Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 44: Chính nghĩa không có sức mạnh (4)



Hai chiếc chiến hạm siêu mạnh là Odyssey và Great Eagle vận chuyển những phi công xuất sắc do Cận Tân đích thân lựa chọn xuất phát tới gần hành tinh Bacchus III trước, đội quân cứu viện chắp vá lâm thời này được dẫn dắt bởi trung tá Cố Lâm, chỉ huy trưởng của trung đội V1 dưới trướng sĩ quan tổng chỉ huy. Hai con tàu chiến dũng mãnh tiến vào vũ trụ vô biên, ai cũng đã chuẩn bị tâm lý phải liều chết cùng kẻ địch. May mắn là bọn họ thuận lợi đáp xuống Bacchus III mà không gặp bất cứ cuộc tấn công nào, quân của Melon đã rút lui.

Nhưng bóng ma lại vẫn quanh quẩn trong lòng từng nhân viên cứu hộ, người của hành tinh Melon rút khỏi chứng tỏ rằng Bacchus III đã không còn sinh vật sống nữa.

Vì Lang Xuyên đột nhiên mất tích, Cận Tân đã bỏ hết toàn bộ suy nghĩ rong ruổi trong vũ trụ, cuối cùng cũng chẳng bước lên con tàu Odyssey hướng về Bacchus III. Sĩ quan tổng chỉ huy mặc quân phục thuần đỏ đứng trước màn hình lớn ở trung tâm chỉ huy không quân, nôn nóng chờ người máy thăm dò gửi thông tin tình hình của Bacchus III về Địa Cầu.

Xác nhận an toàn, Odyssey vẫn như lần trước phóng ra mười chiếc máy bay tiêm kích Bis để đổ bộ xuống ngôi sao quặng mỏ này.

Điều kiện sống trên hành tinh có mỏ tài nguyên Bacchus III hết sức tồi tệ, cái nóng mùa hạ và cái lạnh căm căm đan xen nhau, phóng tầm mắt ra xa chỉ có vô số những hố sâu và núi non trụi lủi. Toàn bộ máy móc khai thác quặng đã ngừng hoạt động, trên mặt đất chi chít những vết lõm do bom nổ và tia laser gây ra, còn có những vết máu uốn lượn loang lổ, tất cả đều hướng về tòa kiến trúc màu trắng đột nhiên mọc lên từ dưới đất cách đó không xa. Chắc chắn nơi này đã trải qua một cuộc thảm sát máu me.

Hầu hết không khí trong khu vực sinh sống của các thợ mỏ bị rò rỉ, phi công rời khỏi máy bay tạm thời không thể cởi mũ du hành ra, bọn họ cẩn thận xuất phát tiến về tòa nhà khổng lồ sâu thẳm kia.

Cửa lớn chậm rãi mở ra, mùi máu tươi xộc thẳng vào mặt, cảnh tượng bên trong tòa nhà lại càng làm người ta sợ hãi. Khắp nơi toàn là máu và thi thể, tử trạng mất tay mất chân hết sức đáng sợ, thậm chí có những thợ mỏ bị lũ người to lớn hung tàn của hành tinh Melon xé thành hai nửa, ruột trắng ởn chảy ra đầy đất. Rõ ràng tấm thép chống đạn hai tầng dày tới bốn mươi phân cũng không thể ngăn cản cuộc xâm lược phi nhân tính của người Melon, nơi này đã bị huyết tẩy vô cùng bi thảm.

Camera toàn cảnh của robot thăm dò đã truyền toàn bộ những hình ảnh thê thảm mà chân thật này về trung tâm chỉ huy không quân. Sĩ quan tổng chỉ huy Cận Tân và tổng tư lệnh lực lượng không quân Cao Tùng Phu đã nhìn không sót cái gì, Cận Tân sa sầm không nói câu nào, trong khi đó Cao Tùng Phu thì cố nén phẫn nộ hạ lệnh: “Tiếp tục cẩn thận điều tra lần nữa, không được bỏ sót bất cứ người sống sót nào!”

Chiến dịch tìm kiếm và cứu nạn vẫn tiếp tục, nhưng khả năng phát hiện người sống sót quả thực quá đỗi mong manh. Đi về phía khu nhà ở của thợ mỏ nằm sâu trong tòa nhà, nồng độ ô-xy bắt đầu thích hợp để thở, trung tá Cố Lâm dẫn đầu bỏ mũ phi hành gia xuống – mùi máu tươi vẫn đặc quánh, bốn phía im phăng phắc không có tiếng người, chỉ còn âm thanh nghe vừa bi thương vừa tức giận của anh ta: “Chúng ta đã tới muộn rồi!”

Sau khi báo động người từ hành tinh Melon đột kích, bộ đội đóng quân trên hành tinh quặng mỏ và những thợ mỏ vẫn luôn chiến đấu tới khoảnh khắc cuối cùng. Nhưng chính phủ mà bọn họ tin tưởng lại ruồng bỏ bọn họ, bỏ lỡ mất thời cơ cứu viện tốt nhất vì những cuộc cãi vã võ mồm vô nghĩa.

“Ba ngày trước Bacchus III vẫn còn phát tín hiệu cầu cứu tới Odyssey, là chúng ta đã tới quá muộn!” Vũ Liệt trên Odyssey cũng tỏ ra tức giận vô cùng, đôi mắt thanh tú đã dâng lên nước mắt tựa như dung nham phẫn nộ có thể thiêu hủy mọi thứ bất cứ lúc nào.

Tầm nhìn của Cận Tân đã hoàn toàn bị hình ảnh máu me ghê người trên màn hình nhuộm đỏ, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng lóa lên màu máu, nhưng ánh mắt của gã giờ đây lại ngập tràn sát khí hơn trước rất nhiều: “Đây là phong cách của lũ bò sát ngoài hành tinh đó, một khi tổ chức bữa tiệc giết chóc thì sẽ không bao giờ dừng lại giữa chừng! Một trăm tám mươi năm về trước, khi người của hành tinh Melon xâm lược Địa Cầu lần đầu tiên, chỉ trong một thời gian ngắn đã giết hại hơn một nửa nhân loại. Chúng ta đã phải sử dụng toàn bộ vũ khí tân tiến nhất, thậm chí đủ để hủy diệt chính mình mới có thể tạm thời trục xuất bọn chúng, thậm chí còn vì vậy mà xây dựng một lượng lớn các trạm không gian để cảnh báo sớm. Trong hơn trăm năm đó chúng ta liều mạng chém giết ngoài vũ trụ, hết lần này tới lần khác ngăn chặn bọn chúng trước cánh cổng Địa Cầu, nhưng thứ hòa bình ấy có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.” Ngừng một chút, gã nói tiếp, “Bọn chúng cường tráng hơn, cao hơn chúng ta, bọn chúng chạy nhanh hơn, lớp da phủ kín vảy giáp thậm chí có thể chống được cả đạn… Nếu con người không thể thay đổi sự yếu thế của mình từ di truyền thì chúng ta có làm gì cũng sẽ vẫn là bên thua trong trận chiến này.”

Thậm chí lũ người hành tinh Melon còn xâm nhập vào khu vực nhà ở, những công nhân trốn ở đây cũng không thoát khỏi số phận, không chừa lại bất cứ nhân chứng sống nào trong toàn bộ căn cứ mỏ. Đứng bên cạnh một cái xác bị vặt mất hơn nửa đầu, những thành viên đội cứu viện đã phát hiện những dòng chữ mà đám thợ mỏ đã khắc lên –

“Cái nơi chó đẻ này, chẳng có nổi tí màu xanh. Giờ ai tặng cho tôi một đóa hoa, con mẹ nó chứ tôi chắc chắn sẽ dốc hết mình ra báo đáp.”

“Đ*t mẹ nó, tôi muốn về nhà.”



Một binh lính cứu viện bỗng hô lớn: “Trời ơi, ở đây có bò sát của hành tinh Melon!”

Robot thăm dò di chuyển ròng rọc tới gần hướng mà binh sĩ kia chỉ tay, một sinh vật quái dị hiện ra rõ ràng trên màn hình lớn.

Tên này có vẻ bị thương bên ngoài khá nặng, trước ngực có một cái lỗ thủng lớn do pháo laser bắn ra, chất lỏng đặc sệt màu đen không ngừng chảy ra ngoài. Mí mắt sưng phồng, đồng tử màu xám trắng, toàn bộ ngoài thân đều được phủ bằng vảy cứng màu xanh lá. Đặc điểm bên ngoài của quân Melon giống thằn lằn hoặc cá sấu hơn, nhưng đánh giá từ vóc dáng thì chúng rõ ràng có thể hoạt động dựa vào hai tay như con người, đi lại bằng hai chân đứng thẳng. Xương ở quai vai to dị thường, nhô cao lên như hai cái bướu lạc đà. Nó vẫy vẫy tay với một binh sĩ, điểm tương tự con người là năm ngón tay dài và nhỏ kinh khủng, giữa các ngón còn có một lớp màng mỏng.

Người ở trung tâm chỉ huy không quân cũng lắp bắp kinh hãi, trước đến nay thi thể của quân Melon rất khó lấy. Xuất phát từ mục đích nghiên cứu khoa học, những phi công đế quốc từng liên tục muốn bắt sống hoặc mang về một người từ hành tinh Melon nhưng đều phí công vô ích. Dường như cơ thể của sinh vật ngoài hành tinh này có thể tự cắn nuốt mình trong điều kiện nhất định, sau một khoảng thời gian rất ngắn, ngay cả một mẩu xương cũng không để lại.

Cao Tùng Phu lập tức hạ lệnh: “Bằng mọi cách phải mang loại bò sát kia về!”

Một binh sĩ dũng cảm lại gần người ngoài hành tinh đang ngồi dưới đất, ngay khi cậu ta tới trước mặt nó thì tên Melon đang hấp hối bỗng há cái miệng đầy răng nhọn ra, phun một đống chất lỏng màu đen về phía cậu ta.

Mặt nạ phòng hộ lập tức bị thứ dịch nhầy màu đen này ăn mòn. Điều làm người ta kinh hãi hơn là thứ dịch họng này có vẻ không phải máu của người Melon mà như có sinh mạng của riêng mình, vậy mà còn biết di chuyển ngược hướng. Nó linh hoạt bò lên mặt người kia, sau đó nhanh chóng thẩm thấu vào da cậu ta.

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, cậu lính bị dịch nhờn xâm lấn bắt đầu hô lên: “Thứ này… Thứ này đang gặm nhấm xương cốt của tôi! Đ*t mẹ nó đau quá!”

Cao Tùng Phu hô to: “Mau rút lui! Trở lại chiến hạm của mọi người!”

Vẻ kinh hãi chợt thoáng qua gương mặt tuấn mỹ, sĩ quan tổng chỉ huy lập tức tỏ ra bình tĩnh trở lại, quay đầu nói với đội trưởng đội cận vệ của mình: “Gọi Maule và Ngụy Bách Luân tới đây! Ngay lập tức!”

Màn hình liên lạc ngừng lại một lát, khoảng mười lăm phút sau mới khôi phục lại. Trên màn hình là hình ảnh bên trong khoang thuyền Odyssey, hạm trưởng Vũ Liệt và thành viên đội cấp cứu đều đã ở bên cạnh cậu lính bị tập kích bất ngờ kia.

“Đau lắm! Xương vai của tôi như sắp đâm thủng cơ thể rồi! Tôi cũng sẽ bị xé rách mất!” Cậu lính dùng một tay giữ lấy vai, không ngừng giãy giụa trong đau đớn, mấy người cũng không thể giữ cho cậu ta bất động được.

“Thế này là sao?” Cận Tân cau mày, hỏi Maule và Ngụy Bách Luân đã được gọi đến bên cạnh: “Có thể cho những người này về Địa Cầu không?”

Lão già Maule đẩy kính mắt, quan sát hình ảnh kia, người lính đã trở nên nát bét. Mắt cậu ta bắt đầu chảy máu, màu đen trong con ngươi dần mờ đi. Cậu ta vẫn đang liên tục kêu khóc vì cơn đau trên bả vai, khuôn mặt vặn vẹo cực độ, thỉnh thoảng còn có chất nhầy màu đen như nhựa đường chảy ra lại rút ngược vào từ trên làn da của mình.

Thứ dịch màu đen này quá quen thuộc, Ngụy Bách Luân bỗng thấy lạnh sống lưng, run rẩy chết trân tại chỗ.

“Tôi chưa từng gặp triệu chứng thế này… Tôi nghĩ nó có lẽ là một loại vi khuẩn gây bệnh ngoài hành tinh…”

Ngụy Bách Luân cắt lời Maule, tranh thủ chen lời: “Thứ cho tôi to gan phỏng đoán, người lính này đã bị lây nhiễm. Thứ vật chất màu đen này là một dạng vật ký sinh, nó coi người của hành tinh Melon là vật chủ, hiện tại lại xâm lấn lên cơ thể con người -“

Ngụy Bách Luân vừa dứt lời, người lính kia bỗng ngừng kêu đau, linh hoạt đứng dậy khỏi mặt sàn. Khuôn mặt của cậu ta lộ ra một màu xanh lam trông giống như nấm mốc, nhãn cầu lại hoàn toàn chuyển sang màu xám trắng, giống như bị bệnh đục thủy tinh thể nặng. Vẻ mặt trợn mắt nhe răng dữ tợn vô cùng, người này thể hiện ra lực tấn công siêu mạnh, chỉ một bàn tay là đủ hất bay những binh lính tiến lại ngăn cản ra xa vài mét.

Sau một khoảng thời gian đánh nhau hỗn loạn, thông tin lại được truyền tới. Cậu lính kia đã bị khống chế, có lẽ là được tiêm một lượng lớn thuốc an thần nên cậu ta nằm trên sàn nhà không nhúc nhích, bị trói chặt bằng dây thừng.

“Ném cậu ta ra khỏi chiến hạm!” Cận Tân hạ lệnh cho Vũ Liệt và Cố Lâm trên Odyssey thông qua thiết bị liên lạc, “Các người quay lại Địa Cầu thì cũng buộc phải cách ly xét nghiệm.”

“Không!” Ngụy Bách Luân lên tiếng ngăn cản, “Tôi xin phép sĩ quan tổng chỉ huy có thể chấp thuận đưa người lính này về, giao cậu ấy cho tôi.”

“Có vẻ như… anh cảm thấy hứng thú với sinh vật ký sinh ngoài hành tinh này một cách kỳ lạ nhỉ?” Cận Tân nhướng mày đầy ngờ vực, cằm hơi nâng lên đầy kiêu ngạo.

“Bản năng bác sĩ chính là không ngừng tìm tòi và khám phá những căn bệnh chưa biết rõ. Giờ mồ hôi tay của tôi đang túa ra, máu toàn thân cũng sôi sục!” Hai tay bác sĩ Ngụy siết chặt trong túi áo blouse trắng, dùng nụ cười bình tĩnh ôn hòa giấu nhẹm toàn bộ kích động lúc nãy đi, trở lại với phong thái nho nhã vượt bậc ngày thường, “Huống hồ sau này khi chiến đấu với người của hành tinh Melon, sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ gặp phải vấn đề này. Nếu như tìm được cửa đột phá từ loại vật ký sinh đó thì có lẽ chúng ta sẽ chiến thắng cuộc chiến này dễ như trở bàn tay.”

“Đây là mạo hiểm. Đừng để tôi thất vọng.” Không nhìn Ngụy Bách Luân nữa, Cận Tân nhíu mày một lát, sau đó ra lệnh cho Vũ Liệt: “Mang cậu ta về.”

Kết thúc liên lạc với Odyssey, Đồng Nguyên tiến lên ghé vào tai Cận Tân báo cáo: “Bức xạ hạt nhân gây nhiễu rất nặng, tín hiệu từ Kerryland lúc nối được lúc lại đứt quãng. Ngay mới vừa rồi, cuối cùng chúng tôi cũng định vị được Lang Xuyên thông qua cái khuyên tai đinh kia.”

“Thế à? Cậu ta khỏe không?” Khoảng thời gian mất ngủ chật vật bỗng bay biến, tâm trạng lo lắng u ám mấy ngày qua cuối cùng cũng được quét sạch vào lúc này. Ý thức được ánh mắt, giọng nói thậm chí là tâm trạng của mình đều tràn trề vui sướng, Cận Tân thu nụ cười trên khóe môi lại, phất tay bảo những người còn lại trong trung tâm chỉ huy không quân lui xuống.

“Có cần tôi dẫn người đi tìm cậu ta về không? Tôi nghĩ có lẽ cậu ta đã tìm thấy Hoắc Lan Hề…”

“Không, cậu ở lại đây. Chờ Odyssey trở lại, tôi còn chuyện khác cần cậu hoàn thành.” Cận Tân hít một hơi thật sâu, đôi mắt híp lại tựa như tinh thể hổ phách ngưng tụ, “Tôi sẽ tự đi. Cùng với Cận Á nữa.”