Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 30: Fimbulwinter (6)



“Mở cửa.”

“Thiếu tá, anh không thể ép tôi làm vậy được. Đây là lệnh của sĩ quan tổng chỉ huy.”

“Lời sĩ quan tổng chỉ huy nói với tôi không giống những gì đã nói với cậu, cho đến lúc này, tôi chỉ có thể tin tưởng bản thân.” Tên bị đứt mũi kia vẫn còn đang ở trong bệnh viện, nhưng cộng sự của gã ta không được may mắn như thế. Giọng của thiếu tá không quân trầm thấp lạnh như băng, đoạt khẩu súng laser từ tay đối phương tới dí sát vào sau gáy gã, “Mở cửa ra. Nếu không tôi sẽ móc mắt cậu ra, cắt đứt ngón cái của cậu.”

Mặt của tên lính vệ binh đã chi chít vết thương, vừa rồi gã ta đã không biết lượng sức mình đấu với thiếu tá không quân một trận, hiện tại buộc phải nghe theo lệnh của hắn, dùng vân tay và võng mạc của mình để mở cánh cổng nhà ngục ra.

Tuy thiếu tá không quân đã không còn dí súng vào gáy mình nữa, gã ta vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ trước mặt hắn. Không có một ai muốn gây khó dễ cho Hoắc Lan Hề, hắn là chiến sĩ thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí, cũng là vị thần vượt mọi chông gai. Đàn ông ở Roeste, trong lời nói của mỗi người thì cứ mười câu phải có ít nhất một câu là hướng về sự tích anh hùng của thiếu tá không quân, mà thông tin của đám con gái thì còn chán hơn, mười câu thì ít cũng phải có ba câu dừng lại ở gương mặt anh tuấn, dáng người cao ngất và khí chất người lạ chớ gần của Hoắc Lan Hề.

“Thiếu tá, camera có ở khắp nơi, anh đã bị phát hiện.”

Nhà tù Fimbul bỗng rung chuông cảnh báo inh ỏi, Hoắc Lan Hề đắc ý nhếch môi với tên lính: “Tôi nói không sai chứ, thiếu tá.”

Nhưng báo động này không phải vì Hoắc Lan Hề, thông qua tần suất và phương hướng, nơi mà một đại đội người đang chạy tới ngược lại với vị trí của hắn.

Chàng trai trẻ kia cố tình dùng mình làm mồi, hấp dẫn sự chú ý của phần lớn nhóm vệ binh, giúp cho hàng xóm của cậu chạy trốn từ ống dẫn trong phòng tắm. Rõ ràng đã từng có người làm thử ở nơi tương tự, nếu không nhà tù không một khe hở này cũng sẽ không có một lỗ thủng lớn như thế, không ai biết được kết cục của người kia, trên thực tế tù trưởng cũng không biết được ống nước này cuối cùng sẽ dẫn đến đâu, nhưng dường như anh ta vẫn luôn là người khẳng khái, nếu như ra được thì là tốt nhất, còn nếu không được, ngã vào nơi nào thì nơi đó sẽ là lò đốt xác của anh ta.

Người có linh hồn không an phận kia không những không chịu ngồi yên chờ chết mà còn mời gọi các tù nhân khác vào phòng tắm trước khi trèo lên lối đi hẹp trên trần nhà.

Nhưng tất cả mọi người đều ngây ngẩn nhìn anh ta, khi anh ta cật lực khuyên bảo bọn họ chạy về phía tự do, ngược lại còn khuyên anh ta từ bỏ chạy trốn, ở lại nơi này chờ đến khi có được lệnh đặc xá của con trai nguyên thủ. Thậm chí cho đến khi bóng anh ta biến mất tại nơi lối thoát chật hẹp, những phạm nhân thân thể trần truồng vẫn đang vừa rửa sạch vết bẩn vừa kỳ lưng cho nhau, nói với nhau về kẻ chạy trốn như thể đang kể một chuyện cười: “Cậu ta sẽ bị hấp tươi trong cái ống dẫn bé tí đó, hơi nước ở trong đó ít nhất cũng phải lên tới năm trăm độ.”

Thiếu úy tóc đỏ McGuire phát hiện thiếu một người, lập tức dẫn người phong tỏa phòng tắm chuyên dụng của tù nhân.

Đám phạm nhân vẫn còn chưa rửa sạch bọt xà phòng trên người thì đã bị binh lính dí súng đuổi ra, một đám trần truồng lại run rẩy quỳ gối dưới mặt đất.

Cơm nước tàn tệ, ngoại trừ tên béo ở phòng đối diện Lang Xuyên là phốp pháp đến kỳ cục, tất cả tù nhân còn lại đều rất gầy, da thịt cũng là màu trắng tái nhợt bệnh tật.

Chàng trai mới tới bị đánh một trận. Vì không phải lo đến chuyện sẽ để lại dấu vết bị người khác phát hiện ra trên người cậu nên đám lính cũng tra tấn cậu cực kỳ hăng hái. Bọn chúng giẫm đạp cậu dưới đất, một trái một phải giữ chặt bả vai, cho đến khi xương cốt phát ra tiếng gãy yếu ớt.

Lang Xuyên thảm thiết kêu thành tiếng, âm thanh như xé ruột mang theo đau đớn không thể chịu nổi. Đúng là sau khi được cải tạo gene, cậu thật sự có thể nhanh chóng hồi phục khi bị thương, nhưng mỗi lần tăng thêm thương tổn cho cơ thể thì cũng khiến cậu đau gấp mấy lần người thường.

McGuire hơi nhếch môi, lại nhìn đám tù nhân không lên tiếng, nói: “Chắc chắn trong chúng mày vẫn còn đồng phạm! Tội bao che sẽ ngang với đồng lõa, chúng mày nhất định sẽ phải trả giá cho sự im lặng của mình!”

Hắn ta bảo lính của mình có thể quyết định bắn chết phạm nhân nào trước qua trò đoán số hoặc bốc thăm, khiến cho đám thanh niên trẻ tuổi nhao nhao lên như sói, cả đám đều hưng phấn dị thường. Ở nơi này, người nào có quân hàm cao nhất thì là Thượng Đế, cái cảm giác có thể nắm quyền sinh sát trong tay, không gì có thể ngầu hơn!

Kỳ lạ là những phạm nhân nghe thấy mình bị tuyên án tử hình trước thì đều nhìn Lang Xuyên đầy căm hận – bọn họ không oán trách đám đồ tể cao lớn anh tuấn cầm dao mổ trong tay, ngược lại còn đổ hết cục diện tồi tệ này cho người mới tới không chịu khuất phục. Mặc dù đám tù nhân không lớn tiếng chửi bới, nhưng lại dùng ánh mắt lạnh hơn tiếng mắng chửi vạn lần để lom lom nhìn cậu. Giống như đang đối đãi với một con quái vật, một kẻ dị dạng, một tai ương.

Người đầu tiên mà đám vệ binh lựa chọn lại là tên béo ở đối diện Lang Xuyên, lý do rất đơn giản, anh ta rất béo, không đẹp tí nào.

Còn chưa bóp cò, tiếng súng đã vang lên. Khẩu súng trong tay tên vệ binh bị rơi xuống đất, như thể đất trời đảo lộn trong khoảnh khắc, chính tên lính cũng không biết chuyện gì xảy ra.

“Tang Mông, sao mày dám nổ súng với đồng đội của mình?” McGuire tức giận chỉ trích một tên lính Hornet đang đi tới từ trong bóng tối cách đó không xa, lại chợt nhận ra đằng sau còn một người nữa.

“Anh là thiếu tá, là anh hùng, chúng tôi cũng không thể ra tay với anh.” Thiếu uý tóc đỏ nhận ra thiếu tá không quân đã tới rất gần, lùi về đằng sau thỏa hiệp từng bước một, “Nhưng tôi phải nhắc anh, làm như vậy thì anh sẽ bị đưa ra tòa án quân sự.”

“Vậy thì gặp ở tòa án.” Hoắc Lan Hề nhìn một tên Hornet trước mặt với vẻ mặt không vui vẻ gì, người đàn ông này dù chỉ nhìn không chút biểu cảm thì cũng sẽ khiến người bị nhốt trong cặp mắt màu lam xám kia rúm ró sợ hãi, cảm giác giống như bị đặt dưới họng súng vậy. Sau đó hắn đẩy tên lính chắn trước người ra, vươn tay lôi Lang Xuyên dậy từ dưới đất.

Dường như chàng trai kia đã hồn lìa khỏi xác, ánh mắt bàng hoàng, ngẩn ngơ đờ đẫn, không hề chớp mắt lấy một cái, như thể hai viên trong tràng hạt pha lê màu vàng kim pha xanh lá được khảm vào vành mắt.

Vốn là hai người sóng vai cùng đi ra, nhưng còn chưa thoát khỏi vùng trung tâm của nhà tù Fimbul, Lang Xuyên đã kéo lê bước chân không chịu tiến về phía trước. Cậu dựa vào vách tường cố gắng chống đỡ, nhưng cả cơ thể đã không chịu được mà ngã về phía trước.

Hoắc Lan Hề cúi xuống đối diện với thân thể Lang Xuyên, hỏi: “Không đi được à?”

“Tại sao bọn họ không phản kháng, tại sao không chạy trốn?” Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại nơi đáy mắt xám xanh như lòng đại dương không nhìn được điểm cuối, lại nhanh chóng dời xuống cánh môi mỏng như lưỡi dao. Cậu nhận ra sắc mặt Hoắc Lan Hề còn tái hơn ngày thường, thậm chí còn mơ hồ để lộ ra vẻ bệnh tật, cũng không biết có phải do ánh sáng từ đèn dây tóc ở đây quá chói hay không.

“Những binh lính có súng không tới quá chục người, số tù nhân thì nhiều hơn gấp đôi. Tại sao họ không đứng lên chiến đấu, tự mình cướp lấy vũ khí và đi ra ngoài? Tại sao lại chờ đợi sự ân xá của người khác trong vô vọng, ngày nào cũng lãng phí trôi qua trong vô nghĩa?”

“Vậy cậu thì sao?” Hoắc Lan Hề không trả lời câu hỏi của Lang Xuyên, hắn hỏi ngược lại, “Cậu có đấu tranh không? Cậu cũng đâu chạy trốn theo tù trưởng?”

“Anh ta nói anh ta nợ tôi một khoản, nói rằng chỉ cần có thể sống sót thoát ra thì chắc chắn sẽ trả lại.” Nâng tay bám lấy bả vai của thiếu tá không quân, chàng trai trẻ kéo đối phương lại gần mình, không chút băn khoăn lao vào trong ngực hắn, “Hơn nữa, tôi cảm thấy chắc chắn anh sẽ tới tìm tôi.”

Gương mặt của chàng trai trẻ còn chưa kịp sưởi ấm cho lồng ngực lạnh như băng, Hoắc Lan Hề đã đẩy tên nhóc đang siết chặt mình ra, định bụng đứng dậy: “Đừng có lèo nhèo nữa.”

“Nhưng tôi không đi được. Cả người tôi đều là vết thương, toàn thân đều đau.” Lang Xuyên bỗng nhớ tới cái ngày mình theo Hoắc Lan Hề về nhà, vì cơ thể quá teo tóp nên cậu không để ý mà chôn trong ngực hắn, không ngờ hắn cứ thế bế cậu lên, bế tận về nhà. Cậu trai nghĩ tới đây thì nghiêng đầu, mặt hướng lại gần ngực hắn, vừa kêu đau vừa giả vờ như thể mình không thể lết thêm bước nào nữa.

Nhưng thiếu tá không quân lập tức hiểu được mưu mô trắng trợn này, mặt không đổi sắc đứng dậy, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Đi không được, thì bò ra.”

Lang Xuyên đành phải tức tối đứng dậy, bĩu môi nói một câu “Đi thì đi”, sau đó mới gục đầu theo sau Hoắc Lan Hề, rất giống một cô vợ dịu ngoan nghe lời.

Vào khoảnh khắc cửa lớn của nhà tù ầm ầm mở ra, hàng ngàn luồng ánh sáng cường độ mạnh ập tới từ bốn phương tám hướng, chiếu sáng màn đêm đen như giữa ban ngày.

Sĩ quan tổng chỉ huy đã dẫn theo đội vệ binh chờ bên ngoài từ lâu, mái tóc dài màu rám nắng khẽ khàng lay động trong gió đêm, lướt qua bờ môi xinh đẹp tuyệt trần.

“Nhớ cho kỹ,” Hoắc Lan Hề vẫn nhìn về phía trước, không hề vì khốn cảnh lửa sém lông mày mà sinh ra kích động, chỉ bình tĩnh nói với chàng trai bên cạnh, “không ai có thể ép cậu làm điều mà cậu không muốn.”

“Tôi có thể nghe theo lời khuyên giải của anh tha cho Lang Xuyên, nhưng lũ hạ đẳng trong tù kia thì không được.” Giằng co với Hoắc Lan Hề trong im lặng một hồi, Cận Tân mỉm cười, nghiêng đầu ra lệnh, “Mời các phạm nhân ra hết đây.”

Một đám lính chậm rãi tiến vào trong tù, chẳng bao lâu sau, tất cả phạm nhân trong nhà ngục Fimbul đều đã quỳ gối trước cổng nhà tù, bao gồm cả tên béo đối diện phòng giam của Lang Xuyên.

“Tôi nghĩ về vấn đề của Lang Xuyên, giữa tôi và anh có vài hiểu lầm.” Vốn không định giải thích gì, Cận Tân nhún vai phản đối, “Nhưng anh là quân nhân, mà tôi là cấp trên của anh, đúng không?”

“Đúng, thưa trưởng quan.”

Nụ cười ung dung nở trên khóe miệng, sĩ quan tổng chỉ huy ưỡn lưng bước lên vài bước, đưa một khẩu súng lục của đội vệ binh cho thiếu tá không quân, nói: “Giờ tôi hạ lệnh, anh phải tự tay hành quyết đám phạm nhân này.”

Hoắc Lan Hề có hơi ngạc nhiên, nhưng không lâu sau gương mặt đã khôi phục lại vẻ bất khuất không một gợn sóng hàng ngày. Hắn tiếp nhận khẩu súng từ tay Cận Tân, ngay cả mí mắt cũng chẳng nâng lên, trở tay lập tức nã một phát đạn vào một phạm nhân.

“Không!” Lang Xuyên khàn giọng quát lớn, nhưng cuối tiếng kêu đó, gương mặt của phạm nhân kia đã đập xuống giữa bãi đất, máu nhanh chóng loang ra quanh thi thể.

Một phát chết ngay, không hề dài dòng.

“Được đấy, tôi đã khảo nghiệm xong lòng trung thành của anh, hơn nữa còn không có bất cứ nghi ngờ gì nữa. Hiện tại anh có thể dừng tay rồi, những phạm nhân này vẫn còn có tác dụng, gần đây Maule mới nghiên cứu ra một loại khí độc có tính ăn mòn, vừa khéo thiếu người thí nghiệm -“

Cận Tân còn chưa nói hết, Hoắc Lan Hề lại bước lên phía trước, nổ súng vào một phạm nhân khác.

Tiếng súng vang lên liên tục, không ngừng một giây, mỗi phát bắn đều nhắm ngay giữa trán, tuyệt đối không có khả năng sống sót. Khi thiếu tá không quân xử bắn mười mấy phạm nhân liên tiếp, gần như là ngại việc bóp cò nhiều phiền, hắn quyết đoán dí họng súng vào đầu một hàng tù nhân, một phát giải quyết một loạt.

“Hoắc Lan Hề! Anh đang làm gì đấy!” Cho đến khi cuộc tàn sát làm người ta không kịp chuẩn bị gần kết thúc, sĩ quan tổng chỉ huy mới tức giận hô lên, “Tôi bảo anh dừng tay, anh lại trái lệnh của tôi!”

Thiếu tá không quân xử bắn mấy tù nhân cuối cùng một cách gọn gàng, xoay người ném súng trả cho một binh sĩ. Hắn cúi người với Cận Tân, mặt không thay đổi mà nói: “Rất xin lỗi thưa trưởng quan. Cậu nói ‘có thể’, mà lựa chọn của tôi là ‘không’.”

“Hoắc Lan Hề! Anh!” Con trai nguyên thủ lại một lần nữa bị cái thái độ không coi ai ra gì này của đối phương chọc giận, gã siết chặt nắm tay làm khớp cũng kêu răng rắc, cố gắng kiềm chế không phát rồ trước mặt thuộc hạ.

Trong số rất nhiều người có mặt, có một người còn tức giận và buồn bã hơn, chàng trai trẻ với đôi con ngươi vàng kim pha xanh lá vọt tới trước mặt thiếu tá không quân, phẫn nộ chỉ trích đối phương: “Anh là cỗ máy giết người à!”

Hoắc Lan Hề bình tĩnh nhìn lại cậu, cũng bình thản trả lời: “Tôi là quân nhân.”

“Vậy tôi thì sao?” Lang Xuyên bỗng kích động giơ tay lên chỉ Cận Tân rồi lại chỉ vào mình, “Nếu anh ta bảo anh giết tôi, anh cũng sẽ ra tay không do dự hay sao?”

“Phải.” Câu trả lời của thiếu tá không quân khiến người ta tan nát cõi lòng, “Đối với tôi mà nói, cậu và những tử tù ngã xuống đất kia chẳng khác gì nhau.”

“Tôi cho cậu cơ hội lựa chọn, cậu có thể rời đi với Hoắc Lan Hề, cũng có thể ở lại bên cạnh tôi.” Giọng sĩ quan tổng chỉ huy nghe như tuyên thệ, cực kỳ đáng tin, mà những lời phát ra từ đôi môi đỏ xinh đẹp kia cũng êm tai hơn cả những thầm thì tình tứ, “Chỉ cần cậu ở lại, tôi cam đoan cậu sẽ không phải chịu thêm bất cứ ngược đãi nào, tác phẩm hội họa mà cậu vẽ ra trên vách tường cũng sẽ không còn là giấc mộng nữa.”

Thời gian do dự chưa đầy ba giây, Lang Xuyên quay đầu đi về phía Cận Tân.

Lựa chọn này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người, không một ai ở đây ngờ được.

Sau một thoáng ngây người, thiếu tá không quân quay đầu bỏ đi, chỉ ném lại hai chữ: “Tùy cậu.”

Cho tới khoảnh khắc đối phương xoay người mà đi, Lang Xuyên mới phát hiện không biết từ lúc nào bả vai Hoắc Lan Hề đã bị thương, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm trọng, quân phục xanh đậm đã thấm đẫm máu chảy ra từ vai, những mảng lớn màu đỏ thẫm nhìn mà rợn người.
Hết chương 30.

Chỉ muốn nói là đừng kết luận gì quá sớm =)))