[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 37: Chúng ta ở bên nhau đi



https://youtu.be/hgQCi4t4kxQ

Trên chợ náo nhiệt, Cố Văn Hi dừng lại trước gian hàng nặn tò he.

Lão sư phụ rất khéo tay, cục bột màu sắc trên tay hết nặn rồi lại xoa, thỉnh thoảng lấy dụng cụ bằng nhựa đè một cái, biến hóa thành hình dạng nam, nữ, già, trẻ hay thần tiên, động vật khác nhau.

Loại đồ chơi nhỏ này Cố Văn Hi cũng từng thấy nơi khác bán, có điều không có kiên nhẫn đứng xem như hôm nay.

"Văn Hi!"

Đỗ Vân Nghiên đang mua đồ ăn vặt ở sạp trên, lúc quay đầu lại thì không thấy người đâu, giọng của anh hòa lẫn trong dòng người tấp nập.

Cố Văn Hi như tâm ý tương thông mà quay đầu nhìn ra sau, vẫy vẫy tay từ xa: "Ở đây!"

Đỗ Vân Nghiên vô cùng cẩn thận xuyên qua đám người, xung quanh gian hàng tò he toàn là mấy đứa nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành đứng đấy thì có vẻ khá nổi bật.

"Sao cậu lại chạy lung tung vậy hả?" Giọng điệu của Đỗ Vân Nghiên có hơi oán giận."

"Đi xem thử mà."

Hội chùa ở địa phương nhỏ nhưng nghệ nhân không ít, nặn hình người, thổi đồ chơi bằng đường, họa sĩ vẽ thủ công,.... Chỉ có một đêm mà gặp qua không ít.

Có những người bán hàng đến từ nơi khác, khách qua lại cũng không giới hạn chỉ người ở trong thôn, cho nên vô cùng nhộn nhịp.

Cố Văn Hi mua một cái tò he hình "Tôn Ngộ Không", hình người nhỏ vô cùng sống động đứng trên cây gỗ, mão lông chim, giáp kim cang huyền thiết..... Những chi tiết được điêu khắc vô cùng tinh xảo.

Bọn họ đi đến nơi vắng người để ăn chút gì đó, Đỗ Vân Nghiên đã mua bánh làm bằng bột mì và bột nếp, chiên bằng dầu, nhân lúc còn nóng thì ăn rất ngon.

Trung tâm của hội chùa là cửa miếu thổ địa của thôn, sân khấu cũng được dựng ở đối diện. Mùng một tết âm lịch, Cố Văn Hi và Đỗ Vân Nghiên đã thấy thôn dân biểu diễn ở nơi đó, còn bây giờ là diễn viên gánh hát được mời đến từ bên ngoài.

Ngoại trừ ngày cuối cùng thì tiết mục hí khúc của hội chùa đều diễn ra vào buổi chiều và tối các ngày. Người xem biểu diễn đều là những người lớn tuổi, Cố Văn Hi cũng không quá hứng thú với khúc nghệ này, ngồi một khoảng xa để ăn bánh thì vẫn có thể nghe được giọng hát y y a a, âm điệu lúc thì cao vút lảnh lót, lúc thì thâm trầm sâu lắng, nghe như lúc ẩn lúc hiện, vô cùng thoải mái.

Tay trái của Cố Văn Hi vẫn cầm cái tò he hình người nhỏ kia, qua một hồi thì mới cất vào túi, Đỗ Vân Nghiên nhìn qua: "Tôi cũng biết làm cái đó."

"Tò he á hả?"

"Ừm," Đỗ Vân Nghiên khẽ cười, "mặc dù làm không được đẹp như vậy."

Cố Văn Hi vẫn cảm thấy ngạc nhiên: "Sao anh lại có nhiều tài lẻ như vậy chứ?"

"Cũng không gọi là tài lẻ gì, ngày thường những thứ để giải trí cũng không nhiều, lúc nhàm chán thì tìm một ít việc để làm thôi."

"Vậy à?" Cố Văn Hi chống má, "Vậy anh còn thích cái gì?"

"Thì những cái cậu đã biết đó." Đỗ Vân Nghiên nói, "Chúng ta đi tới phía trước đi."

Buổi tối sẽ có biểu diễn pháo hoa, nhưng xung quanh miếu thổ địa đông nghịt người, bọn họ định đến bờ sông vắng lặng để xem.

Ngày thường ít nghe anh nói về cuộc sống của mình, Cố Văn Hi có chút tò mò: "Anh cũng có lúc cảm thấy nhàm chán sao?"

"Ai mà không có chứ, nhưng mà cũng không khó chịu, tự tìm việc để làm thì cũng được."

"Vậy lúc trước anh ở thành phố S thì sao?"

Sau khi Cố Văn Hi nhanh miệng nói xong thì lại cảm thấy hình như mình không nên hỏi cái này, đang chần chừ thì chỉ nghe Đỗ Vân Nghiên nói: "Cậu cảm thấy rất hứng thú sao? Về chuyện trước kia của tôi."

"Dĩ nhiên rồi," Cố Văn Hi chẳng hề do dự, "nhưng quan trọng nhất là anh nguyện ý nói cho tôi nghe, nếu không muốn nói thì cũng không sao hết."

Đỗ Vân Nghiên dường như nhanh chóng hiểu được tâm tư của đối phương: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có gì để kiêng dè hết, cũng không có quá khứ phức tạp gì."

"Hả?"

Túi đựng đồ ăn vặt đã bị vứt vào thùng rác, càng đi về phía trước thì ánh sáng và sự náo nhiệt càng ít dần. Nhưng dưới màn đêm sâu thẳm, ánh trăng và những vì tinh tú càng thêm nổi bật.

"Trước đây tôi không có nhiều bạn, có lẽ trong mắt bạn học thì tôi là một người có chút kỳ lạ, những thứ bọn họ cảm thấy hứng thú nhưng với tôi thì không. Nhưng mà khi ở trường học, nếu cậu không muốn nói chuyện với người khác thì lâu dần cũng không ai muốn nói chuyện với cậu. Chắc là cậu chưa từng trải qua cảm giác này đâu phải không?"

Dù sao Cố Văn Hi cũng là kiểu người giỏi hòa nhập với các loại hoàn cảnh.

"Tôi chưa từng trải qua," Cậu nói, "nhưng cũng không có nghĩa là không hiểu."

"Cũng đúng," Đỗ Vân Nghiên nói với cậu, "Sau khi đến đây thì không giống như vậy nữa, bọn họ..... Người trong thôn cũng không mang đến cho tôi cảm giác như bạn bè, nói đúng hơn là giống như người thân vậy."

Bạn bè thì do hợp tính mà chấp nhận nhau, còn người thân thì chấp nhận con người thật của mình. Cố Văn Hi nhớ đến những người đã gặp ở nơi này vào mấy tháng trước, ít nhiều thì cũng có thể hiểu được.

"Chúng tôi đến đây được ba năm, tôi đi học ở trên huyện rồi đi thi đại học, sau khi thi xong không lâu thì mẹ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói chung là bại liệt....."

Nghe anh nói đến đây, Cố Văn Hi dùng sức nắm chặt lấy vạt áo ngoài.

"Tôi xé thư thông báo trúng tuyển, nói với bà là đã trượt nguyện vọng rồi, không muốn học lại nữa. Lúc đó tay chân có hơi vụng về, không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, mọi người đã giúp tôi rất nhiều." Anh chú ý đến ánh nhìn của Cố Văn Hi, an ủi mà nói, "Thật ra tôi muốn đi học chỉ là do thích đọc sách mà thôi, cho dù từ bỏ cơ hội nhập học thì tôi cũng có thể tự mình đọc sách, cũng không có luyến tiếc gì, mặc dù mẹ tôi bị bệnh nhưng tâm trạng ngược lại càng tốt hơn, dường như cũng đã nhìn thoáng mọi thứ, mấy năm đó tôi và mẹ thật sự rất hạnh phúc."

Lại nghe anh nhắc đến mẹ một lần nữa, chỉ có ba là không chịu nói câu nào. Người phụ nữ tên "Nhã Ninh" đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng tâm trạng lại tốt lên, có lẽ bọn họ đã trải qua những chuyện rất đau khổ.

Cố Văn Hi tự mình suy đoán, bất luận là cha mẹ ly dị hay là bị vứt bỏ thì đó chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì đối với Đỗ Vân Nghiên. Một khi đã vậy thì không cần phải hỏi nữa.

"Cho nên anh không muốn rời đi sao?"

"Có lẽ là vậy đi, vốn dĩ tôi không phải là người thích tìm kiếm những kích thích hay thay đổi." Đỗ Vân Nghiên hơi nghiêng người, quay sang nói với cậu: "Văn Hi, có phải cậu thấy chúng ta hoàn toàn không phải cùng một kiểu người không?"

Lời này Cố Văn Hi đã từng không thích nghe anh nói, nhưng giờ phút này lại cảm thấy anh có vài phần nhẫn nại và tinh tế khi đàm luận với cậu: "Anh cảm thấy anh hiểu rõ tôi sao? Trong mắt anh thì tôi là người như thế nào?"

"Hẳn là...... Cậu không phải là người khiến người ta dễ dàng nắm bắt, chỉ cần cậu nguyện ý thì sẽ có thế giới bao la rộng lớn hơn."

"Thế giới rộng lớn đến mấy," Cố Văn Hi nhìn thẳng anh, nở nụ cười tươi rói, "cũng sẽ không có một Đỗ Vân Nghiên thứ hai."

Vừa dứt lời thì thanh âm của pháo hoa nơi xa truyền đến. Tiếng pháo hoa vang lên trên không trung đã giấu đi tiếng tim đập kịch liệt của Đỗ Vân Nghiên.

"Vân Nghiên, em đã từng hỏi anh, nếu em trở về thì anh có thể để cho em nói xong những lời vào đêm giao thừa đó hay không?" Cố Văn Hi vẫn cười như trước, "Bây giờ em có thể nói không?"

Bầu trời nơi họ đang đi đến, pháo hoa từng tầng từng tầng mà tỏa ra, chầm chậm rơi xuống như màn mưa ánh kim. Cách một khoảng không thì càng thêm huyền ảo. Có lẽ đầu năm nay phải tập trung vào nhiều việc nên trong ấn tượng của Đỗ Vân Nghiên, anh chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa tưng bừng như vậy ở hội chùa, ánh mắt vô thức nhìn qua hướng đó, Cố Văn cũng theo âm thanh và ánh sáng mà nhìn qua.

"Được," Giọng nói Đỗ Vân Nghiên thật nhẹ, tựa như làn sương mù phảng phất trên mặt sông.

Bên cạnh bọn họ là một sườn núi nhỏ, tầm nhìn trên đó càng tốt, Cố Văn Hi chẳng nói lời nào, đột nhiên chạy thẳng lên đỉnh sườn núi. Đỗ Vân Nghiên có hơi khó hiểu nhìn theo cậu.

Đứng trên gò đất cao, Cố Văn Hi xoay người lại, dang hai tay ra rồi lao xuống, ánh sáng chiếu rọi lên sườn mặt cậu.

Đỗ Vân Nghiên hiểu ra, giây tiếp theo cũng cất bước chạy về nơi ấy. Bước chân có chút gấp gáp, khi đứng trước mặt Cố Văn Hi, hơi thở của anh có hơi hỗn loạn, lồng ngực phập phồng.

Cố Văn Hi vẫn dang tay như cũ, bày ra tư thế đợi ôm, mãi cho đến khi Đỗ Vân Nghiên tiến lên một bước, kiên định ôm lấy cổ cậu, lúc này Cố Văn Hi mới siết chặt hai tay.

Còn chưa kịp phản ứng thì Đỗ Vân Nghiên đã cảm nhận được cánh tay đang đặt ở eo mình bỗng phát lực, ngay sau đó hai chân anh đột nhiên cách khỏi mặt đất, giây phút xoay tròn ngắn ngủi nhưng có hơi choáng váng, tuy nhanh như vậy nhưng trái tim dường như muốn vọt ra. Khoảnh khắc hồi hộp như thế này giống hệt như lần Cố Văn Hi lái xe máy chở anh từ nhà trọ dân đi đến chân núi. Anh nhắm hai mắt lại, cánh tay càng dùng sức vòng qua cổ đối phương.

Xoay nhanh nửa vòng, Cố Văn Hi vững vàng thả anh xuống.

Ngay khi hai chân chạm đất, Đỗ Vân Nghiên mở mắt ra. Lần này nơi chân trời nở ra "đóa hoa" sắc tím, vừa nở rộ xong thì bắt đầu tản ra, màu sắc thay đổi liên tục, cuối cùng biến thành màu đỏ rực mê người, điểm tô cho màn đêm tăm tối.

"Chúng ta ở bên nhau đi, Vân Nghiên." Phồn hoa đã tàn, bên tai anh chỉ còn lại thanh âm duy nhất này.

Chẳng ai buông tay nhau ra, Đỗ Vân Nghiên khẽ tựa vào vai Cố Văn Hi, nhắm mắt lại: "Được."

---

Tác giả có chuyện nói:

Bgm: Lý Kiện 《 Nở rộ 》