Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 3 - Chương 131: Bố cục và ý chí của Thần



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Vua Quyền Anh là một người thông minh nhiệt huyết, nếu không cũng chẳng thể tổ chức ra một thế lực lớn như vậy. Khác với những người khác, Vua Quyền Anh chưa từng trải qua chuyện yêu sâu đậm hay là người nhà bị chế độ chủng tộc hại chết này nọ.

Anh ta là đứa trẻ mồ côi được sinh ra với sức mạnh đáng gờm. Anh ta được ông chủ sàn đấu quyền Anh ngầm để mắt tới, mua anh ta khỏi trại trẻ mồ côi và mang anh về. Ông chủ bồi dưỡng anh ta như một cây rụng ra tiền, được ăn ngon uống ngon, ngày tháng trôi qua của anh ta cũng chẳng tính là kém. Chẳng qua trong võ đài quyền Anh dưới lòng đất, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều thứ máu me đầm đìa, sớm hiểu được sự tàn nhẫn và khủng bố của thế giới này.

“Nhìn thấy không? Nếu cậu không muốn bị con thú hoang này nuốt chửng, hãy trở nên mạnh mẽ hơn.” Ông chủ sàn đấu chỉ vào những võ sĩ bị người cao đẳng thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho hả giận vì họ đặt cược thua, nói với anh ta như vậy. Ông ta dùng cái này để kích thích anh ta và làm cho anh ta luyện tậm chăm chỉ chẳng ngừng.

Những võ sĩ quyền Anh này đều là Mugan, nếu chả phải Mugan thì sẽ không đến những nơi như vậy, dựa vào bán mạng để kiếm tiền. Nhiều tay quyền anh đã chết trên võ đài, thậm chí có cả dưới võ đài. Còn có một số vua quyền Anh đã nói cách đây không lâu người này biết những người kia kiếm được tiền và sẽ dùng nó vào việc gì. Này thì mua thuốc cho người nhà, này thì kiếm học phí cho bản thân… Những người đánh người khác tỏ tường hết bởi vì ai nấy đều cầu xin sự tha thứ, chẳng qua nó bị ngó lơ mà thôi.

Những bộ mặt xấu xí của đám chủng tộc cao cấp sẽ chẳng có cách nào bị che khuất ở đây, và họ đến chốn này để trút giận.

Muốn sống sót ở địa phương thế này, sống trên thế giới này, bọn họ cần phải mạnh mẽ hơn.

Mang theo niềm tin đó, Vua Quyền Anh ngày đêm nghiên cứu cách làm cho cơ thể thêm phần cường tráng. Từ năm 12 tuổi, anh ta giành chiến thắng ngay từ trận đấu đầu tiên, trở thành con át chủ bài của sàn đấu quyền Anh dưới lòng đất, một bậc thầy bất khả chiến bại, luôn tỏa nỗi quyến rũ mê người, làm người khác đi theo ái mộ. Sau đó ông chủ sàn đấu quyền Anh bị bệnh chết, anh ta cũng rời khỏi sàn đấu, tự thành lập công ty “Toàn Võ Xã”.

Lúc đầu Toàn Võ Xã chỉ làm nghiệp vụ an ninh, không thu hút được nhiều sự chú ý của mọi người. Ai ngờ sau này toàn thành viên của Toàn Võ Xã ngày càng nhiều, ngày càng có thêm các trung tâm ở Đông, Tây, Bắc, Nam, trung tâm, rất nhanh công ty phát triển tới mức độ kinh người. Hơn nữa mỗi thành viên toàn là nam nữ với cơ bắp rất cường tráng, đi ra ngoài đánh nhau toàn là 1 ăn 5 dễ như bỡn.

Nhân số nhiều tới một mức nhất định lại có cả vũ lực nhất định, những con người và sự kiện mà bọ tiếp xúc ngày càng trở nên phức tạp hơn. Chưa kể công ty chỉ đi theo sự hướng dẫn của một người và sự gắn kết không hoàn toàn dựa vào tiền lương, thế là một công ty bình thường đã trở thành một tổ chức bạo lực, biến thành một thế lực.

Thành viên Toàn Võ Xã về cơ bản là Mugan, không có nhiều ngưỡng để gia nhập, cho nên nhân số của họ còn lớn hơn Ida và Cha Xứ.

“Vua Quyền Anh sẵn sàng tham gia với chúng tôi, đối với chúng tôi chính là mưa kịp thời.” Codd nói, “Nhưng anh muốn cái gì?”

Ida và Cha Xứ muốn Quan Tài Linh Hồn, Codd hứa hẹn sẽ giúp họ có được. Chắc chắn khó mà rút ra thẻ SSR nhưng thế giới này có nhiều người là thế, có người rút được thẻ là chắc. Ngay cả khi cuối cùng chỉ tìm ra một thẻ, Quan Tài Linh Hồn không phải chỉ cho một người dùng. Một linh hồn trở về rồi lại tìm được một linh hồn khác, để cho nó chờ lần triệu hoán tiếp theo.

Dẫu cho Ida và Cha Xứ là đối thủ cạnh tranh nhưng lại có mối quan hệ không tệ, chưa chắc không thể cùng nhau thay phiên sở hữu nó.

“Tôi muốn cái gì sẽ tự mình rút” Vua Quyền Anh nói, “Nhưng tôi cần một đối thủ mạnh mẽ.”

Codd gật đầu: “Hiểu rồi, anh yên tâm, anh không thiếu đối thủ đâu.”

Cứ như vậy, có được Ida tương đương có được súng ống đạn dược chống lại người đi theo chế độ chủng tộc; có Cha Xứ tương đương có một nhóm cao thủ tẩy não trải rộng khắp các tầng lớp chủng tộc; có được Vua Quyền Anh, họ có một số lượng lớn binh sĩ đơn lẻ.

“Có vẻ như một phòng xử án khác đã bắt đầu.” Meire đi tới, “Tại Đại học A.”

...

Trường học đã được dọn sạch bách, toàn bộ sinh viên, giáo sư và nhân viên công tác bị đuổi ra ngoài như đàn cừu, quân đội mặc đồng phục màu đen tràn vào, chiếm sạch lấy ngôi trường này.

Đặc biệt là căng tin, nó bị người ta vây quanh lít nhít.

Căng tin trống rỗng, yên tĩnh đến kỳ lạ, đĩa bị lật, mấy món đồ ăn còn chưa được cắn, thậm chí còn có điện thoại di động nằm trên bàn và vẫn đang phát sóng một chương trình gameshoω nào đó. Tất cả các dấu vết cho thấy cách đây không lâu vẫn còn có người, nhưng họ đã biến mất.

“Số dư tài khoản đang giảm đã dừng.” Tổng thư ký nói với Dịch Trạch Khải: “Xem ra cậu Apetto kia đã rút thẻ xong.”

Lúc này những người biến mất đang ở trong không gian bí ẩn.

Tằng Kiến rút bài không có điểm dừng, song, nhưng Giang Tinh Chước lại chẳng cho phép một mình hắn chiếm quá nhiều thời gian, đến phiên bên cho rằng có tội.

Lúc này trong bên kêu có tội, sắc mặt đám người giáo sư khó coi khôn cùng, nỗi hoảng hốt đã làm môi họ trắng bệch vì Tằng Kiến có quá nhiều thẻ bài. Mặc dù vận may của hắn ở giai đoạn trước chả tốt là bao, ấy vậy mà mỗi một bộ rút được lại tốt hơn bộ trước. Dục vọng trong lòng hắn càng mạnh, rút càng nhiều thẻ càng tốt.

Bọn họ cũng có thể dùng tiền cải mệnh, nhưng họ nào có nhiều tiền như thế…

Đến lượt Lương Thủ Sinh, họ chỉ có thể đặt toàn bộ hy vọng của mình lên người cậu.

10 lá bài bay ra, rơi xuống trước mặt Lương Thủ Sinh.

“Cảm tạ Chúa.” Lương Thủ Sinh nói.

Thẻ đầu tiên lật lên là một viên Thuốc Phục Hồi.

Lật thẻ bài thứ hai, là một Đôi Giày Bật.

Lật thẻ bài thứ ba, là một thẻ triệu hồi.

Lật thẻ bài thứ năm, là một Con Mèo Nuốt Chửng Ký Ức.

Lật thẻ bài thứ sáu, là một thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ bảy, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

...

Thẻ cuối cùng lật, là thẻ sao chép cấp SSR, Bút Vẽ Tranh Thành Sự Thật. Chỉ cần hiểu cấu trúc bên trong và bên ngoài của một vật và vẽ ra, cậu có thể làm cho vật trên giấy đó xuất hiện trong thực tế.

Giống như giáo sư mong đợi, số của Lương Thủ Sinh không tệ, thậm chí còn rút ra một tấm thẻ SSR hiếm hoi. Song, theo giáo sư, đó còn chưa đủ, tấm thẻ SSR này yêu cầu người dùng phải uyên bác đa tài, nhưng Lương Thủ Sinh chỉ là một Mugan biết vẽ tranh tốt mà thôi, hiện tại chỉ sợ ngay cả một con dao cũng chả vẽ được.

Mà lúc này trên tay Tằng Kiến lại có rất nhiều thẻ bài, 10 lá bài này của Lương Thủ Sinh hoàn toàn không đạt tới trình độ nghiền ép hắn.

Dùng tiền cải mệnh, đúng là dùng tiền cải mệnh!

Sớm biết rằng tiền nhiều đến một mức độ nhất định là ngay cả cuộc sống còn thay đổi được, ông ta nên ở lại bên Tằng Kiến.

Nhưng bây giờ hối tiếc đã quá muộn, họ chỉ có thể cắn răng rút thẻ.

Tằng Kiến cầm xấp thẻ bài của mình, nhe răng cười gằn nhìn đám phản bội đối diện. Hắn muốn xem đám này sẽ rút ra được đồ tốt gì. Một đám người cấp thấp, quỷ nghèo! Hắn chắc chắn sẽ giết họ, tuyệt đối đấy!

Thẻ đầu tiên lật, là thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ hai, lại là thẻ trống.

Lật thẻ bài thứ ba, con dao nhỏ bình thường.

Lật thẻ bài thứ tư, Con Lật Đật. Sử dụng thẻ này, có thể làm cho người ta vẫn đứng thẳng bất động kể cả khi bị đánh nện; cho dù là rơi xuống khỏi lầu, chắc chắn người đó sẽ đứng trên mặt đất.

Giáo sư vừa nghe nói về tác dụng của thẻ này là biểu cảm đã méo mó một chút. Mẹ nó chứ, rốt cuộc loại thẻ này có ích lợi gì? Giữ đứng trong lúc bị đánh à? Làm cái bao cát trong đấm bóc à?

Lật thẻ bài thứ năm, là Mũ Tai Chó, đội mũ này, bạn sẽ là một con chó trong mắt người khác.

Không biết có phải là ảo giác hay chăng, giáo sư luôn cảm thấy hình như mình đang bị sỉ nhục.

Mấy cái thẻ bài tiếp theo toàn là thẻ trống. Không thể nói vận may của ông ta là tốt hay xấu nếu như lúc này chẳng phải là thời gian sinh tử.

Thật ra bọn họ biết trong tài khoản mình có bao nhiêu tiền, nhưng rút rồi vẫn ôm tâm lý may mắn mà hỏi có được rút tiếp nữa không. Giáo sư cũng ôm lòng cầu may, hỏi.

“Tất nhiên.”

Vì vậy, 10 thẻ khác bay ra và rơi trước mặt giáo sư.

Giáo sư ngạc nhiên.

“Còn được thêm một bộ nữa không?”

“Lại nữa!”

“Lại thêm ba bộ nữa!

“...”

Không chỉ giáo sư, mấy người khác cũng mua được thẻ vượt quá mong đợi của họ.

Bên ngoài không gian.

“Giáo sư và một số người khác cũng bắt đầu rút thẻ.”

“Tốt, chuyển đủ tiền vào tài khoản của họ, chỉ cần họ vẫn rút được thì cứ để cho bọn họ rút tiếp!”

Bên chuyển tiền vào tài khoản của họ ngoài Chính phủ Đế Quốc còn có nhà họ Tằng. Đương nhiên họ cho rằng giáo sư và đám chó săn chắc chắn sẽ là một nhóm với Tằng Kiến. Vì thẻ bài và Tằng Kiến, họ chuyển rất nhiều tiền vào thẻ ngân hàng của mấy người đó.

Họ không biết hành động của mình đã gây ra hậu quả gì cho Tằng Kiến, cảm xúc của hai bên đã thay đổi đáng kể. Tằng Kiến nhanh chóng chuyển từ đắc ý sang sợ hãi bởi vì ngày càng có nhiều thẻ bên bảo có tội.

Chẳng bao lâu, chuyện rút thẻ đã kết thúc. Trong lúc nhất thời ngoại trừ Lương Thủ Sinh ra, thần kinh của song phương đang giằng co đã kéo căng, dường như trong không khí có ánh lửa bắn tung tóe, sát ý hiện lên trong mắt.

Giọng nói bí ẩn và nguy hiểm với một nhịp điệu đặc biệt nói từ tốn: “Rút thẻ đã hoàn tất, mời song phương chuẩn bị sẵn sàng. Khi bên đối địch còn lại 1/3, trò chơi sẽ kết thúc. Xin vui lòng quyết định thắng và bại trong vòng 10 phút, nếu không, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

Họ đã biết luật chơi từ lâu. Cho nên sau khi Giang Tinh Chước nói rồi, họ hành động ngay.

Bọn họ đều muốn giết đối phương trước một bước, Tằng Kiến sợ mình bị giết trong khi những người khác sợ Tằng Kiến sống sót. Tằng Kiến chết rồi, họ có thẻ trong tay thì Chính phủ Đế Quốc vẫn bảo vệ họ. Nếu hắn sống, bọn họ không chết ở nơi này cũng xong đời lúc ra ngoài.

Thế nên là một người trong cuộc, Lương Thủ Sinh vẫn đứng y nguyên đó trong khi cái đám từ đầu cùng một giuộc lại chém giết phía trước.

Lương Thủ Sinh nhìn với sự sững sờ, khán giả nào có chú ý tới điểm này, tất cả đều bị cảnh chiến đấu đặc sắc kỳ ảo kia hấp dẫn sự chú ý. Trong mắt ai nấy toàn là khát vọng, khao khát rồi lại sợ hãi.

Tằng Kiến có nhiều thẻ trong tay hơn, ấy thế mà thẻ nhiều thì nhiều đấy trong khi đầu óc hắn lại không tốt lắm, hai tay khó chống lại bốn cú đấm. Trong này người có bộ não tốt nhất chắc chắn là giáo sư lớn tuổi đã kinh qua sự đời mà lại giảo quyệt.

Dưới sự thiết kế và chỉ huy của giáo sư, ngực của Tằng Kiến đã bị một cái đuôi khủng khiếp mang theo gai ngược đâm thủng. Hắn vẫn còn một mạng, thế mà giáo sư đã cho hắn một cú trí mạng liền kề; lần này thứ bị đâm thủng còn có trái tim của hắn.

Tằng Kiến hoàn toàn tắt thở. Khán giả im bặt, bị choáng ngợp bởi cảnh đẫm máu, như thể tại thời điểm này họ mới nhận ra rằng đây mới là thực là cái chết.

Lương Thủ Sinh nhìn cảnh này mà thấy châm chọc khôn cùng. Hóa ra đây là sự đoàn kết của đám cao cấp?

Tất cả các thẻ của Tằng Kiến bay lên, rơi vào bên cho là có tội. Gáo sư không ngần ngại chiếm giữ tất cả: “Bây giờ quân đội đã bao vây căng tin cũng nên, chia cái này cũng vô ích, để tôi cầm trước hết vậy.”

Mấy sinh viên có bất mãn trong lòng lại chẳng dám nói bất cứ điều gì.

Đôi mắt Giang Tinh Chước cong cong, nhìn bọn họ: “Chúc mừng các anh đã giành được thắng lợi, mong gặp lại lần sau.”

Không gian bị phá vỡ, tất cả mọi người trở lại căng tin.

Lương Thủ Sinh trong nháy mắt nhúc nhích là đã thấy rõ tất cả hiện thực. Dù cho Tằng Kiến bị bọn giáo sư giết, nhưng kết quả cuối cùng thì người thảm nhất định sẽ là cậu. Cậu đã quyết tâm gia nhập bọn Lưu Nghĩa, không ở lại tại chỗ chờ chết. Cậu cũng tuyệt đối không giao thẻ bài ra ngoài, cảnh vợ chồng Trần Lương hò hét trước khi chết vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Vài lá thẻ phát huy tác dụng, chân của cậu xỏ vào Giày Bật. Một con mèo khổng lồ trong suốt xuất hiện trong không khí, nó há to miệng, một chùm ánh sáng bay ra khỏi cơ thể tất cả mọi người ở căng tin và bị nó nuốt vào bụng. Sau đó nó chạy xuyên tường ra ngoài, thò chân mèo đi lượn quanh phía quân đội bên ngoài một vòng, hút vào thêm vô số ánh sáng. Nó nheo mắt nhẹ, trong cổ họng khò khè đôi tiếng, trông cực kỳ thoải mái.

Đoạn, nó biến lại thành thẻ, bay trở lại bàn tay của Lương Thủ Sinh.

Quân đội nhanh chóng tràn vào, giữ chặt tất cả mọi người trong căng tin.

Người nhà họ Tằng bước vào xem, nhìn thấy thi thể trên mặt đất thì choáng váng, gào thét ngay.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tại sao tất cả các người không sao còn con trai tôi lại chết? Chuyện gì xảy ra!” Quý bà cuồng loạn, nhìn mấy người giáo sư hệt như nhìn vào kẻ thù.

Đúng là kẻ thù thật. Khán giả nghĩ thầm, nhưng họ không ngu ngốc, chẳng ai mở miệng nói ra chuyện này.

Thay vì để ý đến họ, giáo sư đã đi đến trước mặt người đứng đầu quân đội, chủ động giao ra thẻ thu được từ Tằng Kiến: “Thật không may, nhưng chuyện đã rồi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Đây là thẻ bài thắng có được từ em Tằng.”

Chính phủ Đế Quốc nhận được rất nhiều thẻ như vậy làm ánh mắt của người phụ trách cũng hòa hoãn không ít: “Về sau còn rất nhiều việc cần các anh phối hợp, tạm thời không chạy xung quanh một lúc được, đợi lệnh triệu tập ở ký túc xá đi thôi.” Ý tứ này có nghĩa là sẽ bảo vệ bọn họ khỏi nhà họ Tằng.

“Đương nhiên.” Giáo sư trả lời. Một số bạn cùng lớp khác cũng gật đầu.

“Không ai khác ngoài các anh rút thẻ?” Người phụ trách hỏi lại.

“Không, chỉ có chúng tôi.”

Người phụ trách dừng lại, đôi mắt hiện lên một chút bối rối, hắn luôn cảm thấy cứ như mình đã quên cái gì đấy, nhưng nỗi mông lung này chỉ thoáng qua, hắn chẳng suy nghĩ nhiều.

“Được, đi xuống đi.”

Mọi thứ kết thúc cứ như vậy, ngoại trừ người nhà họ Tằng còn đang tru tréo phát điên, sinh viên trong căng tin bị cảnh cáo ra ngoài không được nói lung tung rồi được thả cho đi.

Cánh cửa căng tin mở ra, sinh viên muốn gấp gáp hít thở không khí trong lành, tuôn ra như cá.

Lương Thủ Sinh trộn lẫn trong đám người này, đi ra ngoài giống như một sinh viên bình thường. Tim cậu đập thình thịch lúc đi xuyên qua đám quân đội nghiêm túc bên ngoài.

“Con Mèo Nuốt Chửng Ký Ức” có thể nuốt chửng một số ký ức của những người trong vòng 500 mét tính từ chỗ người sử dụng. Khi người sử dụng chết, những ký ức bị nuốt chửng này mới trở lại trong tâm trí của những người đó.

Thứ Lương Thủ Sinh để cho nó nuốt chửng chính là ký ức về “Lương Thủ Sinh” trong đầu họ và người ngoài căng tin. Nếu chẳng có loại che phủ đó, sao cậu trốn đi được đây?

Sau khi vượt qua vòng phong tỏa, cậu chạy ngay, may mắn thay đám sinh viên khích động lắm, có không ít người cũng chạy như thế làm không có bao người chú ý cậu. Đôi khi có mấy người để ý tới cậu lại chẳng nhớ người bạn cùng lớp này là ai, ấy nhưng họ cũng chả quan tâm.

Đằng sau, trong căng tin, người phụ trách báo cáo tình hình hiện tại cho Tổng thống.

“Chờ đã.” Dịch Trạch Khải lập tức nghe ra vấn đề: “Anh nói tham gia phiên… trò chơi này chỉ có 7?”

Người phụ trách sửng sốt, không khỏi đếm thầm một lần, Tằng Kiến, giáo sư, 2 cái chân chó, 3 người nịnh nọt, đúng vậy mà.

“Còn có một người nữa đâu?”

“Còn một người nữa? Không có mà, tất cả mọi người nói chỉ có 7 người, làm sao…”

Dịch Trạch Khải biến sắc: “Lập tức phong tỏa Đại học A, cửa trước cửa sau còn có tường vây nữa, không cho bất luận kẻ nào rời đi! Còn nữa, lập tức phái người đến nhà Lương Thủ Sinh.”

Nhất định là tác dụng của thẻ bài, song, hắn nhớ rõ, Tổng thư ký cũng nhớ, có nghĩa đây chắc chắn là một thẻ bài có giới hạn phạm vi. Ngoại trừ những người trong và ngoài căng tin, chắc chắn các sinh viên khác vẫn còn nhớ Lương Thủ Sinh.

Trong lòng người phụ trách hoang mang cũng không dám nói thêm gì khác, lập tức quay đầu phân phó.

Nhịp tim Lương Thủ Sinh đập như sấm sét, cậu càng chạy càng nhanh. Cậu mang Giày Bật, có thể làm giảm lực hấp dẫn của hành tinh đối với con người, chỉ cần một cú đạp là sẽ nhảy rất xa ra ngoài. Cậu chạy nhanh hơn, bỏ lại tất cả các bạn cùng lớp một khoảng.

May mắn thay trường đã được Chính phủ dọn dẹp, ngoại trừ những người vừa ra khỏi căng tin, chẳng có bất kỳ sinh viên nào trong khuôn viên trường. Cậu nhảy một cái đã tới 10 mét, chẳng bao, lâu cổng khuôn viên trường đã gần trong gang tấc.

Ấy mà đúng lúc này bỗng nhiên có mấy chiếc xe cảnh sát lao tới, dừng trước cổng.

Lương Thủ Sinh biến sắc, hỏng rồi, muốn dừng lại không? Không, mình trốn đi chứ chờ ai cứu? Chúa đã ban cho thẻ bài là để cậu tự cứu mình mà chẳng phải như trước đây, chờ đợi người khác tới thay đổi thế giới, chờ đợi người khác tới bố thí và cứu vớt mình.

Có lẽ chính vì điều này vì vậy ngoại trừ thẻ cấp SSR, tất cả các thẻ khác toàn là thẻ giới hạn thời gian. Thời gian có giới hạn mới làm con người cảm thấy quý giá, mới trân trọng và nắm chắc.

Thế là Lương Thủ Sinh không dừng lại, cậu tăng tốc về phía trước, kế đó chợt nhảy lên, cả người búng lên cao y như cái lò xo.

“Mẹ kiếp?”

“Người bay à?”

“Ai vậy?”

“Đây không phải người đó à?”

Nhiều sinh viên bên ngoài khuôn viên trường đang tụ tập trong các cửa hàng khác nhau hoặc trên vỉa hè thấy được màn này thì con mắt như muốn bay ra ngoài. Cổ họ nghểnh cao muốn gãy tới nơi.

Lần này Lương Thủ Sinh nhảy lên ít nhất 50 mét, cảnh sát phía dưới muốn bắn cũng chả bắn được.

Lương Thủ Sinh suýt nữa đã bị độ cao này dọa chết, cậu nắm chặt hai tay liều mạng nghĩ về Giang Tinh Chước mới miễn cưỡng ổn định tâm tính. Đoạn, cậu dựa vào ý chí sinh tồn rơi xuống gần ngay một tòa nhà cao tầng. Cậu lại bật lên, càng nhảy càng xa, hơn nữa cậu đã nắm giữ tinh hoa của nó thật nhanh trong mỗi lần nhảy bật này, có thể điều khiển phương hướng và độ cao bật lên thật chính xác.

Nhưng niềm vui chẳng tày gang, trực thăng đuổi theo.

“Nguy rồi!” Cậu bật nhanh hơn nhưng lại chả so được với máy bay, và Giày Bật cũng là một thẻ giới hạn thời gian.

Cậu bật một mạch đã làm mọi người la ó. Toàn bộ ai nấy đang lần theo dấu vết của cậu như thể người dân trên khắp đất nước đang theo dõi cậu. Lương Thủ Sinh thấy áp lực rất lớn, cực kỳ sợ hãi.

“Bằng!”

Bả vai bị trúng đạn, Lương Thủ Sinh lập tức rơi xuống đất chẳng đứng vững, đoạn, ngã sấp xuống. Hơn nữa lần này làm mắt cá chân cậu trẹo đi, cậu không bật nổi nữa rồi.

Nguy rồi, chẳng lẽ cứ như vậy sao? Lương Thủ Sinh không cam lòng nhìn trực thăng bay càng gần.

Cũng may lúc này có người tới đón cậu.

Cửa sổ ban công đột nhiên mở ra, hai người đàn ông cường tráng xuất hiện và kéo cậu vào bên trong.

Chỉ cần bước qua một cánh cửa mà cậu đã bước vào một không gian khác.

“Lương Thủ Sinh.” Lưu Nghĩa nhìn cậu.

Lương Thủ Sinh nhìn thấy anh thì hốc mắt đỏ lên, hai người ôm nhau như người thân.

“Chúa đang hướng dẫn chúng ta hướng đến ánh sáng!”

“Đúng vậy!”

“Mấy cậu bình tình trước đã.” Codd ngắt lời họ, “Nghe được điện báo nói bọn chúng đang tìm kiếm mẹ của cậu. Mẹ của cậu rất thông minh, bà ấy nghe được chút phông thanh là đã trốn đi rồi.”

“Má! Hèn hạ, bọn chúng dùng mẹ để uy hiếp tôi!” Lương Thủ Sinh giận dữ, lập tức lấy ra tấm thẻ triệu hồi từ trong túi ra.

Thẻ triệu hồi này không giống như thẻ triệu hồi của Codd, đây là thẻ triệu hoán người mình yêu nhất trên thế giới này.

Lương Thủ Sinh sử dụng lá bài, vòng tròn ma thuật nho nhỏ hiện lên.

Ngay sau đó, một người phụ nữ xuất hiện trong mắt vòng tròn. Người phụ nữ vẫn giữ điệu bộ cuộn tròn, quay sang Lương Thủ Sinh với vẻ mặt hoảng loạn.

Lương Thủ Sinh đau lòng, đi sang ôm bà: “Mẹ!”

“Cái này... Con sao rồi? Có chuyện gì không?”

“Con không sao, mẹ, Chúa một mực phù hộ cho con.”

Lương Thủ Sinh rơi lệ, khi rút ra tấm thẻ này cậu mới biết nó chỉ triệu hoán được mỗi một mình mẹ cậu. Nhưng khi cậu gặp nguy hiểm, làm sao cậu dùng tới tấm thẻ này, kéo mẹ không có sức trói gà vào gian nguy kia chứ? Cho nên tấm thẻ này thoạt trông như đồ bỏ đi, chẳng có ai kéo người mình thương yêu nhất vào trong hiểm nguy.

Nhưng bây giờ nhìn lại, khi thẻ này được sử dụng theo cách khác, nó chính là một tấm thẻ để bảo vệ.

Không phải tất cả các thẻ bài đều cần thấy máu, là tấn công hoặc bảo vệ; dùng nó cho mối thù hay tình yêu phải nhìn vào người sử dụng. Đây là bố cục và ý chí của Thần! Lưu Nghĩa và những người khác tự suy diễn một trận rồi lại cảm động dạt dào.