Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 3 - Chương 119: Lại hun



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Thẻ bài thực sự là kỳ diệu, quả thật có thể làm cho con người siêu thoát khỏi cơ thể người phàm. Có được một thẻ sẽ giống như đạt được một cơ hội để lột xác thành một chú bướm trong cuộc sống.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí hai bên chợt giương cung bạt kiếm, nhìn nhau với nỗi thù địch muôn vàn mãnh liệt. Trên tay đã cầm thứ kỳ diệu này, họ nghĩ kiểu gì cũng không cam lòng chết đi. Mình không muốn chết, vậy thì chỉ đành để cho người khác chết.

Mười phút đếm ngược màu xanh lá cây bắt mắt xuất hiện trên bầu trời.

10:00

09:59

09:58

Đếm ngược làm cho bầu không khí vốn đã căng thẳng còn căng hơn dây đàn, ai cũng siết chặt thẻ trên tay. Cuối cùng bên ra tay trước lại là bên nghĩ rằng có tội.

Ngay từ lúc những người khác rút thẻ, mấy người có được thẻ bài đã tụ tập cùng một chỗ thương lượng cách phối hợp, đối phó kẻ thù bên đối diện. Dù sao không phải ai cũng rút được thẻ có sức tấn công hoặc phòng thủ, cho nên đây tuyệt đối không phải là một trận đấu lộn xộn trên diện rộng mà chính là một cuộc chiến tập hợp trí tuệ và sự đoàn kết nhóm.

Bên Dịch Doãn có một thẻ Kết Giới, một khi bung nó ra là bên Codd sẽ ở vị trí bị động. Cho nên trước hết phải phòng bị chính là lá bài này, tuyệt đối không thể để nó triển khai.

Bởi vậy lúc Dịch Doãn muốn mở thẻ này, Codd đã sử dụng Quan Tài Linh Hồn ngay. Gã ném thẳng thẻ SSR này xuống chỗ trận doanh mình, thẻ hóa thành một quan tài âm u, “rầm” một cái đập xuống đất.

!!!

“Đè nắp quan tài lại!” Dịch Doãn rống một tiếng, một đám người vội vàng xông lên, xếp chồng thân mình đè lên nắp quan tài.

Trong Minh Giới, linh hồn không muốn chuyển thế đầu thai chen chúc trước một vết nứt, chờ vết nứt mở ra là đua nhau nhào vào, nam nữ già trẻ gì cũng có. Cuối cùng vẫn là Trần Mặc xuất sắc giành được thắng lợi, lao ra khỏi đám người và nhảy vào trong vết nứt.

Nắp quan tài rung rinh, linh hồn bên trong đấu tranh muốn đi ra, một phần của nhóm cho rằng vô tội đang nhánh nhau khó tách ra với đội đối diện, một phần đè lên nắp quan tài, nhưng cuối cùng vẫn bị lật úp.

Nắp quan tài bay lên, Trần Mặc bay ra từ trong đó.

Đầu tiên cậu vui vẻ nhìn Ida đối diện, kế đó quay đầu, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn những người cao đẳng này.

“Cảm Giác Chết Đuối.” cậu nỉ non một câu, có năng lượng vô hình phát ra từ cơ thể cậu. Cùng lúc đó cậu nhớ lại cảm giác trước khi chết của mình. Cậu đã bị ném xuống nước, bị nhấn xuống, nước hồ bơi lạnh lẽo nhấn chìm cậu. Nước tràn vào lỗ mũi của cậu, cảm giác xót mũi dâng lên, dù cậu có giãy giụa cỡ nào cũng không thoát nổi. Đau đớn, khó chịu, không thể thở…

Tất cả những người bị nguồn năng lượng này bao phủ sẽ cảm nhận nỗi cảm giác khó chịu đáng sợ này. Rõ ràng cơ thể ở trên mặt đất lại như chết đuối, đau đớn, khó chịu, không cách gì thở.

“Cứu... Cứu...” Họ bóp cổ mình, tựa hồ muốn giúp mình tự thở nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe lời kêu gọi của bộ não. Họ chỉ có thể cầu cứu những người đồng đội khác.

Đám đồng đội hoảng sợ tản ra bốn phía. Vì không để cho bọn họ không bị năng lực của Trần Mặc bao trùm, toàn quân bị diệt, Dịch Doãn đành lập tức thu hồi thẻ Kết Giới. Bỡi lẽ dùng thẻ này rồi không chỉ quân địch không vào được mà người bên trong cũng chẳng ra nổi.

Nhưng Quan Tài Linh Hồn là thẻ cấp SSR, sợ rằng phạm vi bao trùm rất rộng. Để phòng ngừa chuyện xấu, Dịch Doãn và những người khác chạy trốn ra ngoài rồi lại dùng lại thẻ Kết Giới này vây Trần Mặc và những người đã trúng chiêu bên trong kết giới.

Trong kết giới, đám đồng đội ngã xuống đất, họ cứ như chết đuối thật, lộ ra biểu hiện đau đớn của những người chết chìm. Họ duỗi bàn tay về phía đám đồng đội của mình để cầu cứu, cuối cùng vô lực nhắm mắt lại.

“Anh nhìn đi, làm đồng đội với những người như anh có khác gì bảo hổ lột da đâu?” Codd nói.

“Hừ, đây là quân đội, anh cho rằng là đám ô hợp tụi anh sao?”

Sự khác biệt giữa hai bên ở chỗ Codd không chỉ không lấy thẻ của người khác mà còn chia thẻ của gã cho những người cần nó. Trong khi Dịch Doãn sẽ thu thẻ của người ta trước, kế đó theo chiến lược và điểm mạnh của từng người để đưa thẻ sang. Quân đội làm như vậy không có gì đáng trách, dù sao bọn họ chú ý nhiều hơn đến chiến đấu theo nhóm, hy sinh bản thân vì tập thể.

Nhưng mà y lại chẳng chú ý tới ánh mắt của một số người đã thay đổi. Có người còn rất trẻ rút được thẻ Tuổi Thọ, Dịch Doãn cho rằng mấy người lớn tuổi càng cần hơn, thế là thu ngay đi, không biết người ta còn trẻ không có nghĩa là không muốn thẻ Tuổi Thọ, hoặc trong lòng người đó muốn để lại cho người cha già sắp chết vì bệnh trong nhà.

Ham muốn cá nhân đã sớm được từng tấm thẻ mở ra, những người không may mắn lại nhận được thẻ của người khác. Mắc gì người có vận đỏ chói lọi lại phải chia thẻ cho người khác? Coi như đang dùng tiền của Chính phủ, nhưng vận may là của bọn họ chứ, ít nhất nên để cho họ chọn muốn giữ lại cái nào?

Nhưng nào có ai dám nói, Dịch Doãn phát hiện ra cũng nên nhưng sẽ chẳng màng đến suy nghĩ của bọn họ.

Dịch Doãn nói xong thì dùng “Cung Tên Không Bao Giờ Hụt” bắn ra một mũi tên về phía Codd. Một khi bắn mũi tên này ra, nó sẽ như tên lửa định vị, đuổi theo người đang chạy cho đến khi đâm vào trong cơ thể kẻ bị tấn công mới thôi.

Codd đứng tại chỗ không sợ hãi, lúc Dịch Doãn kéo cung, gã kéo ngay “Ba Lô Của Schrodinger” trên vai, kéo khóa mở miệng túi ra thật to chắn trước người. Mũi tên kia “vút” một cái đi vào trong ba lô dễ dàng, không còn động tĩnh.

Khi Codd đưa tay lấy mũi tên ra, mũi tên uy phong lẫm liệt đã cong thành cái hình chibi, cái thứ có thân tròn trịa này còn cố gắng va vào Codd mà không có lực tấn công, thậm chí còn có chút buồn cười.

Codd cười ha ha. Gã sai rồi, cái túi này thú vị cực kỳ! Chỉ cần gã không cố gắng lấy ra đồ cứu mạng khỏi đó, nó sẽ không làm gã bực mình, thay vào đó lại làm kẻ thù tức tới chết.

Dịch Doãn bày ra sắc mặt khó coi. Bàn tay cầm cung của y vung lên, cung tên hóa thành ánh sáng rồi biến thành thẻ bài trở lại trên tay y. Y lại dùng nó một lần nữa, mũi tên đã trở lại như cũ.

Y biết cái túi trên tay Codd đáng ghét nhường nào nên chẳng tiếp tục dùng mũi tên tấn công gã. Mũi tên chuyển hướng, bắn vào những người khác…

Trong khi họ đang bận rộn giết lẫn nhau, Giang Tinh Chước để lại một con rối làm bộ cô vẫn còn đó, đoạn, trốn việc về nhà ăn súp đã.

...

Chiếc xe chống đạn màu đen chạy một mạch.

Dưới lòng đất, người lái xe máy chạy đi theo, có mấy lần suýt mất dấu. Đôi khi chiếc xe đi qua đoạn cầu sông, làm người sử dụng thẻ Độn Địa đến những nơi như thế lại gặp nguy hiểm khôn cùng, không cẩn thận là lao ra khỏi lòng đất và ngã chết. Chưa kể họ chẳng thể sử dụng bất kỳ máy giám sát nào để theo dõi tuyến đường của xe.

May mắn thay là còn một cái thẻ ẩn hình, ngay cả âm thanh cũng chặn được. Cho nên trên thực tế, đằng sau chiếc xe ấy còn có một người khác đi theo. Người này trượt patin, nắm lấy đuôi của chiếc xe, thực hiện một cuộc gọi ngay với người dưới lòng đất, thông báo cho người ta về tình hình giao thông phía trước.

Người nọ chính là thiếu niên nóng nảy tên Cừu Duy.

Một mạch đi theo, cuối cùng đã đến nơi ẩn náu của Ban số 9.

Hai người tiếp tục bám sát, đặc công trên xe đi xuống, mang theo két sắt chứa mấy thẻ bài đi vào thang máy với mấy người đi ra tiếp viện và chào đón hắn. Cừu Duy tiếp tục đuổi theo.

“Cừu Duy, chú ý đến an toàn, không hành động thiếu suy nghĩ.” Antan dưới lòng đất nói.

Cừu Duy: “Biết rồi.”

“Máy chủ có tình huống sao rồi?”

“Không tìm thấy bất kỳ điều gì sai trái, Thiên Tử hoạt động vô cùng bình thường. Ban số 9 đã giới nghiêm toàn diện, xin yên tâm, dù có là một con ruồi cũng không bay lọt vào được.”

Cuộc đối thoại ngắn ngủi qua đi, bọn họ lặng thinh.

Cửa thang máy mở ra, họ đi đến một cánh cửa khổng lồ có mật mã, khi cánh cửa mở ra, một máy tính có kích thước khổng lồ đã lọt vào tầm mắt.

Cừu Duy thở chậm lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cỗ máy này.

Đây chính là Thiên Tử? Đây chính là Thiên Tử chết tiệt? Nếu nói chế độ phân cấp chủng tộc là xiềng xích của trái tim con người, thì thứ này là xiềng xích của xác thịt. Chỉ vì thứ này, không biết có bao nhiêu người đã chết, tổ chức của họ và tất cả mọi người phải trả một cái giá đau đớn để thoát khỏi sự kiểm soát của nó.

Và bây giờ, nó cứ thế đứng trắng trợn trước mắt, chẳng có bất kỳ sự phòng bị nào.

Cừu Duy sờ lên người, bỗng nhiên cậu hối hận vì sao không mang theo cái rìu kia tới đây. Cái rìu kia sắc bén như vậy, cậu chỉ cần dùng vài lần là chém nó nát luôn!

“Cừu Duy, tình huống hiện tại thế nào?”

“Em thấy máy chủ của Thiên Tử.”

“Xác định vị trí của nó và đi xuống thôi, trở lại, không hành động thiếu suy nghĩ.”

Cừu Duy hít sâu một chút, làm cho mình bình tĩnh đôi chút: “Được.”

Cừu Duy thuận lợi rời khỏi đây và rời đi cùng Antan.

Người trong tổ chức nghe nói máy chủ thực sự ở Ban số 9 là ai nấy đều hoan hô nhảy nhót, ngay cả gia đình Lưu Nghĩa cũng tỏ vẻ vui mừng, chẳng dám tin.

“Thật sao? Vậy tốt cuộc hệ thống Thiên Tử chết tiệt có thể bị hủy diệt? Chúng ta sẽ được tự do rồi?”

“Đúng vậy!”

“Hu hu hu quá tốt!

Meire nhìn chằm chằm vào đám đông vui vẻ nhưng trái tim cô luôn thấy chút bất an.

“Cứ như vậy tìm được máy chủ có phải quá dễ dàng hay không?” Quá thuận lợi, thuận lợi đến mức cô cảm thấy không thích hợp, Dịch Trạch Khải là người dễ đối phó như vậy sao?

Niềm vui mừng hoãn lại.

“Nhưng chúng ta có thẻ Độn Địa và Áo Choàng Tàng Hình mà, hai tấm thẻ này sẽ vĩnh viễn mãi là Thần!”

Meire: “Nhưng Chính phủ Đế Quốc có rất nhiều thẻ trong tay. Chẳng lẽ không có được một tấm thẻ ngăn được thẻ Độn Địa và Áo Choàng Tàng Hình sao?”

Tiger: “Cô đừng có mà tăng uy tín của người khác, diệt chí khí của mình. Chúng ta…”

Một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên, Antan nhận lấy là nghe được ngay đồng bọn đang ẩn nấp trong Chính phủ Đế Quốc nói gấp gáp: “Chạy đi!”

...

Giang Tinh Chước trở lại trong tháp thần, nhìn thấy Thần Của Cái Chết đã thay đổi một bộ đồ đầu ngựa kỳ khôi đang canh súp trong phòng bếp, đại khái là sợ Giang Miên đến phá hoại.

Lửa đã tắt, mùi thơm nồng nặc xông vào mũi.

Thấy cô trở lại, đầu ngựa đang ỉu xìu chờ mong đã ngốc lên ngay, tinh thần tràn đầy năng lượng.

“Tinh Tinh, em xong việc rồi.”

“Ừm, em muốn uống súp anh làm kinh khủng.”

“Không biết có nên uống hay không.” Thần Của Cái Chết hơi căng thẳng, anh không nếm được hương vị thức ăn của con người. Mặc dù có hình người nhưng cấu tạo cơ thể của Thần không tinh tế như cấu tạo của con người, chẳng cần ăn mới sống được. Cho nên một số vị Thần tham ăn sẽ nhập thẳng vào cơ thể nhân loại, sử dụng vị giác của con người để nếm thử hương vị. Nhưng Thần Của Cái Chết thích nền văn minh do con người tạo ra mà lại chả có niềm đam mê đối với thức ăn của họ.

“Em nếm thử là biết ngay.”

Trong chén trong suốt chứa nước súp màu trắng sữa, dưới ánh mắt khẩn trương của vị Thần cổ xưa nhất, Giang Tinh Chước uống một muỗng.

Giang Tinh Chước ngẩn cả người.

Cái ghế đẩu trong phòng bếp bị Giang Tinh Chước ngồi xuống, Thần Của Cái Chết liền ngồi xổm trước mặt Giang Tinh Chước, đầu ngựa khẩn trương tiến lại gần hơn đôi phần giống như là muốn nhìn kỹ biểu hiện của cô.

Giang Tinh Chước kinh ngạc nhìn anh: “Thật sự đây là lần đầu tiên anh làm sao? Không có lén lút luyện tập ở Chốn Tịch Liêu đấy chứ?”

Cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc khó ăn và ăn cho bằng hết, kết quả là hương vị hoàn toàn ngoài những gì cô hằng tưởng, rất ngon. Nếu như nói Giang Miên làm đồ ăn là địa ngục, Thần Của Cái Chết làm đồ ăn lại là thiên đường.

Dưới đầu ngựa, Thần Của Cái Chết nở nụ cười hạnh phúc: “Là lần đầu tiên làm. Ngon thật hả?”

“Ngon, em muốn uống hết luôn.” Nhưng Giang Tinh Chước vẫn cảm thấy rất thần kỳ, “Thế mà anh lại có tài năng trong nấu nướng, rõ ràng là Thần Của Cái Chết chẳng nếm không ra hương vị.”

Đây là điểm kỹ năng kỳ quái gì vậy.

Thần Của Cái Chết nhéo ngón tay, âm thanh dễ nghe truyền đến từ đầu ngựa kỳ lạ: “Có lẽ, có lẽ vì tình yêu đấy. Chẳng phải con người bảo dùng tình yêu tưới cho các món ăn là sẽ rất ngon?”

Giang Tinh Chước cầm thìa nhìn chằm chằm anh, khóe miệng hoàn toàn không dằn được mà cong lên, hai gò má hơi đỏ ửng. Anh chàng này cứ luôn như vậy, thẹn thùng mà lại buông thả, cứ hay làm người ta không kịp chuẩn bị gì cả. Làm cô nhớ tới lần thứ nhất nhận được đóa hoa hồng đỏ.”

“Vậy chắc chắn cũng vì yêu nên em mới thấy uống vào lại ngon như vậy. Trong mắt người tình biến thành Tây Thi mà, đúng không?”

“Anh sẽ làm thêm cái khác cho em!” Thần Của Cái Chết lập tức đứng lên, vui vẻ đến mức tựa hồ muốn làm toàn bộ bữa tiệc Hoàng gia Mãn Hán cho Giang Tinh Chước.

Giang Tinh Chước nắm lấy đầu ngựa của anh, giữ anh ngồi yên tại chỗ, hơn nữa còn kéo về phía trước.

“Anh lại lột quần áo của Thần nào?”

“Một Thần Tinh Tú trong hệ Ngân Hà, không biết tên là gì.” Thần Của Cái Chết nhìn chằm chằm Giang Tinh Chước, khoảng cách thật gần rồi, cọ xíu, dán lên xíu hở?

Không biết Thần Của Cái Chết cả ngày muốn dán sát với mình, Giang Tinh Chước chẳng muốn hôn cái trùm đầu đầu ngựa này, chẳng qua thấy nhéo nhéo khá vui, sau đó cô buông tay ra.

Than ôi, muốn tiếp xúc gần gũi với bạn trai đáng yêu nhưng bây giờ hôn rồi mà làm không tốt là chết.

Thần Của Cái Chết mất mát rũ đôi mắt màu lam trong suốt xuống

Lúc này, Giang Tinh Chước bỗng nhiên cấp tốc đưa tay nâng đầu anh lên, tiến lại gần gò má anh cọ xát hai má một chút. Sau đó cô lại ấn đầu ngựa xuống, lấy ra một số thẻ làm đẹp thẻ tuổi thọ rồi một hơi dùng hết.

Chỉ cần tốc độ mình đủ nhanh, nếp nhăn sẽ không bắt kịp mình! Giang Tinh Chước soi gương, thở phào nhẹ nhõm.

Thần Của Cái Chết:...

Thần Của Cái Chết:... Hồi nãy là có chuyện gì xảy ra?

Thần Của Cái Chết: Aaaaaaaaa!

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dán má với vợ một lần, Thần Của Cái Chết hạnh phúc mười năm o( ̄▽ ̄)d