[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 17: Bí mật



"Không có, anh Vân Nghiên, chỉ là em có hơi bất ngờ, khi nào mà anh bắt đầu ——" Vân Hàn không nhìn vào mắt Đỗ Vân Nghiên.

Cậu ta quen biết với Đỗ Vân Nghiên đã mười ba năm, từ khi đối phương đến sơn thôn này, khi đó cậu ta còn chưa được mười tuổi, Đỗ Vân Nghiên cũng chỉ mới mười mấy tuổi, trong mắt cậu ta anh chính là một người anh trai dịu dàng, hai người đều là con một, người lớn trong nhà lại có mối quan hệ vô cùng tốt nên thường xuyên qua lại. Đối với Vân Hàn mà nói, ngoài mẹ thì anh là người thân thiết với cậu ta nhất.

Mà mới vừa nãy, người anh trai thân thiết này lại thổ lộ tâm tình bí mật với cậu ta, là thứ tình cảm cấm kỵ mà cậu ta chưa từng nghe bao giờ.

"Thích em sao?" Đỗ Vân Nghiên dừng lại một chút, "Mặc dù đó giờ anh vẫn luôn là đồng tính luyến ái, nhưng loại tình cảm này, đối với em —— chắc là mới nhận ra khoảng vài năm nay, đặc biệt là lúc dì mất, anh thấy em đau khổ như vậy... Anh rất muốn ở bên cạnh bầu bạn với em, nhưng việc của dì lại mang đến cho em áp lực rất lớn nên anh không dám nói với em, rồi cứ kéo dài đến bây giờ. Em có thể từ từ suy nghĩ, nếu không ghét anh, nếu có thể chấp nhận, anh nguyện ở bên cạnh em."

Trên mặt Vân Hàn chậm rãi dâng lên nguồn nhiệt, cậu ta không thể hiểu thứ tình cảm này, nhưng lời nói của Đỗ Vân Nghiên cũng không khiến cậu ta khó xử hay chán ghét, chỉ là nghĩ đến quyết định trong tương lai của mình, ánh mắt cậu ta dần ảm đạm.

"Xin lỗi, em không thể ——" Cậu ta do dự, "Anh Vân Nghiên, em vẫn chưa nói với anh, thật ra em sắp đến thành phố S."

"Em quyết định rồi?" Giọng nói của Đỗ Vân Nghiên xem chừng cũng không quá ngạc nhiên.

"Ừm, em đã luôn muốn đi ra ngoài từ lâu để ngắm nhìn thử, trải nghiệm qua cuộc sống khác nhau," Cậu ta nói, "Trước kia còn nhỏ, thành tích lại không tốt, thi cũng không đậu nổi trường tốt để học, bây giờ em đã hai mươi mấy tuổi rồi, mẹ cũng không còn nữa, chỉ còn một mình nên em cũng không còn gì luyến tiếc."

"Muốn làm cái gì sao?" Đỗ Vân Nghiên quan tâm.

Cậu ta gật đầu: "Em muốn học cách làm bánh kem."

"Anh đã nghĩ đến việc này lâu rồi," Đỗ Vân Nghiên hiểu rõ, mỉm cười, "Có lẽ em sẽ không sống mãi ở đây."

Vân Hàn nhìn qua: "Vậy còn anh? Anh nguyện ý sinh sống ở đây cả đời sao?"

"Ừm," Anh vô cùng kiên định mà nói, "Anh sẽ không đi."

"Vậy à..." Vân Hàn hơi thất thần, "Anh Vân Nghiên, khi đó anh đi học như vậy... Anh không tiếc sao?"

Trên đường làng nổi lên chút gió, lướt qua mái nhà và cây cối, thanh âm hệt như tiếng nghẹn ngào trầm thấp.

"Coi như khi đó anh học đại học thì cũng sẽ quay về đây thôi, kết quả vẫn vậy," Trong mắt Đỗ Vân Nghiên lóe lên cảm xúc khó giải thích được, anh không tiếp tục đề tài này, "Vân Hàn, nếu quyết định rồi thì hãy can đảm thực hiện đi, anh sẽ ủng hộ em."

"Anh Vân Nghiên," Vân Hàn nở một nụ cười chua xót, "Anh vẫn luôn suy nghĩ cho em, em cảm thấy... Nếu anh không nói với em những lời trong lòng ấy thì tốt rồi."

"Vân Hàn," Đỗ Vân Nghiên vòng đến trước mặt cậu ta, nhìn thẳng, "Chúng ta không thể lựa chọn thay cho đối phương, trong lòng em cảm thấy như thế nào thì chỉ có em mới có thể nắm giữ. Em nói với anh em muốn đi phải không?"

"..... Muốn." Cậu ta gật đầu, lẩm bẩm như tự nói với bản thân, "Em biết rồi, em sẽ sống tốt."

Bụi cây sau lưng chợt vang lên tiếng sột soạt, Đỗ Vân Nghiên cảnh giác quay đầu: "Có người sao?"

"Chắc là gió thổi nhỉ?" Vân Hàn suy đoán.

"Chúng ta về sớm một chút đi." Đỗ Vân Nghiên vỗ nhẹ lưng cậu ta.

Sau khi hai người đi một đoạn thì Cố Văn Hi trốn sau bụi cây mới thở phào một hơi, hô hấp nặng nề mới dần ổn định.

Nếu bây giờ trở về cùng bọn họ thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, cậu lượn lờ ở bên ngoài một vòng rồi mới trở lại nhà trọ dân. Đỗ Vân Nghiên hỏi cậu đi đâu, cậu cố ý chỉ về hướng ngược lại.

Vân Hàn vẫn ở lại nhà trọ giúp bọn họ làm việc, Cố Văn Hi vẫn chưa hồi thần sau khi nghe được một lượng tin tức lớn như vậy. Nhìn qua Đỗ Vân Nghiên vẫn không có thay đổi gì, một chút cũng không giống người vừa trải qua cảm giác suy sụp khi thất tình, nhưng Vân Hàn lại có biểu tình rối rắm, thỉnh thoảng lại lén nhìn Đỗ Vân Nghiên. Cố Văn Hi cảm thấy cái này có hơi kỳ lạ.

Đương nhiên chuyện Đỗ Vân Nghiên thích con trai nằm ngoài dự liệu của cậu. Cậu chính là trai thẳng, mặc dù thỉnh thoảng cậu vẫn hay đùa giỡn việc này với đám bạn nhưng chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến tình cảm giữa con trai với nhau.

Khó trách buổi sáng nói giỡn với anh thì anh lại vô cùng nghiêm túc vạch rõ giới hạn, là do anh căn bản chẳng phải trai thẳng, vô cùng nhạy cảm với những lời trêu đùa không đứng đắn.

Một khi nghĩ đến phương diện này, lại nhìn thấy phản ứng của Vân Hàn thì cậu càng nghiền ngẫm. Vân Hàn không có cảm giác với anh thật sao? Cố Văn Hi không nghĩ vậy. Chẳng qua đứa nhỏ này lớn lên trong sơn thôn, lại có mục tiêu để theo đuổi, nếu Đỗ Vân Nghiên có thể đi theo cậu ta thì nói không chừng bọn họ có thể sẽ ở bên nhau.

Nhưng mà Đỗ Vân Nghiên thà rằng sống cách xa với đối phương chứ không chịu bước ra khỏi thôn nửa bước, nếu vậy thì xem ra Vân Hàn giống như là bên bị từ bỏ hơn, biểu cảm của cậu ta cũng không bình thản bằng Đỗ Vân Nghiên.

"Cố tiên sinh? Cố tiên sinh?"

"Hả?" Cố Văn Hi đang chìm đắm trong thế giới tự bổ não của mình, Đỗ Vân Nghiên kêu hai lần cậu mới phản ứng lại, "Sao vậy?"

"Có thể đến sân sau cho gà ăn giùm tôi không?"

"Được, để tôi đi." Hồi sáng bị Đỗ Vân Nghiên tách ra khiến cậu vô cùng bất mãn, còn giờ lại thấy ở một mình thì càng dễ thở hơn, nhìn thấy chuyện lúc nãy, bị kẹp ở giữa hai người thì cậu chính là người xấu hổ nhất.

Ngũ cốc cho gà ăn đã được Đỗ Vân Nghiên trộn sẵn, Cố Văn Hi không cần phí sức làm gì, cậu đặt chậu xuống rồi ngồi xổm cạnh hàng rào, cũng không vội đứng dậy. Mấy con gà tranh nhau mổ mổ cái chậu, ngậm đồ ăn từ trong đó ra.

Mỗi ngày ở trong núi, nhịp điệu lặp đi lặp lại, cứ theo khuôn phép cũ mà diễn ra.

Đây là cuộc sống mà Đỗ Vân Nghiên muốn sao? Cố Văn Hi nhắm mắt lại, thử tưởng tượng ra thế giới nội tâm của người nọ.

"Ha..." Cậu chậm rãi phun ra một làn sương trắng, cậu không muốn trở về sảnh lớn ngay, sau khi đứng lên lại xách cái thùng nhỏ tưới nước cho rau cải trong vườn.

Đối với tình yêu của người khác, Cố Văn Hi không chắc mình đã trải qua cảm xúc này chưa, quả thật là cậu đã từng nói chuyện yêu đương nhưng chỉ xuất phát từ sự tò mò muốn trải nghiệm và không bài xích thôi, cậu cũng chưa từng tỏ tình với ai mà chỉ toàn nhận ngược lại. Khát vọng ở bên cạnh một người nào đó.... Nghe qua cũng không tệ, hai người bên nhau thì sẽ không còn cô đơn tịch mịch nữa.

Thật ra cũng không hẳn là như vậy.

Lúc chia tay Lương Thiến, cậu cảm giác thực ra cô ta cũng chưa hẳn đi sâu vào tim mình. Muốn đến gần một người, kết quả lại cách xa, loại tâm tình này chắc hẳn là tuyệt vọng lắm nhỉ?

Nhưng bây giờ cậu cũng đang cố gắng thăm dò nội tâm của người khác.

Buổi sáng Vân Hàn đến đây, Đỗ Vân Nghiên vui vẻ hiếm thấy, vậy còn dáng vẻ ung dung bây giờ là giả vờ sao? Vì sao gặp phải chuyện này mà vẫn có thể thoải mái ngụy trang như vậy chứ?

Vân Hàn ở lại đây đến hoàng hôn, hai ngày sau cũng đến đây phụ giúp, cậu ta quả thật rất chăm chỉ, làm việc vô cùng nhanh nhẹn, phối hợp ăn ý với Đỗ Vân Nghiên, dường như Cố Văn Hi chẳng cần làm gì.

Hai ngày sau, sáng sớm nhóm sinh viên lên đường trở về, trưa hôm đó Sầm Phỉ cũng nói lời tạm biệt với bọn họ.

"Đỗ tiên sinh," Cô đứng trước hàng rào ven tường nói với Đỗ Vân Nghiên, "Nếu anh thay đổi ý định thì lúc nào cũng có thể liên lạc với em."

"Tôi..." Đỗ Vân Nghiên cười nhẹ, "Cảm ơn cô, cô Sầm."

Từng trò chuyện với Sầm Phỉ, Cố Văn Hi dĩ nhiên biết cô nói "Thay đổi ý định" là ý gì. Sau khi cô đi, cậu đi lên hai bước: "Anh chấp nhận từ bỏ cơ hội tốt như vậy thật sao?"

Đỗ Vân Nghiên liếc mắt nhìn cậu: "Cậu cảm thấy tôi sẽ đồng ý sao?"

Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, Cố Văn Hi bỗng nhiên thấp giọng cười rộ lên: "Không có, nếu anh đồng ý thì không phải là Đỗ Vân Nghiên mà tôi biết." Cậu lại gọi họ tên của đối phương, sau đó quay người đi vào nhà trọ dân.

Đỗ Vân Nghiên yên lặng nhìn theo bóng dáng cậu dần biến mất trong góc khuất nhà trọ.