Sắc Xám Và Xanh

Chương 31: Móc lên



Edit: Thanh Mục

Thời gian gần đây khí hậu giảm mạnh, ban ngày ban đêm chênh lệch nhiệt độ đặc biệt lớn, Khôi Tuyết đã liên tục mấy ngày không bước ra khỏi tẩm điện.

Cô ngồi trên giường ho khan, ho đến mức nghiêm trọng sẽ không thẳng lưng nổi, thỉnh thoảng cảm giác trong bụng đau đặc biệt lợi hại, giống như là có dị vật gì đó sắp vỡ ra khỏi nội tạng của cô.

Rất có thể là tai họa ngầm để lại đêm đó.

Khụ khụ khụ!!!.

Nửa đêm cô tịch, cổ họng ngứa ngáy khó chịu khiến Khôi Tuyết không thể ngủ được, hai bình nước ấm trên tủ giường đã uống cạn, cô dựa vào lưng giường, sắc mặt trắng bệch, hô hấp có chút bạc nhược, im lặng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.

Mặt trăng tối nay thiếu góc, mây đen rất nặng, giống như đêm cô bị vua Bạch Lang mang đi.

Khôi Tuyết cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ khi đó người phụ nữ kia ẩn nhẫn đến muốn vặn vẹo, một cánh tay vòng quanh eo cô, nhốt chặt cô vào trong ngực, tay kia lại dùng sức đè đầu cô ấn vào hốc vai mình.

Ngũ quan trên mặt không chút không gian chen chúc vào Thẩm Thính Lan, xương quai xanh của người phụ nữ khiến cô rất đau, mấy lần Khôi Tuyết đều cảm thấy mình sắp không thở nổi.

Trong suốt một đoạn dây dưa kia, Khôi Tuyết chỉ nhấc mắt lên một lần.

Ánh trăng trắng bệch từ trên cao chiếu thẳng lên gương mặt lập thể của người phụ nữ, Thẩm Thính Lan dường như gầy hơn cô tưởng tượng rất nhiều, hai gò má lõm xuống, xương gò má nhô lên, hốc mắt sâu đến mức thoạt nhìn rất mệt mỏi rất tiều tụy, nhưng vẫn cố chấp không chịu bỏ qua.

"Đứa nhỏ này là thú nhân lúc ấy từ trong cô nhi viện chạy ra, ngươi nói ngươi là chủ nhân của cô ấy?"

Tầm mắt của công tước Albert cùng người phụ nữ đan xen cùng một chỗ, sâu thẳm nóng rực, tựa như hai đàm sôi hồ trong đêm tối đọ sức với nhau.

"Nếu ngươi vì không biết sự thật mà nhận nuôi 13, chúng ta có thể tha thứ cho lỗi lầm của ngươi..." Quân côn dùng lực áp chế.

"Nhưng nếu như ngươi là ở dưới tình huống biết chuyện, lựa chọn bao che cô ấy mà nói..."

Gân xanh căng thẳng bên cổ người phụ nữ không ngừng rung động trong tiếng hít thở trầm khoáng, cảm giác được Thẩm Thính Lan đã cố gắng khắc chế một loại cảm xúc sắp bùng nổ nào đó, nhưng hốc mắt cô đỏ tươi, cắn răng không nói một lời không muốn nhượng bộ, không thể nghi ngờ bại lộ sát ý cô bắt đầu nảy sinh.

Tất cả tiếng ồn ào xung quanh đường phố đều là âm thanh nền ầm ĩ, giằng co nhau hồi lâu, Thẩm Thính Lan rốt cuộc vẫn hiểu được tình cảnh và quyền lực hiện tại của cô không thể chống lại người khác, hơi thở chậm lại bình tĩnh lại, buông lỏng lực đạo.

Trước khi chia tay, mọi người nhìn xuống, Thẩm Thính Lan xoay người Khôi Tuyết, ánh mắt nâng mặt cô tinh tế tuần tra, đáy mắt ngoài ý muốn ngậm nước, tựa như một đứa trẻ, đối với việc chia lìa thật sự cảm thấy bó chân bó tay.

Người phụ nữ hạ thấp cằm, lông mày tú nhíu lại, ngón tay không ngừng xoa xoa tai sói Khôi Tuyết, bộ dáng có chút ủy khuất thương tâm, phun ra một câu:

"Chó con của ta sắp rời khỏi ta rồi, thật buồn nha, Khôi Tuyết."

Nói xong dừng lại hồi lâu, Thẩm Thính Lan không hiểu sao lại phát ra vài tiếng cười khẽ quỷ dị, nghe được trong lòng Khôi Tuyết phát lạnh.

Ngữ điệu của người phụ nữ bỗng nhiên chuyển thẳng xuống trầm thấp:

"Lần sau gặp mặt nhất định sẽ thao chết ngươi."

Loại lời nói đương nhiên như tán tỉnh này ở tai Khôi Tuyết nghe đến khiến toàn thân cô rét run, tựa như chỉ có một mình cô biết, thẩm Thính Lan trong miệng biểu đạt đã xa mới xuất phát từ trò đùa mập mờ, mà là thật sự tản ra cảm giác uy hiếp muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Xe ngựa lái xe rời đi, khoảng cách giữa hai người càng kéo càng xa, thân ảnh gầy gò của người phụ nữ ở trong đường phố đêm tối càng nhỏ, từng tầng từng tầng sương đen dần dần bao lấy cô.

Ánh trăng bị những đám mây đen nuốt chửng.

Đau đớn trong bụng và cổ họng tạm thời giảm bớt, Khôi Tuyết vẫn im lặng nhìn cùng một phương hướng.

Trên bệ cửa sổ bày một bình hoa cúc trắng, đang dần khô kiệt teo tóp, sinh mệnh đi cùng cô dần dần điêu linh.

Trong khoảng thời gian này, Khôi Tuyết biết được một ít tin tức bên ngoài, một số là từ trong miệng những thị nữ kia nghe được, một ít là ở trên báo Anh nhìn thấy.

Một trung đoàn rắn địa đầu ở thành nam Tatarus đã bị bắt giữ hoàn toàn dưới sự bao vây đột kích của vệ đội, người đàn ông cầm đầu trong cuộc truy đuổi trúng đầu bị vệ sĩ bắn trúng, hiện đã trở thành người thực vật bị nhốt trong bệnh viện chờ phán quyết.

Hoàng tử Rhodes được mệnh danh là ái dân bị bệnh nặng, nguyên nhân cụ thể không rõ, nhưng tình huống trong thời gian ngắn kịch liệt xấu đi, mệnh trong một sớm một chiều, không lâu sau ngã xuống không dậy nổi, để lại một mình Công nương Anna thừa kế tiền tài cùng công vĩ của hắn.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Chính xác thì cô ấy đã làm gì?

Khôi Tuyết ho khan vài tiếng, siết chặt áo choàng trên người, quấn lấy mình, đi bộ đến ban công.

Đầu mùa đông đến, sương mù dày đặc dâng lên, không thể nhìn thấy phía bên kia của điểm cuối, bên ngoài dường như tuyết sắp rơi.

......

Vua Bạch Lang mấy đêm nay cử hành một yến hội long trọng, thanh thế to lớn mời rất nhiều tân khách, các tầng tước vị quý tộc tụ tập cùng một chỗ, trong cung vui vẻ nhiệt liệt, vừa vặn có thể che dấu nội tâm trống rỗng hư vô của hắn.

Đồ ngọt và bày biện hoa hoa lệ lệ, từng bụi hoa hồng diễm lệ cùng với ánh đèn rực rỡ tạo ra bầu không khí lãng mạn, thân sĩ cùng tiểu thư vây thành mấy nhóm nhỏ đàm luận với nhau, vua Bạch Lang ngồi ở chỗ sâu nhất vương tọa ôm nữ nhân, nhàn nhã nhìn tất cả.

"Vua, ta nghe nói gần đây ngài nạp một công chúa, cô ấy ở đâu? Ta thật sự muốn xem cô ấy có phải giống như bên ngoài truyền ra thiên tư mỹ mạo hay không~"

"Nha đầu kia không thích tiếp xúc với người ngoài, cũng chỉ có một đứa nhỏ, có cái gì đẹp." Nói xong tay hắn vuốt ve vài cái ở eo một người phụ nữ.

Nhướng mày nói: "Còn không bằng ngươi đêm nay lưu lại, ta cho ngươi xem uy vũ của bổn vương có đủ không?"

Trong tẩm điện.

Khôi Tuyết một mình ngồi ở bên bàn chuyên tâm lật xem dược điển, bên ngoài ồn ào náo nhiệt ngăn cách với cô, không đột ngột cũng không dung hợp.

Khôi Tuyết đưa lưng về phía lối ra vào, nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, cô giương mắt nhìn thấy con số mà đồng hồ trên bàn chỉ, biết là thị nữ đến đưa bữa tối, đáp:

"Vào đi."

"Đặt lên bàn trước là được rồi, lát nữa ta mới ăn."

Bánh xe của xe ăn chậm rãi lăn trên mặt đất có thể nhìn thấy người khác, mùi hương thanh đạm lẫn vào ý thức, Khôi Tuyết vừa lật qua trang sách mới, đột nhiên cảm giác sau gáy trầm xuống, vật cứng miệng tròn nào đó dùng sức chống lại.

Ngay sau đó là giọng điệu lạnh lùng quyến rũ của người phụ nữ vang lên sau lưng cô.

"Quý An a."

"Công chúa điện hạ của ta."

Từng câu từng chữ, rõ ràng chui vào trong ốc tai Khôi Tuyết, khiến trái tim cô rung động.

"Đúng rồi, hoàng tử Rhodes tháng trước không phải đã qua đời không lâu sao? Ta nghĩ Công nương Anna không nên có mặt tối nay, phải không? Công tử ca trong yến hội cùng các thiên kim nói chuyện với nhau."

"Đúng vậy, cô ấy không đến, người phụ nữ tới hình như là chị gái của cô ấy hay em họ các loại quan hệ."

"Thật ra ta vừa mới gặp cô ấy ở nơi kiểm tra thiệp mời, không khoa trương chút nào, cô ấy đẹp đến mức khiến người ta nhìn qua không nỡ quên."

"Ha ha, ta vừa mới ở ngoài phòng bếp cũng gặp cô ấy, nhưng mà đi, ta cảm thấy khí chất của cô ấy tương đối độc đáo, giống như một mỹ nhân u sầu."

......

Trong không gian yên tĩnh, bầu không khí từng chút từng chút ngưng tụ thành hoa băng.

Thẩm Thính Lan cầm súng ống, nhìn xuống cô gái trước người, nghiêng mặt xuống cằm tạo thành một đường thẳng tắp.

Khôi Tuyết dừng lại động tác, giấy nhẹ nhàng rơi xuống, vô thanh vô tức.

"Cuối cùng ngươi cũng đến?"

Thanh âm hơi dồn dập, theo Khôi Tuyết xoay người đồng thời gõ vào trong lòng người phụ nữ, rõ ràng đối diện với họng súng, ánh mắt cô nhìn mình lại không có chút phân tán nào, vẫn sạch sẽ thuần túy như trước.

Thật dễ dàng khiến người ta hiểu lầm đặt câu hỏi a.

Thẩm Thính Lan khẽ nhướng mày, nốt ruồi phía trên đuôi lông mày có vẻ lãnh diễm càng thêm cao ngạo, nhưng khi đối diện với đôi mắt Khôi Tuyết, cô rất tự nhiên mở miệng, vui vẻ cười.

"Đúng vậy."

"Ta tới tìm chó con của ta."

Họng súng theo bước chân của người phụ nữ từng bước áp sát Khôi Tuyết, từ dưới lên trên đặt lên cằm cô.

"Trong khoảng thời gian này có nhớ ta không?"

Người phụ nữ đến gần, xương quai xanh hiển lộ được giấu ở hai bên cổ áo giao nhau của lễ phục buổi tối, ngực lộ ra da thịt trắng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu ít ỏi, theo hô hấp của cô cùng nhau phục kích, gợi cảm quá mức nguy hiểm.

Khôi Tuyết bị ép ngẩng cằm lên nhìn cô, ánh mắt có chút mơ hồ hỗn loạn, trong lúc nắm bắt suy nghĩ theo bản năng gật gật đầu, "Có..."

Nụ cười của Thẩm Thính Lan càng sâu, mái tóc đen mềm mại từ đầu vai trượt xuống, lướt qua bên tai Khôi Tuyết, trên người cố ý dùng nước hoa lẫn một loại hương tức khác quấn quanh vào hô hấp Khôi Tuyết.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, cơ hồ trong lúc mở môi nói chuyện sẽ nhẹ nhàng lướt qua nhau, chỉ là nhìn nhau như vậy, máu bắt đầu cuồn cuộn, bầu không khí mập mờ càng dây dưa không rõ.

Thẩm Thính Lan nhếch khóe môi, kề sát vào tai cô, hạ giọng nói:

"Lúc nhớ ta, có chính mình vụng trộm làm chuyện xấu hổ không?"

Khôi Tuyết lập tức đè mí mắt đập xuống vài cái, hai gò má hơi nóng lên, cô nắm lấy tay người phụ nữ, quay mặt, nghiêng người về phía trước, hô hấp khẽ chạm vào môi người phụ nữ, tựa như hôn lại không phải hôn.

Hình như từ trước kia cô đã nắm giữ được một chút quỹ đạo tâm lý của Thẩm Thính Lan.

Những suy nghĩ khác không rõ ràng, nhưng một điều, Khôi Tuyết là rõ ràng.

Chỉ cần mình thoáng dụ dỗ cô, người phụ nữ này tất nhiên sẽ mắc câu.

Đặc biệt là về ham muốn tình yêu.