Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 393: Áo cưới hư mất



Bidding X

Lúc này, A May vừa lúc đi tới, nghe được Cố Tương nói, liền ngồi trên ghế sofa, cười hỏi Cố Tương: “Cố Tương, cậu còn nghĩ đến niên đại nào thế?”

Tuy Cố Tương không tính là tuyệt thế mỹ nữ, cũng coi như có vài phần tư sắc tiểu thư khuê các, vẫn là tác giả nổi danh, không rõ vì sao luôn cô đơn.

“Chỉ bằng nhan sắc của chị đây, cho dù mấy năm nữa cũng có đầy người theo.” Cố Tương kiêu ngạo mà kích thích búi tóc ở sau ót, lộ ra một nụ cười mê người.

“Cố Tương, nếu không thì mình giới thiệu cho cậu? Chồng mình có nhiều bạn là giới thượng lưu ở Pháp, không chỉ tài hoa mà còn rất tuấn tú.” A May nhiệt tình nói.

“Không cần! Mình như bây giờ cực kỳ thoải mái, các người đừng đẩy mình vào nấm mồ hôn nhân.” Cố Tương không chịu nổi nói.

Cô chưa bao giờ cho rằng hôn nhân là toàn bộ cuộc sống của con người. Cô chỉ muốn có được tình yêu rồi mới suy xét xem có nên kết hôn hay không.

“Như thế nào là nấm mồ? Cậu xem anh chị dâu cậu, một đôi khiến người khác vô cùng hâm mộ.” A May nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau soi gương ở phía xa nói.

Cố Tương chỉ cười, không đáp lời.

Rất nhiều khi, cái bạn nhìn thấy chưa chắc đã là đúng.

Tiếu Nhiễm thấy A May đang nhìn mình và Cố Mạc, lập tức phụ giúp anh: “Không cần như vậy, có người nhìn.”

“Chúng ta là vợ chồng, sợ cái gì?” Cố Mạc cười hôn nhẹ lên cổ Tiếu Nhiễm, từ phía sau gắt gao ôm lấy cô, không chịu buông ra.

Dáng vẻ cô mặc áo cưới quá đẹp, cắp mắt khó xử kia như dụ hoặc muốn anh hôn cô thật sâu.

Anh phát hiện hai mắt của mình vốn không có cách nào dời khỏi người cô. Cô giống như một khối bảo thạch hiếm có, hấp dẫn trái tim của anh.

“Em đi thay đồ.” Tiếu Nhiễm nhanh chóng nói. Cửa hàng áo cưới này đã có người nhìn từ sau đó. Cố Mạc cứ thích biểu diễn trước mặt người ngoài, nhưng cô thì không quen.

“Anh giúp em.” Cố Mạc dắt tay Tiếu Nhiễm, bước vào trong phòng thay đồ.

“Cố Mạc, tự em có thể thay.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.

Cố Mạc cười, mở cửa phòng thay đồ, đẩy Tiếu Nhiễm vào, sau đó cũng tự mình đi vào.

Cửa nhanh chóng bị đóng lại.

Tiếu Nhiễm cảm giác được một trận thay đổi, chính mình bị anh áp ở trên ván cửa, nụ hôn nhiệt liệt trút xuống.

“Cố Mạc!” Tiếu Nhiễm nhanh chóng thấp giọng kháng nghị. Phòng thay quần áo và phòng nghỉ chỉ cách nhau một lớp ván cửa, Cố Tương và A May ở bên ngoài có thể nghe được.

“Anh không kiên nhẫn được đến tối rồi.” Cố Mạc nhẹ nâng Tiếu Nhiễm lên, nhiệt tình chiếm lấy môi của cô, người của cô...

Cố Tương nghe được trong phòng thay đồ truyền đến âm thanh ái muội, lập tức đỏ mặt. cô nhanh chóng túm lấy A May đi ra ngoài: “A May, giúp mình chọn lễ phục cho phù dâu.”

A May sáng tỏ nhìn thoáng qua cửa phòng thay đồ, cười rời khỏi cùng Cố Tương.

Sau một giờ, Tiếu Nhiễm ghé vào trên vai Cố Mạc, kịch liệt thở hổn hển: “Áo cưới hư mất rồi!”

“Vậy thì để cho nó hư hỏng triệt để luôn!” Cố Mạc bá đạo nói, sau đó đặt Tiếu Nhiễm lên ghế sofa, dùng lực xé nát áo cưới vốn đã không còn nguyên vẹn trên người cô.

Cố Tương chọn lễ phục xong, ngồi ở đại sảnh chờ Cố Mạc.

Nhanh đến lúc tám giờ, cô không đợi được anh và Tiếu Nhiễm, lại nhìn thấy người có khí chất giống như Gia Cát Lượng từ bên trong đi ra. Gia cát Lượng tao nhã gật đầu với cô một cái, liền đi khỏi cửa hàng áo cưới.

Cố Tương nghiêng đầu gảy xuống một sợi tóc rơi bên má, đột nhiên nhớ tới một hồi cuồng hoan trong quán bar ở thành phố B.

Ngày nào đó, cô thoát khỏi Gia Cát Lượng, cùng người ta thật sự nhảy H, cũng uống rất nhiều rượt. trong lúc lung lay vừa rời khoảng quán bar, Gia Cát Lượng lại lái xe đến trước mặt cô, thanh âm tao nhã mang theo uy hiếp nói: “Lên xe! Tôi đưa em về!”