Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 3 - Chương 93: Ai hạ phàm là ma quỷ



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Nỗi sợ hãi mãnh liệt làm cho ai nấy trên võ đài và khán đài trắng bệch, đặc biệt là các bị đơn, bồi thẩm đoàn và Thẩm phán trên võ đài.

Họ khẩn trương dò xét khắp nơi với nỗi sợ hãi, máy quay đâu? Lối ra đâu? Chỗ này ở đâu?!!

“Hãy chơi một trò nào.”

Trò chơi nào?

Giang Tinh Chước mỉm cười nhìn bọn họ, giọng nói hòa nhã thần bí như như mang theo một hơi thở tà ác đâu đây, nó phát ra từ miệng cô: “Trò chơi này gọi là – trò chơi thẩm phán. Làm trọng tài cho số phận của chính mình. Có tội? Vô tội? Sẽ do bên chiến thắng quyết định.”

Trò chơi thẩm phán... Chẳng lẽ Thần này muốn phán xét lại vụ án ấy? Phải, chắc chắn rồi, tất cả những người liên quan đến vụ án đã ở hết trên võ đài.

Bị đơn bắt đầu rơi nước mắt một lần nữa, cô ả trông rất xinh, bằng không cô ta sẽ không được lên chức Korah từ dân đen. Từ khu ổ chuột vào xã hội thượng lưu, cô ta cũng biết làm sao thể hiện vẻ đẹp của mình lắm. Cô ta nhìn Giang Tinh Chước: “Tôi không có cố ý, chưa kể tôi còn bị trừng phạt nữa. Tôi phải làm công ích tận một tuần đấy, đó là một công việc nặng nề cỡ nào chứ…”

Lòng sợ hãi của một nhà thiếu nữ có dung mạo biến dạng đã chuyển ngay sang ửa giận vì câu nói này. Họ căm tức trông sang bị đơn, chẳng hề e dè Giang Tinh Chước và không gian nơi đây. Chẳng lẽ còn có chuyện tệ hơn thế ư? Họ không phải là đám ngốc, sao mà không biết được người con gái này sẽ không bỏ qua cho họ? Ban đầu họ đã tuyệt vọng, về cơ bản chỉ còn cách nằm thẳng mặc cho người ta giết, nhưng bây giờ lại có một khả năng khác tồn tại.

Thẩm phán lớn tuổi cũng lo lắng mà rằng: “Tôi, tôi chỉ là một thẩm phán, không dính dáng gì tới vụ án này đâu!”

“Chúng tôi chỉ là bồi thẩm đoàn, không liên quan gì đến vụ án này!”

Giang Tinh Chước phớt lờ những người này, nói: “Quy tắc của trò chơi như sau: Bên ủng hộ vô tội và bên tuyên bố có tội cử một đại diện đi tới rút thẻ, người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được toàn bộ thẻ của bên kia.”

“Bây giờ mời bên ủng hộ vô tội và bên tuyên bố có tội vào vị trí của mình.”

Giang Tinh Chước nói xong, hai bên trên võ đài đã chia làm hai đội đối đầu, mặt đối mặt giằng co.

Thẩm phán khiếp sợ nhận ra thế mà mình lại đứng bên nhóm vợ chồng nguyên đơn và cô gái trẻ. Cũng coi là người đầu óc thông minh, suy nghĩ lưu loát, ông ta hiểu ra vì mình đã phạt bị đơn có nghĩa là ông ta ủng hộ chuyện bị đơn có tội, ngay cả khi hình phạt ông ta đưa ra bất công khôn cùng cho nguyên đơn.

Ông ta hối hận muốn chết, nếu biết thế từ sớm e là ông ta đã kêu vô tội, chẳng cần cho một đồng tiền thuốc men gì cả, như vậy ít nhất ông ta sẽ được đứng bên kia. Bên đó có nhiều người hơn, chưa kể không phải là Korah thì cũng chính là Gaye, chỉ có mỗi hai Mugan duy nhất nhưng họ cũng đi theo bước chân bọn ông. Xúm lại ở cùng một tầng lớp hiển nhiên càng có cảm giác an toàn hơn.

Mà bên bồi thẩm đoàn được chia tới bên đối diện thì thấy may mắn, họ nào có muốn ở cùng một đội với với đám dân đen, nói ra sợ bị người ta cười cho. Tụi dân đen không được giáo dục cho tốt, đọc ít sách thì chớ mà còn vụng về vô cùng. Dẫu cho không biết trò chơi này là chuyện gì nhưng cứ mặc kệ vì làm đồng đội với đám người đó chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Chia xong đội rồi, cây gậy gỗ nhỏ trên tay Giang Tinh Chước nhẹ nhàng vung lên, cảnh tượng kỳ ảo xuất hiện với một đám sương trắng cuồn cuộn ở giữa hai bên và tạo thành vòng xoáy màu trắng.

Những người trong khán đài trừng trộ, gấp gáp nín thở.

“Vậy, ai sẽ đến trước đây? Gợi ý thân thiện một chút, người mở đường sẽ có khả năng đạt được ưu thế tuyệt đối đấy nha.” Giang Tinh Chước nhìn về hai đội phía dưới.

Song, mặc dù Giang Tinh Chước đưa ra gợi ý thân thiết là thế, đám người đó vẫn không dám dễ dàng mở lời. Bọn họ còn chưa rõ lắm rốt cuộc trò chơi này muốn làm gì, sinh linh đáng sợ này là thứ gì; nỗi sợ cái chết làm cho họ lúng ta lúng túng.

“Chúng tôi trước!” Cuối cùng người lên tiếng đầu tiên chính là cha của cô gái bị biến dạng. Trong mắt ông có lửa, nhìn kẻ thù đối diện một cách tàn bạo.

“Rất tốt.”

Cây gậy gỗ nhỏ nhẹ nhàng vẫy một cái, 10 thẻ phát sáng bay ra khỏi mắt xoáy và rơi xuống trước mặt người cha.

“Vui lòng lật thẻ của anh.”

Người cha lo lắng nhìn vợ con, trong mắt mọi người đang nhìn lăm lăm, ông từ từ vươn tay ra, cẩn thận chạm vào thẻ đầu tiên.

Thẻ lật, ánh sáng tan đi, để lộ thân thẻ trong suốt, trên thân bài có hoa văn và chữ viết bí ẩn.

Giang Tinh Chước: “Xin chúc mừng anh đã rút trúng một thẻ Hoán Đổi. Sử dụng thẻ Hoán Đổi, anh có thể hoán đổi bất cứ thứ gì hữu hình và vô hình ở giữa hai giống loài.”

Đám người lờ đờ, chưa kịp hiểu được chuyện này có nghĩa gì. Ngay cả Thẩm phán - người thuộc dòng dõi “Apetto” được cho là tạo ra từ có bộ não và trí tuệ của Thần - vẫn chưa phản ứng, ấy vậy mà người đàn ông mặc quần áo trắng với khuôn mặt đầy tang thương đứng bên cạnh ông ta lại như hiểu ngay. Ông mở to mắt và hỏi: “Đúng là cái gì cũng được thật sao?”

“Tất nhiên. Thẻ Hoán Đổi này có tác dụng như thế.”

“Nếu đó là thật, nếu nó không phải là một giấc mơ, tôi muốn khuôn mặt của con gái tôi đổi với con điếm đối diện!” Người cha không ngần ngại cho hay.

Ông phản ứng nhanh là thế bởi vì ông đã tưởng tượng điều này quá lâu, ngay cả khi nằm mơ mà cũng nghĩ tới. Ông ta ghét cay ghét đắng mình sinh ra đã là dân đen cho nên con gái ông mới phải chịu tội này.

Ông ước gì thể xé khuôn mặt của con nhỏ kia để dán nó vào khuôn mặt của gái mình. Ước gì cũng dội axit vào mặt con đó như thế, để nó cảm nhận được nỗi đau của con gái ông.

Ban đầu ông vốn là một người bình thường trung thực, hiền lành hệt như tất cả Mugan khác, chưa từng vượt lố khoảng cách. Nhưng con gái cưng là ruột rà cơ thể ông, nó bị ai đụng vào là lòng ông lại quặng đau.

Theo đà người cha nói xong câu đó, thẻ Hoán Đổi hóa thành ánh sáng, chia làm hai đường, một đường bay vào người Korah đó và một đường bay vào cơ thể con ông.

Bị đơn giật nảy mình, liên tục lùi lại: “Cái gì? Đi ra đi ra! Ôi! Khuôn mặt của tôi... Mặt tôi nóng quá, đau quá!”

Một người đàn ông trong bồi thẩm đoàn vội vàng tiến lên đỡ cô ta, chính là cái gã muốn đánh người khác vì cô ta: “Không sao chứ? Cô còn ổn…”

Giọng nói của gã ắng lại, đôi mắt trừng lớn, nhìn cô ta như thấy quỷ.

Chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp làm biết bao người rung động đã rữa nát rõ rành; không chỉ làn da mà toàn bộ hộp sọ của cô ta cứ như đang di chuyển. Xương hàm rộng hơn, cái mũi thì sụp xuống một chút, ngay cả răng mà cũng như đang lung lay…

“A! Cái gì đây? Đau quá aaaaa!”

Trong khi đó ở bên khác, cô gái bị biến dạng cảm thấy đau đớn trên mặt mình dần dà đỡ hơn, một mạch kéo dài đến khi nó biến mất tăm. Trong tiếng la hét thảm khốc đối diện, cô kéo băng quấn trên khuôn mặt mình, chớp mắt vài cái, bên con mắt bị mù đã được phục hồi.

Cô chạm vào mặt của mình, chạm vào làn da mịn màng và bóng loáng như như sữa bò, cô thấy mình mà sờ nặng tay hơn chút có lẽ cái lớp kén này sẽ bị vỡ ra.

Cái này... Cái này...

Cô nhìn về bên đối diện trong nỗi ngơ ngác, người phụ nữ đối diện cũng nhìn về phía cô và sau đó họ đồng thời hét lên cùng một lúc.

“A!!”

“Chúa ơi!”

“Tại sao lại có thể như vậy?”

Khán giả bị trò đổi khuôn mặt kinh khủng này làm cho sợ hãi, hệt chứ như đang xem phim kinh dị.

Chỉ thấy lúc này khuôn mặt của thiếu nữ vốn bị biến dạng đã biến thành gương mặt mỹ lệ khiến người ta động lòng, mà người con gái đối diện lại biến thành dạng bị axit làm cho biến dạng, ngay cả mắt mà cũng mù một con.

Thẻ Hoán Đổi, thẻ Hoán Đổi!

Lúc này rốt cuộc đám người mới phản ứng lại thẻ này có nghĩa gì, trò chơi này có nghĩa gì.

Người đàn ông nhìn con gái mình, rõ ràng là người sử dụng thẻ là ông mà cũng bị hù. Khuôn mặt trước đây ông còn căm ghét lại mọc trên người con gái vàng bấy giờ, để con người ta sinh ra cảm giác rối loạn. Nhưng rất nhanh ông chỉ còn lại nỗi vui sướng, mộng thành sự thật! Với khuôn mặt này, con gái không còn là Mugan nữa mà chính là Korah, không ai có thể làm tổn thương nó!

“Mời tiếp tục lật thẻ của anh.” Giọng nói bí ẩn và nguy hiểm đã lôi lại sự chú ý của tất cả mọi người.

Tâm lý của người đàn ông đối với Giang Tinh Chước đã đổi từ sợ hãi sang tôn trọng và biết ơn ngay trong nháy mắt; không biết cô là sinh vật gì, ấy thế mà chính cô đã thay đổi số phận của con gái ông.

Ông nhìn vào 9 thẻ còn lại trước mắt mình mà hồi hộp khôn cùng. Khán giả cũng vậy, tại thời điểm này chẳng mấy ai màng tới người phụ nữ ngã xuống đất như thể đã ngất xỉu, ai nấy đều muốn biết còn rút ra được những đồ huyền diệu gì nữa đây.

Tấm thẻ thứ hay xoay chuyển, thân thẻ trong suốt, không có bất kỳ đường nét nào.

“Thật không may, anh đã rút ra một thẻ trống.”

Lật thẻ bài thứ ba, là một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Lật thẻ bài thứ tư…

“Chúc mừng anh rút trúng thẻ Độn Địa. Sử dụng thẻ này, có thể hoạt động tự do dưới lòng đất, thẻ giới hạn thời gian, thời gian sử dụng 60 phút và thời gian nghỉ là 72 giờ.”

Lật thẻ bài thứ năm, một con dao nhỏ vô cùng bình thường.

Thẻ bài thứ sáu lật, là một thẻ trống.

Thẻ bài thứ bảy lật…

“Chúc mừng anh rút được 'Búp Bê Trả Thù', sử dụng con búp bê này với kẻ thù của anh, nó sẽ giúp anh trừng phạt người đó. Thẻ giới hạn, ra lệnh được cho nó 3 lần.”

Thẻ bài thứ tám và thứ chín là thẻ trống nhưng may mắn của ông đúng là tốt, ở thẻ bài thứ 10, ông lại rút được hạt Ích Cốc Đan một tháng.

Thẩm phán nói vào tai ông: “Đưa tôi những lá bài này, và tôi sẽ giúp anh xử lý công bằng những thứ khác.”

Người đàn ông không phải là đồ đần, ông biết chắc chắn đám thẻ này rồi cũng bị lấy đi cho nên ông chỉ đành gật đầu. Bấy giờ ông chỉ muốn trở lại cuộc sống yên tĩnh trước đây mà thôi. Ngoại trừ một chút khó khăn, ông chẳng có vấn đề gì khác.

Giang Tinh Chước lại nhìn ông và bỗng nhiên hỏi: “Anh còn không định ra tay à?”

“Ra... Ra tay?” Đàn ông chẳng rõ đầu đuôi cho lắm.

Giang Tinh Chước nào có giải thích mà quay đầu để bồi thẩm đoàn bên kia rút thẻ.

Bên kia đã rục rịch từ lâu, họ luôn ở trên đỉnh kim tự tháp, chẳng khi nào cần phải kiềm chế ham muốn của mình. Bọn họ đã thèm nhỏ dãi thẻ thần kỳ ấy đã lâu.

Cuối cùng người đi ra là sứ giả đã từng bảo vệ bị đơn, đôi mắt của gã hấp hấy sự tham lam, xoa tay cười khà khà muốn rút được thứ cho tốt, song, số gã không được đỏ cho lắm.

Thẻ trống, thẻ trống, thẻ trống, thẻ trống, dao nhỏ bình thường, dao nhỏ bình thường...

Liên tiếp vài tấm thẻ trống và con dao bình thường mãi đến cái thẻ cuối cùng, gã đã rút được một thứ.

“Chúc mừng anh đã rút được một cái rìu sắc bén.”

Những người trong khán đài phát ra âm thanh thổn thức.

Gã cầm cái rìu trên tay với khuôn mặt cực kỳ khó coi, một tên dân đen còn rút ra được nhiều thứ tốt hơn gã, mặt của gã đặt ở đâu đây?

Khóe miệng Giang Tinh Chước mỉm cười thêm sâu sắc: “Rút thẻ đã xong, mời song phương chuẩn bị sẵn sàng.”

Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?

Giang Tinh Chước: “Xin vui lòng quyết định thắng bại trong vòng 10 phút, nếu không, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.”

“Cái gì?!” Đầu óc đang đắm chìm trong bầu không khí rút thẻ chợt tỉnh táo lại, sau lưng họ đã lạnh toát.

“Sao cơ, làm sao mới quyết định được thắng bại?”

“Trò chơi kết thúc khi đối thủ chỉ còn lại 1/3 số người.”

Khi kẻ đối đầu chỉ còn lại một phần ba, điều này có nghĩa rõ ràng là phải giết người dư thừa thì trò chơi mới chấm dứt.

Bên bảo có tội chỉ có 4 người là một nhà 3 người và Thẩm phán, cho nên phải có 3 người chết.

Bên phán vô tội có 7 người, cần 5 người chết.

Một đồng hồ màu xanh lá cây xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, 10:00, 09:59, 09:58...

Đó là đồng hồ đếm ngược.

Cảm giác cấp bách đánh ập tới.

Cái gì? Cái gì? Một nhà 3 người cho rằng Giang Tinh Chước là sứ giả chính nghĩa và lòng tràn đầy kính sợ cô nay đã cứng đơ, sắc mặt trắng bệch. Phải giết người? Sao mà họ dám giết người chứ? Họ chỉ là đám dân đen, giết người là phạm pháp, sẽ bị kết án tử hình!

Họ vừa nghĩ tới chợt nghe thấy tiếng la.

“Giết gia đình ba người đó đi!”

“Mau kết thúc trò chơi này!”

“Mau lên đi!”

Trên khán đài, ai đó đã rống lên trong lo lắng. Khi một nhóm người cao đẳng đứng chung với đám bùn và cùng nhau đối mặt với lựa chọn sinh tử, đương nhiên phải để loại bùn đê tiện chết đi rồi.

Thẩm phán cũng lặng lẽ lùi lại, rời xa gia đình nọ, ông ta mặc định ba người bọn họ nên hy sinh.

Đầu lưỡi Giang Tinh nhẹ nhàng liếm qua khóe miệng, thế giới này này… cần mấy ác quỷ đấy.

Tới đi, cho tôi nỗi sợ hãi đi nào.