Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 4 - Chương 139: Giết một đôi!



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Giống như tất cả khán giả đang xem lần phát sóng trực tiếp này, ngón tay đang gõ bàn phím nhục mạ đám quỷ buôn bán ma túy của Miêu Miểu bỗng dưng dừng lại, cô ấy trợn tròn mắt.

Cái gì? Chuyện gì vừa mới diễn ra vậy? Vì sao trên tay Lý Càn đột nhiên xuất hiện thêm một cây gậy màu trắng? Tại sao con quỷ đột nhiên bị đánh bay? Hả? Quỷ có thể bị người bình thường đánh bay sao??

Ngỡ ngàng, mờ mịt, bối rối.

Lý Càn cũng giật mình đôi chút, nhìn xem thế mà con quỷ đã ngã chỏng vó dưới đất và bốc khói. Trái tim anh run lên, thì ra… thì ra là thật?

“Dinh ding! Dinh ding!” Tin nhắn điện thoại di động lại vang lên vài lần nữa.

Bấy giờ Miêu Miểu mới lấy điện thoại sang, là bạn bè gửi cho cô một đường link cùng với nhiều tin nhắn xỉ vả mãnh liệt.

[Cậu xem tí đi, lại có loại lời nói ngu ngốc này xuất hiện. Năm nào cũng có loại người vì thu hút sự chú ý mà cái gì cũng dám nói. Chính loại người này xuất hiện mới dẫn đến xã hội càng ngày càng thối nát!]

[Nói cái gì mà có Thần xuất hiện cho người ta rút thẻ giết quỷ, quả thực thái quá! So với lúc trước nói mơ thấy Thần truyền lời, phải bị diệt chủng làm cho chúng ta sám hối thì còn nhảm hơn.]

[Cái này mới này.]

[Nhưng nếu thật sự là Thần, vì sao không trực tiếp vung tay lên giải quyết quỷ mà còn rút thẻ. Đầu óc người bịa chuyện chưa phát triển đầy đủ à?]

[Sẽ không có người thật sự tin vào loại chuyện ngốc nghếch này chứ?]

[...]

Liên kết là một bài viết, có thể nhìn thấy người viết bài phấn khởi khôn cùng, dùng rất nhiều dấu chấm than để bày tỏ sự kích động, đó chính là khán giả nào đó thông qua lần trực tiếp của An Hiểu mà nhìn thấy Giang Tinh Chước xuất hiện và gửi bài.

Nhưng những tin đồn như vậy xuất hiện rất nhiều hằng năm, một số người nói ba hoa, nói có sách mách có chứng. Họ bảo các bậc thầy trong giới huyền học cuối cùng đã nghiên cứu ra những câu thuần chú giết quỷ hàng loạt, để mọi người tin rằng đó là sự thật, kết quả phát hiện ra rằng chỉ là tin đồn. Trước đó có bao nhiêu người mong đợi, sau đó là có bấy nhiêu đau đớn và tuyệt vọng. Ngoài ra còn có một số người thái quá, nói cái gì mà Thần này quỷ nọ.

Vì vậy mọi người căm ghét những người dệt ra những tin đồn như vậy, coi sự đau khổ của mọi người trên toàn thế giới là một trò đùa. Những người như thế không phải là phường tốt lành gì, chính là cùng một dạng người xấu như đám ác chết rồi là biến thành quỷ và biến thế giới thành như thế.

Hơn nữa trước đó trong kênh phát sóng trực tiếp của An Hiểu chẳng có bao nhiêu người, thời gian chín muồi còn ngắn thế nên những lời này không gây ra nhiều bọt nước. Cũng bởi nó quá nhảm nhí mà chả có tài khoản tiếp thị nào nguyện ý đi xác nhận chân tướng một chút.

Tuy nhiên…

Miêu Miểu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về cành trong trực tiếp. Trên tay Lý Càn đột nhiên xuất hiện roi cứng trắng như tuyết, thoạt trông hệt như Roi Thanh Tẩy Quỷ đã được đề cập trong bài viết, ngay cả chi tiết khói trắng bốc lên từ trên người quỷ sau khi bị đánh trúng cũng giống...

“Mày làm gì thế?” Một con quỷ buôn bán ma túy khác nhìn thằng anh em bị đánh văng đi thì hãi hùng: “Đó là gì?”

Lý Càn nắm Roi Thanh Tẩy Quỷ, lồng ngực phập phồng, ánh mắt trước đó còn lung lay bên bờ vực sụp đổ nay đã thay đổi: “Tự mày tới cảm nhận chút đi, cặn bã.”

Bốn năm qua bọn chúng toàn giẫm lên đầu Lý Càn, cũng sinh ra cảm giác bọn chúng muốn giết anh là chuyện dễ như bỡn. Nếu không phải Lý Càn chết thì bọn chúng cũng phải chết, ắt chúng đã giết anh từ lâu. Bây giờ anh lại lộ ra một ánh mắt kiên cường trính trực, tuyệt không khuất phục, đúng là để cho chúng nổi điên.

Con quỷ buôn ma túy kia lập tức chả còn màng tới gì sất, chỉ muốn cho Lý Càn mất mặt. Thế là móng tay nó đột nhiên dài ra và nhào về phía Lý Càn.

Móng tay của ác quỷ là vũ khí của chúng, chỉ cần nắm đại một cái là đã cào nát máu và thịt trên cơ thể người. Nếu tụi nó cố tình dùng chúng để giết gì thì thậm chí càng thêm phần nguy hiểm.

Lý Càn cầm Roi Thanh Tẩy Quỷ chém về phía ác quỷ đang nhào tới, tựa như gậy bóng chày đánh trúng quả bóng, mơ hồ còn có một tiếng “bụp”. Con quỷ này cũng kêu thảm thiết một tiếng hệt như đồng bọn của nó, đập mạnh vào tường, vị trí đụng phải Roi Thanh Tẩy Quỷ bốc khói.

Nỗi đau này đến từ cơn đau nhức của linh hồn, khủng khiếp hơn đau đớn thể xác, chẳng có cái gì đệm hay bảo vệ cả. Nỗi đau như thể linh hồn bị đốt cháy đang đau đớn và kéo dài, khó mà làm người ta chịu nổi. Hai con quỷ vừa hoảng vừa sợ, nhanh chóng rời xa Lý Càn, nhưng ngoài miệng vẫn không quên buông lời tàn nhẫn dọa anh chờ đấy.

Chờ đấy? A.

Trước đây Lý Càn chỉ có thể nén giận, còn giờ anh cầm cây roi cứng đi về phía bọn chúng.

“Mày đang làm gì thế? Muốn chết à? Cút đi!” Con quỷ nhìn thoáng qua Roi Thanh Tẩy Quỷ đầy kiêng kỵ, miệng hùm gan sứa rống lên.

Lý Càn giơ tay vung roi.

“A!!”

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

“Lý Càn! Mày đang tìm cái chết! Tao... a!”

“Lý Càn, tao nhớ mày có vợ con... a a!”

“Lý Càn, mày mà không dừng tay, tụi tao chắc chắn sẽ giết chết vợ con mày, đừng quên quỷ... a!”

“Lý Càn!”

Trong phòng cách ly chẳng rộng lắm, hai con quỷ bán ma túy càn rỡ trong bốn năm bị Lý Càn đuổi theo quất. Từ khuôn mặt quỷ quái âm u đáng sợ, chúng tung ra những lời ác ý hung tợn sôi trào đến khi bị quật thì la lớn cầu xin tha thứ, nước mắt trong cảnh đẫm máu chảy ròng ròng, và đó cũng chỉ là chuyện sau khi ăn ấy roi.

Mặc cho móng tay của chúng sắc bén như dao, bóng dáng như khói phiêu đãng, một khi chạm vào Roi Thanh Tẩy Quỷ thì móng tay dài hơn cũng biến thành khói biến mất; cơ thể không chạm tới được lại biến thành thực thể, bị đánh trúng là chắc mà còn bị đốt cháy.

Cảnh tượng này thật đúng là lạ lùng, đến nỗi làm cho lòng mọi người dâng lên một cảm giác hoang đường có phải là đang mơ hay chăng. Khán giả chỉ ngây ngốc nhìn xem, ngón tay đặt trên bàn phím đã quên nhúc nhích thật lâu.

Từ trước đến nay chỉ có quỷ đuổi theo người rồi giết chết, nào có cảnh người đuổi theo quỷ đánh đập? Hung dữ là thế, trực tiếp là thế,… Cứ chân thật là thế hệt như thứ anh đang đánh chẳng phải quỷ mà mà là con người, giống như… giống như bọn họ cũng làm được y vậy.

Lý Càn nào có tha cho bọn chúng, anh giơ roi lên cao, quất xuống đầy hung bạo để cho ác quỷ xấu xí và đáng ghét kia lại một lần nữa bị thiêu đốt. Khói trắng gay mũi phát ra âm thanh xèo xèo làm cho tâm tình anh thoải mái hơn bao giờ hết.

Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần...

Chết đi, chết đi, chết đi! Nên chết từ sớm!

Một con quỷ buôn bán ma túy hét lên chói tai rồi tan thành tro bụi.

Một con khác cũng thoi thóp, nó sợ hãi đến nỗi linh hồn cũng run rẩy: “Lý Càn, mày là cảnh sát, mày không thể hành động theo lòng riêng! Tất cả mọi người trên khắp đất nước đang nhìn đấy, mày không được…”

“Tao là cảnh sát, tao phải chịu trách nhiệm trước nhân dân.” Khuôn mặt Lý Càn lạnh tanh, “Nhưng mày là người sao?”

Anh giơ tay lên chẳng chừa lại gì, dưới tiếng thét chói tai chói lói của con quỷ mà quất mạnh xuống.

Tan thành mây khói.

Thế giới trở lại cảnh yên tĩnh.

“Tích.” Cửa phòng cách ly phát ra âm thanh và mở ra. Âm thanh này cũng đánh thức khán giả ở phía trước màn hình.

Là thật? Thật sự có loại chuyện này?!

Mọi người sôi sục.

Mặc dù không biết đến cùng có chuyện gì đang xảy ra, nhưng kết quả mọi người đều thấy là quỷ bị giết, cửa cách ly mở, Lý Càn không bị ép tới mức chết đi, anh sống sót thành công!

[A a a a a!]

[A a a a a a a!!]

Màn hình đầy bão bình luận hét lên và trôi qua.

“Aaaaaaa …”

Trong hiện thực, Miêu Miểu cũng nhảy khỏi ghế và hét lên trong nỗi hưng phấn, nước mắt chảy dài.

“Thắng... Thắng... Cuối cùng...”

Lý Càn đứng trong phòng, nhìn cánh cửa sau 4 năm cuối cùng cũng mở ra thì hoảng hốt một chút. Anh từ từ đi tới. Thật sự đi ra được sao? Tất cả đã kết thúc rồi?

Anh thận trọng bước ra một bước. Anh đã mơ nhiều lắm, tất cả toàn mơ cuối cùng mình đã có thể rời đi, song, anh lại chẳng làm sao đi tới được cánh cửa đó, kiểu gì cũng chẳng vượt qua được. Bởi vì đó là một giấc mơ, giấc mơ vĩnh viễn không cho phép bạn làm được những gì bạn khát vọng nhất.

Nhưng lần này anh đã bước ra thành công. Đèn cảm ứng trên hành lang rất sáng, nó đâm vào đôi mắt đã ước nhòa. Anh không tìn nổi, tất cả đã kết thúc.

Anh nhìn Roi Thanh Tẩy Quỷ trên tay nay đãn biến lại thành thẻ trong suốt, rồi tràn đầy cảm kích dán nó trước ngực.

...

“Thành công!” Trong văn phòng của Trại Trừng Phạt, nghe tin cánh cửa phòng cách ly 401 mở ra, ai nấy nhảy hết lên với nỗi phấn khích.

“Thành công!” Lính mới đang ở nhà bếp nhận được tin nhắn từ người anh đi trước bèn vui vẻ nói cho An Hiểu hay.

Vai An Hiểu thả lỏng. Cô ấy dựa vào tường, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra nụ cười: “Tuyệt vời. Tôi đã làm đúng.”

“Cô An, sắc mặt cô kém quá, ăn hai ống dinh dưỡng đi.” Lính mới lấy hai ống dinh dưỡng, một có màu xanh lá cây được làm từ rau, một cái có màu cam được làm từ trái cây. Tất cả đều có vị chua ngọt, ngon hơn kem protein có vị thuần mặn.

“Cảm ơn anh. Anh tên là gì?” An Hiểu chọn ống màu cam rồi xé mở miệng. Người thanh niên này trông cũng tầm tuổi cô, trước đó còn bị dọa ngất xỉu, rất nhút nhát, ai ngờ được trong chuyện giúp đỡ Lý Càn, cậu ta lại có can đảm hơn những người khác.

“Tôi tên là Chử Kiệt.”

“Trước đây không kịp hỏi anh, anh giúp chúng tôi mà không sợ gây phiền phức sao?” An Hiểu cắn ống dinh dưỡng, xác nhận người anh hùng vô sự, cô mới có tâm tư nghi hoặc những chuyện khác.

“Chuyện cô làm là điều tốt, tôi tin chắc sẽ không có rắc rối gì.”

An Hiểu nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu ta mà cười bảo: “Anh nói đúng, Chúa sẽ phù hộ cho chúng ta.”

...

Dương Mỹ Huệ đang nấu bữa tối mà hốc mắt cô lại đỏ au. Lý Kỳ Quang đang ở trong phòng riêng của mình, ba phòng ngủ và một phòng khách yên tĩnh và áp lực đến nỗi làm người ta cảm thấy cô đơn và khó chịu.

Chuông cửa đột nhiên reo dồn dập, Dương Mỹ Huệ run một cái và sợ hãi khôn cùng. Cô sợ rằng người ta mang tới tin xấu cho cô; mà chính cô cũng không dám xem trực tiếp, không cách nào tận mắt chứng kiến người chồng yêu quý của mình bị ép tới mức phát điên.

Chuông cửa vẫn còn vang lên, Lý Kỳ Quang đi ra khỏi phòng ngủ, sải bước đi tới mở cửa.

Ngoài cửa là hàng xóm của họ, ngay sau khi cánh cửa mở ra là họ chạy vào với nỗi kích động.

“Tin tốt, tin tức vô cùng tốt!”

“Mỹ Huệ, Tiểu Quang, mấy người còn chưa biết đúng không?”

“Cô xem bọn họ thế này, nếu biết thì sao lại có phản ứng thế chứ.”

“Đúng thế đúng thế. Chắc chắn không dám nhìn.”

“Chuyện gì vậy ạ?” Dương Kỳ Quang già dặn hỏi trong bình tĩnh.

“Lý Càn đi ra rồi!””

Dương Mỹ Huệ và Dương Kỳ Quang ngay đơ hết cả người, cái gì?

“Đúng vậy, không lừa hai người đâu! Chúng tôi vừa xem trực tiếp xong đã vội vàng tới nói cho hai người biết. Chồng cô, bố con, anh hùng Lý Càn của chúng ta đã giết hai con quỷ đáng đâm ngàn dao kia và ra khỏi Trại Trừng Phạt rồi!”

Hai mẹ con lập tức xông về phía phòng đọc sách, mở máy tính, đi vào chỗ phát sóng trực tiếp của Trại Trừng Phạt. Bàn tay họ run rẩy mở kênh phát sóng trực tiếp phòng cách ly 401, quả nhiên nhìn thấy bên trong trống không.