Sắc Xám Và Xanh

Chương 2: Chủ nhân



Edit: Thanh Mục

"Nhìn kìa, 13 tới rồi."

Trong phòng ăn, những đứa trẻ có mã trên cổ quy củ ngồi ở vị trí của mình dùng cơm, nhìn thấy người tới ở góc, bọn họ liền cúi đầu, thì thầm với cô.

"Các ngươi biết không, ta nghe lão sư nói, 13 là thú nhân đời đầu còn sót lại sau khi viện tiếp nhận điều giáo."

"Đã vượt qua tuổi được nhận nuôi, mà vẫn không ai chịu mua là cô ấy."

"Hả? Tại sao?" Cậu bé với tai mèo hỏi.

"Đại khái là bởi vì huyết thống của cô ta không phải thuần khiết. Dù sao bạch lang cao quý làm sao có thể cùng thổ cẩu trộn lẫn nhau đây?"

Cô gái cong tai thỏ dài, nói xong còn cười khẽ một tiếng: "Không chỉ tính tình cổ quái, bộ lông xám trắng của cô ấy cũng thật sự rất khó coi."

"... Thắc mắc sao không có người mua nào sẵn sàng nhận nuôi cô ấy." Cậu bé tai mèo tiếp lời.

"Ta nói với ngươi một bí mật... Mẫu thân của Tuyết Xám, cũng chính là thú nhân thổ cẩu kia, khẳng định là cố ý để cho bạch lang làm bà ta lớn bụng... Cho rằng như vậy có thể khiến huyết mạch của mình trà trộn vào thượng tộc..."

Cô gái tai thỏ vui vẻ nói, vẫn chưa nhận ra đồng bọn trước mặt sắc mặt đã trắng bệch.

"Ngươi nói, những người như vậy... Thật sự là dơ bẩn..."

Lời còn chưa dứt, trong căn tin liền đột nhiên phát ra một trận oanh động, mấy xấp đĩa theo bàn ăn lật đổ rơi vỡ nát trên đất, những đứa trẻ xung quanh tất cả đều sợ hãi, chỉ thấy cô gái tóc xám trắng kia bỗng nhiên đem cô gái tai thỏ ghì trên mặt đất.

Mảnh vỡ đĩa vây quanh các cô giống như hoa, mắt cô gái lộ ra hung quang, giơ tay muốn đem nắm đấm phóng vào mặt cô gái.

Những đứa trẻ khác đang la hét: "Gọi lão sư! Nhanh lên!! "

"13 phát điên!!!"

Đột nhiên, Khôi Tuyết mở mắt ra, cảm giác được quanh thân có người chạm vào mình, trong đầu nhất thời tràn đầy ý thức nguy hiểm. Cô nhanh chóng từ trên giường đứng dậy, liếc mắt nhìn cảnh tượng trước mặt lập tức cầm lấy vật phòng thân gần mình nhất —— kéo bày trên tủ giường.

Cử chỉ xoay người của Khôi Tuyết tỉnh lại quá mức đột ngột, người phụ nữ ngồi bên giường rõ ràng bị cô làm cho hoảng sợ, cùng một lúc thần kinh Khôi Tuyết căng thẳng dán vào tường sửng sốt hai giây, ánh mắt bình tĩnh ngưng đọng trên người người phụ nữ.

Vẫn là người phụ nữ kia mở miệng trước mới phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng và quỷ dị này.

"Chân ngươi, không đau sao?"

Thẩm Thính Lan rũ mí mắt xuống, Khôi Tuyết theo ánh mắt của cô cúi đầu nhìn mắt cá chân mình bị băng gạc bao bọc, giờ phút này đang vì hành động phát lực khó hiểu của cô mà ngâm máu.

Sau khi Khôi Tuyết ý thức được cảm giác đau đớn, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, tay cầm kéo không run rẩy chút nào, thẳng tắp hướng về phía người phụ nữ.

Tai sói cảnh giác của thiếu nữ dựng cao vút lên, "Ngươi... Là ai...?"

"Ân nhân cứu mạng của ngươi." Thẩm Thính Lan khẽ trả lời, cô lấy miếng vải bông trên tủ giường, đem dược liệu trải bên trong trộn đều.

"Là ngươi cầu xin ta cứu ngươi."

"Không nhớ sao? Sói con."

Thẩm Thính Lan hời hợt viết, trong lúc nói chuyện đã sớm thu lại kinh hãi, cô nhìn cây kéo chỉ vào mình, sắc mặt bình thản.

Mũi kéo đã thấp xuống một chút.

Người phụ nữ xắn tay áo lên, lộ ra một cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết, cô hạ thấp người, đưa cổ tay ra trước mặt Khôi Tuyết.

Đối với động vật có khứu giác nhạy bén mà nói, hơi thở trên người tương đương với chứng cứ phân biệt của một người, Khôi Tuyết giật giật chóp mũi, cô nhớ rõ mùi hương lạnh lẽo này.

Khôi Tuyết dừng một chút, hai tay dần dần buông xuống.

Khóe mắt Thẩm Thính Lan lọt vào một vòng cung không thể dò được.

"Ta giúp ngươi đổi thuốc."

Người phụ nữ ôm lấy chân phải bị thương của Khôi Tuyết, thiếu nữ lập tức mẫn cảm rụt người lại, tai nhọn cũng theo đó hạ thấp xuống, Khôi Tuyết vừa định mở miệng ngăn cản, Thẩm Thính Lan liền trầm giọng.

"Nghe lời."

"Đừng nhúc nhích."

Không hung dữ, lại tự nhiên có một loại uy nghiêm làm cho người ta không dám phản kháng.

"Bàn tay của ngươi... Lạnh thật..."

Khôi Tuyết không được tự nhiên mím môi lên, tai sói càng ép càng thấp, đầu ngón chân mảnh khảnh cũng không tự giác cuộn lại.

Thẩm Thính Lan không trả lời, cô cầm kéo cắt băng gạc, chỉ chuyên chú vào chuyện trong tay.

"Cảm ơn ngươi... Đã cứu ta."

"Ừm." Thẩm Nghe Lan lên tiếng.

Khôi Tuyết làm dịu đầu óc, tinh thần hơi buông lỏng, bắt đầu đánh giá bốn phía hoàn cảnh của các cô.

Lúc này bên ngoài đã là ban ngày, ánh mặt trời ấm áp bị rèm cửa ngăn cách ngoài cửa sổ, trong phòng tương đối tối đen, giống như là bị người cố ý đem một tầng bộ lọc kết cấu ảm đạm.

Chỉ có đồ nội thất vô cùng đơn giản, trên tường treo tranh phong cách quái dị, trên tủ giường ngoại trừ một cái đồng hồ bàn kiểu châu Âu thì không còn gì khác.

Phòng ngủ này kết cấu hẹp, cửa phòng đóng chặt, hơn nữa ánh sáng không đủ, khiến cho nồng độ âm u càng nặng hơn vài phần, Khôi Tuyết hơi nhíu nhíu mày, không hiểu sao cảm thấy có loại cảm giác áp bách không thể nói rõ.

Cô hạ cằm nhìn Thẩm Thính Lan, ngũ quan của người phụ nữ lập thể rõ ràng, không chỉ có diện mạo tiêu chuẩn của người Âu Mỹ, khuôn mặt của cô ở trong diễm lệ phô trương, kỳ thật còn dung hòa vài phần dịu dàng ẩn húy.

Hốc mắt Thẩm Thính Lan vô cùng thâm thúy, độ cong của sống mũi kéo dài đến chóp mũi vểnh vừa phải, hình môi có đôi môi mỏng góc cạnh, làn da trắng như tuyết, cùng mái tóc đen dài rải rác trên vai cô tạo thành một sự tương phản tương đối rõ rệt.

Trên người người phụ nữ giống như có một cỗ ma lực huyền diệu, làm cho ánh mắt Tuyết Xám không tự chủ được đã bị cô hấp dẫn.

Đúng lúc này Thẩm Thính Lan ngước mắt lên, tầm mắt hai người liền đụng vào nhau trên không trung.

Đôi mắt màu xanh biếc kia, giống như hồ nước lạnh lẽo, bề ngoài ngang như gương, kỳ thật bên trong sóng ngầm trào dâng.

"Tên của ngươi."

Thẩm Thính Lan hỏi, ánh mắt dừng lại ở trên cổ thiếu nữ.

"Tên ta... Khôi Tuyết."

Khôi Tuyết trả lời, cô vừa định mở miệng hỏi Thẩm Thính Lan một chút chuyện, nhưng cửa phòng lại bị người ta gõ trước.

Một giọng nữ ôn hòa từ bên ngoài truyền vào:

"Tiểu thư Beryl, Isa phu nhân nghe nói ngài đã trở về, đặc biệt cao hứng, hiện đang ở dưới lầu chờ bái phỏng ngài."

Tuyết Xám nuốt lời nói trở lại, bất quá câu hỏi đầu tiên cô muốn hỏi kỳ thật đã có được đáp án.

"Tiểu thư Beryl, bây giờ ngài có tiện tiếp khách không?"

"Được rồi, Mai, ngươi bảo Isa phu nhân chờ ta một lát."

Dứt lời, Thẩm Thính Lan đứng lên, chiếc váy dài màu xanh đen khoác lên vóc dáng yểu điệu của cô đặc biệt đẹp mắt.

"Ngươi vừa tỉnh lại, Mai lát nữa sẽ mang bữa trưa cho ngươi."

"Ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, không được đi lại lung tung, ta cùng Isa phu nhân sẽ ở phòng khách bàn chuyện."

"Ngươi hiểu chưa? Khôi Tuyết."

Khôi Tuyết gật đầu đồng ý, không lâu sau khi Thẩm Thính Lan đi ra ngoài, Mai liền mang bữa trưa cho cô vào.

Mai là người giúp việc trong nhà, cô là một người rất yên tĩnh, đối mặt với Khôi Tuyết cũng không hỏi nhiều như những người khác, đặt bữa trưa trên tủ đầu giường rồi rời đi.

Khôi Tuyết ngửi thấy mùi thịt xông khói trước mặt, cô xé một miếng thịt nhỏ, đâm vào đầu đinh sắt lộ ra trên ván gỗ chân giường, xác định màu sắc của đinh sắt bạc không thay đổi, thức ăn không có độc mới ăn từng ngụm từng ngụm.

Thịt xông khói rất ngon, Khôi Tuyết ăn rất vui vẻ, đuôi sói lắc lư phía sau vài cái.

Ăn cơm trưa xong, Khôi Tuyết ngượng ngùng không dám làm phiền Mai đến dọn dẹp giúp cô, liền quyết định tự mình mang dao kéo vào bếp dọn dẹp.

Chân cô tuy rằng giẫm lên mặt đất rất đau, nhưng cũng không tính là vướng víu, bởi vì những thứ càng đau khổ hơn cô đều đã nếm qua.

Tòa nhà này có tầng hai, khi Khôi Tuyết xuống lầu chuẩn bị đi vào phòng bếp, vừa vặn gặp được Thẩm Thính Lan đang nói chuyện với Isa phu nhân trong đại sảnh.

"Beryl tiểu thư, lần này thật sự là làm phiền ngài! Thay ta ở Bắc thành tìm được dược liệu trân quý như vậy, còn suốt đêm chạy đi lấy cho ta, thật sự là vô cùng cảm kích."

"Đây là bổn phận của ta, Isa phu nhân cũng không cần quá khách khí." Thẩm Thính Lan lạnh nhạt nói, sau đó nhấp một ngụm trà.

Khôi Tuyết đứng ở góc cầu thang, cô giật giật tai sói, nằm sấp xuống, cố ý muốn len lén nghe những gì họ đang nói.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục:

"Tiểu thư Beryl, nhà ngài có phải nhận nuôi một con thú nhân phải không? Sáng nay khi ngài trở về, ta vô tình gặp được..."

Thẩm Thính Lan thu lại thần sắc, buông chén trà nhỏ xuống.

Dường như có cảm giác, người phụ nữ đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cầu thang, chỉ một giây sau, ánh mắt hai người thiếu chút nữa lướt qua, Khôi Tuyết sợ tới mức trực tiếp lui về phía sau, liên tục lùi lại vài bước.

Tim Khôi Tuyết đập nhanh hơn, cô cho rằng người phụ nữ đã phát hiện ra sự tồn tại của mình, nhưng giọng nói của Thẩm Thính Lan lại rất tự nhiên vang lên theo tiết tấu chuẩn xác.

"Cái này... Thật ra không phải đâu Isa phu nhân, đứa nhỏ đó... Là đêm qua tôi trên đường trở về tình cờ gặp, bởi vì lúc ấy nó bị thương không nhẹ, cho nên mới đưa nó về nhà."

Isa phu nhân nghe vậy chợt hiểu ra, "A, Beryl tiểu thư kia thật sự là tâm địa thiện lương, không hổ là y giả nhân tâm a."

Thẩm Thính Lan nhanh chóng tiếp lời: "Thật không giấu Isa phu nhân, bây giờ ta có một vấn đề khó giải quyết..."

"Kỳ thật đứa nhỏ kia là thú nhân có mã, ngất xỉu nửa đường nhất định là bởi vì gặp phải chuyện ngoài ý muốn hoặc là bất trắc."

"Bây giờ ta... Đang nghĩ có nên đưa nó về viện quản chế hay không."

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Thẩm Thính Lan lại không dấu vết liếc về phía góc cầu thang.

Nghe thấy lời người phụ nữ nói, Khôi Tuyết sững sờ tại chỗ, trong lòng nổi lên vô số đợt sóng.

Cô sẽ không bao giờ quay trở lại nơi khủng khiếp đó nữa!!!

"Khôi Tuyết tiểu thư, sao ngài lại ở đây?"

Không đúng lúc, giọng nói của Mai vang lên từ cầu thang tầng hai.

Khôi Tuyết âm thầm cả kinh, vội vàng xoay người nói xin lỗi, cố ý hạ thấp giọng nói:

"Xin lỗi... Ta chỉ muốn đem bộ đồ ăn đã dùng xong dọn đi..."

Mai: "Ngài có thể nói với ta, ta ở trong phòng trên tầng hai."

"Được... Ta xin lỗi, ta biết rồi..."

Khôi Tuyết rời đi rất vội vàng, không rảnh bận tâm đến người trong đại sảnh, cho nên cô cũng hoàn toàn không chú ý tới, sau khi cô rời đi.

Thẩm Thính Lan nhướng mày, nhìn chỗ cô vừa mới đứng, khóe môi gợi lên một nụ cười vô cùng nhỏ.

Bí ẩn, và không thể hiểu nổi.

Khôi Tuyết bất đắc dĩ đành phải trở lại phòng nằm nghỉ ngơi lần nữa, nhưng trái tim cô vẫn không thể yên tĩnh lại.

Trong đầu đều là những lời Thẩm Thính Lan vừa nói muốn đưa cô về viện.

Cả ngày, Khôi Tuyết có rất nhiều vấn đề và yêu cầu muốn thông báo cho Thẩm Thính Lan, nhưng đối phương cũng không đến phòng mình nữa, cô thật sự không thể chờ đợi được nữa, vì thế cuối cùng quyết định chủ động đi tìm người phụ nữ.

Trong đêm bông tuyết, Thẩm Thính Lan vẫn còn ở trong đại sảnh, lúc Khôi Tuyết đến, cô đang nói chuyện điện thoại với người khác.

Người phụ nữ đứng trước cửa sổ, ánh trăng mỏng manh lồng lên bóng lưng cô, giọng nói vào ban đêm giống như dòng nước trong vắt:

"Đúng vậy, ta muốn hỏi một chút bốn phía này có địa phương chuyên môn quản lý mã số thú nhân hay không, nếu có chuyện phiền ngươi chuyển số liên hệ cho ta..."

Dựa vào giọng điệu và lời nói nói chuyện của người phụ nữ, dường như cô ấy đang hỏi mọi người về địa chỉ và số liên lạc của viện kiểm soát gần đó.

Bắt được cảnh này, Khôi Tuyết lập tức hoảng hốt, quá khẩn trương khiến cô quên suy nghĩ, thân thể liền làm ra hành động trước.

"Tiểu thư Beryl!"

Ngữ khí dồn dập, bước chân nhanh chóng.

Ngay cả vết thương trên chân cũng bất chấp, cô bước nhanh tới trước mặt Thẩm Thính Lan, lại sợ bị một người khác nghe thấy, đành phải đè nén thanh lượng khẩn cầu người phụ nữ: "Thẩm Thính Lan, ngài có thể không đưa ta trở về nơi đó hay không, ta không muốn trở về...!"

Thẩm Thính Lan cúi đầu nhìn cô, đưa micro ra xa.

"Nhưng ta cũng không thể để cho ngươi ở lại chỗ này mãi được, dù sao chúng ta cũng không phải..."

"... Ngài có thể nhận nuôi ta!"

"Trở thành chủ nhân của ta!"

"Ta là thú nhân đã từng tiếp nhận giáo dục chuyên nghiệp, ngươi có thể nhận nuôi ta làm thú nô của ngươi, thậm chí là bất cứ thứ gì khác!"

Khôi Tuyết đã chịu đủ rồi, trong viện lục đục châm chọc tranh diễm, quy tắc cưỡng chế không có nhân tính, cả ngày bị nhốt trong căn nhà tối tăm kia, căn bản vĩnh viễn cũng không thể chạm tới bầu trời xanh bên ngoài.

Cho nên chỉ cần có thể không trở lại nơi đó nữa, vô luận muốn coi trả giá gì cũng được!

"Beryl tiểu thư, ta cầu xin ngài, vô luận sau này muốn ta vì ngài làm cái gì, ta đều nguyện ý!"

Thẩm Thính Lan ung dung, nghe thấy thỉnh cầu của Khôi Tuyết, cô hơi bất đắc dĩ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi đã thực sự suy nghĩ kĩ chưa? Tuyết xám."

"Ngươi thật sự xác định muốn ở lại bên cạnh ta sao? Khôi Tuyết."

Rõ ràng là đặt câu hỏi, nơi này lại có vài phần cảm giác nắm chắc tự đắc.

"Ta chắc chắn! Ta sẽ không bao giờ gây ra bất kỳ rắc rối cho chủ nhân trong thời gian này!"

"Chỉ cần là chuyện ngài muốn ta làm, ta tuyệt đối vô điều kiện hướng chủ nhân phục tùng!"

Khôi Tuyết sốt ruột kéo ống tay áo Thẩm Thính Lan, cô cắn môi, cau mày, lo lắng mình biểu hiện không đủ thành khẩn không đủ "đáng thương", cô dứt khoát quỳ gối xuống, quỳ xuống trước mặt Thẩm Thính Lan.

"Cầu xin ngài, Beryl tiểu thư, làm chủ nhân của ta đi!"

Khôi Tuyết lòng nóng như lửa đốt, trong lòng bối rối khiến cô ngay cả linh mẫn cùng lực trinh sát trước kia cũng vứt bỏ phía sau, cho nên cô mới không phát hiện.

Thẩm Nghe Lan gọi cuộc điện thoại này.

Căn bản cũng không có gọi ra ngoài.

Thẩm Thính Lan hơi mỉm cười, trong nụ cười toát ra vài phần vui mừng khác thường ngày.

Cô sờ sờ đỉnh đầu Khôi Tuyết, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi khuôn mặt cô, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện trong đôi mắt màu xanh biếc chứa đựng ý cười của người phụ nữ, đang có ánh sáng mơ hồ đang hưng phấn nhảy lên.

Thẩm Thính Lan không kiên nhẫn thở dài, ngữ khí lại đặc biệt ôn nhu: "Được rồi, Khôi Tuyết. Ta có thể hứa sẽ là chủ nhân của ngươi."

"Dù sao..."

"... Đó cũng là lời cầu xin của ngươi mà."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bước đầu tiên của cờ vua: khiến màu xám thất bại.