[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 49: Công khai



"Anh cút ra ngoài cho tôi!"

Đỗ Vân Nghiên vừa đến trước cửa nhà Nghiên Nghiên thì đụng phải một người đàn ông bị đuổi từ bên trong ra, người này tên là Vân Lương ở cùng thôn. Đám gà trong sân bị dọa chạy tứ tung, bụi bặm bay đầy trời.

"Em gái," Mặt mày Vân Lương xám tro, trên tay ăn hai roi, mở miệng cầu xin, "có chuyện gì thì từ từ nói."

"Tôi không có chuyện gì để nói với anh hết!" Trên tay của mẹ Nghiên Nghiên cầm roi trúc, khí thế bức người đuổi từ nhà trước ra nhà sau, "Còn dám tới nhà tôi không hả?"

"Anh ——" Vẻ mặt người đàn ông có chút lúng túng, nhưng dáng vẻ vẫn vô lại vẫn như cũ, "Anh không có ý định ép buộc em, chúng ta từ từ thương lượng nha ——"

Cô nhổ một ngụm lên mặt đất, mặt đỏ lên: "Ai muốn thương lượng với anh?!"

"Chị Trần," Đỗ Vân Nghiên đen mặt đi đến, "đưa roi trúc cho em."

Cố Văn Hi ở nhà trưởng thôn mới biết được mọi chuyện, vô cùng lo lắng cùng bọn họ đi đến nhà Nghiên Nghiên, trong lòng bực bội. Một nửa tức giận là do mới biết được sự việc, còn một nửa khác là do Đỗ Vân Nghiên giấu giếm và cậy mạnh, một hai phải tự mình đi giải quyết khốn cảnh.

Người Nghiên Nghiên nhắc đến, năm trước cậu đã nghe qua, tên là Vân Lương, là một gã độc thân hơn ba mươi tuổi, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, lúc trước khiến cho cha mình gần bảy mươi tuổi tức giận nên sinh bệnh rồi qua đời, ấy vậy mà vẫn không biết hối cải. Mặc dù ở trong thành phố làm ba cái việc lặt vặt nhưng chỉ cần có một số tiền thì sẽ cầm đi tiêu xài, thiếu nợ không ít.

Đáng giận là người này không lo làm ăn, đời sống cá nhân càng lung tung không đứng đắn, đã đến tuổi cưới vợ nhưng không muốn tìm ai, ỷ vào gương mặt đẹp trai mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Hai năm trước qua lại với một người phụ nữ đã ly hôn trong thôn, sau đó hai người ồn ào náo loạn, dứt khoát chấm dứt, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng đến người khác, thôn dân không lo chuyện yêu đương bao đồng này nên mắt nhắm mắt mở cho qua.

Gần đây hắn vậy mà lại quan sát thấy chồng của mẹ Nghiên Nghiên đi làm ở bên ngoài nên cứ cách vài ba hôm lại tìm cơ hội đến quấy rầy, mặc dù không chiếm được tiện nghi nhưng cũng đủ khiến người ta chán ghét, hôm nay còn trực tiếp xông vào nhà, nói những lời thật thật giả giả hung ác khiến Nghiên Nghiên hoảng sợ, lén lút trốn ra đi tìm Đỗ Vân Nghiên.

Khi còn sống, quan hệ của cha Vân Lương với trưởng thôn rất tốt, trước khi lâm chung đã từng nhờ ông hãy chăm sóc cho con mình, giờ lại quấy ra chuyện gièm pha như thế này, trong lòng trưởng thôn vô cùng rối rắm, thầm hô ông lão trên trời khó mà nhắm mắt được.

Cố Văn Hi chưa từng thấy qua người thật, thông qua miêu tả đơn sơ của trưởng thôn, trong đầu phác họa ra hình tượng một tên du côn cao lớn thô kệch, lại tưởng tượng Đỗ Vân Nghiên phải đối mặt với loại người như vậy, da đầu cậu tê rần, suốt đường đi luôn lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì bất trắc.

Sau khi âm thầm bổ não xong một màn kịch, lúc đến nơi Cố Văn Hi trợn tròn mắt, cái tên "ác bá thô lỗ" kia quả thật cao to vạm vỡ, nhưng Đỗ Vân Nghiên cũng không yếu thế, ngược lại còn ép đối phương đứng sát chân tường, tay đang cầm roi trúc "dạy bảo" hắn.

"Xin lỗi chị Trần đi!"

Roi trúc dừng trên bàn nhỏ bên cạnh, "Chát" một tiếng giòn vang, người nọ rụt vai lại. Hai cánh tay hắn đã bị quất ra hai lằn, không biết có phải xuất phát từ tay Đỗ Vân Nghiên hay không nữa.

"Nói nhanh lên!" Lại một tiếng vang.

"Được được được, không đến nữa."

"Còn dám đến đây không?"

"Không...... Không dám nữa."

Cố Văn Hi đột nhiên nhận ra, trước kia Đỗ Vân Nghiên nổi giận với mình không tính là gì, bây giờ anh mới thật sự tức giận, ánh mắt lạnh lùng che đi nét ôn hòa thường ngày, giọng nói như phát ra từ loa, có hơi chấn động.

"Trưởng thôn?" Ánh mắt người đàn ông quét qua những người cách đó không xa, "Trưởng thôn con không dám thật mà, con chưa làm cái gì hết á!"

Đỗ Vân Nghiên tạm thời buông roi trúc xuống, đi đến bên cạnh Cố Văn Hi, để trưởng thôn nói chuyện với hắn.

"Mày còn không biết xấu hổ mà nói à!" Trưởng thôn vô cùng kích động, "Cái thằng này, anh Vân là người lương thiện, còn mày ngày ngày.... Làm sao xứng đáng với người cha đã mất của mày hả!" Vân Lương đứng lâu rồi nên hơi hoạt động chân cẳng, ông lão lạnh giọng quá, "Dừng lại, đứng yên cho tao!"

Hắn đành phải khôi phục tư thế đứng thẳng dựa vào tường.

"Anh có sao không?" Cố Văn Hi nhỏ giọng hỏi Đỗ Vân Nghiên.

"Dĩ nhiên là không sao rồi," Vẻ mặt Đỗ Vân Nghiên hòa hoãn hơn rất nhiều, "em cảm thấy anh sẽ bị người khác ức hiếp sao?"

"Ai biết được."

"Cha mày nhờ tao chăm sóc cho mày," Trưởng thôn tức giận đến mức cổ đỏ cả lên, khàn giọng nói, "Hồi đó thấy mày đi ra bên ngoài làm công, tao còn cảm thấy mày sửa đổi rồi, ai ngờ.... Hừ, trở về lại để cho tao chỉnh thế này! Tao biết ăn nói sao với cha mày đây!"

"Vâng, vâng, chú chửi đúng!"

"Nghiêm túc cho tao! Có tin tao đưa mày lên đồn công an không hả?"

"Chú nói quá rồi, con, con chưa làm cái gì hết mà! Nếu đến đồn công an thì cùng lắm là bị giam hai ngày rồi thôi." Hắn bày ra vẻ mặt vô tội, "Sao con có thể cưỡng bách người khác được chứ? Cái này.... Chỉ là theo đuổi em gái một cách bình thường thôi mà."

"Anh...." Mẹ Nghiên Nghiên tức đến nghẹn lời, suýt nữa đã khóc.

Cô được gả đến từ bên ngoài, người trong nhà họ Trần, do không có quan hệ tốt với nhà mẹ đẻ nên hai năm trước khi mẹ chồng qua đời cô cũng không rời khỏi nơi này, vẫn luôn ở lại với con gái, đợi số cơ hội ít ỏi chồng về thăm nhà. Mối quan hệ với thôn dân vô cùng hòa thuận, cho dù chỉ có hai mẹ con thì cũng không cảm thấy vất vả, không ngờ hôm nay lại gặp chuyện uất nghẹn này.

"Câm miệng!" Trưởng thôn cũng tức giận, "Tiểu Trần là người đã có gia đình, sao mày lại có thể nói mấy lời như vậy hả?"

"Được được," Hắn tự biết mình đuối lý, "mấy bữa nay là con bị quỷ ám, sau này sẽ không như vậy nữa," Hắn liếc mắt nhìn Đỗ Vân Nghiên, cong khóe miệng nói, "Chú vậy mà mặc kệ kẻ đồi phong bại tục thật sự à, còn con cái gì cũng chưa làm.... Tội gì tính toán mấy cái không đâu này?"

Ông bước lên trước vài bước, chống nạnh: "Mày còn có mặt mũi mà nói à, ở trong thôn chúng ta ngoài mày thì còn có ai đồi phong bại tục nữa? Hả?"

Vân Lương nhếch miệng, cười "Ha ha" hai tiếng, ánh mắt sắc bén hệt như lưỡi dao, lướt qua trưởng thôn rồi rơi thẳng lên người Đỗ Vân Nghiên, khinh miệt nói: "Không phải đồi phong bại tục ở trước mắt à?"

Trưởng thôn theo ánh mắt hắn mà quay đầu.

"Đỗ Vân Nghiên mà chú tán thưởng này, nó yêu đàn ông," Hắn đưa tay chỉ vào bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói, "chính là cái thằng bên cạnh nó đó."

Cố Văn Hi và Đỗ Vân Nghiên cùng thay đổi sắc mặt, trưởng thôn chỉ tay vào mũi Vân Lương, gầm lên: "Nói hươu nói vượn! Người ta là bạn bè của nhau, đến lượt mày bôi nhọ à? Suy nghĩ dơ bẩn mà còn muốn kéo người khác xuống nước ——"

"Thế à? Chú đã hỏi bọn nó thật sự là bạn bè sao?" Lúc nãy Vân Lương bị Đỗ Vân Nghiên nhỏ hơn vài tuổi cầm roi dạy bảo, cảm thấy vô cùng khuất nhục, bây giờ có trưởng thôn ở đây, nhất định phải mượn cơ hội bôi nhọ, sau khi khựng lại vài giây, hắn âm hiểm cười, "Con tận mắt nhìn thấy, hai người họ ở rừng cây nhỏ —— hôn nhau! Người nào mới hôn nhau thì chắc chú biết mà hả?"

Lời này của hắn khiến mọi người ở đây đều chấn kinh, đều đưa mắt nhìn Đỗ Vân Nghiên và Cố Văn Hi, ngay cả Nghiên Nghiên cũng mờ mịt ngước lên nhìn.

"Thằng này nhìn nhân mô nhân dạng (1), cũng có điều kiện tốt, đã ba mươi tuổi mà không tìm người yêu, mọi người nghĩ vì sao? Ha ha...." Thấy hai người yên lặng không nói lời nào, Vân Lương vô cùng đắc ý, "Hóa ra..... Nếu không bị con phát hiện thì chắc còn nghĩ là do nó thanh cao không vừa mắt con gái trong thôn đó!"

(1)Nhân mô nhân dạng: nói đểu, ý nói hành vi, thái độ của người này không phù hợp với danh tính của họ.

"Chúng tôi là người yêu." Khi nói chuyện, môi của Đỗ Vân Nghiên run run.

Vân Lương phá ra cười: "Nó nhận rồi kìa! Trưởng thôn, con nói đúng mà phải không?"

"Chúng tôi là người yêu thì làm sao?" Cố Văn Hi không nhịn nổi cục tức này, dù sao thì Đỗ Vân Nghiên cũng đã thẳng thắn, cậu càng không kiêng dè, "Chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt, tự do yêu đương, muốn hôn thì hôn, có thể so sánh với việc anh quấy rối người đã có gia đình sao?" Như để chứng minh cho lời mình nói, Cố Văn Hi kéo bả vai Đỗ Vân Nghiên lại, hôn lên má anh, một tiếng "Chụt" rõ ràng vang lên lọt vào tai mọi người xung quanh.

Trưởng thôn còn chưa hồi thần sau tình huống đột ngột phát sinh, lúc này bị hành động lớn mật của cậu dọa đến đỡ trán, nhíu chặt mày.

Vân Lương càng hăng hái: "Nhìn đi, ở trước mặt trẻ con mà còn làm cái chuyện không biết xấu hổ như vậy, bây giờ chú biết hai tụi nó là người như thế nào rồi chưa?"

"Mày, bản thân mày có sạch sẽ gì đâu, câm miệng lại cho tao!" Trưởng thôn quát Vân Lương rồi thở hổn hển hỏi Đỗ Vân Nghiên, "Vân Nghiên, cái này, đây là sự thật sao?"

"Dạ," Đỗ Vân Nghiên rũ mắt, "con không có gì để giấu hết."

"Chị Nhã Ninh...." Ông run rẩy hỏi, "trước kia có biết không?"

"Mẹ con cũng không biết."

"Hầy," Trưởng thôn giậm mạnh chân, nhìn lên trần nhà, "Chuyện gì đây trời!"