Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 4 - Chương 141: Lúc đang hành hạ cặn bã



Edit + Beta: Basic Needs

………..

An Hiểu mượn điện thoại di động của sĩ quan trên xe để gọi điện cho cha mẹ.

Bọn họ nhanh chóng bắt máy hệt như đã chờ đợi từ lâu. Vừa nghe thấy thanh âm đầy quan tâm của bọn họ, nước mắt An Hiểu suýt trào dâng, cũng không biết bọn họ đã dày vò tới mức nào trong khoảng thời gian này. Cô có thể tưởng tượng trên đầu bọn họ đã xuất hiện rất nhiều tóc bạc và bộ dáng tang thương như già đi chục tuổi.

“Con không sao cha mẹ ơi. Hai người biết không, có phép màu đã xảy ra, Thần tới ngay phút cuối cùng.” An Hiểu nói. Sĩ quan trong xe không dằn lòng nổi mà quay sang nhìn cô một cái như thể thấy ngoài ý muốn khi cô tin chắc sinh vật cho cô rút thẻ là một vị Thần nhanh như vậy.

Nhưng thật ra chuyện này cũng không có gì khó hiểu, đối với một người chìm sâu trong địa ngục, chẳng cần biết bạn là cái gì, chỉ cần cứu vớt cô thì bạn đã là Thần trong lòng cô.

Đối với cha mẹ của đứa con, chuyện này càng không cần nhắc tới.

“Có thể mất hai ngày nữa con mới về nhà được, Chính phủ cần con phối hợp làm chút chuyện.”

“Được, được.” Cha mẹ trả lời như vậy lại có đôi chút ấp úng. Dưới sự truy vấn của An Hiểu, bọn họ mới nói ra chuyện bọn họ đã bán đi nhà cũ, sau này không thể trở về ở nữa.

Thế là cô biết ngay chuyện đám gia đình nọ đã chặt đẹp nhà mình, ép cha mẹ phải bán nhà để trả tiền cho họ, cuối cùng còn không vừa lòng nên muốn nhiều hơn nữa. An Hiểu chỉ cảm thấy một ngọn lửa xông lên trán, đây là một gia đình đê tiện cỡ nào chứ, đúng vậy, có thể nuôi ra loại con như thế âu có thể là thứ gì tốt đây?

Khuôn mặt của cô âm u, đưa tay vào túi của mình. Trong đây là 3 thẻ Nguyền Rủa, đó là món quà của Thần, nhất định Ngài muốn “có thù báo thù có oán báo oán” chân chính nên mới cho cô 3 thẻ bài này.

Chuyện đúng đắn mà mình nên làm, cũng giống như lúc mình đưa cho Lý Càn Roi Thanh Tẩy Quỷ, nhất định sử dụng thẻ Nguyền Rủa để trừng phạt ba người đó cũng là ý muốn của Thần.

...

Gia đình ba người nọ đã thu dọn đồ đạc suốt đêm và bỏ chạy vì sợ thẻ Nguyền Rủa.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Họ đã mua vé máy bay đến thành phố bên cạnh Quỷ Thành, dự định máy bay hạ cánh rồi là thuê một chiếc xe hơi để mình đi đến Quỷ Thành.

Quỷ Thành vốn là thành phố G, nhưng sau đó Quỷ Vương và đông đảo lệ quỷ cũng như ác quỷ chiếm thành phố này, người dân thành phố G buộc phải di chuyển ra ngoài. Nhưng hiện nay bên trong thành phố ấy vẫn còn một số người sống.

Những con người này toàn tự mình chạy vào, hoặc là sau khi phạm tội bèn chạy sang, hoặc là sùng bái Quỷ Vương tới mức vào đây. Tóm lại toàn bộ thành phố này chính là ác quỷ và người ác.

Gia đình này cảm thấy nơi mình có thể thoát khỏi thẻ Nguyền Rủa cũng chỉ có Quỷ Thành. Sau khi bị nguyền rủa giết chết là biến thành quỷ, trực tiếp ở trong Quỷ Thành, vẫn còn tốt hơn bị Roi Thanh Tẩy Quỷ giết chết. Chờ sau này mạnh mẽ lên, không còn sợ Roi Thanh Tẩy Quỷ nữa, họ lại đi tìm một nhà An Hiểu để báo thù cũng không muộn.

Họ chỉ có thể mua vé máy bay vào ban đêm và lúc này họ đã đến sân bay lúc giấc đêm.

Chồng và bố chồng đi lấy vé máy bay để gửi hành lý còn người phụ nữ ngồi trong phòng chờ với đôi mắt nặng nề hoảng hốt, nhìn có chút đáng sợ. Ả đang rơi vào ảo tưởng của mình, tưởng tượng sau này tìm được An Hiểu, làm thế nào để chém cô thành ngàn mảnh, để cô sống dở chết dở, trả thù cho đứa con trai cưng của ả.

Đột nhiên ả cảm thấy cái mông của mình bị sờ đôi lần bèn nhảy dựng lên ngay. Một cậu bé đang ngồi xổm phía sau ghế, sở ả từ khoảng cách dưới lưng ghế.

Ngay lập tức ả thấy ghê tởm và tức giận chưa từng có, ả tát vào mặt nó và hét um: “Muốn chết à! Con cái nhà ai, có biết dạy hay không? Biến thái!”

Chẳng bao lâu có một người phụ nữ giận đùng đùng vội vã chạy đến, bảo vệ đứa trẻ phía sau và mắng ả: “Tôi thấy cô mới bị bệnh đó, con tôi sờ cô á, thấy có buồn cười không? Cũng không nhìn xem dáng dấp mình ra làm sao, tuổi đã cao thế này, giữ mặt chút đi!”

“Tôi không biết xấu hổ sao? Bọn cô mới không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ mà đã dê xồm thế này, lớn lên không bị giang mai cũng là kỳ tích rồi đấy!”

“Cô dám trù con tôi!”

Hai người phụ nữ trong nháy mắt nắm tóc nhau đánh loạn hết lên.

Rất nhanh đám đàn ông của hai bên cũng chạy tới gia nhập cuộc chiến, tràng cảnh lại hỗn loạn thêm lần nữa.

Cuối cùng tiếng la hét thê lương vang lên, không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Tóm lại đầu cậu bé đập vào một góc ghế, cổ nó bị một người đàn ông đạp xuống, như có tiếng “rắc” vang lên, cậu bé tắt thở.

Trong tiếng la hét điên cuồng và khóc lóc của mẹ cậu bé, hồn quỷ của nó hiện ra khỏi thân xác. Với đôi mắt trắng chả có đồng tử, làn da trắng và lờ nhờ, vừa nhìn đã biết ngay đó là linh hồn ác cấp thấp.

Ngay sau khi linh hồn ác xuất hiện, mọi người trong sảnh chờ sợ hãi lùi lại. Ấy thế mà mẹ của linh hồn ác không sợ chút nào, ngược lại còn kích động sai linh hồn ác giết người phụ nữ đó, báo thù cho mình.

Linh hồn ác nghe lời mẹ, quấn lấy ả phụ nữ.

Người phụ nữ sợ hãi xoay người bỏ chạy nhưng lại thấy trên lưng nặng hẳn như thể có một đứa trẻ nhảy lên. Ả quay đầu lại và nhìn lại, bắt gặp ngay khuôn mặt khủng khiếp của con quỷ nhỏ ấy, ả sợ hãi đến mức gần như ngất xỉu.

Chẳng bao lâu, cảnh sát mang theo một bậc thầy tới. Theo quy tắc, con quỷ nhỏ và phụ nữ bị nó quấn lấy sẽ vào Trại Trừng Phạt.

“Không, đừng! Mấy anh giết nó đi, mau giết nó đi, tôi không muốn bị giam cùng một chỗ với nó!” Người phụ nữ hét lên điên cuồng mà nào có tác dụng chi. Ả nhanh chóng được đưa vào phòng cách ly của Trại Trừng Phạt.

Cửa phòng cách ly đóng sầm lại, số phòng trên cửa: 909.

909...

Người phụ nữ sững sờ, hình như cái này là phòng cách ly giữa con trai ả và An Hiểu trước đó.

[Không phải người phụ nữ này là mẹ con quỷ nhỏ trước đó quấn lấy An Hiểu à? Chuyện gì đang xảy ra vậy?]

[Tôi thấy có người quay video ở sân bay, đúng là ác giả ác báo, nghiệp đó. Sao ả bảo bị thằng nhóc sờ có cái mông cũng không sao mà? Kiểu gì mới bị đánh một chút là nổi điên, còn hại chết đứa nhỏ?]

[Tiêu chuẩn kép chó má.]

[Cười chết, An Hiểu vừa đi ra ngoài là bà ta vào ngay.]

[Có trò hay để xem rồi. Ngược lại tôi càng muốn xem bà ta kiên trì được mấy ngày trước khi phát điên.]

[Cái này cũng quá trùng hợp... ]

[Nếu tôi nhớ không lầm, hình như An Hiểu có tận mấy tấm thẻ Nguyền Rủa?]

[...]

Ngay sau khi người phụ nữ vào Trại Trừng Phạt, chồng và cha chồng ả vội vã quay lại sân bay lần nữa, cố gắng chạy trốn tới Quỷ Thành. Ấy thế mà ngay sau khi xuống taxi, họ đã ngã xuống đất trong đau đớn và bị một ngọn lửa không biết tên thiêu đốt.

Mặc cho họ la hét thảm thiết và nhân viên cầm bình chữa cháy cứ phun vào họ kiểu gì, ngọn lửa chẳng bị dập tắt một chút nào, chẳng bao lâu hai người đã bị thiêu sống.

Hai người là kẻ ác, đương nhiên sẽ hóa thành quỷ. Họ thoát khỏi thân xác, ôm tham vọng hừng hực muốn làm điều ác và báo thù, làm đám người xung quanh sợ hãi và ào ào chạy trốn.

Họ chưa kịp vui mừng được mấy giây, không ngờ ngọn lửa kia đã từ chỗ thân xác mà thiêu đốt luôn cả linh hồn. Nỗi đớn đau ngàn lần dữ dội hơn ập đến, họ kêu thảm thiết ngay rồi linh hồn hóa thành khói xám, bị gió thổi tan. Phảng phất chưa từng tồn tại.

...

An Hiểu nhìn ba tấm thẻ Nguyền Rủa biến mất trên tay, trên mặt cô hiện lên một nụ cười.

“Cô đã viết gì vậy?” Lý Càn cũng dùng điện thoại di động của sĩ quan báo bình an cho vợ con, anh chú ý tới động tác lén lút của cô bèn hỏi.

An Hiểu: “Để ác giả ác báo.”

Để người phụ nữ đó ăn những cay đắng mà cô đã phải chịu đựng, để người đàn ông rác rưởi không có vai trò gì trong gia đình thực sự chết đi. Lửa Nghiệp đốt người là hồn bay phách tán, để cho người phụ nữ góa bụa nuôi dạy con cái là bằng chứng sắt thép.

Tất nhiên, ông cha già kia cũng chả phải phường tốt lành gì, cũng nên chết. Bây giờ không chết, ngày sau chết rồi cũng hóa hành quỷ hại người. Hễ mà trong cái nhà kia có người tốt, mọi thứ sẽ không đi đến mức như ngày hôm nay.

Xe dừng lại ở Tòa Huyền Chính, An Hiểu và Lý Càn trải qua một phen thẩm vấn và kiểm tra sức khỏe ở Tòa Huyền Chính xong là được sắp xếp cho ở ký túc xá trên lầu.

Cái này để đề phòng bọn họ bị quỷ mạnh mẽ lén giết chết.

...

Chử Kiệt thức dậy vào sáng sớm, dự định đưa bà nội ra tới chỗ Trại Trừng Phạt. Trại Trừng Phạt cho phép gia đình của những người trong phòng cách ly tới, dẫu chẳng thể gặp mặt nhưng lại nói chuyện qua điện thoại được. Chính phủ cũng hy vọng rằng sự cổ vũ của gia đình làm cho mọi người kiên trì, lỡ bình minh xuất hiện thì sao?

Bởi vì Chử Đình bị Thôi Yên Niểu theo dõi ở một thành phố khác và bà nội lại ít đi ra ngoài do con mắt mình, thế nên bà cứ mãi chưa biết cháu gái cưng gặp phải chuyện gì, chỉ cho rằng nó còn đi công tác ở ngoại tỉnh chưa về.

Sức khỏe của bà nội không tốt, Chử Kiệt và Chử Đình đều quyết tâm che giấu bà chuyện này, có thể giấu được bao lâu là hay bấy lâu. Có lẽ một ngày nào đó sẽ có phép màu xảy ra, cô có thể bình yên thoát khỏi Trại Trừng Phạt.

Trước ngày hôm qua, Chử Kiệt vẫn cảm thấy chẳng có phép lạ. Cậu cố gắng cứu chị, chẳng hạn như vào Trại Trừng Phạt để làm việc, tìm cách để ăn cắp quyền mở cửa, mở cửa cách ly, để chị gái trốn ra. Tuy nhiên khả năng này nhỏ bé tột cùng, ngay cả khi chị ấy chạy ra rồi âu cũng bị đưa về lại đây không lâu sau đó.

Chẳng qua chỉ là tốn công giãy dụa mà thôi.

Nhưng bây giờ thì khác, Giang Tinh Chước xuất hiện, hy vọng đã hiện hình, có lẽ chị cũng có cơ hội sống sót.

Cậu hy vọng biết bao, mong chị cũng giống như An Hiểu, để cho Thần nghe thấy giọng nói của mình.

Thay quần áo, cậu đi đến phòng của bà nội nhìn xem một chút lại không thấy bà ở trong phòng.

“Tiểu Kiệt... Tiểu Kiệt...” Bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng run rẩy của bà.

Chử Kiệt vội vàng đi ra, phát hiện trên mặt bà nội toàn là nước mắt, tay run rẩy khôn cùng.

“Đình Đình... Đình Đình ở Trại Trừng Phạt đúng không? Con nói cho bà, nó không có ở Trại Trừng Phạt mà hả?”

Người già thường thiếu cảnh giác. Cách đây không lâu bà thức dậy mở cửa rồi ngay cửa hít thở không khí, một lát sau có người hỏi bà có phải là bà nội của Chử Đình không, bà nói đúng rồi, còn hỏi người đó là ai. Người ta không nói mình là ai mà lại nhục mạ bà cụ, có mấy câu trong đó để lộ Chử Đình đang ở trong Trại Trừng Phạt.

Chử Kiệt tức giận mở cửa xông ra ngoài, sáng sớm nên trên đường chẳng có mấy ai. Cậu tìm kiếm trái phải giao lộ, nhìn thấy một nam thanh niên. Trực giác nói với cậu chính là người này, thế là cậu đi tới kéo hắn lại.

“Là cậu rồi!”

“Anh là ai?” Nam thanh niên đeo một cặp kính, cầm điện thoại di động trên tay, tiếng nhắn tin tích tích tích cứ một mực vang lên, Chử Kiệt liếc mắt một cái là biến sắc.

“Này, anh đang làm gì vậy?”

Chử Kiệt giật lấy điện thoại di động của hắn, thấy trên màn hình điện thoại là group chat.

Nhóm được gọi là “Cuộc chiến lớn báo thù cho nữ thần” với 235 thành viên trong nhóm.

[Thật sao thật sao? Cậu nhục mạ cái bà già đui đó?]

[Làm tốt đấy!]

[Con búp bê tôi gửi đã hiện trạng thái được ký nhận, có lẽ họ đã nhìn thấy rồi, mắc cười quá.]

[Tối nay đi đập vỡ kính, có ai đi chung không?”

[Tiếc là trường không cho ra ngoài sau khi kết thúc lớp tự học buổi tối, nếu không là tôi đã đi rồi.]

[...]

Đây đúng là cái nhóm trả thù cho Thôi Yên Niểu, đám sơn đỏ, máu chó đen, búp bê đẫm máu, toàn do những người này cố tình lên kế hoạch.

Chử Kiệt khó có thể hiểu được liệu đầu óc đám người này có bị bệnh không? Tim có màu đen sao? Hay là vẻ đẹp của một người thật sự có thể làm cho cả lý trí người khác cũng biến mất?

Cậu đã tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Cậu có lương tâm không? Thôi Yên Niểu giết người, cô ta giết tận mấy người! Cô ta mới là thủ phạm, chúng tôi là nạn nhân! Cậu...”

Người con trai đó làm chuyện xấu từ đầu và bị bắt thóp bèn có tí chột dạ trên mặt, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra Chử Kiệt là một người rất dễ bắt nạt cho nên giật lại điện thoại một phen: “Tôi quan tâm người ta chết hay không làm gì, dù sao bây giờ Thôi Yên Niểu đã chết, các anh chính là sát nhân và người nhà của sát nhân! Thôi Yên Niểu có tội nên bị pháp luật trừng phạt, tới phiên các anh đi giết người à!”

Người nọ mắng xong nhưng rốt cuộc vẫn có chút chột dạ bèn bỏ đi, để lại Chử Kiệt một mình đứng tại chỗ tức giận đến mức cả người run rẩy, đầu óc choáng váng.

Trong một khoảnh khắc cậu thực sự muốn đánh người, song, cậu yếu thật, tức giận quá mức lại làm đầu óc hoa lên, chẳng thể đánh đấm ai cả.

Cậu thật sự chán ghét bản thân như đồ bỏ, từ nhỏ đã yếu đuối và bệnh tật, chưa kể còn nhút nhát và yếu đuối. Ngược lại chị gái của cậu thì kiên cường và dũng cảm, lúc nào cũng đứng hạng nhất trong học tập, ngay cả Taekωondo mà chị ấy đã luyện tới được đai đen tứ đẳng lúc còn trẻ, đến khi đi làm lại thăng chức nhanh chóng, cả gia đình do chị ấy chèo chống. Người phải chịu đựng là một gã vô dụng như cậu mới đúng, tại sao chị ấy lại gặp phải chuyện như thế?

Chử Kiệt hận đến nỗi nước mắt chảy ra, cậu bằng lòng dùng tất cả mình có để đổi lấy sự bình an của chị, nguyện ý trả giá tất cả để cho đám fan não tàn không phải ác quỷ mà còn hơn ác quỷ này trả giá đắt!

Ngay khoảnh khắc đó, tựa như hợp đồng có hiệu quả, trong không khí có cái gì đó đổi thay.

Một bóng đen lặng lẽ đứng trước mặt cậu, giọng nói dễ nghe huyền bí và nguy hiểm từ tốn vang lên: “Ta nghe thấy tiếng gọi của dục vọng, cũng bởi được cảm hóa mà tới đây.”