Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 16: Một trong một trăm bốn mươi tư ngàn người (4)



Đêm nay, Phí Lý Mang chạy ra ngoài hành lang một mình, đối diện với tiếng sóng triều đánh như tiếng chùy, mở máy liên lạc tự do của mình ra. Chẳng bao lâu sau, màn hình tinh thể hiện ra một cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp. Nhà khoa học chưa từng kết giao thân mật với người khác giới nuốt nước bọt, lòng bàn tay cũng túa mồ hôi. Mấy tuần trước y và cô gái này từng đong đưa nhau, vốn hẹn đêm nay sẽ gặp gỡ ở “Vườn địa đàng”, nhưng lúc đó y vẫn còn chưa biết mình sẽ bị Cận Tân bắt tới đây.

Phí Lý Mang lo gương mặt kém nổi bật của mình sẽ làm đối phương bỏ đi nên trước khi tới đã phải học thuộc mấy câu hài hước, lắp ba lắp bắp nói ra như tụng kinh. Bóng đêm mông lung thay y giấu đi sự mất tự nhiên, cô gái không để ý rằng đối phương đang căng thẳng đến mức cơ mặt co giật, chỉ mỉm cười đầy quyến rũ với đôi môi đỏ mọng và gợi cảm, biểu hiện như thể bị choáng ngợp trước sự dí dỏm của y.

Hai người hàn huyên chừng bốn mươi phút, những lời chòng ghẹo nhau ngày một rõ ràng, cô gái kia tỏ ra càng ngày càng bạo, còn chu môi hôn Phí Lý Mang từ xa. Nhà khoa học đói khát khó nhịn cho rằng đây là lúc thuận nước đẩy thuyền, thế là đánh bạo đề nghị đối phương phone sex – ai ngờ người kia lại trở mặt, từ chối y quyết liệt. Cô ta nói mình muốn súng thật đạn thật, còn nói không hứng thú với trò gãi không đúng chỗ ngứa này. Sau đó quyết đoán cúp máy.

Nhà khoa học hơn ba chục tuổi đến giờ vẫn là trai tân, đến khi hiểu ra thì cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vốn tưởng đêm nay có thể tìm được cách vào đời, không ngờ lại thất bại trong gang tấc. Phí Lý Mang ngồi trên hành lang than thở, bỗng nhiên giật nảy vì bị một bóng người nhảy ra từ đằng sau.

Một đôi mắt vàng kim xanh lá lập lòe trong đêm, dù không thấy rõ người thì cũng biết là Lang Xuyên.

Cậu ta có vẻ hơi uể oải, khẽ nghiêng đầu ngồi xuống đón gió biển.

“Đừng để bụng, cái tên Hoắc Lan Hề đó là vậy đấy.” Phí Lý Mang bước mấy bước trong bóng tối, ngồi xuống bên cạnh đối phương, nghĩ đến chuyện chàng trai trẻ vẫn còn ấm ách lúc ăn sáng thì an ủi, “Nhìn cậu ta giống như một lớp áo giáp lạnh lùng cứng rắn, nhưng bên trong vẫn còn những điểm mềm mại.” Ngừng một lúc, y quay đầu nhìn sang chàng trai bên cạnh, “Nếu không thì cậu ta cũng không đưa cậu về đây.”

“Vừa rồi… anh đang làm gì thế?” Lang Xuyên chỉ vào máy liên lạc vẫn còn trong tay đối phương, lại duỗi hai đầu ngón tay chỉ vào hai mắt mình, ý rằng: Tôi thấy hết rồi, đừng hòng lừa tôi.

Nhà khoa học ưu tú nhất thế giới đã đang nén cơn tức tối trong bụng, vừa nghe người ngoài hỏi thì quyết định mở miệng kể khổ hết sạch.

Y kể đại khái cho đối phương về lý do có được diễm ngộ này, sau đó bắt đầu liến thoắng như nã pháp: “Hoắc Lan Hề chẳng làm gì cũng khiến tất cả những cô gái xinh đẹp nhất Roeste một lòng một dạ, tại sao tôi ngay cả tìm phụ nữ làm tình cũng khó khăn trùng trùng? Vì cậu ta là quân nhân à? Hay vì cậu ta đẹp trai? Tôi thật sự chỉ muốn phô thằng em mình ra trước màn hình, cô ấy cũng đâu có vì thế mà mang thai -”

“Làm tình…” Đôi mắt xanh vàng bỗng sáng lên, dường như chàng trai cảm thấy rất hứng thú với hai chữ này. Cậu đặt khuỷu tay lên gối, chống lên mặt mình, đẩy hai má mềm mại lên, ánh mắt mong chờ nhìn đối phương, hỏi, “Làm tình… là gì?”

“Ầy… Cái này… nói sao giờ…” Phí Lý Mang đảo mắt suy nghĩ rồi trả lời, “Khi một người đàn ông và một người phụ nữ nảy sinh tình yêu, tất nhiên có lẽ giữa hai người đàn ông, hoặc hai người phụ nữ cũng có thể…”

Gương mặt Lang Xuyên ngây thơ, đôi mắt mở to, đối với cậu hai chữ “tình yêu” cũng xa lạ không khác gì “làm tình”. Hơn một trăm năm trước, cậu vẫn là một đứa trẻ không hiểu sự đời, cuộc sống cô độc hơn trăm năm lại càng khiến cậu quên đi từ ngữ có ý nghĩa nhất với loài người. Cậu nghe Phí Lý Mang nói tiếp, “Khi tình yêu trở nên nồng đậm, bọn họ sẽ muốn dành trọn bản thân cho đối phương, từ sự ngưỡng mộ nhau về tâm hồn đến sự chiếm hữu nhau về thể xác, bọn họ sẽ muốn ôm nhau, vuốt ve, hôn môi, sau đó sẽ gấp gáp muốn… à không…” Phí Lý Mang đẩy gọng kính hồng trên sống mũi, cố gắng dùng những từ ngữ hoa mỹ hơn để giải thích cho đối phương, “Bọn họ sẽ tiếp nhận đối phương trở thành một phần cơ thể mình, cảm nhận lẫn nhau, bao dung lẫn nhau, cuối cùng sẽ thăng hoa cao trào trong một nhịp điệu kỳ diệu tuyệt vời…”

Chàng trai vẫn mê man không hiểu, Phí Lý Mang không ngừng than thở trong lòng, cố gắng thấp giọng nói nhỏ: Tôi cũng là trai tân thôi, sao mà biết nó tuyệt vời thế nào, nếu muốn biết cậu đi mà hỏi Hoắc Lan Hề ấy!

Ai mà ngờ người kia lại nghe thấy tiếng thì thầm của y, liên tục lặp đi lặp lại tên của thiếu tá không quân, còn thêm cả mình vào: “Hoắc Lan Hề… Tôi và Hoắc Lan Hề…”

“Tóm lại mùi vị làm tình tuyệt vời không tả nổi, cậu thử một lần sẽ hiểu thôi.” Buồn bực nghĩ ngợi trong đầu hồi lâu, nhà khoa học mới bổ sung thêm, “Nói cách khác thì cậu đói bụng lâu ngày, vừa thấy người đó thì sẽ thèm khát, muốn cắn, muốn nuốt người đó vào bụng như phát điên vậy!”

Phép so sánh này thô tục dễ hiểu hơn, Lang Xuyên lập tức hiểu rõ, nhưng ngực lại phập phồng rối loạn.

Cậu nghĩ, theo như lời Phí Lý Mang nói thì có lẽ lần sau mình không nên há mồm cắn Hoắc Lan Hề. Cậu có thể làm tình với hắn, tiến vào trong hắn hoặc để hắn tiến vào trong mình. Dù sao nghe qua thì cũng đều là một cách để biểu đạt tình cảm của mình. Quá tốt.

Chẳng bao lâu sau hình ảnh đã hiện ra trong đầu chàng trai trẻ: Thiếu tá không quân trần truồng và cậu cũng đang lõa thể quấn quít lấy nhau, bọn họ ôm, hôn môi, vuốt ve nhau, muốn làm tất cả những việc như Phí Lý Mang nói… Lang Xuyên nghĩ đến đây thì nở nụ cười, hàm răng trắng lộ ra, còn khiến hai gò má đỏ ửng động lòng người.

Phí Lý Mang lén liếc nhìn thanh niên bên cạnh, cậu ta ôm lấy hai má, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà cười cong cả mắt. Lúc này nhà khoa học mới phát hiện, hóa ra cái tên mà mình luôn coi là quái vật này cười lên rất dễ nhìn.

Nhận ra đối phương đang nhìn mình chằm chằm, Lang Xuyên lập tức giấu nụ cười trên mặt đi không còn tung tích, ra vẻ đanh mặt đứng dậy. Cậu mở to mắt về phía nhà khoa học, nói: “Đi theo tôi.”

“Đi đâu?” Phí Lý Mang ngỡ ngàng, kích động đứng dậy đuổi theo đối phương.

“Đưa anh đi làm tình.” Phát âm hơi quái gở, ngữ điệu cũng bập bẹ không chuẩn, nhưng ý đồ biểu đạt vẫn đầy đủ rõ ràng, “Có lẽ… cô gái kia vẫn đang chờ anh.” Con ngươi màu vàng xanh lóe lên như sao phủ khắp trời, cậu động viên y bằng ánh mắt mong mỏi, tỏ ý mình cũng rất muốn đi tới nơi khác xem thế nào.

“Ý cậu là đến ‘Vườn địa đàng’? Hai chúng ta ấy hả?” Phí Lý Mang vừa định há miệng hét lớn thì đã bị Lang Xuyên quay lại trừng mắt lườm. Ánh mắt đó lộ rõ vẻ hung ác, y hệt một con sói trong đêm, người đàn ông nhỏ thó sợ đến mức vội vã bịt kín miệng mình, hạ thấp âm lượng, “Đi kiểu gì? Chẳng nhẽ đi bộ?” Y thầm nói trong đầu: Sao tên này lại ngang ngược y như Hoắc Lan Hề thế?

Chàng trai đi trước không trả lời, kéo đối phương đi được một đoạn thì dừng chân trước máy bay của thiếu tá không quân.

Lang Xuyên nhập mật mã sáu con số trên cửa khoang theo trí nhớ, một tiếng vang nhỏ phát ra, máy bay bật mở.

“Tôi… Tôi không biết lái cái của này đâu!” Đối mặt với loại phi cơ thao tác phức tạp, nhà khoa học kiệt xuất nhất Roeste cũng vẫn cảm thấy không ra đâu vào đâu, lực bất tòng tâm, ai ngờ chàng trai bên cạnh y lại thản nhiên ngồi vào ghế lái, còn nhướng mi nói bằng giọng ra lệnh với y: “Đi lên!”

Phí Lý Mang thấp thỏm ngồi cạnh Lang Xuyên, thấy cậu thoăn thoắt nhấn mấy nút thao tác, hàng nút trên bảng điều khiển lần lượt sáng lên. Đèn đỏ nhấp nháy lung tung làm y hoảng hốt, quay đầu định bỏ chạy.

“Đồ đần.” Chàng trai trẻ vươn tay kéo đối phương lại, lực tay rất lớn, siết chặt lấy cánh tay nhà khoa học.

“Cậu biết lái cái này lúc nào vậy?”

“Lần trước… nhớ hết rồi.” Cậu dùng ngón tay chỉ vào thái dương mình, đồng thời còn liếc mắt tặng cho đối phương một cái nhìn khinh bỉ, khiêu khích hỏi, “Nhà khoa học kiệt xuất, hả?”

Phí Lý Mang không lên tiếng biện giải, y có thể làm một người chắc chắn sẽ cao lớn và mạnh mẽ từ trước khi sinh ra, và anh ta cũng có thể thao tác hoàn hảo trong lĩnh vực ứng dụng máy tính, nhưng y thật sự không bao giờ có thể lái loại máy bay này để rong chơi trên bầu trời. Nhà khoa học kiệt xuất nhất Roeste giật mình phát hiện, vậy mà chàng trai bên cạnh lại có thể chỉ dựa vào trí nhớ lần bay trước của thiếu tá không quân để biết cách thao tác thứ máy móc phức tạp này.

Hai người nhìn về phía trước, tất nhiên cũng thấy tấm ảnh chụp Cận Á ở đó.

“Đúng là một cô gái xinh đẹp, nhỉ?” Phí Lý Mang vươn tay sờ lên khung ảnh trang trí kia, nhưng Lang Xuyên lại bực bội hừ một tiếng, quay phắt mặt sang bên kia.

“Hình như cậu không thích Cận Á lắm.” Phí Lý Mang không hiểu được, gãi mặt nói, “Kỳ ghê đấy, tất cả đàn ông ở Roeste đều thích Cận Á, cô ấy dịu dàng xinh đẹp, còn là con gái nguyên thủ…”

Chàng trai trẻ lại lầm bầm trong mũi, vươn tay vớ lấy bức ảnh Cận Á ném vào trong góc. Đối phương còn chưa kịp lèm bèm đã nhấn bảy tám cái nút theo thứ tự, số liệu trên bảng điều khiển ổn định, tất cả sẵn sàng.

“Wohoho!” Lang Xuyên hưng phấn thốt lên, sau đó kéo cần điều khiển bay vào không trung.

Máy bay vừa phi lên trời là Phí Lý Mang đã muốn ói hết ra ngoài – vậy mà phong cách của người này còn hoang dại hơn cả Hoắc Lan Hề! Tuy rằng thiếu tá không quân theo đuổi tốc độ cực hạn nhưng sẽ vẫn có thể đảm bảo máy bay vững vàng như đi trên đất bằng, nhưng thanh niên cầm cần điều khiển trong tay lúc này không khác gì ma men, là một thằng điên, là một thằng trẻ trâu dư thừa tinh lực, là một đứa điên cuồng không mảy may sợ hãi. Máy bay lượn lách xiêu vẹo, hết rẽ Đông lại quẹo Tây, lúc thì kề sát mặt đất, lúc lại tự xoay quanh mình; lúc thì lao xuống dưới như chim hải âu liệng trên mặt biển, khi khác lại phi ngược lên trên như chim ưng xé toạc bầu trời, cảm giác như muốn đâm thủng cả không trung.

Việc lái máy bay khiến chàng trai cảm thấy chưa bao giờ tự do và sảng khoái đến thế, cậu vừa bẻ lái vừa cười lớn, miệng bắt chước tiếng chó sủa, sau đó lại tru lên hai tiếng như sói.

Hai ngọn núi tiếp giáp sát nhau bỗng xuất hiện trước mắt bọn họ, sừng sững chọc trời như bị một cái rìu sắc bổ làm đôi. Hai mắt lóe lên ánh sáng xanh, Lang Xuyên đẩy tốc độ máy bay lên tối đa, vọt vào khe hẹp giữa hai ngọn núi.

“Xin, xin… xin cậu, đừng… Đừng!” Phí Lý Mang che mắt hét to, sợ đến mức đùi run bần bật, y thật sự nghĩ mình sẽ đâm sầm vào đó.

Nhưng may mắn thay, bọn họ lại có thể thoát ra từ khe hẹp ngặt nghèo đó, chỉ có mỗi phần đuôi máy bay bị cọ vào một mỏm đá lồi ra. Hai người bay trên bầu trời không mục đích một lúc, sau đó buộc phải hạ cánh vì sự cố.

Cả hai tiếp đất vẫn rất nguy hiểm. Đầu máy bay chạm đất đầu tiên, va đập mạnh làm máy bay nảy lên dữ dội gần mười lần, quả thực như muốn đập nát xương cốt người ở bên trong. Lang Xuyên lại kêu một tiếng kỳ quái, không hề hoang mang nắm cần điều khiển, kéo lê khối sắt đang bắn ra tia lửa suốt một đoạn đường, toàn bộ phần khung gầm bị mài hỏng bét.

Gan ruột trong bụng lộn tùng phèo, tim cũng treo lên cổ họng, Phí Lý Mang vừa bước xuống đất thì lập tức nôn thốc nôn tháo, vừa nôn còn thầm chửi trong bụng: Cả đời này sẽ không bao giờ dính dáng đến đồ quái thai chết tiệt này nữa!

Lang Xuyên cũng xuống khỏi máy bay, nhìn cảnh tượng hoang tàn quanh mình một hồi lâu rồi im lặng. Sau đó hai người vẫn còn chưa ý thức được bọn họ hạ cánh sai điểm đến, đây không phải “Vườn địa đàng” không màng thế sự kia của Phí Lý Mang.

Đây là Quận 11 mà người người kiêng kỵ.