm Tổng thống, thế giới này sẽ thi hành chính trị còn khắc nghiệt hơn bây giờ, mà người thảm nhất đương nhiên là Mugan.

Codd cười lạnh: “Bị tra tấn đến chết chỉ có tội phạm Mugan, tội phạm chủng tộc cao cấp lại sống rất tốt. Nếu bàn về ai giết nhiều người, loại chủng tộc cấp thấp làm sao sánh bằng chủng tộc cao cấp?”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của nhóm Mugan trên khán đài có vẻ bất thiện. Ngay cả trong tù, trong không gian bí ẩn này, họ vẫn phải đối mặt với sự tàn bạo của thế giới đối với mình.

“Tôi ra tay với bọn chúng, chứ xuống tay với anh khi nào? Anh dựa vào đâu mà buộc tội tôi?” Dịch Doãn nói xong bèn nhìn về phía Giang Tinh Chước. Ma quỷ không tuân thủ các quy tắc mà cô ta đã đặt ra sao?

Giang Tinh Chước mỉm cười, đương nhiên cô sẽ tuân thủ quy tắc của trò chơi, ừm, ít nhất là bề ngoài tuân thủ ghê lắm.

“Anh quên rồi?” Codd mỉm cười, dùng đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn y.

Dịch Doãn nhíu mày, lập tức nghĩ đến cái gì đó thì sắc mặt y hơi đổi. Cuối cùng y đã nhận ra khi nào Codd đáp ứng tất cả các điều kiện của hiệu triệu sân chơi.

Là ngay khoảnh khắc y sai cai ngục bắn tên này. Khó trách Codd biết y ở bên kia đầu giám sát từ sớm mà lại muốn trì hoãn đến phút cuối cùng. Gã nói y có tội lúc ngàn cân treo sợi tóc bởi vì gã đang chờ sự xuất hiện của một phát súng ấy! Chỉ khi một phát súng nguy hiểm xuất hiện, gã mới kéo họ vào nơi này được, bởi vì ngay trong khoảnh khắc đó, gã cũng trở thành một phạm nhân không chịu án tử hình lại bị Dịch Doãn sát hại một cách tùy tiện.

Chết tiệt, y rơi vào cái bẫy của người đàn ông này!

Mấy tên cai ngục bị ánh đèn bao trùm, muốn trốn thoát nhưng chẳng làm sao chạy khỏi cái vòng sáng đó đã có khuôn mặt xanh lét. Bọn họ đều biết rõ hành động của Dịch Doãn, hơn nữa còn đưa tay giúp y làm loại chuyện này tức là đồng lõa.

Codd mỉm cười cho hay: “Cho nên tôi bảo anh có tội.”

Dịch Doãn gật gật đầu: “Tốt lắm. Anh cứ đi cùng đồng đội của mình xuống địa ngục đi thôi.”

Dịch Doãn và cai ngục bên này chính là bên cho rằng vô tội không thể nghi ngờ gì, bên Codd là nhóm bảo có tội. Song, giờ đây bên Codd chỉ có mình Codd đứng nổi, còn lại vài người không hết hơi thì cũng tắt thở. Dịch Doãn không chỉ chiếm ưu thế về nhân số, hơn nữa còn chiếm ưu thế rất lớn.

Nhất là khi Giang Tinh Chước tuyên bố tiến vào vòng rút thẻ, trên khán đài, một làn sóng quân canh giữ đứng lên, muốn mua thẻ bài gia nhập trận chiến.

Một số cai ngục đang tái mét vừa nhìn thấy điều này là sắc mặt nhất thời tốt hơn nhiều, thậm chí còn lộ ra nụ cười.

Có thể rút ra thẻ nào sẽ liên quan đến may mắn, cũng liên quan đến đồ vật mà một người đó khát vọng từ sâu trong nội tâm. Nói cách khác, càng có nhiều người rút thẻ, các loại thẻ được rút ra càng phong phú, càng có thể kết hợp thành nhiều công năng tấn công và phòng thủ hơn. Cho nên nhân số nhiều vẫn có lợi thế hơn nhân số ít. Trừ phi nhân số một phương xuất hiện người có vận đỏ tột cùng, dùng một thẻ mà đập phát chết luôn phần lớn các thẻ khác.

Huống hồ gì quy tắc của phòng xử án là giết sạch 2/3 số người của đối phương. Số lượng kẻ thù càng nhiều, càng có nhiều người phải giết, cần tốn thời gian nhiều hơn và khả năng bị giết ngược lại càng cao.

Mà bấy giờ nhân số bên Dịch Doãn là dạng nghiền ép bằng sạch.

Trên khán đài, các tù nhân nhìn đám quân canh giữ đứng dậy thì chẳng rõ lý do cho lắm, nhưng họ cũng cảnh giác ngồi yên tại chỗ hoặc nhìn về phía đại ca của bên mình.

Mấy ông lớn ngồi yên ở vị trí của mình, chẳng nhúc nhích.

Dịch Doãn nhìn thấy bèn nhìn sang Codd với nỗi trào phúng. Tù nhân bình thường không có tiền rút thẻ gia nhập chiến cuộc, bên duy nhất có thể giúp gã chỉ có những tù nhân cấp cao kia. Tuy nhiên bọn họ không có mối quan hệ thân quen gì với Codd, chẳng có khả năng gia nhập trận chiến để giúp gã.

Ấy vậy mà Codd không hoảng sợ, gã nhìn về phía những người ấy mà rằng: “Có lẽ mấy vị còn chưa biết tình huống bây giờ thế nào. Để cho tôi nói rõ một chút đi, hy vọng ngài vĩ đại đây bỏ qua khi tôi chiếm dụng thời gian.”

Codd nhìn về phía Ida: “Cô Ida, cô có thể chi 1,000 vạn để mua thẻ từ ngài bí ẩn này, chuyện này sẽ giúp cô thực hiện được mộng tưởng cô khát vọng nhất.”

“Giấc mơ của tôi? Anh có biết giấc mơ của tôi là gì không?” Ida lười biếng nói, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười chế giễu. Rõ ràng cô không coi những lời của Codd là sự thật, trừ khi các vị Thần hạ phàm, làm sao những gì cô khao khát lại thành sự thật được?

Dịch Doãn: “Giả sử Ida muốn rút thẻ, cũng không cần phải gia nhập đội ngũ của anh.”

Codd mỉm cười: “Phải không? Anh khá tự tin vào danh tiếng của bên anh đấy. Nói như vậy đi, mọi người, các anh rút được thẻ bài thì Chính phủ Đế Quốc sẽ lấy đi. Không muốn giao nộp thì hoặc là bị giết hoặc là bị truy sát một mạch.”

“Vậy phải xem là người nào.” Sắc mặt Dịch Doãn không tốt lắm, “Giống như Cô Ida...”

“Những người như Cô Ida, Cha Xứ, Vua Quyền Anh là những thế lực khổng lồ bên ngoài và không coi Chính phủ Đế Quốc ra cái gì, người có thể thổi bay bầu trời khi mình nhận được thẻ. Không thể để cho họ có thẻ, thậm chí sau ngày hôm nay, bởi vì họ đã biết sự tồn tại của thẻ bài và chắc chắn thu thập rất nhiều thẻ, phải tiêu diệt họ là cái chắc. Đây mới là phong cách làm việc của các anh mà.”

Ngón tay Dịch Doãn co giật đôi chút, trên mặt không lộ ra mảy may thần thái vị vạch trần gì: “Anh biết phỏng đoán quá đấy.”

Đột nhiên bị cue, lòng tò mò bọn họ được treo cao. Thep ý tứ trong lời nói của hai người này, thẻ bài kia thật sự là thứ đáng gờm lắm, ngay cả bọn họ cũng động lòng mà hành động.

Nhưng đồng thời họ cũng cảm thấy khó chịu bởi vì giọng điệu của cái nhóm này, nói cứ như thể chắc chắn họ sẽ làm điều đó, hiểu thấu bọn họ. Song, ai nấy đều có lòng phản kháng, mấy người này càng nói thế thì họ sẽ không làm như vậy.

Rút thẻ sao? Rút thẻ là chuyện không thể nào, đời này cũng không thể nào rút thẻ.