Sắc Xám Và Xanh

Chương 17: Khó chịu



Edit: Thanh Mục

Mấy ngày nằm viện của Khôi Tuyết xem như là ngày bình ổn tạm thời của hai người.

Hoàng tử Rhodes gấp gáp, tâm tư Thẩm Thính Lan cũng bị buộc phải chuyên chú điều tra nguyên nhân bệnh của công nương Anna, dường như dùng thủ đoạn nào đó để thông suốt quan hệ với người chăm sóc trong bệnh viện. Mặc dù Thẩm Thính Lan ban ngày không ở trong viện, Khôi Tuyết cũng luôn cảm thấy bên cạnh có người đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô.

Thẩm Thính Lan đồng ý không hạn chế tự do của cô, điểm này cô quả thật đã làm được, triệt để rửa sạch dạ dày, Khôi Tuyết nằm trên giường ba ngày, giữa trưa mây dày đem ánh mặt trời vùi lên, Khôi Tuyết từ cửa sổ nhỏ trong phòng bệnh nhìn ra ngoài.

Khu vườn ở tầng dưới của bệnh viện làm cho cô ấy khao khát.

Cơm đến, người trông coi đến thu dọn mâm cơm cho cô, Khôi Tuyết nhéo nhéo góc chăn, mở miệng gọi người kia:

"Y tá."

"Ta nghĩ... Muốn ra ngoài đi dạo một chút."

Gió nhẹ thổi vào mặt hồ bơi, Khôi Tuyết ngồi trên băng ghế gỗ, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm thụ không khí trong suốt đã lâu không thấy thấm vào phổi cô.

Cái bóng thưa thớt của lá rơi trên khuôn mặt cô, một cái nhìn thoáng qua.

Trong lúc giật mình, hình như có lực đạo rất nhẹ đụng phải bả vai cô.

Khôi Tuyết mở mắt ra, phản ứng linh mẫn nắm vào vai bên phải, nắm chặt lấy.

Cô dừng một chút, mở lòng bàn tay ra.

Đập vào mắt là một chiếc lông màu đen sáng bóng.

Khôi Tuyết lặng lẽ nhìn một lát, sau đó nhìn xung quanh, ở rừng cây mục nát cùng trời xám xịt tìm kiếm bóng dáng giống như chim chóc.

Không có gì.

Trong thời gian Khôi Tuyết dưỡng bệnh ở bệnh viện, ba ngày này Thẩm Thính Lan thực hiện lời hứa không chạm vào cô, ban đêm trước khi đi ngủ ôm Khôi Tuyết cũng chỉ chôn mặt sau gáy cô, ngửi thấy mùi trên người cô, khắc chế tối đa chỉ hôn tai sói của cô.

Tuy nhiên, tối hôm nay khi Thẩm Thính Lan trở về, trạng thái cả người rõ ràng có chút khác so với ngày thường.

Khuôn mặt và cử chỉ vẫn chứa đựng một tư thái tao nhã, duy chỉ có khi nói chuyện với Khôi Tuyết, ánh mắt cũng không ngừng xoay quanh vạt áo cô.

Một số động tác nhỏ sẽ vô thức thể hiện, ví dụ như nhìn chằm chằm Khôi Tuyết, thỉnh thoảng liếm môi, hô hấp nặng nề, nuốt nước bọt...

Có vẻ như có chút khó nhịn.

Khôi Tuyết quan sát được biểu hiện khác thường của cô, nhưng không hiểu vì sao, Thẩm Thính Lan ngồi gần cô, giống như bình thường, vừa nói chuyện vừa bắt đầu xoa cái đuôi sói lông xù của cô, ánh mắt dò xét phản ứng của Khôi Tuyết.

Cái đỉnh đuôi gần mông là vùng có cảm giác mẫn cảm nhất của Khôi Tuyết, người phụ nữ thần thái thong dong, tự nhiên trò chuyện với cô, ngón tay giấu ở phía sau thì khéo léo vuốt ve đuôi Khôi Tuyết, dùng đầu ngón tay vuốt hoặc bắt lấy trêu đùa khẽ kéo, chọc cho Khôi Tuyết càng cảm thấy cả người khó chịu.

Vẻ mặt Khôi Tuyết trở nên có chút vi diệu, nhíu mày, theo bản năng nắm lấy cổ tay Thẩm Thính Lan, nghiêng mặt, nhìn lại người phụ nữ.

Thẩm Thính Lan cũng nghiêng mặt chăm chú nhìn cô, một tay chống lên trán, vén tóc về phía sau, mép môi mỉm cười.

"Cái đuôi của ngươi sờ lên rất thoải mái."

Khi người phụ nữ nói chuyện khóe mắt hơi cong, hai tròng mắt trên cực kỳ giống hồ ly yêu mị.

Cả người đều tản ra một loại lực mê hoặc nào đó có thể dụ dỗ lòng người.

Người phụ nữ cúi người áp sát cô, hơi thở lạnh lẽo lướt qua ngực cô.

"Ừ..."

"Um... Ừm..."

Phòng vệ sinh riêng biệt được trang bị một tấm gương thân dài, Khôi Tuyết nằm sấp bên cạnh bồn rửa tay, không ngừng nắm giữ bên cạnh, chống đỡ thân thể không có khí lực đứng vững.

Thẩm Thính Lan kéo tóc cô lại, bức bách cô ngẩng đầu lên, giọng nói trong không gian kín càng thấp hơn một khàn: "Nhìn gương."

"Nhìn kỹ bộ dáng hiện tại của mình, Khôi Tuyết."

Động tác của người phụ nữ đến quá đột ngột, mặc dù Khôi Tuyết không muốn, vẫn bởi vì tư thế quan hệ với góc độ, nhìn thấy mặt trong gương.

Cô xấu hổ nhắm mắt lại, cắn răng, thử hỏi Thẩm Thính Lan:

"Đã ba lần rồi..."

Thẩm Thính Lan trả lời rất nhanh, giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Không thể."

Nguồn sáng trong phòng vệ sinh thấm vào trong đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Thính Lan, nơi đó nhìn như thâm tình, trêu người, kỳ thật còn có tính nguy hiểm đoán không ra.

"Ta muốn ngươi, bao nhiêu cũng không đủ."

Người phụ nữ nói xong câu đó, khóe miệng lún sâu một nụ cười mị hoặc, cô dán vào thân người Khôi Tuyết, bên tai cô nói:

"Ngươi đừng trách ta, Khôi Tuyết."

"Ta đã hỏi bác sĩ, thời gian xuất viện của ngươi là tuần tới..."

"... Nhưng ta không thể đợi thêm nữa."

Thẩm Thính Lan xuyên thấu qua gương dài nhìn Khôi Tuyết, khuôn mặt hiện ra khát vọng vô tận.

"Ngươi có biết không? Khôi Tuyết. Chỉ cần nhìn ngươi như thế này, mỗi phút mỗi giây."

"Ta đều rất muốn, rất muốn, giết chết ngươi."

"Đừng nói những lời như vậy..." Khôi Tuyết kìm lòng không được nâng eo lên.

"Thừa nhận đi, Khôi Tuyết. Ngươi có tình cảm với ta."

"Nếu không ngươi cũng sẽ không đối với ta có phản ứng mãnh liệt như vậy."

Trong lúc trùng kích, Khôi Tuyết vô tình đẩy đổ chậu hoa nhỏ trên bồn rửa tay. Lời nói của Thẩm Thính Lan đối với cô mà nói vô cùng xấu hổ, hơn nữa dưới tình huống này càng thêm kích thích thần kinh não của cô.

"Ta đến... Ta đến rồi...! Ừm..."

Thẩm Thính Lan lại kinh hỉ đến mức ngay cả điểm sáng trong đáy mắt cũng lắc lư, vui vẻ khen ngợi cô:

"Ừm, Khôi Tuyết nói đúng, thật ngoan, chính là như vậy."

Cho đến khi Khôi Tuyết bình tĩnh lại, hai người cùng gối lên giường bệnh, Thẩm Thính Lan mới từ đáy lòng cảm khái nói:

"Bộ dạng mắng chửi của ngươi thật đáng yêu a, Khôi Tuyết."

Nói xong liền vòng tay qua eo mềm mại của Khôi Tuyết, ôm cô vào trong ngực, Khôi Tuyết đưa lưng về phía người phụ nữ không có trả lời, ánh mắt dừng lại ở bóng đêm ngoài cửa sổ.

Vầng trăng lưỡi liềm kia hình như cũng đang châm chọc cô.

"Khôi Tuyết..." Thẩm Thính Lan câu cằm cô, tiến hành những việc phải làm sau mỗi lần kết thúc.

Khôi Tuyết xoay người, mặc kệ biểu tình trên mặt là cái gì, đã theo thói quen tiến lên hôn môi Thẩm Thính Lan, nói với cô:

"Ta yêu ngài, chủ nhân."

Thẩm Thính Lan rất hài lòng xoa xoa mái tóc của cô, tình thâm chân thành trả lời:

"Ta cũng yêu ngươi, Khôi Tuyết."

Nằm bên ngoài cửa sổ nhỏ của phòng bệnh, có một mảnh lông nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời.

Rơi xuống mép cửa sổ, dựa vào cửa sổ.

Đó là một chiếc lông dài đen rực rỡ.