Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 4: Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật (4)



Trung tâm nghiên cứu Di truyền và Sinh hóa là địa điểm cơ mật quan trọng nhất của tòa cao ốc Empire State, trực thuộc quân chủ đế quốc, nếu không có Cận Tân đi cùng thì dù là một thiếu tá không quân như Hoắc Lan Hề cũng không có tư cách ra vào tùy ý. Trung tâm nghiên cứu nằm dưới lòng đất, thang máy đưa bọn họ đi giống như một đoàn tàu mini trượt thẳng xuống dưới theo đường ray, cáp thép treo thả xuống được làm từ vật liệu nano cacbon đã được cải tiến có độ dẻo dai cao. Phí Lý Mang đứng trong cabin không thể chịu nổi tốc độ rơi cực hạn này, y sợ đến mức chỉ muốn dán chặt vào ngực Hoắc Lan Hề, nhưng y đã cố gắng kiềm chế lại trước ánh mắt hoàn toàn không có chút độ ấm nào của hắn. Nhìn vậy lại thấy, một Cận Tân với ánh mắt hung hãn còn lâu mới đáng sợ bằng Hoắc Lan Hề với bản mặt lạnh tanh, thiếu tá không quân có thể tới cứu y một mạng đã là may mắn tột đỉnh rồi. Y đẩy gọng kính màu hồng, quay đầu la lối với Cận Tân: “Chúng ta đang đi đâu đây? Xuống tâm Trái Đất à!”

Cận Tân nhếch môi, bỏ qua Phí Lý Mang, lại hướng ánh nhìn về phía Hoắc Lan Hề. Nốt ruồi lệ dưới khóe mắt như lóe sáng, sự kiêu ngạo không thể nghi ngờ ngập tràn trong nụ cười của gã: “Tôi muốn đưa hai người tới gặp một món quà từ tạo hóa.”

Ánh mắt Hoắc Lan Hề vẫn lãnh đạm hướng về phía trước, không đáp lại gã.

Biểu cảm của người đàn ông này rất ít ỏi, không nói chuyện nhiều, cảm xúc cũng luôn vững vàng như bàn thạch, nhưng mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói của hắn thì đều mang sức mạnh giục giã bức ép lòng người, chẳng khác nào tù và ngà voi ngân lên phát động. Lục quân đế quốc chỉ có thể dùng để xử lý đám côn đồ lưu manh ở Quận 11, lực lượng bảo vệ cho Roeste thật sự chỉ có không quân. Thiếu tá không quân Hoắc Lan Hề là vàng trong vàng, hắn anh tuấn, bình tĩnh, dũng cảm và kiên định, đám già bảo thủ gàn dở trong quốc hội ca tụng hắn, thậm chí lính của Hornet cũng kính sợ hắn như thần.

Gần như cả đế quốc đều biết Cận Tân ghen tị đỏ mắt với Hoắc Lan Hề, ngay cả Phí Lý Mang cả năm chỉ rúc trong “Vườn địa đàng” cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Cận Tân đã không ưa cái bản mặt lạnh lùng như tảng băng và thái độ không để ai vào mắt này của đối phương, thậm chí gã còn hoài nghi ở trên giường hắn cũng chẳng khác gì. Con trai nguyên thủ từng chế giễu thiếu tá không quân trước mặt đám sĩ quan cao cấp thuộc đội bảo vệ quốc phòng rằng hắn bị liệt dương, chỉ có máy bay tiêm kích mới có thể khiến hắn cứng lên được, ai ngờ đâu Hoắc Lan Hề lại đáp lại một đòn quyết đoán, đơn giản mạnh bạo, hắn nói chị của cậu sẽ chứng minh tôi không phải người như thế, tôi sẽ cưới em ấy.

Không lâu sau, tin Cận Á và Hoắc Lan Hề rơi vào bể tình đã lan truyền khắp nơi, quả thực đã khiến Cận Tân xấu hổ không biết chui vào đâu.

Không gian tối om sáng bừng lên theo tiếng động, đoàn người bước đi trong hành lang dài của trung tâm nghiên cứu, Phí Lý Mang cảm thấy hứng khởi vô cùng, liên tục hỏi hết cái này đến cái nọ, còn Hoắc Lan Hề chỉ im lặng bước về phía trước. Nhiệt độ được chỉnh rất thấp, tông màu kim loại lạnh như băng lại càng làm cho người ta cảm thấy áp lực bội phần.

Nhập mật mã, xác nhận gương mặt, cuối cùng là kiểm tra DNA trong máu để kiểm chứng thân phận người tới, cánh cửa lớn không biết thông đi đâu từ từ mở ra hai bên.

Những thùng chứa khổng lồ sừng sững giữa không gian rộng lớn, từng hàng từng dãy trải dài tới tận sâu bên trong nơi tối đen như mực. Đàn ông, đàn bà muôn hình muôn vẻ được ngâm trong chất lỏng màu xanh vàng, tay chân và tóc của bọn họ quấn chặt vào nhau, thân thể trôi lơ lửng như đang nhảy theo một điệu valse quyến rũ bất tận.

“Trời, trời ơi!” Phí Lý Mang kinh hãi gào lên liên tục, ngay cả Hoắc Lan Hề luôn lạnh nhạt cũng khẽ cau mày.

“Bọn họ đều là người hạ đẳng, phạm nhân tử hình và vật thí nghiệm tự nguyện của Quận 11.” Cận Tân cười, hoàn toàn không có ý thương xót, “Tiếc là cuộc đời luôn không như ý muốn, không có bất cứ ai trụ được tới ngày sống sót đi ra.”

Con trai nguyên thủ vẫn lừa gạt quốc hội lấy phạm nhân tử hình làm thí nghiệm, cũng hứa với bọn họ rằng chỉ cần vượt qua những thí nghiệm này thì sẽ được đặc xá. Nhưng so với những thí nghiệm hoàn toàn đi ngược lại tinh thần nhân đạo kia thì có lẽ tử hình còn nhân từ hơn. Tự nhận là nhà khoa học có tinh thần nhân đạo nhất đế quốc, Phí Lý Mang định lên tiếng nhưng lại đột nhiên nhìn thấy người kia –

Người đó trần truồng nằm trong phòng thí nghiệm, lớp vỏ bảo vệ bằng vật liệu graphene* đã tạo ra một chiếc “quan tài pha lê” cho người đó, cậu ta cứ thế lẳng lặng say ngủ như nàng công chúa da trắng tóc đen trong truyện cổ tích. Da thịt lộ ra bên ngoài trắng đến nhợt nhạt, bộ phận sinh dục rũ xuống giữa hai chân, vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp. Cậu ta gầy tới mức làm người ta sợ hãi, nhà khoa học già Maule giải thích rằng chỉ cần khôi phục chế độ ăn uống thì chẳng bao lâu sau sẽ khỏe mạnh cường tráng hơn.

*Graphene là một loại siêu vật liệu mới được các nhà khoa học phát minh ra, với nhiều ưu điểm như mỏng nhẹ, siêu bền và siêu cứng.

“Ngoài việc hơi gầy thì cậu ta không khác gì người bình thường.” Phí Lý Mang bĩu môi, dán mặt lên tấm kính cường lực trong phòng thí nghiệm. Cái mũi vốn tròn bị ép thành vừa tròn vừa bẹp, tấm kính cũng phủ thêm một lớp sương trắng vì bị y phả hơi thở lên.

Maule cầm một tập tài liệu trong tay, đưa cho Hoắc Lan Hề sau khi được Cận Tân cho phép. Thiếu tá không quân liếc mắt qua tập tài liệu một cách sơ sài, khẽ giương mắt lên hỏi: “Lang Xuyên?”

“Cậu ta liên tục thều thào hai chữ này, vậy nên chúng tôi quyết định đây sẽ là tên của cậu ta,” Sự thấp bé già nua khiến ông ta trông có vẻ run rẩy trước mặt thiếu tá không quân cao lớn lạnh lùng, nhà khoa học già tỏ ra cực kỳ lo sợ, đáp, “không thì chúng tôi cũng chỉ có thể gọi cậu ta bằng số.”

“2507.” Ánh mắt của Hoắc Lan Hề dừng lại trên người chàng trai được gọi là “Lang Xuyên”, nhìn bốn con số được in trên ngực. Tầm nhìn còn chưa dời đi thì hai cánh tay máy đã từ từ di chuyển về phía Lang Xuyên, đột nhiên bắn ra vô số tia sáng li ti vào cậu – chẳng bao lâu sau, cơ thể trắng nõn đó hiện ra rất nhiều vết thương, giống như dùng dao khoét ra vậy.

Vì không chịu được đau đớn mà run bần bật, cổ của chàng trai bên trong lớp vỏ bảo vệ bị cố định bằng vòng kim loại, toàn thân đều bị đai da siết chặt không thể nhúc nhích. Hoắc Lan Hề vẫn giữ bản mặt lạnh lùng nhìn, còn Phí Lý Mang dí mặt vào nãy giờ lại lải nhải hỏi liên tục: “Làm gì đó?”

“Tôi muốn cho cậu thấy thứ mà cậu đang chứng kiến chính là một phép màu.” Maule còn chưa kịp đáp thì Cận Tân đã tiến lên, mỉm cười nói với Hoắc Lan Hề, “Sự tồn tại của Lang Xuyên là bằng chứng chứng minh kế hoạch cải tạo gene không phải là suy nghĩ hoang đường, cậu ta là một kỳ tích, có khả năng chữa lành cơ thể cực kỳ nhanh, quả thực làm người ta khó mà tin nổi. Chỉ cần không làm đại não hoặc trái tim cậu ta bị tổn thương thì mọi vết thương sẽ tự động hồi phục trong một khoảng thời gian nhất định.” Gã kiêu căng hếch cằm, hướng ánh mắt vào cơ thể chi chít những vết thương nhỏ kia, “Anh nhìn đi.”

Điều khiến người ta không ngờ nổi là những vết thương trên cơ thể đó đang từ từ khép lại ngay trước ánh nhìn chằm chằm của mọi người, cơ thể đó hoàn toàn khôi phục, trắng tinh không tì vết như cũ.

“Trời ơi! Trời ơi!” Phí Lý Mang mở to hai mắt, gào lớn hai tiếng như thể từ khi tới nơi này y chỉ có thể nói mỗi một câu “Trời ơi!” thôi vậy.

Cận Tân lạnh lùng liếc y: “So với sự tồn tại của cậu ta, mấy thành tựu trước giờ của anh chẳng đáng để nhắc tới.” Phí Lý Mang hiếm khi không há mồm đáp trả, y vẫn dán mặt đầy si mê vào tấm kính cường lực, chàng trai tên Lang Xuyên này là một câu đố tạm thời chưa có lời giải, là cảnh tượng huyền diệu đầy lôi cuốn, chẳng bao lâu sau nhà khoa học quái đản này đã vứt sạch hết sự bực mình với vị con trai nguyên thủ kia ra sau đầu.

Maule nhấn xuống một nút vận hành, hai cánh tay máy lại bắt đầu cử động, lần này chúng phun một loại chất độc thần kinh với độc tính cao hơn sarin* gấp trăm lần về phía Lang Xuyên. Chàng trai bị tiêm thuốc an thần vẫn chưa tỉnh lại, cơ thể run lên vì đau đớn khi bị khí độc xâm nhập, đôi mắt nhắm nghiền như khẽ mở ra, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống.

*Sarin là một chất độc cực mạnh, được sử dụng như một chất độc thần kinh. Trong lĩnh vực quân sự, nó được dùng làm vũ khí hóa học và được Liên Hợp Quốc xếp vào loại Vũ khí hủy diệt hàng loạt. Việc sản xuất và tích trữ sarin bị cấm bởi Hiệp định Vũ khí hoá học năm 1993.

Hoắc Lan Hề vẫn chưa từng dời mắt khỏi chàng trai đang liên tục phải chịu khổ hình, hắn nói: “Cậu ta đang khóc?”

“Loại chất độc thần kinh BK type III này sẽ nhanh chóng xâm nhập vào dây thần kinh dưới da, khiến con người nhanh chóng sinh ra những cơn đau dữ dội mà không gây tổn thương trên bề mặt, đồng thời sẽ kích thích mạnh mẽ tuyến lệ tiết ra nước mắt. Theo những tài liệu còn sót lại, con người sau khi bị biến đổi gene sẽ không khóc vì xúc động, không biết sợ hãi và có thể hồi phục khi bị thương trong thời gian ngắn nhất, là siêu chiến binh sinh ra vì bảo vệ đế quốc.” Maule nhấn nút cho cánh tay máy dừng lại rồi nói tiếp, “Trên người cậu ta có dấu ấn đánh số 2507, chứng tỏ khi đó có tới ít nhất hai nghìn năm trăm người đã bị ép buộc phải trải qua các thí nghiệm cải tạo gene… Nhưng giai đoạn đầu của cuộc thí nghiệm không hề suôn sẻ, phần lớn vật thí nghiệm đã sinh ra những phản ứng cực đoan trên nhiều cơ quan khác nhau và tử vong. Trước khi bị quốc hội cấm, các nhà khoa học đặt tên chương trình cải tạo gene này là ‘Sắc xanh ngày tàn’ -”

“Rất nhiều người thà loanh quanh trong khu vườn lệch lạc cả đời còn hơn là quyết không lùi bước mà đi trên con đường đúng đắn dù có đầy chông gai.” Cận Tân phất tay cắt lời nhà khoa học già, dát vàng mạ bạc lên cuộc thí nghiệm tàn khốc đã tước đoạt đi tính mạng của ít nhất hai ngàn người, “Giống như mùa xuân ươm chồi nảy lộc, thai nghén hi vọng cho cả nhân loại vào lúc mà một đám sĩ diện sắp đối mặt với tử vong.”

Chàng trai vẫn còn điên cuồng giãy giụa, nhưng không thể giãy đứt những sợi dây da trói chặt mình, khuôn mặt trắng nõn cũng vì thế mà vằn vện gân xanh trông cực kỳ đáng sợ. Phí Lý Mang run rẩy hỏi: “Hình như cậu ấy… đang đau lắm?”

“Còn hơn cả đau, phải là đau đến thấu xương thấu tủy. Khả năng chữa trị cơ thể của cậu ta được đề cao thì chức năng của mọi giác quan khác cũng được tăng cường tương đương.” Ý cười hằn sâu trên môi Cận Tân, gã nhếch cằm, “Trí lực của cậu ta cũng xuất sắc hơn người thường, tuy là chỉ sợ tạm thời sẽ không thể thích nghi được với cuộc sống hơn trăm năm sau, nhưng cậu ta sẽ học tập rất nhanh.” Gã quay mặt nhìn Hoắc Lan Hề, lập lờ nói, “Chẳng bao lâu sau cậu ta sẽ trở nên ưu tú như anh, sau đó vượt qua anh một cách triệt để.”

Lang Xuyên vẫn còn đang co giật vì cơn đau dữ dội, nhìn hết sức khó coi, độc tố thấm vào dưới da khiến da cậu ta hiện lên từng vết xám tròn như vảy cá, những đường cơ trở nên vặn vẹo. Đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt đau khổ như đang tìm lối thoát trong cơn ác mộng kinh hoàng. Và trong khoảnh khắc không ai ngờ tới, cậu mở mắt.

Có rất ít người sở hữu đôi con ngươi màu vàng xanh như vậy, quả thực như một con sói đang tru lên vì cơn đói trong bóng đêm.

Dù là một người đẹp yêu kiều duyên dáng cũng không thể hấp dẫn ánh nhìn của thiếu tá không quân trong một khoảng thời gian dài như thế, Hoắc Lan Hề vẫn nhìn chằm chằm vào Lang Xuyên bên trong lớp vỏ bảo vệ trong suốt, không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy đôi mắt ấy lại cực kỳ hợp với bầu trời.

Đôi mắt trống rỗng nhìn lên trên, chàng trai bị trói chặt há miệng thở dốc, phát ra những âm tiết vụn vặt quái dị. Dường như cậu không biết nói.

“Một người sống sót qua hơn trăm năm, khả năng ngôn ngữ đã thoái hóa trên diện rộng. Cậu ta có thể nói ra vài từ đơn giản nhưng lại không nối liền thành câu được.” Cận Tân thoáng liếc mắt, ý bảo Maule tiếp tục. Cánh tay máy bị điều khiển lại bắt đầu ngọ nguậy, bọn họ định tiêm một chất lỏng như axit đậm đặc vào cơ thể của chàng trai này.

Cảm nhận được nguy hiểm tới gần, Lang Xuyên gào to thành tiếng, chân tay cũng liều mạng giãy khỏi trói buộc, làm cho đai da khóa cậu ta trượt trên cơ thể thành từng vệt máu ghê người. Sau một hồi vùng vẫy trong vô vọng, cậu ta bỗng ngừng cử động, quay phắt đầu qua một bên, nhìn thẳng về phía Hoắc Lan Hề đứng cách đó mấy bước –

Cậu cứ lẳng lặng nhìn hắn bằng cặp mắt màu vàng xanh thuộc về bầu trời ấy, như thể đang nhìn cảnh vật qua ống kính. Chăm chú, tuyệt vọng, buồn bã thê lương nhưng lại tràn đầy khát khao và mong đợi, đôi mắt của chàng trai này ẩn chứa thứ sức mạnh tựa dòng sông lớn cuồn cuộn nối với một phương trời xa xôi, đến độ làm cho khuôn mặt tuấn tú với những đường nét tinh tế xinh đẹp kia cũng trở nên nhạt nhòa.

“Không, dừng tay lại! Làm vậy quá… quá tàn nhẫn…” Phí Lý Mang cố gắng khuyên ngăn Cận Tân, nhưng y hiểu lời mình nói không có trọng lượng, thế là y vội vàng vươn tay bám lấy Hoắc Lan Hề. Nhưng xem ra đối phương cũng không hề phản ứng, cơ thể cao ngất không nhúc nhích, ánh mắt xanh lam pha xám như ẩn hiện sau một làn sương mỏng, đôi môi như lưỡi dao cũng hoàn toàn không vẽ được nổi một đường cong.

Cánh tay máy đã chuẩn bị sẵn sàng hành hình, gã đàn ông đẹp trai với mái tóc dài màu nâu vàng lững thững tiến lên vài bước. Đôi môi ánh sắc hồng nở một nụ cười cực kỳ kiêu ngạo, áo choàng đen phất phơ theo từng bước chân phóng khoáng của gã: “Tôi chẳng qua là tuân theo ý chỉ của Thượng Đế, xây dựng nên một thế giới hoàn toàn mới -”

“Không có Thượng Đế nào cả, đây chỉ là đam mê độc hại của một cá nhân mà thôi.” Ngoài dự kiến của mọi người, Hoắc Lan Hề bỗng lên tiếng cắt lời Cận Tân, hắn quay đầu nói với Maule đang định nhấn nút vận hành, “Hãy ngừng việc làm độc ác này của ông lại.” Giọng của hắn cực kỳ khách sáo, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia thì quả quyết chắc nịch.