Sắc Xám Và Xanh

Chương 29: Kẻ ngốc



Edit: Thanh Mục

"Dừng xe lại! Dừng xe lại nhanh!!"

Tiếng ngựa gào thét trên con đường bên cạnh từ trong đoàn xe, bóng đen bỗng nhiên rơi vào tầm nhìn khiến người lái xe khiếp sợ không thôi, hắn cấp tốc siết chặt dây cương --

Con ngựa nhảy lên cao, khi rơi xuống đất chân may mắn tránh được thiếu nữ lăn trên mặt đất, cùng Khôi Tuyết cuộn lại cùng một chỗ.

"Đã xảy ra chuyện gì!?"

Tràng diện kinh hoảng, nam nhân đi theo phía sau xe ngựa lập tức cao giọng đặt câu hỏi, người lái xe cầm cương dây cương vẻ mặt không biết làm sao, há miệng không trả lời được, sửng sốt một giây mới nhanh chóng vượt qua lưng ngựa nhảy xuống xem xét.

Thú nhân nằm sấp trên mặt đất cả người bẩn thỉu, trên tứ chi gầy gò mơ hồ hiện lên vết máu không bình thường, nam nhân không nhìn thấy mặt cô, không biết là tỉnh hay là ngất xỉu, liền dùng mũi giày thăm dò đá đá cánh tay cô.

"Này, cô gái, cô gái?"

"Từ đâu lao ra... Con đường lớn này... Chúa ơi, không phải là đã chết chứ..."

Người qua đường vây quanh ở một bên quan sát tai nạn càng nhiều hơn, tiếng tạp thanh sôi nổi, người lái xe vừa bối rối lại lo lắng nỉ non, vừa định quay đầu báo cáo với Công tước Albert, "Tiên sinh, đứa nhỏ này..."

Cổ chân đột nhiên bị một loại xương cảm cực kỳ lạnh lẽo nắm chặt, dùng hết toàn lực lôi kéo, kích động kéo thân thể ôm lấy chân nam nhân, tựa như chậm hơn một chút phía sau liền có quái vật nào muốn đuổi theo sợ hãi vậy.

"Cô ấy muốn giết ta...! Cô ấy muốn giết ta!!"

Tiếng la hét từ trong cổ họng kiệt lực đè ép ra mang theo run rẩy, Khôi Tuyết giống như nắm chặt bó rơm cứu mạng cuối cùng, liều mạng quấn lấy chân nam nhân, người lái xe sợ tới mức liên tục vội vàng lui về vài bước, bối rối muốn hất cô ra.

Công tước Albert cũng xuống ngựa bước nhanh tới, hai thị vệ gác hai bên cánh tay Khôi Tuyết cố gắng tách bọn họ ra, tiếng la hét kẹp tiếng còi xe không ngừng phá vỡ màng nhĩ, tiếng ồn ào mãnh liệt làm cho người ta kinh ngạc hoảng sợ, không đến mấy giây, Khôi Tuyết bị bọn họ ấn cánh tay, đè xuống đất.

Công tước Albert nâng mũ quân đội lên, một cỗ cảm giác uy nghiêm từ trong ra ngoài tản mát ra, hai tròng mắt hắn sắc bén quét qua vị thú nhân kia, khi lướt đến khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt lại hơi ngưng lại.

Hắn sải bước về phía trước, nắm lấy vòng cổ Khôi Tuyết, kéo lên trên, nhìn qua nhìn lại vô số vết dao quanh khuỷu sau khi kéo vòng cổ lên, giống như đang cực lực che dấu quá khứ xấu xí gì đó, trốn tránh dấu ấn thân phận thú nô của mình.

"Thật sự là ngươi a..."

Công tước Albert đứng thẳng người, vỗ vỗ quân phục màu kaki, hiểu rõ cảm thán nói.

Đêm kia một năm trước, cả người đều là thú nhân tuẫn khí hận ý, thú nhân duy nhất chạy trốn trong quá trình vận chuyển.

"13."

Rõ ràng lúc ấy quy cường không khuất phục như vậy, hiện giờ lại rơi vào kết cuộc chật vật không chịu nổi này.

"Albert."

Tiếng nam nhân trầm thấp từ trong toa xe truyền ra, xuyên vào khoảng cách giữa hai người.

Một gã thị vệ trong đó vén rèm đen ngăn cách hai bên, thú nhân ngồi ở bên trong một thân lễ phục màu vàng hồng đan xen, vẻ mặt nghiêm trang, trên đỉnh tóc một đôi tai sói ung dung đứng thẳng, bộ lông màu trắng thuần diễm đến không nhiễm một hạt bụi, dưới ảnh đường phố mông lung tỏa sáng bóng tinh tế.

"Đứa bé kia bị sao vậy?"

Hắn vuốt ve nhẫn giới giữa ngón tay, ngoại hình nhìn ra được đã có chút tuổi, bất quá khi còn trẻ ít nhiều là một vị nam nhân phong nhã.

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, công tước Albert một tay đặt trước ngực, để thể hiện sự tôn kính hơi cúi xuống, chờ đợi: "Thưa vua của ta."

"Đây là tin tức khiến người ta khiếp sợ rất lớn, ta nghĩ Thượng Đế tất nhiên bởi ngài yêu thê thiếp mà cảm động, đứa nhỏ kia..."

"Chính là thú nhân lúc trước ở trong cô nhi viện chạy ra ngoài, có được hạt giống gien hỗn hợp của sói trắng, ngài tìm kiếm đã lâu..." Hắn giang hai tay, nhếch miệng cười, giọng nói trong gió đêm cao vút miêu tả, lời còn chưa dứt, đã bị tiếng hô to của người phụ nữ bên kia cắt đứt.

"Khôi Tuyết!!"

Thẩm Thính Lan ở trong xe hét lớn hô to dừng xe, cảm nhận được cửa xe phía sau bỗng nhiên mở ra, tài xế kinh hãi ngây ngốc vài giây.

"Đừng đi! Làm thế nào điều này có thể xảy ra!? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy??"

"Nhảy xe? Người chết? Ngươi muốn đi đâu? Ta phải làm gì đây? Bên kia chính là thú nhân quý tộc a, bên người tràn đầy quân đội! Làm sao ta có thể làm cho một người lái xe có đủ khả năng!?"

Đắc tội với đối phương trong vài phút rất có thể sẽ bị phạt giam giữ, mặc cho ai không sợ, Thẩm Thính Lan mất một trận khí lực mới thoát khỏi hắn, bước nhanh chạy tới, chắn trước người Khôi Tuyết quỳ xuống trước mặt công tước Albert, hèn mọn nói:

"Tiên sinh tôn kính của ta, có một chút ngoài ý muốn, xin tha thứ cho thú nô nhà ta lỗ mãng, ngài đại nhân đại lượng, ta tin tưởng tuyệt đối sẽ không so đo với một vị thú nô."

Thẩm Thính Lan xoay người, cúi đầu, hai tay đặt phẳng trên mặt đất, mái tóc đen vừa thẳng vừa dài che khuất phần lớn khuôn mặt của cô, che giấu tôn nghiêm cao ngạo bẩm sinh của người phụ nữ.

"Cô ấy là thú nô của ngươi?"

Người đàn ông quý tộc trong xe nâng cằm lên, dùng ánh mắt nhìn kỹ quanh quẩn trên người Thẩm Thính Lan và Khôi Tuyết, giống như muốn dùng ánh mắt từng chút từng chút xuyên thấu phân tích các cô.

Không lâu sau hắn xuống, dẫn theo một bộ áo choàng dài, hiện thân dưới ánh đèn sáng sủa, mọi người tò mò đàm luận.

Ánh trăng và đèn đường dần dần chiếu rõ gương mặt của vị vua Bạch Lang, Thẩm Thính Lan hơi ngẩng mặt lên, nhất thời sững sờ, gương mặt người đàn ông rũ xuống, đồng tử màu xám nhạt, bộ lông cả người trắng như tuyết, cùng gương mặt đã sớm thâm sâu vào trí nhớ của cô.

Quen thuộc, và tương tự quá mức.

"Khôi Tuyết?" Nam nhân đi giày tới trước mặt vị thú nhân kia, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhiều lần quan sát khuôn mặt của cô.

"Nói cho ta biết, mẹ ngươi tên gì."

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Khôi Tuyết từng bước tỉnh táo trở lại, đồng tử ở trong hai mắt giao nhau kịch liệt co rút lại, hoài nghi không thể tin được, trái tim mãnh liệt nhảy lên, điên cuồng va chạm vào tâm tình căng thẳng sắp sụp đổ của cô.

Nhiều năm như vậy, mẹ không ngừng ở trước mặt Khôi Tuyết nói cha ruột của cô cao bao nhiêu, ngay cả trước khi chết cũng còn đang ngốc nghếch kỳ vọng hắn có thể trở về, nhưng hết lần này tới lần khác các cô chờ đợi, đổi lại chỉ có một lần lại một lần thất vọng.

Khôi Tuyết run rẩy môi, chuyện mẹ gặp phải làm cho cô không cách nào không phẫn nộ, năm đó mẹ tràn đầy chờ mong cho rằng mình rốt cục có thể cùng hắn gặp mặt, kết quả lại bị đám cẩu nam nhân kia cường bạo đến chết, hắn lại ở nơi nào.

Ngươi không xứng đáng biết tên của cô ấy. Khôi Tuyết còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông trước người đã đột nhiên cúi người ôm chặt lấy cô, bên tai cô không ngừng nỉ non:

"Rất giống, thật sự rất giống cô ấy..."

Khôi Tuyết không rõ "giống" trong miệng hắn là ám chỉ khuôn mặt tiều tụy của cô hay là oan khuất cô muốn giận dữ mắng nhưng ân cần ẩn nhẫn.

"Ta cuối cùng cũng không có nợ ngươi, ta liền nói ta nhất định sẽ đón ngươi về, ngươi phải chờ, nhất định phải chờ!"

Hắn đi ngang qua công tước Albert, vỗ vai hắn và trầm giọng nói, "Đưa cô ấy trở lại."

"Tuân mệnh." Công tước Albert thuận theo gật đầu, vị vua một lần nữa ngồi trở lại trong xe ngựa, tay cầm một xấp sách, trong miệng không biết đang đọc cái gì.

Rèm buông xuống, thị vệ theo mệnh lệnh của hắn bắt đầu hành động, kéo Khôi Tuyết mang theo xe ngựa phía sau, Thẩm Thính Lan lập tức đuổi theo bọn họ, điên cuồng kêu to: "Không thể, các ngươi muốn dẫn cô ấy đi đâu!?"

Thẩm Thính Lan rốt cục từ dưới túi da trầm ổn lộ ra bộ dáng nguyên thủy, cô dùng lực đẩy ra những thị vệ kia ra, dây dưa ôm Khôi Tuyết vào trong ngực mình, khoảng cách cực kỳ gần gũi, hơi thở lạnh như băng nóng cuồn cuộn giao hòa ra hô hấp rung động run rẩy, "Khôi Tuyết, mau trở về, đừng đi cùng bọn họ...! "

Giống như một đứa trẻ vô cùng sốt ruột, cô thương tiếc nâng mặt Khôi Tuyết lên, thậm chí trước mặt mọi người dùng sức hôn cắn môi Khôi Tuyết, muốn gợi lên một chút luyến tiếc của cô, nhưng Khôi Tuyết chỉ là mộc trụ trống rỗng nhìn cô, giống như người chết sống thật lâu, không có câu trả lời, không có phản ứng.

Thân thể này không cảm nhận được xúc cảm nhiệt độ, khuôn mặt của người phụ nữ ở trong tầm mắt của cô càng ngày càng mơ hồ, gần như tiêu tán, lần đầu tiên, triệt để cảm giác được cái gọi là tình cảm này đến tột cùng trống rỗng cỡ nào, tội ác bao che lẫn nhau, dục vọng xâm phạm lẫn nhau, lợi dụng lừa gạt lẫn nhau, giống như người điên, lại giống như kẻ ngốc.

"Cô ấy là đồ của ta, các ngươi dựa vào cái gì cướp đi!"

Thẩm Thính Lan nắm chặt cánh tay Khôi Tuyết đè vào trong ngực mình, không muốn cho người khác một chút cơ hội tiếp cận cô.

"Tiểu thư, chú ý lời nói của ngươi."

"Đây là người mà vua muốn."

"Ngươi không có quyền nói không."