Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 33: Cưng chiều sâu đậm (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ khi quân chủ bệnh nặng, Cận Á đã đề cập với em trai nhiều lần rằng mình muốn đi thăm cha. Bằng đủ loại lý do qua loa tắc trách, lời đề nghị của cô luôn không có được sự chấp thuận, nhưng đêm trước khi cô lấy chồng, Cận Tân cuối cùng cũng đồng ý.

Robot quản gia Sumer vẫn trưng gương mặt không biểu cảm, độ chính xác cực cao của hệ thống điều khiển khiến cô trung thành với sĩ quan tổng chỉ huy hơn cả Đồng Nguyên. Cô ta nói với Cận Á rằng quân chủ vừa uống thuốc, hiện tại đang ngủ.

Người đàn ông già nằm trên giường có hơi thở yếu ớt như có như không. Làn da ông ta phủ kín vảy như đốm trắng, tiếng thở khò khè như sấm hạn ngày hè, khóe miệng thì nổi lên bọt trắng bất lịch sự. Không lâu trước đây người đàn ông này vẫn là anh hùng mặc áo giáp rực rỡ, hiện tại lại giống như gốc cây già cỗi khô cằn thoi thóp.

Cận Á nói qua loa về tình hình gần đây của mình, sau đó lập tức hướng cuộc nói chuyện về hướng em trai. Lúc này miệng cô đắng ngắt, chua xót trong lòng, ôm mảnh tình mong manh dễ vỡ mà chẳng biết phải làm sao. Cô nắm lấy bàn tay già nua của cha, cố gắng gượng cười: “Cậu ấy vẫn không có ý ổn định, bạn gái bên cạnh thay đổi suốt ngày, đôi khi con thật sự nghĩ có lẽ chính cậu ấy cũng không thể nhớ hết tên bọn họ… Nhưng mà cha đừng lo, Cận Tân không phải trẻ con, cậu ấy biết mình muốn gì…”

Nghe thấy tên con trai, bàn tay được con gái nắm chặt khẽ giật, người đàn ông già như đang cố hết sức mở to mắt, mí mắt run rẩy liên tục.

“Cận… Cận…”

Cận Á nghe thấy từng âm ồm ồm phát ra từ cổ họng cha mình, cho là ông đang gọi cô nên vội vàng kề sát mặt lại gần môi ông. Mãi đến khi dán tai lên môi của ông ta thì mới nghe rõ, ông ta đang không gọi tên mình, mà là đứa em trai Cận Tân.

“Cận Tân… Nó đang chạy ngày càng xa trên con đường sai trái, sự điên cuồng của nó sẽ mang tới tai họa không gánh vác nổi…” Ông lão nắm ngược lại tay con gái, những ngón tay khô đét như que củi nhẹ nhàng bóp chặt mu bàn tay cô, “Đừng để… Đừng để Hoắc Lan Hề rời Roeste… Trước khi tất cả không thể vãn hồi được nữa, để cậu ấy… để cậu ấy…”

Lời này khiến Cận Á hết hồn, run rẩy toàn thân.

“Tiểu thư Cận Á, quân chủ phải nghỉ ngơi.” Chẳng biết từ lúc nào Sumer đã mang theo hòm thuốc vào phòng, “cô” lấy thuốc tiêm và bông sát trùng ra, không nói lời nào đã đâm vào tĩnh mạch ở cổ ông lão.

Ông lão giãy giụa thốt lên một tiếng, chẳng bao lâu sau đã mê man như chết.

“Cô đang làm gì vậy?!”

“Bệnh tình của quân chủ vô cùng nghiêm trọng, tiêm thuốc liên tục là lệnh từ sĩ quan tổng chỉ huy.” Sumer mặt lạnh như băng, nâng tay đặt lên vai Cận Á, cương quyết mời cô ra ngoài.

Khi Cận Á xuống dưới tầng thì đúng lúc thấy Đồng Nguyên chào một cái rồi vội vàng chạy đi, trong khi đó Cận Tân lại chống hai tay lên lan can cầu thang, lưng hơi khom hướng ánh mắt xuống bên dưới.

Gã đã tháo áo choàng màu đen trên đầu vai ra, buông mái tóc dài màu vàng, được tôn lên cùng bộ quân phục thuần sắc đỏ tươi. Da thịt sáng bóng như sữa dê, đường nét sườn mặt tinh tế vô cùng, dù có là Paris được Eros ưu ái hấp dẫn được Helen* cùng lắm cũng chỉ đến thế.

*Trong thần thoại Hy Lạp, Paris là con trai của vua Priam của Troy. Paris có lẽ được biết nhiều nhất là trong vụ chàng lén lút quan hệ với hoàng hậu Sparta là Helen, và chính điều này là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cuộc Chiến tranh thành Troy và con ngựa gỗ của quân Hy Lạp. Helen, còn được biết đến là Helen thành Troy, hay Helen xứ Sparta là con gái của thần Zeus và Leda, nàng được xem là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới với mái tóc vàng óng như ánh mặt trời, đôi má ửng đỏ, đôi môi nồng nàn màu mận chín, làn da trắng sứ tỏa ánh sáng lung linh mờ ảo và một giọng nói đầy mê hoặc. Eros đã bắn một mũi tên vào ngực nàng, khiến nàng yêu Paris và theo chàng về thành Troy. Việc nàng bị bắt cóc bởi Paris đã dẫn đến Chiến tranh thành Troy kéo dài hơn mười năm.



Quả thực là một người đàn ông đẹp đến mức làm người ta đau lòng.

Cận Á cũng không hiểu được, em trai mình từng bé nhỏ mong manh, yếu đuối èo uột như thế, vậy mà những cuộc huấn luyện như tra tấn của Học viện Quân sự Saint-Clair đã khiến gã thay da đổi thịt, thiếu niên nhát gan gầy yếu, cô độc lại nhạy cảm trước kia đã biến mất không còn, giống như tia nắng ban mai yếu ớt biến thành ánh mặt trời trên đỉnh rực rỡ chói lòa, biến thành dáng vẻ làm cho người khác phải lu mờ và tự ti mặc cảm. Điều duy nhất không thay đổi chính là nốt ruồi lệ nơi khóe mắt gã, nhìn kỹ thì không phải màu đen mà là màu đỏ đậm như giọt máu đọng lại.

Cận Á cũng không hiểu, tại sao cha đối xử với mình thì nâng niu như trân bảo nhưng lại không hề thích Cận Tân, kể từ khi cô bắt đầu nhớ được thì ông ta đã đối đãi với em trai mình khắc nghiệt một cách thái quá.

Người phụ nữ lặng im đứng ở nơi cách em trai vài bước, cô nhắm mắt lại, hồi ức hơn mười năm về trước vội vã ùa về, cô lại thấy thiếu niên trong quá khứ ấy –

“Bà nhìn xem tôi là cái thứ gì! Bà có thấy không? Tất cả mọi người đều nhìn tôi như nhìn một con quái vật, bọn họ gièm pha đàm tiếu sau lưng, nói đáng nhẽ con trai nguyên thủ phải là người có gene ưu tú nhất trên đời chứ, tại sao nhìn qua trông còn không bằng một thằng dân đen hạ đẳng? Tôi thấy rau dưa là nôn, thấy thịt bò cũng nôn, tôi mười hai tuổi còn cao không đến vai Cận Á. Tôi lên cầu thang là thở hồng hộc, chạy hai bước là như sắp tắt thở tại chỗ, ngay cả người cha sinh ra tôi cũng không muốn nhìn con mình một cái! Quân chủ vĩ đại của chúng ta lúc nào cũng muốn xóa bỏ sự tồn tại của tôi, tôi từng chính tai nghe thấy ông ta nói với người ngoài, nói rằng sự sỉ nhục lớn nhất trong đời ông ta chính là có đứa con trai là tôi…” Bên giường bệnh của mẹ, thiếu niên gầy nhẳng còi cọc khàn giọng khóc đến kiệt quệ, nó đổ lỗi cho người mẹ đang hấp hối trên giường là một người theo chủ nghĩa cơ yếu* tàn nhẫn, và sự khác biệt trong suy nghĩ của bà đã tạo ra nó khổ sở nhường này.

*Chủ nghĩa cơ yếu đề cập đến niềm tin nghiêm ngặt, trung thành tuyệt đối với những nguyên tắc cơ bản, trong thực tế thường nói đến tôn giáo, hoặc ý thức hệ chính trị. Nhìn rộng ra, Chủ nghĩa cơ yếu thường chống lại những đổi mới để thích hợp với thời thế và đòi hỏi quay trở về nguồn gốc của một tôn giáo, hoặc ý thức hệ nào đó, nếu cần thì phải dùng những biện pháp quá khích và một phần cũng không bao dung để đạt được mục đích.

“Tha thứ cho mẹ, con của mẹ… Mẹ chỉ muốn con và chị gái được sinh ra với lời chúc phúc từ Thượng Đế, mẹ không muốn sử dụng những phương pháp di truyền này để khiến con trở nên hoàn toàn thay đổi, con người không nên dựa vào khoa học kỹ thuật để mưu đồ trái ý Chúa trời…” Sắc mặt người phụ nữ xanh xao hốc hác nhưng đường nét gương mặt lại tuyệt mỹ phi phàm, phảng phất thấy được dáng vẻ phong độ năm xưa. Bà chảy nước mắt sám hối với con mình, cố gắng vươn tay cầm lấy tay nó, “Tha thứ cho mẹ… Tha thứ cho mẹ, con trai của mẹ…”

“Không… Tôi không thể tha thứ cho bà…” Ngay khi mẹ sắp chạm được vào mu bàn tay thì thiếu niên bỗng rụt tay lại, nó còn chưa ngừng khóc thì một người đàn ông đã dùng tay túm chặt gáy nó.

Cổ thằng nhỏ bé như cổ thiên nga, bàn tay to lớn của cha nó làm nó không thở nổi. Cận Á vẫn còn nhớ rõ những đường gân xanh vằn vện nổi lên trên mu bàn tay cha mình, còn em trai thì bị bóp đến đỏ bừng, tơ máu đáng sợ giăng kín trong hai tròng mắt trắng như mạng nhện.

“Mau nói với mẹ mày, nói mày yêu bà ấy, nói mau!” Ông ta ép con mình phải thể hiện tình yêu với người mẹ sắp chết, nhưng đứa bé kia nhất quyết không nghe lời.

“Tôi… Tôi không…” Khí quản gần như bị bóp nát, Cận Tân trợn trắng mắt, cũng chảy nước mắt, nước mắt lăn qua nốt ruồi lệ, giống như máu nhỏ ra.

Cận Á mười hai tuổi sợ đến mức không dám phát ra tiếng, ngay khi cô thật sự nghĩ em trai mình sắp chết, rốt cuộc thằng nhỏ gầy yếu kia cũng không chịu nổi áp lực từ bàn tay của cha mình, nó nhắm mắt lại, gật đầu.

“Tôi yêu…” Thiếu niên ghé lại gần mẹ mình, ghé môi vào bên tai bà. Trước cái nhìn chòng chọc ầng ậc nước mắt của người phụ nữ, nó bỗng cười quái dị, “Tôi nguyền rủa bà, nguyền rủa bà dù thân có trên thiên đường thì cũng sẽ phải chịu những sỉ nhục mà con trai bà đã phải chịu -“

Quân chủ giận tím tái mặt mày tát con trai một phát, cái tát đó dùng hết toàn lực, thẳng nhóc còi cọc gần như đã bị ông ta đánh văng ra ngoài.

Cận Tân ngã ngồi trên mặt đất, miệng ngậm đầy máu nhưng vẫn điên cuồng cười khùng khục. Nó vừa cười lại vừa đau đớn tổn thương khóc ra thành tiếng, nó vuốt lên trái tim mình, ngửa đầu nói với người đàn ông uy nghiêm bễ nghễ, “Cha, tim của con và của cha cũng giống nhau, cũng biết đập cũng biết đau, con là con của cha mà…”

Cận Á vẫn còn đắm chìm trong ký ức không thoát được ra, nhưng Cận Tân đã mở miệng trước, gã gọi tên chủ tịch quốc hội đang đi từ bục cầu thang vòng cung phía dưới tới: “Andreas!”

Andreas ngẩng đầu lên theo tiếng gọi, vẫn giữ độ cong nơi khóe miệng đầy phong độ, kiên nhẫn chờ đợi chỉ thị đến từ tổng tư lệnh.

Dường như Cận Tân rất say mê cảm giác được người ta nhìn lên, đặc biệt khi đó lại là đối thủ của mình. Gã không nói một lời, cúi xuống nhìn một lúc lâu sau mới nói: “Tôi đã nghĩ đến một nơi dành cho Olivier của ông, ông có thể cài lại chip cho ‘anh ta’, để anh ta từ quân đội trở về lĩnh vực dân sự, trở thành một robot tình dục có tính năng ưu việt chân chính.”

“Cái gì?” Andreas hơi kinh ngạc.

“Đúng như ông nói, Hoắc Lan Hề là tình nhân trong mộng của mỗi người phụ nữ. Một khi robot tình dục của ông ra đời, đám đàn bà con gái sẽ đổ xô vào, ông cũng sẽ giàu to.” Cận Tân khinh miệt nhếch môi, nhướng đuôi mày nói, “Đúng theo nhu cầu, quá tốt.”

Olivier và Hoắc Lan Hề có vẻ ngoài hoàn toàn giống hệt, khó có thể tưởng tượng nổi nếu làm theo lời Cận Tân nói thì sẽ gây sóng gió thế nào. Andreas là kẻ lọc lõi, hiểu cách lùi một bước để tiến ba bước, đáp lại khiêu khích của sĩ quan tổng chỉ huy bằng một nụ cười mê người: “Tất nhiên rồi, đó có vẻ là nơi tốt nhất cho ‘cậu ta’.”

“Được rồi, ông lui đi.”

Chờ Andreas cúi đầu rời đi, ánh mắt Cận Tân lại quay về nơi gã nhìn chăm chú lúc đầu – Cận Á nhìn theo em mình, thấy hai người đàn ông đang khiêu vũ giữa sàn nhảy.

Đây đã là điệu nhảy thứ ba của bọn họ, có thể nhìn ra Hoắc Lan Hề đã rất mệt mỏi từ vẻ mặt nhíu mi mím môi của hắn – nhưng điều khiến Cận Á không tài nào hiểu được, dù cho Hoắc Lan Hề tỏ ra rất phiền chán nhưng vẫn không đẩy Lang Xuyên ra. Cũng như cô không hiểu được, vị hôn phu của cô không hề đề cập đến chuyện Lang Xuyên bị Cận Tân tống vào tù, ngay cả một lời truy hỏi để khiến cô nhẹ lòng hơn cũng không có.

Hết thảy đều bình lặng khiến cho người ta sinh nghi.

“Bọn họ là một đôi thật sự. Liên kết bền chặt từ sâu trong linh hồn, khó dứt khó phân.” Khóe miệng của Cận Tân nhếch lên một cách quái gở, chẳng rõ là đang mỉa mai hay khen ngợi, mà lời nói đùa như vô ý lại khiến chị gái gã nghe mà hoảng hốt, “Tôi cảm thấy tốt nhất là nên tách bọn họ ra một chút, chứ nếu cứ như bây giờ mà phát triển thêm, khéo Hoắc Lan Hề sẽ bỏ chạy ngay trong lễ cưới với chị.” Gã nghiêng đầu nhìn chị gái mình, ý cười càng sâu hơn, “Chị nghĩ sao?”

Cận Á không phản bác được.

“Một tháng, nhiều nhất là ba tháng. Chờ Hoắc Lan Hề hoàn thành nhiệm vụ từ bộ chỉ huy, anh ta sẽ về kết hôn với chị.”

“Bệnh của cha vẫn rất nặng, tại sao tự nhiên em lại đổi ý, chấp nhận chị tới thăm ông ấy?”

“À.” Cận Tân nâng cằm lên, nở nụ cười đáp, “Tôi muốn để cho người chị sắp lấy chồng của tôi nhận lời chúc phúc, chỉ thế thôi – ông ta nói với chị cái gì à?”

Cận Tân quay mặt qua, đối diện với chị gái mình – dù là chị em sinh đôi đi nữa, Cận Á cũng không khỏi ngẩn người trước ánh mắt như hổ phách kia, như thể đối phương đã biết hết tất cả. Cô giấu giếm lời mình nghe được từ cha, lập tức lấp liếm: “Không, ông ấy buồn ngủ, cũng không nói gì…”

Cận Tân nhún vai phản đối: “Tình yêu của đàn ông còn khó kiểm soát hơn cả thời gian, khoái cảm cao trào chị cho anh ta còn chưa phai nhạt, anh ta đã hăng hái bừng bừng dấn thân vào mục tiêu tiếp theo. Chị phải nhớ cho kỹ chúng ta chảy chung một dòng máu, chị phải nhớ cho kỹ trên đời này chỉ có tôi mới mãi mãi một lòng yêu thương chị. Cha của chị sẽ dần dần rời khỏi trần thế trước chị, tình nhân của chị có lẽ chưa bao giờ đối xử với chị đủ nhiệt tình, chỉ có tôi thôi.” Đưa tay cầm lấy những ngón tay đã lạnh ngắt của chị gái, nhiệt độ từ lòng bàn tay như một dòng nước ấm. Gã tỏ vẻ thân thiết, nhoẻn miệng cười với người phụ nữ đang khao khát được sưởi ấm này, “Chúng ta là người thân duy nhất của nhau, chị gái ạ.”

Từng cơn chua xót khôn tả ồ ạt dâng lên trong lòng, người phụ nữ xoay người đi xuống cầu thang, bước vào sàn nhảy.

Sĩ quan tổng chỉ huy cũng bước xuống. Hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc và những lời bàn tán xung quanh, gã mạnh mẽ tóm lấy chàng trai trẻ kia, kéo cậu vào trong ngực mình. Gã mỉm cười với Hoắc Lan Hề: “Ngoại trừ người phụ nữ sắp trở thành vợ của mình, anh không nên ôm những người khác đâu.”

Cận Á tiến lên, kiễng chân hôn lên môi chồng chưa cưới của mình.

Cô vốn định chuyển lời cha nói cho vị hôn phu, nhưng trong khoảnh khắc cô bỗng thay đổi chủ ý.

Cô muốn duy trì tình trạng hiện tại, muốn vừa có được cả chồng và em trai.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, so với tiếng ồn ào cợt nhả vừa rồi thì lúc này bọn họ đang thật lòng chúc phúc đôi tình nhân.

Trông ai cũng rất vui vẻ, chỉ trừ mình Lang Xuyên. Lông mày nhíu lại hết sức ưu thương, cậu nhìn cặp tình nhân ôm hôn giữa những lời chúc phúc của đám đông, vẫn nhìn mãi không rời.

Cận Á vùi mặt vào trong ngực Hoắc Lan Hề, khẽ nói: “Em chờ anh trở lại.”

Ba ngày sau, Hoắc Lan Hề trang bị nhẹ nhàng xuất phát tới Quận 10, sau khi tới Neudenburg thì hoàn toàn mất liên lạc với Roeste.
Hết chương 33.

Thực ra chính vì cô em này ích kỷ muốn có cả hai, không nói với chồng chưa cưới chuyện thằng em mình âm mưu nên mới hại chính chồng chưa cưới của mình suýt chết, nhất cô.  =)))))))))))))))))) Nhưng không trách cô được, đàn ông hay đàn bà, khi yêu thì cũng đều trở nên nhỏ nhen thôi. Thằng em cô cũng có lý do để đáng thương, nhưng quá khứ đáng thương không thể là lý do để biến thành một thằng đồ tể được đâu.