Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 12: Dòng sống sói (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lang Xuyên, thế này sẽ giúp cậu thoải mái hơn.”

Sau khi cởi bỏ xiềng xích cho Lang Xuyên, Hoắc Lan Hề lại tiện tay trả lại súng laser cho Đồng Nguyên. Vẻ mặt hắn lãnh đạm, như chỉ là thuận miệng lên tiếng chứ không còn ý đồ gì khác, hoàn toàn không nghe ra bất cứ tình cảm gì trong giọng nói, cũng không thể hiện ra sức hấp dẫn thân thiện để đám người kia kính mến.

Tay chân vừa được thoải mái thì chàng trai lập tức lảo đảo đứng dậy khỏi xe lăn. Chẳng thèm liếc mắt nhìn thiếu tá không quân bên cạnh, cậu hướng ánh nhìn ra thẳng ngoài cửa – nơi có ánh sáng chói lòa chiếu tới, quả thực như một người thân đang mong ngóng cậu trở về.

Giờ chẳng nghĩ được gì nữa, cậu bối rối bước chân đi về phía bên ngoài. Dáng vẻ khi bước đi rất kỳ dị, đầu vẹo một bên, bả vai nhô lên, chân tay co quắp, lưng cong như con tôm. Vốn cậu là một thanh niên rất cao, nhưng lại vì khom người mà chỉ ngang bằng đứa trẻ.

Đồng Nguyên lại xông tới chặn trước mặt Lang Xuyên, cậu ta giương súng nhắm thẳng vào mắt Lang Xuyên, lạnh lùng nói: “Quay về!”

Dường như không nghe thấy lời đối phương, Lang Xuyên vẫn bước từng bước về phía có ánh mặt trời. Cậu đã bị giam tận hơn một trăm năm trong trung tâm nghiên cứu gene tăm tối đó, ngay cả ánh mắt cũng lập lòe ánh xanh như con sói trong đêm, ấy vậy nhưng bản năng ăn sâu vào cốt tủy vẫn luôn hướng về nơi ấm áp.

“Trở lại đây ngay, con quái vật này!” Đối phương mắt điếc tai ngơ làm sĩ quan Hornet cảm thấy giận dữ, cậu ta dùng báng súng đánh vào cổ người kia, dí chàng trai ngã xuống đất, “Tao sẽ không để mày bước ra khỏi nơi này, càng không cho mày bỏ trốn!”

“Penis!” Chàng trai ngã xuống đất cũng rất tức giận, ngửa mặt lên nhổ nước bọt về phía đối phương nhưng không trúng mục tiêu. Trông cậu như có một bụng câu chửi trong bụng muốn văng ra, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể phun được một từ đơn “Penis”.

“Tóm nó về!” Đồng Nguyên vừa ra lệnh, mấy binh sĩ của The Hornet bắt đầu rục rịch tiến lên. Những người trong bệnh viện nhìn cảnh này sợ tới mức không dám lên tiếng, có người mẹ vội vã bế đứa con lên nhanh chóng rời đi.

“Các người lui ra.” Hoắc Lan Hề đột nhiên mở miệng, gật đầu với nhóm vệ binh đang tiến lên đằng trước, “Nếu cậu ta chạy, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Không một lời dư thừa nhưng thái độ hết sức rõ ràng. Đồng Nguyên đen mặt vốn định tiếp tục nhưng lại nghe thấy đám lính Hornet cung kính đáp lời: “Vậy xin giao lại cho thiếu tá.”

Thấy không ai muốn ngăn cản mình nữa, Lang Xuyên nằm trên đất lại lồm cồm bò dậy, lảo đảo loạng choạng như sắp ngã, đi ra ngoài cửa.

Mặt Trời hôm nay đẹp đến lạ lùng. Cậu bỗng khựng lại đứng bất động trước cửa, run rẩy giơ một bàn tay lên vuốt ve những tia sáng tựa như dây đàn, chỉ vừa tiếp xúc đã lập tức rụt tay lại, làm đi làm lại rất nhiều lần. Hơn một trăm năm sống trong cảnh vươn tay không thấy được năm ngón và ánh đèn sợi đốt, giờ đây khi đã kề cận với ánh mặt trời, cậu lại chẳng biết phải làm sao.

Tựa như chim non phá vỏ ngắm nhìn thế gian, vừa háo hức nhưng âm ỉ trong lòng lại là khủng hoảng.

Do dự một hồi, cuối cùng Lang Xuyên cũng bước ra khỏi cửa. Một con đường ngắn chỉ độ hơn mười bước chân, vì tư thế đi kỳ quái và tâm tình nhộn nhạo của cậu mà dường như dài đến ngàn dặm. Trong khoảnh khắc ánh dương rót tràn trề xuống cơ thể, con ngươi màu vàng xanh đột nhiên co lại, có vẻ như không thích ứng được trước ánh sáng đủ đầy mạnh mẽ ập tới. Chàng trai nhắm mắt lại theo bản năng, cố gắng giơ tay lên che, ấy thế nhưng lại có một bóng đen đột ngột chắn trước mặt cậu.

Chẳng biết tự lúc nào, Hoắc Lan Hề đã đứng bên cạnh Lang Xuyên, vòng cánh tay qua vai cậu, bàn tay che đi đôi mắt.

Giữa lòng bàn tay và mắt còn một khoảng trống nhỏ, không chạm vào da thịt Lang Xuyên. Đôi con ngươi được bao phủ trong bóng tối khiến người ta thoải mái lạ kỳ, Lang Xuyên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng trầm trầm: “Cậu đã ở trong bóng tối rất lâu, mắt cần chút thời gian để làm quen lại.”

Chàng trai này vẫn luôn buông mi đắm chìm trong thế giới của mình, cuối cùng đúng lúc này đã ngửa mặt lên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Bốn mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên thiếu tá không quân nhìn chăm chú đối phương ngay dưới ánh mặt trời, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn cậu từ khoảng cách gần như thế. Hai gò má gầy gò mấy ngày nay được tẩm bổ, hiện tại đường nét gương mặt gọn gàng vô cùng xinh đẹp.

Sự sững sờ hiện ra trên gương mặt tái nhợt như sắp trở nên trong suốt, Lang Xuyên mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng rồi đôi mắt màu vàng pha xanh bỗng ầng ậc nước, không khống chế được mà chảy tràn.

Có lẽ ánh sáng chói lòa rực rỡ ấy làm người ta khó tránh được mà rơi lệ.

Cuối cùng bệnh viện Pollieu cũng có chút sức sống so với những nơi khác ở Roeste, có hoa lá, cây cối và những chú chim không tên, có vài con đậu trên cành, có con lại đột ngột bay lên và chao liệng trong không trung thành một đường cong kiều diễm. Chàng trai được cởi bỏ gồng xiềng tràn trề hứng thú với vạn vật, dùng giọng nói bắt chước ra thứ âm thanh chỉ có trong mấy bộ phim khiêu dâm, vừa thô bạo vừa hung ác, dọa cho đám chim bay tán loạn, bản thân lại đắc ý chiếm lấy một khoảng không rộng lớn. Mấy cô y tá dè bỉu cử chỉ thô lỗ, ngay cả Ngụy Bách Luân tốt tính cũng đã đứng bên cạnh lắc đầu mỉm cười.

Chàng trai kia nhắm mắt làm ngơ trước những tiếng nói cười chế nhạo xung quanh, tùy tay hái một đóa hoa thạch nam* đặt trong lòng bàn tay, tham lam hít ngửi, lại khẽ chạm lên bằng cánh môi mềm, cuối cùng nhét thẳng vào miệng nhai. Nhai được vài lần thì toe toét lộ ra hàm răng trắng, vừa cười không thành tiếng vừa khua tay múa chân, giống như đang nhảy một điệu vui nhộn.

943d-hzmafvm6793695

Khắp nơi ở Roeste đều thiếu đi một tinh thần phá vỡ sự bảo thủ cổ hủ, Phí Lý Mang nhìn bộ dạng buồn cười của Lang Xuyên, y đi tới bên cạnh Hoắc Lan Hề, nháy mắt với hắn: “Hê hê, tôi có dự cảm tôi sẽ trở thành bạn với thằng nhóc quái thai này!”

Ánh mắt vẫn dõi theo Lang Xuyên, nhưng Hoắc Lan Hề lại không có biểu cảm gì. Hắn không hiểu được sự đồng cảm hơi quá này từ đâu mà tới, nhưng quả thật tên kia phải khiến người khác ngạc nhiên.

Thậm chí thiếu tá không quân thấy chàng trai bắt được con bướm đang đậu trên đóa hoa, nhẹ nhàng linh hoạt vươn tay ra chộp lấy, dễ dàng nhanh chóng. Cậu chỉ giữ một đôi cánh của con bướm trong tay, cẩn thận ngửi ngửi, một lúc sau lại định nhét nó vào miệng –

“Hơn một trăm năm trôi qua, tôi nghĩ đây là cách mà cậu ấy cảm nhận lại thế giới này.” Dường như Ngụy Bách Luân nhận ra sự khó hiểu của Hoắc Lan Hề, anh mỉm cười giải thích cho hắn, “Không để cho bản thân phải chịu đói khát, vừa là nhu cầu sinh lý, cũng là cậu ấy đang nhận thức toàn bộ thế giới.”

Con bướm bị kẹp giữa ngón tay như cảm giác được nguy hiểm cận kề mà điên cuồng giãy giụa hòng chạy trốn, ngay khi Lang Xuyên sắp nhét nó vào trong miệng thì cậu lại bị một tràng âm thanh ầm ầm thu hút sự chú ý –

Những tốp máy bay ném bom xẹt qua bầu trời như những con chim khổng lồ bay lượn trên đầu, phát ra tiếng vang ầm ầm. Hẳn là những phần tử vũ trang ở Quận 11 lại đang làm loạn, nguyên thủ đời trước là Cận Phổ còn có thể tìm cách giải quyết thông qua thương lượng hiệp ước, nhưng cách xử lý của Cận Tân từ trước đến nay vẫn luôn đơn giản và thô lỗ, gã sẽ cử hạm đội bay Tehran-16 mà ai nghe cũng sợ mất mật, ném những quả bom mang chất độc và tính ăn mòn cực mạnh, trực tiếp san bằng khu mà đám phần tử vũ trang kia chiếm đóng thành bình địa.

Đồng thời khiến cho hàng ngàn người lâm vào tuyệt cảnh, phải sống lang thang màn trời chiếu đất.

Đối mặt với dàn máy bay ném bom lượn trên bầu trời, cậu ngẩng đầu sững sờ không nhúc nhích, gương mặt ngây thơ mờ mịt dần lộ ra vài phần háo hức.

“Fly!” Lang Xuyên bỗng kêu to thành tiếng, đồng thời dang hai tay bắt chước tư thế loài chim đang bay lượn, chạy đuổi theo chiếc máy bay màu bạc.

Đồng Nguyên cho rằng cậu muốn chạy trốn, cất bước đuổi theo, nhưng đường đường một sĩ quan Hornet lại không thể đuổi kịp con quái vật chịu đủ tra tấn kia. Tốc độ của cậu quá nhanh, dù là Hoắc Lan Hề cũng không đuổi kịp. Cậu cứ ngã xuống, rồi lại đứng lên, sau đó sẽ lại ngã xuống. Dường như cậu chưa từng tới nơi này. Nơi này không thuộc về cậu, không trung mới là của cậu. Vũ trụ mới là nơi cậu thuộc về.

“Fly! Fly!” Thân thể chàng trai mở rộng, không còn bộ dạng khom lưng như bị còng, cũng không còn vẹo đầu ủ rũ uể oải nữa. Khát vọng trong đôi mắt vàng xanh tựa như lửa lan khắp cánh đồng hoang, một khi bùng lên thì rất khó có thể dập tắt. Vừa chạy băng băng vừa ngửa mặt nhìn lên bầu trời, Lang Xuyên la lớn về phía tốp máy bay trên trời như phát điên, dù rằng từ đầu đến cuối cậu chỉ hô được đúng một từ –

Bay.

Đây là lần đầu tiên cậu nói với thế giới này một cách mãnh liệt và điên cuồng như thế, cổ họng bị kéo căng đến mức đau đớn, những âm tiết nói ra cũng dần trở nên khàn đục.

“Trời ơi! Hoắc Lan Hề! Trên đời này vẫn còn một đứa thần kinh u mê bầu trời như vậy!” Nhìn chàng trai như thay da đổi thịt trong khoảnh khắc, Phí Lý Mang vuốt gọng kính hồng, thốt lên một cách không tưởng tượng nổi, “Giống hệt cậu!”

Người này có thể chạy nhanh hơn người thường rất nhiều nhưng cũng không thể đuổi kịp dàn máy bay ném bom đang bay kia, chúng chỉ ở lại trong tầm mắt mọi người hai phút ngắn ngủi. Qua hai phút, chàng trai đứng giữa bãi đất của bệnh viện lại trở về như trước. Việc chạy liên tục vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ sinh lực, cậu mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, mi mắt rũ xuống che đi đôi mắt màu vàng xanh, trông cậu hồn bay phách lạc, chán nản mất sạch tinh thần.

Trong tháng năm rong ruổi như thoi đưa, quá khứ huy hoàng rồi sẽ bị vùi lấp, hồi ức nóng cháy sẽ bị bụi bặm và nấm mốc phủ lên, những người đã khắc vào sinh mệnh của nhau rồi cũng sẽ khắc tên lên bia mộ, cuối cùng lại ngủ quên đằng đẵng dưới lớp đất cứng đầu.

Nhưng ít ra có vài người, vài cảnh tượng, chắc chắn sẽ không quên được.

Thiếu tá không quân sải bước tiến tới, đứng bên cạnh chàng trai ủ rũ. Tầm mắt hắn vẫn hướng về phía trước, khóe miệng lại nhếch lên, hắn nói: “Thứ vừa bay qua đầu cậu khi nãy là máy bay ném bom Tehran-16, nhưng nếu so sánh với máy bay tiêm kích Taganrog thì chẳng khác nào bồ câu so với diều hâu.”

Hoắc Lan Hề ngừng lại, cúi xuống nhìn Lang Xuyên, đối phương cũng đang ngẩng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt mơ hồ miên man.

“Nếu cậu muốn bay vào không gian, tôi có thể đưa cậu rời khỏi nơi này.”