Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 39: Cho những điều không thể lãng quên (4)



Hoắc Lan Hề đã rời khỏi Roeste vừa tròn hai tháng, vẫn không hề có bất cứ tin tức gì. Nhưng lúc này, sĩ quan tổng chỉ huy lại công bố một tin đến từ thiết bị liên lạc của thiếu tá không quân, dùng lời nói dối để yên lòng quần chúng.

Hàng rào hạt xung bao phủ trên đỉnh đầu, gió thổi rì rào như lời thủ thỉ, ánh nắng xuyên qua lại lệch hướng như cái sàng, như dây đàn chuẩn bị đan cài vào nhau. Thiếu một thiếu tá không quân thì Roeste cũng chẳng có gì khác với ngày thường, chàng trai trẻ kia bị trung đội V1 khống chế nghiêm ngặt lúc này cũng đã có thể điều khiển máy bay tiêm kích bay trên không trung thành hình thành dạng.

Cho đến khi một trong những ngôi sao khai thác cung cấp tài nguyên thiên nhiên cho đế quốc mang tên Bacchus* III, đột nhiên gửi một tín hiệu cầu cứu đến trung tâm chỉ huy không quân, báo rằng mình đã bị người của hành tinh Melon tấn công trên quy mô lớn.

*Bacchus là biến thể Latin của Bakchos, một tên phụ của Dionysus, vị thần của rượu và say sưa trong thần thoại Hy Lạp.

Tài nguyên của Trái Đất đang cạn kiệt từng ngày và các nhà hoạt động vũ trụ đã vươn cánh tay khai thác tài nguyên thiên nhiên lên không gian từ lâu. Các tiểu hành tinh thuộc “Dải Bacchus” chứa rất nhiều mạch khoáng chất và trên mỗi tiểu hành tinh đều được trang bị hệ thống phòng thủ từ AI, một đại đội bộ binh cơ giới và khoảng ba ngàn người công nhân mỏ. Lúc này quân đội Melon đang tấn công ác liệt, sớm muộn gì hỏa lực dữ dội sẽ chọc thủng tuyến phòng thủ, sinh mệnh của ba ngàn thợ mỏ cũng đang bị đe dọa.

Bộ Tư lệnh Không quân tổ chức họp khẩn, không khí lạnh như nước đóng thành băng. Tổng tư lệnh lực lượng không quân Cao Tùng Phu cùng với sĩ quan tổng chỉ huy Cận Tân ngồi ở hai đầu bàn dài, hai bên là sĩ quan cấp cao nhất của từng binh đoàn không quân.

Đội trưởng đội cận vệ Đồng Nguyên đứng sau lưng Cận Tân, đeo găng tay da và mặc quân phục có huy hiệu con ong màu đen.

“Nếu quả thực là do vị trí hành tinh bị bại lộ mà quân đội Melon tấn công quy mô lớn thì chúng ta sẽ buộc phải bỏ Bacchus III.” Người đàn ông đang nói tên là Chandler, là sĩ quan cấp cao nhất của Lữ đoàn không quân 2, người này có mái tóc xoăn nâu tuyệt đẹp và một bộ râu dê nuôi dài được cắt tỉa cẩn thận, “Nơi đó quá xa Trái Đất, lại gần hành tinh Melon, tổn thất nếu phái cứu viện tới khó có thể dự tính, nếu như điều chiến hạm siêu cấp tới đưa đám thợ mỏ về thì ít nhất phải cần đến hai chiếc cho ba ngàn người. Chi phí đi lại đều sẽ do quốc gia chịu, so với tài nguyên platinum trên hành tinh đó thì mất nhiều hơn được.”

Cận Tân giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lạnh tanh: “Ý của ngài là, mặc cho những binh lính và thợ mỏ ở đó tự sinh tự diệt?”

“Tôi nghĩ ý của thiếu tướng Chandler là phải bàn bạc chuyện cứu viện kỹ lưỡng hơn.” Trưởng quan của Lữ đoàn số 1 Marden hiếm khi đứng về phía đối thủ, ông ta và Chandler đã từng vì một ả gái nhảy lưng ong ngực nở mà liều mạng đánh nhau, cũng kết thù không đội trời chung từ dạo đó, nhưng lúc này lại đồng lòng nhất trí một cách kỳ lạ, “Từ lúc chiến tranh với người của hành tinh Melon tới giờ, chúng ta vẫn luôn ở trong thế thủ, dù hiện giờ tình hình đã tốt lên nhưng vẫn không thể coi thường sức mạnh của lũ quái vật đó.”

Marden chậm rãi liếc mắt qua những vị chỉ huy không quân trước mặt mình, sau đó dứt khoát đứng dậy: “Không biết các vị chỉ huy ngồi đây đã từng tận mắt nhìn thấy người của hành tinh Melon hay chưa, nhưng đối với riêng tôi, cả đời này tôi cũng không muốn đối mặt với lũ quái vật đó thêm lần nào nữa! Chúng cao hơn con người khoảng sáu mươi đến bảy mươi phân, toàn thân được bọc trong lớp vảy kim loại lởm chởm, tuy chúng cũng có đầu, thân và tay chân tương tự loài người nhưng đặc điểm trên khuôn mặt của chúng lại giống như được lai giống từ người với thằn lằn, cá sấu hoặc là một sinh vật xấu xí gì đó, thật sự rất khó coi. Máu của chúng vừa đen vừa thối, sền sệt như nhựa đường, còn có tính ăn mòn cực mạnh. Không những là quái vật có hình dạng làm người ta sợ hãi, công nghệ của chúng còn tiên tiến hơn chúng ta rất nhiều! Tàu bay chiến đấu của chúng có tính năng tuyệt vời, mà chúng ta chỉ có kỹ thuật của phi công để bù đắp cho sự thiếu hụt về công nghệ!”

“Thế nên?” Cận Tân nghiêng đầu, dùng ánh mắt lạnh đến cực độ nhắm thẳng vào Marden, “Ông nói lắm lời vô nghĩa như vậy, là muốn bảo bọn tôi rằng ông muốn đi à?”

“Ơ… Tôi?” Marden nâng cái bụng phệ tích tụ lâu ngày của mình, liên tục lắc đầu từ chối, “Phần lớn binh lính của tôi mới nhập ngũ không lâu, còn phải rèn luyện kỹ năng bay, vẫn chưa thể làm công việc cứu viện ngoài vũ trụ quá xa như vậy, hơn nữa máy bay chiến đấu của tôi đã quá cũ rồi, dù có phái đi bao nhiêu thì cũng chỉ là trứng chọi đá khi đối diện với người của hành tinh Melon thôi!”

“Vậy ông thì sao?” Cận Tân nghiêng đầu sang bên kia hỏi Chandler, “Ông đi hả?”

“Ầy… E là không được.” Chandler cũng buông tay tỏ ý từ chối, “Tôi đang hỗ trợ Cục Kỹ thuật Quân sự xây dựng căn cứ phòng thủ không gian Taurus, những trung đội bay xem như đắc lực trong tay tôi mấy ngày nay đã bay đi bay lại giữa Trái Đất và vũ trụ không ngừng, hiện tại đã mệt mỏi không chịu nổi nữa. Thật sự không thể tìm được nhân lực khác.” Ông ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Marden cách một dãy bàn, bỗng cười lạnh một tiếng, “‘Lính mới nhập ngũ’ chỉ là cái cớ! Phần lớn phi công của ông toàn là con trai mấy ông chủ tập đoàn tài chính chứ gì, cha mẹ chúng nó đút cả đống tiền cho ông để thằng con mình yên ổn trong quân ngũ, thăng tiến từng bước, đây mới là lý do không thể để chúng nó đi chịu chết, đúng chứ?”

“Ông mà có tư cách nói tôi à?” Vừa mới còn cùng một giuộc, giờ đây khi bị người khác bóc trần thì Marden lập tức đâm chọc lại, “Ba năm trời mà vẫn còn chưa xong cái nhiệm vụ xây căn cứ phòng thủ không gian, chẳng qua là vì ông bắt trung đội bay của mình đi hỗ trợ các công ty tư nhân khai thác ngoài vũ trụ, Bacchus III quá xa, ông không mò tới, thế Venus VI thì sao? Tôi không biết rốt cuộc ông vơ vét được bao nhiêu lợi ích mà lại có thể để phi công của đế quốc biến thành vệ sĩ và cửu vạn cho đám ông chủ tư nhân?!”

Không một ai muốn mạo hiểm vì ba ngàn người thợ mỏ vốn là người hạ đẳng kia, cũng chẳng có ai muốn trả một khoản chi phí quá lớn để cứu viện ngoài không gian, lại càng không có ai bằng lòng gánh vác sự sỉ nhục cùng tiếng cười mỉa mai từ người khác nếu như thất bại.

Cận Tân đan mười ngón tay chống cằm, sắc mặt âm u khó đoán, chẳng biết đang nghĩ gì. Gã nghe có vài chỉ huy không quân đùn đẩy, chỉ trích lẫn nhau hòng rũ sạch nhiệm vụ nghĩ cách cứu viện này. Có người nói đám thợ mỏ đều là người hạ đẳng, không đáng phải tốn công tốn sức vì tính mạng của bọn họ, còn có người nói nếu sớm biết có hôm nay thì lúc trước nên đưa Olivier vào sản xuất hàng loạt, như vậy sẽ không phải lo không có ai làm công việc bẩn thỉu này!

Không khí căng thẳng bị phá vỡ, như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu đang sôi sùng sục. Đám người này vẫn tiếp tục ồn ào tranh cãi cho đến tận khi có một người trong số đó nâng ngón cái lên cọ cọ chòm râu dê, nói: “Tại sao không phải là trung đội V17 đi?”

Một câu lập tức rút củi dưới đáy nồi, tiếng ồn ào nhao nhao trong cả sảnh đường biến mất ngay lập tức. Đúng là ý hay.

Cận Tân vẫn không nói lời nào, Đồng Nguyên đứng đằng sau trả lời thay cho sĩ quan tổng chỉ huy của mình: “Phi công của trung đội V17 sẽ không hành động khi không có lệnh của cấp trên, bọn họ cho rằng việc Hoắc Lan Hề và mấy người phi công cùng đi theo mất tích là do âm mưu. Vì suy nghĩ kỳ lạ và lời nói thô lỗ với sĩ quan tổng chỉ huy, bọn họ đã bị trục xuất.”

Đúng là âm mưu, từng sĩ quan quyền cao chức trọng ở đây đều tham gia một phần. Bọn họ ém nhẹm tin tức tình báo ở Neudenburg, trơ mắt nhìn thiếu tá không quân gánh trách nhiệm “đầu sóng ngọn gió” đi chịu chết.

“Trời ơi, vậy mà tôi lại bắt đầu nhớ Hoắc Lan Hề rồi!” Tên của người đàn ông kia đã bị cố tình ỉm đi hai tháng, nhưng nỗi “nhớ nhung” lúc này cũng là thật lòng, lại thêm một người đàn ông gánh trên vai quân hàm “thiếu tướng” mở miệng nói, “Cậu ta thích thể hiện, cũng thích làm anh hùng, nếu cậu ta còn ở đây thì mọi chuyện hôm nay quá đơn giản rồi. Lấy tiền đề bao nhiêu lần trước đều y hệt, chắc chắn cậu ta sẽ muốn hiến dâng tính mạng mà xuất phát, rồi hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, cứu được người hoặc cái gì đó về lại điểm ban đầu.”

“Nghe ông nói vậy, tôi cũng thấy hơi nhớ cậu ta.” Chandler tiếp lời, “Đôi khi tôi thật sự nghi ngờ cậu ta có phải người máy hay không, cái mặt lúc nào cũng tự cho là đúng, ăn nói bất lịch sự, nhưng làm việc thì lại gọn gàng hơn bất cứ người nào!”

“Hay chúng ta phái một tiểu đội bay tới Neudenburg tìm Hoắc Lan Hề về? Với năng lực của cậu ta, dù có ở trong hoàn cảnh khó khăn nữa thì chắc chắn cũng sống được thôi.”

Cao Tùng Phu vẫn luôn im lặng không nói cũng phải mở miệng: “Chắc hẳn đám bên Hoắc Lan Hề vẫn còn sống, mới mấy ngày trước trung tâm chỉ huy đã nhận được tín hiệu cầu cứu từ máy bay Taganrog, vị trí tại biên giới giữa Neudenburg và Quận 11, một cái làng tên là Kerryland, tín hiệu rất yếu ớt, hơn nữa còn bị ngắt ngay lập tức.” Ông ta nghiêng đầu qua nhìn Cận Tân, không rõ tại sao đối phương lại nói dối để lừa gạt dư luận, che giấu đi tin tức thật sự về Hoắc Lan Hề.

“Nếu như đã có vị trí tọa độ của cậu ấy, tôi bằng lòng phái người đi tìm! Một tiểu đội bay không đủ thì phái năm đội!” Tên béo Marden mới vừa rồi còn sợ trước sợ sau lúc này lại hăng hái xung phong nhận việc, gã ta đứng dậy đi tới bên cạnh sĩ quan tổng chỉ huy, tỏ thái độ với tư thế đầy khiêm nhường, “Chỉ cần cậu ấy trở về, đám thanh niên tức giận vì mất đi cấp trên của mình sẽ tập hợp lại, cũng sẽ có người đi làm cái việc chịu chết kia -“

Cận Tân dùng tốc độ nhanh nhất nghiêng người quay đầu lại, rút khẩu súng lục bên hông Đồng Nguyên ra, nâng tay dí thẳng lên trán Marden, tên kia sợ tới mức im thin thít.

“Đừng có nhắc đến Olivier, lại càng không được nhắc đến Hoắc Lan Hề! Anh ta đã chết ở đó, đây là chuyện mà các người nhất định phải tin.” Ánh mắt tàn bạo độc ác, cả gương mặt ngập tràn sát khí, gã nói, “Đế quốc không phải chỉ có mỗi một phi công, cũng không phải chỉ có mình anh ta là anh hùng!”

Những người ở đây đều sững sờ khựng lại, Cao Tùng Phu ngưng một lúc mới hỏi: “Vậy cậu định phái ai tới Bacchus III? Hay là vứt bỏ luôn binh lính và thợ mỏ trên đó?”

“Tôi sẽ không buông bỏ con dân và binh lính của mình.” Sắc mặt ấm lên, Cận Tân đứng dậy nhét lại khẩu súng vào thắt lưng Đồng Nguyên. Mái tóc màu nắng rơi trên đầu vai, tung bay khi gã xoay người khoác lại áo choàng, “Tôi sẽ lựa chọn phi công đủ tiêu chuẩn, do tôi đích thân dẫn đội.”

Đồng Nguyên còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, bóng lưng khoác áo choàng đã khuất xa dần.

Cậu ta cũng không thể ngăn cản nhà khoa học tóc xoăn ở đầu bên kia camera. Không còn hơi đâu mà tức giận hao tổn tinh thần vì đám người thượng đẳng vì mục đích riêng mà không từ thủ đoạn kia, lúc này Phí Lý Mang đã không còn lo sợ lời đe dọa “Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật” nữa, y gần như toàn tâm toàn ý lo cho an nguy của bạn mình.

Nhưng tên đầu gỗ kia vừa cứng vừa lạnh, mãi mãi luôn cố chấp không nghe khuyên bảo. Rõ ràng chính y đã từng ngăn cản hắn: Dù có là đầu mũi tên sắc nhọn nhất rồi cũng sẽ có một ngày gỉ sét, không thể có chuyện bản thân thì vào sinh ra tử để cho người khác ngồi mát ăn bát vàng mãi thế được. Nhưng vậy mà thiếu tá không quân lại chỉ nghi hoặc nhíu mày: Thế thì sao?

Trong mắt hầu hết mọi người trên thế giới này, ý nghĩa thuần túy nhất của hai chữ “anh hùng” chính là “Hoắc Lan Hề”, nhưng trong mắt của chính Hoắc Lan Hề, có lẽ cùng lắm cũng chỉ là một dạng năng lực thừa thãi.

“Ngôi làng nhỏ… Kerryland… Kerryland… Ngôi làng nhỏ…” Phí Lý Mang lẩm bẩm lặp đi lặp lại tên của địa danh này, chỉ sợ vừa quay người một cái là mình sẽ quên mất.

Y nghĩ có lẽ mình nên tìm thằng nhóc biến đổi gene kỳ quặc kia.
Hết chương 39.

Lũ tồi tệ này:)) Nhưng nếu là ngoài đời hẳn nó cũng sẽ vậy thôi.