Sa Vào Lưới Tình Của Lão Đại Hắc Bang

Chương 14: Kì kèo mặc cả



Nào, em nói rồi mà, chỉ cần mười năm nữa em vẫn có thể gọi anh là anh trai là được rồi. Tất cả những gì anh muốn tốt cho em em sẽ nhận tấm lòng của anh, còn lại em đâu thiếu gì đâu..

- Không nói được em mà.

Dương Kỳ cười tươi như hoa đáp lại Dương Minh, anh nhìn cậu như vậy cũng bất giác nở một nụ cười đáp lại. Thật tình! Anh rất muốn giúp cậu một điều gì đó, ít nhất là khiến cuộc sống tốt đẹp hơn, ấy nhưng Dương Kỳ luôn luôn không nhận, anh cũng chẳng biết làm gì hơn. Có được một cậu em trai vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện như thế này, anh cảm thấy đúng là cuộc đời biệt đãi anh,rồi.

- Về sau, có gì thì cứ nói cho anh, cho dù việc đó có khó thế nào anh cũng làm cho em.

- Em thì làm gì có chuyện khó để nhờ anh đâu chứ? Em chỉ có mấy chuyện vặt vảnh nhỏ nhặt thôi, không biết anh trai yêu quý của em có thời gian giúp em không đã.

- Em đang khinh thường anh đó hả? Sao lại không làm được cho em cơ chứ? Em nói thử xem em có chuyện vặt vảnh gì cần anh làm cho nào.

- Ưm... Chẳng qua là em vừa đá tên bạn trai cặn bã kia đi, anh cũng biết rồi đấy. Em cũng đã hai mươi tư tuổi đầu rồi, không biết anh có thể tìm cho em một người bạn trai được được một chút không?À....khoan nha, nhất định không tuyển bạn trai đến với em chỉ vì gia cảnh đâu đó, anh không nói trước, người ta hụt hẫng gáng chịu.

- Chà! Cậu em trai của anh nay cũng biết suy nghĩ tới chuyện tình cảm trăm năm rồi ta.

- Tất nhiên rồi! Em cũng phải tìm cho mình một bến đỗ chứ, hai mươi tư tuổi còn độc thân em còn đang sợ ế đây này.

- Cái này thì đâu phải chuyện gì khó, hôm nào anh đưa em đi qua gặp mấy người bạn của anh, em thích ai thì cứ việc nói cho anh.

- Này! Anh thực sự xem bạn bè của mình là bó rau ngoài chợ, tùy tiện để em sàn đi lọc lại đó hả.

- Sao lại nói thế? Chuyện tình cảm của em là chuyện lớn mà, đâu thể sơ sài được, với cả phải chọn theo sở thích của em chứ. Đừng lo gì nhiều vì bạn bè của anh không phải là những người yêu vì gia cảnh đâu.

- Vậy trăm sự phải nhờ đến người anh trai yêu quý của em rồi.

Dương Kỳ cười tươi như hoa nhướn mày nhìn Dưownh Minh, anh cũng đem mấy lời cậu nói tiện ghi nhớ vào trong đầu. Haiz, em trai anh khó khăn lắm mới mở miệng nhờ anh, đến cả chuyện đơn giản như thế này anh còn không làm được thì hai tiếng “ anh trai " mà Dương Kỳ gọi thực sự là uổng phí.

Thực ra Dương Kỳ chỉ tiện miệng nhờ anh như vậy cho vui thôi, cậu cũng chưa đến mức đắn đo, trăn trở về chuyện này. Trải qua một lần có bạn trai như vừa rồi thật khiến cậu cảm thấy tình cảm nam nam phải chăng là quá sức lằng nhằng rồi. Dương Kỳ bây giờ chỉ đợi một chân mệnh thiên tử cho mình thôi, tình yêu tới lúc nào thì hay lúc đó, đâu cần phải cưỡng cầu làm gì.

- Em tiễn anh xuống dưới nhé.

- Không cần đâu, vốn định đưa em đi ăn trưa nhưng em lại từ chối.

- Hầy, em thực sự muốn cuối tuần tự ăn ở nhà hơn, cả tuần ăn cơm công ty thực sự chán chết rồi.

- Hay từ nay về sau anh dặn đầu bếp Dương gia làm cơm cho em, buổi trưa lên phòng anh lấy, dù sao cũng ngon hơn cơm công ty nhiều.

- Vậy thì tốt quá, cái này em cũng nhờ anh nhé, em tiễn anh xuống.

- Không cần đâu, quay vào đi, anh tự đi xuống được mà.

- Vậy anh về nhé, em quay vào làm việc tiếp đây, về sau có đến thì nhớ báo trước em một tiếng.

- Anh biết rồi, anh về đây.

Nhìn theo bóng lưng của Dương Minh rời đi, cậu cũng không vội quay vào. Mãi cho đến khi bóng dáng anh khuất nữa ngã rẽ ở hành làng, cậu mới thở hắt ra một cái rồi xoay người đi vào trong. Có anh trai như thế này thì thật tốt quá đi mà....

- Đưa tên đó vào đây.

Trên một chiếc ghế sofa đen, Cao Dương trịch thượng ngồi trên đó, miệng ngậm một điếu xì gà vẫn còn đang nhả khói, xung quanh anh, thuộc hạ cấp dưới xếp thành từng tốp sau lưng anh, nhìn kiểu gì cũng một bộ dạng cực kì nguy hiểm. Một người thanh niên bị trói gô lại, miệng vẫn còn đang chảy máu, bộ dạng bị đánh đến thảm hại bị hai người áo đen ném đến giữa phòng. Anh ta khẽ nâng đôi mắt nhìn dáo dác căn phòng, mặc cho những vết bầm trên mặt đang sưng lên làm híp đi cả mắt của anh ta.

Anh ta nhìn Cao Dương đang nhàn nhã hút xì gà trên ghế sofa, bộ dạng cực kì lãnh đạo, anh ngang tàn bắt chéo chân, có nhìn kiểu gì cũng là cấp trên của mấy người áo đen này. Người thanh niên kia vội thấy Cao Dương thì liền bò đến, thân thể bị trói lại như một con gà cũng dùng sức lê đến cạnh chân Cao Dương, hạ giọng cầu xin...

- Lão đại, lão đại xin anh tha cho tôi một mạng.

Cao Dương đang cực kì thư giản bỗng chau mày lại một cái, anh lấy hai ngón tay kẹp điếu xì gà đang cháy dở rồi nhìn xuống người đàn ông đang bò ở ngay mũi giày của hắn. Ánh mắt Cao Dương lạnh lẽo đến thấu xương, nhìn xuống đầy trịch thượng như nhìn xuống con kiến nhỏ bé vậy. Người thanh niên kia nhìn thấy vậy cũng sợ hãi tột độ.