Rút Thẻ Vô Tận, Mỗi Ngày Một Tỷ

Quyển 4 - Chương 144: Yêu chị, nỗ lực hết thảy vì chị!



Edit + Beta: Basic Needs

………..

“Đây là nơi nào vậy?” Tụi nó vừa đi vừa thấy đôi chút rùng mình. Một tên đi bộ cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua lại phát hiện một điều kỳ lạ là không có cánh cửa phía sau, trên đầu cũng không có cái lỗ. Vậy tụi nó vừa rơi xuống từ đâu?

Một cảm giác kỳ lạ tăng lên.

Có một cánh cửa ở cuối hành lang, tụi nó đi qua, thử mở cửa.

Cánh cửa được kéo ra dễ như trở bàn tay, mùi tanh thối hoăng xông vào mũi.

“Má ơi, mùi gì thối muốn chết.”

“Đừng nói không phải là chuột chết nha.”

Mò mẫm nhấn công tắc trên tường, ánh sáng tràn ngập toàn bộ căn phòng. Chờ mắt tụi nó thích nghi với ánh sáng, cảnh đập vào mắt đã khiến đồng tử của tụi nó chợt co rụt lại.

Tụi nó chỉ là đám oắt con chưa từng trải và thấy nhiều mặt của xã hội, ngoài miệng thì kêu đánh đánh giết giết chứ trên thực tế lại có tầm nhìn hạn hẹp, chẳng thấy được nhiều cảnh vật dẫu cho đó là đẹp hay là ác.

Mà bây giờ thứ bày ra trước mắt tụi nó là cái ác mà tụi nó chưa từng thấy.

Có người đang ở trong căn phòng này, tận mấy người, nhưng bọn họ bị treo trên tường như thịt heo, móc lớn cong cong xuyên qua xương bả vai của họ, treo bọn họ lên, mũi chân chả chạm đất nổi. Máu me đầm đìa chảy đầy mặt đất, có người thiếu cánh tay thiếu cái chân mà vẫn còn thở thoi thóp yếu ớt; có người thì bị mở ngực mổ bụng, ruột chảy tràn xuống đất...

“A!” Cảnh này quá khủng khiếp, tụi nó hoảng sợ khôn cùng. Có đánh chết thì tụi nó vẫn không thể tưởng nổi đám người nhà họ Chử cũng là đám điên, thế mà giết người ở dưới hầm. Tụi nó sợ hãi quay đầu và cố gắng chạy đi, bỗng nhiên lại thấy một người phụ nữ đứng đằng sau mình.

Dưới ánh đèn tối tăm, khuôn mặt của người phụ nữ được chiếu sáng tới mức mỹ lệ và đầy chán chường, làm cho mọi người sợ hãi. Thôi Yên Niểu từng chụp một bộ ảnh với chính phong cách mỹ nhân nguy hiểm này. Đám fan khoe khoang trắng trợn, điên cuồng đớp lấy sắc đẹp và hét lên “chị ơi giết em đi”.

Ba người tụi nó cũng từng là một trong những người la hét.

Vậy mà lúc người đẹp thực sự đứng trước mặt mình, tụi nó chả màng tới nhan sắc của ả đẹp như thế nào, thay vào đó chỉ cảm thấy khủng khiếp.

“Nữ, nữ thần?” Không thể nào, có phải đang nằm mơ không?

Tụi nó nghĩ tới thì không dằn lòng được mà nhéo nhau, cảm giác đau đớn ngay lập tức ập đến. Đau quá, không phải giấc mơ! Nhưng...

“Hai người biết tôi à.” Giọng nói rất dễ nhận biết của Thôi Yên Niểu vang lên.

“Nữ thần, chúng em là fan của chị, chúng em yêu chị lắm, sẽ vĩnh viễn ủng hộ chị.” Cảm giác sợ hãi làm cho tụi nó không thể không lấy lòng, ảo tưởng rằng bài phát biểu này có thể làm cho Thôi Yên Niểu tha cho chúng một lần.

“Ồ, vậy cảm ơn nha.” Thôi Yên Niểu vẫn dùng giọng điệu như mọi khi, không có chút bất ngờ nào, thậm chí dường như có một loại tự đắc không đáng ngạc nhiên tí gì, “Vậy là điều tốt nhất, chắc hẳn các cậu rất bằng lòng.”

Bằng lòng cái gì?

Tụi nó chưa kịp hỏi là Thôi Yên Niểu đã giơ tay lên. Tay ả cầm một cái vũ khí đặc chế, ném ra ba phát là ba cây kim gây mê đâm vào người ba đứa.

Cuối cùng tụi nó không thể lá mặt lá trái nữa, đối mặt trực tiếp với Thôi Yên Niểu ở cái nơi thế này làm tụi nó chẳng còn chú ý nổi đến vẻ đẹp của ả, đầy trong đầu chúng là chuyện ả là tên sát nhân điên cuồng, chỉ cảm thấy khủng khiếp đến cùng cực. Thế nên tụi nó chạy xông tới, vượt qua Thôi Yên Niểu và chạy trốn.

Nhưng thuốc gây mê nhanh chóng có tác dụng, tên thứ nhất trúng kim đã chẳng chạy nổi và ngã xuống. Hai đứa còn lại quay đầu, thấy Thôi Yên Niểu bước nhàn nhã sang thì cũng chẳng lo tới tên đồng bọn, cứ vậy quay đầu và tiếp tục chạy. Nhưng ngay sau đó, hai đứa nó cũng liên tiếp ngã xuống.

Cơ thể của tụi nó không thể nhúc nhích trong khi ý thức lại rất tỉnh táo, tỉnh táo nhìn thấy Thôi Yên Niểu kéo tụi nó vào căn phòng tanh hôi và khủng khiếp nọ, nơi giống như một căn phòng giết mổ của người bán thịt. Tụi nó sợ hãi đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng mà lại chả thể thốt ra lời nào.

Mỗi nạn nhân của Thôi Yên Niểu khi còn sống đã bị ả đối xử như một con heo. Cho dù có là bị treo trên tường, bị đổ nước sôi toàn thân, kế đó là bị cắt bỏ tay chân, bị mở ngực phanh bụng, toàn bộ điều này được ả thực hiện trong sự tỉnh táo của nạn nhân. Để làm cho nạn nhân cảm nhận được đớn đau, ả cũng tiêm cho bọn họ chất kích thích gì đó, để họ giữ vững tinh thần và không có cách nào ngất đi.

Không ai có thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ xinh đẹp yếu đuối như vậy lại hung tàn và điên rồ trong lúc giết người, thô lỗ như một tên đàn ông.

Hiển nhiên toàn bộ đám người hâm mộ của ả biết hết nạn nhân chịu thảm hại như thế nào, cũng rõ rành bọn họ đã kinh qua chuyện tùng xẻo đớn đau trước khi chết làm sao. Nhưng thái độ của bọn nó làm cho mọi người cảm thấy tụi nó nghĩ chuyện này chả lớn lao gì. Hoặc có thể nói là chuyện này nên được bỏ qua vì Thôi Yên Niểu xinh đẹp.

Ba người này cũng nghĩ như vậy, mặt là mặt, hành vi là hành vi, bọn tụi nó là đám fan tới vì sắc đẹp của Thôi Yên Niểu mà thôi. Không phải fan sắc đẹp chỉ cần một khuôn mặt là đủ à?

Nhưng bây giờ khuôn mặt đẹp là thế của Thôi Yên Niểu đến gần tụi nó đã làm nhịp tim của tụi nó đập loạn cào cào mà có phải vì đẹp đâu. Đó là vì nỗi sợ hãi mãnh liệt, đôi mắt câu hồn đoạt phách không còn làm cho tụi nó chết mê chết mệt; đôi môi đỏ không còn làm cho tụi nó cảm thấy được mời hôn mà là nỗi xấu xí của con ác quỷ muốn ăn thịt người.

Tụi nó hoảng lắm, đây là giấc mơ? Đây chắc là một giấc mơ rồi? Thôi Yên Niểu đã chết, ả đã biến thành quỷ rồi mà. Giờ ả đang ở trong Trại Trừng Phạt, làm sao tới được đây?

Một đứa trong đó bị Thôi Yên Niểu nắm lấy hai vai và xốc mạnh lên, treo vào cái móc cong, móc cong xuyên qua cơ thể và xương, đi từ phía sau đến trước ngực, nỗi đau dữ dội ập đến.

Gây mê tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Dù sao Thôi Yên Niểu thích nhìn bộ dáng đau đớn của nạn nhân cơ mà.

Dẫu tụi nó có cầu nguyện làm sao, chúng cũng chả tỉnh lại từ giấc mộng. Tụi nó giống như các nạn nhân khác, bị treo lên tường, bị tưới bằng nước sôi, lông tóc trên cơ thể đã rụng đi vì bị bỏng. Sau đó, ả lại cầm một con dao lên…

“Không... Không... Tha cho tôi, tha cho tôi, tôi là một người hâm mộ của chị đó. Tôi yêu chị mà...” Người bị để mắt tới khóc thét, nước mắt nước mũi và máu tươi chảy dài trên khuôn mặt nó.

“Tôi biết mà, các cậu bảo yêu tôi đến mức bằng lòng bị tôi giết chết. Tôi hạnh phúc lắm, tôi cũng muốn giết các cậu. Chúng ta đang có tình yêu tới từ hai chiều đấy.” Đôi mắt Thôi Yên Niểu cong lên, con dao bắt đầu rơi trên da đầu của nó chả thương tiếc gì.

Hai người còn lại cũng hét lên cùng một chỗ theo tên đó.

Không phải là một giấc mơ, vậy mà chả phải là mơ?! Có lẽ khi tụi nó chạy đến với ý đồ bắt cóc, Thôi Yên Niểu đã trốn khỏi Trại Trừng Phạt, dù sao không phải lúc nào cô ả cũng ôm lòng chạy đi với cơ thể Chử Đình à? Nói cách khác, bấy giờ Thôi Yên Niểu là quỷ! Tức là, tụi sẽ chết chắc.

Tự mình tụi nó trải qua nỗi kinh hoàng mà tất cả các nạn nhân đã kinh qua. Lúc Thôi Yên Niểu chơi chán cái trò mở bụng, ruột chảy ra trong nháy mắt đó, tụi nó hét lên và thức dậy.

“... Cái gì? Là mơ?”

Tụi nó thấy mình đang nằm ở nhà, không có Thôi Yên Niểu, cũng không có phòng giết mổ.

Nhưng trên người tụi nó vẫn còn cảm giác nhói đau, cảm giác khủng bố này vẫn còn quanh quẩn trong lòng không đi, ký ức vô cùng rõ ràng, ngay cả thần thái khủng khiếp của Thôi Yên Niểu mà tụi nó vẫn còn nhớ rõ. Giường của tụi nó đã bẩn vô cùng, tất cả đều là sản phẩm của chuyện không kiểm soát được bài tiết và mồ hôi.

Trời đã tối đen, tiếng tích tích vang lên trên điện thoại di động, là chủ nhóm hỏi tụi nó, hỏi tụi nó có hành động chưa.

“...”

Ba người không nói gì mà lặng lẽ rời khỏi nhóm, sau đó chạy vào toilet nôn mửa. Đoạn, gấp gáp xóa bỏ tất cả những phát ngôn của mình về Thôi Yên Niểu, chẳng để lại đôi câu vài lời nào.

Tụi nó đã sợ Thôi Yên Niểu và cũng chẳng còn cách nào nhìn thẳng vào gương mặt của ả nữa. Dẫu cho có đẹp đến đâu, tất cả những gì chúng nhớ là ả đã giết mình như thế nào, ai sẽ cảm thấy người muốn giết mình đẹp mắt? Tụi nó không liếm nổi nhan sắc đó, sợ Thôi Yên Niểu thực sự ra khỏi Trại Trừng Phạt, lạng quạng sao một ngày nào đó tìm tới tụi nó thật.

Nhưng tụi nó chẳng biết là mọi thứ sẽ không dừng lại như vậy, và thiệt hại mà tụi nó gây ra cho người nhà họ Chử vì Thôi Yên Niểu không dễ hoàn trả như thế.

...

Liêu Bình Bình không ngờ ba người cẩn thận hẹn đi bắt cóc không chỉ đột nhiên leo cây mà còn rời nhóm.

“Đồ rác rưởi, có mỗi cái này mà không biết xấu hổ khi tự gọi là fan, xứng à? Phải khai trừ tư cách làm fan!” Y hùng hổ, nhìn màn hình máy tính thấy cảnh Thôi Yên Niểu bị Chử Đình niệm kinh đến mức đâm thẳng vào tường bèn tức giận gõ bàn phím nhục mạ Chử Đình, nguyền rủa cô mau chết đi.

Đột nhiên, trong thoáng chốc y nghe thấy giọng nói của Thôi Yên Niểu, ả khó chịu đến mức yêu cầu y giúp đỡ, hỏi y có sẵn sàng chịu đựng những đau đớn này thay ả hay chăng.

Liêu Bình Bình cho rằng mình đang mơ, nên đồng ý ngay mà chẳng do dự.

Ngay lập tức trước mắt y mơ hồ một chút là y đã ở trong phòng cách ly. Kế đó cảm giác đau đớn bén nhọn làm đầu muốn nổ tung truyền tới sau một giây.

Bây giờ y đã trở thành Thôi Yên Niểu, người thay ả chịu đựng nỗi đau trong phòng cách ly. Liêu Bình Bình cảm thấy mình trả giá thay Thôi Yên Niểu thì ngay cả loại cảm giác đau đớn đáng sợ này cũng chịu nổi. Chỉ tiếc chịu đựng chưa đầy ba phút, y không kìm lòng được mà phát ra tiếng kêu rên, tiếng kêu rên càng lúc càng to rồi dần sụp đổ.

Bên ngoài mộng cảnh, Chử Kiệt thờ ơ lạnh nhạt nhìn Liêu Bình Bình trong mộng. Nếu đã yêu Thôi Yên Niểu như vậy, thế thay ả chịu đựng báo ứng hẳn là rất mỹ mãn mới đúng chứ? Dù có ra sao, chắc chắn sẽ không có lời oán thán mà đúng không? Hãy để tôi xem tình yêu của cậu vị tha đến mức nào.

Dưới tình cảm mãnh liệt, Chử Kiệt dùng Tay Mộng Ma tạo ra giấc mộng rất chân thật, mặc dù vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất của giết người trong mộng cảnh nhưng cũng khá tốt.

Trong phòng cách ly, Liêu Bình Bình đã đau đớn đến nỗi đập đầu vào tường. Y nhận ra rằng hình như cái này không phải là giấc mơ mà là chuyện phát sinh thật sự. Y gọi Thôi Yên Niểu Ly trong lòng.

“Nữ thần, nữ thần, em không thể chịu nỗi nữa.” Y muốn đổi lại với Thôi Yên Niểu, chờ hồi phục lại rồi lại đổi tiếp, hai người cùng nhau chịu đựng sẽ dễ chịu hơn một người rất nhiều.

Ấy thế mà giọng nói của Thôi Yên Niểu lại nói trong đầu y rằng: “Ha ha, vất vả cho cậu rồi, cố lên nha. Cảm ơn cậu yêu tôi như thế, sẵn sàng trả giá quá nhiều vì tôi. Đổi lại, tôi cũng sẽ yêu thương gia đình cậu thật tốt.”