Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 47: Chính nghĩa không có sức mạnh (7)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Máy bay riêng Mayon Volcano của sĩ quan tổng chỉ huy cất cánh từ Roeste, theo hộ tống gồm các phi công ưu tú của trung đội V1. Vì máy bay của nguyên thủ đế quốc đặt tên theo “Volcano” nên toàn bộ trung đội bay cũng đều dùng chữ cái V để tạo đội. Chỉ cần ra ngoài là chắc chắn sẽ có máy bay chiến đấu Bis theo hộ tống, nhưng Mayon Volcano còn trang bị thêm bốn khẩu pháo laser hội tụ cùng với hàng loạt trang bị phòng thủ điện từ.

Mayon Volcano tựa như một cung điện trên bầu trời bay rất vững vàng, không gian cực kỳ xa hoa bên trong cũng không làm Cận Á để tâm, chứng say máy bay của cô quá nặng, gương mặt thanh tú giờ trắng bệch tái xanh, cô thở hổn hển, cả người run rẩy. Nhưng hiện tại bao nhiêu tâm tư của cô đều dồn hết cho chồng chưa cưới, không còn hơi đâu bận tâm tới sự khó chịu của mình.

“Bình tĩnh đi, chị sẽ thấy tình nhân của mình sớm thôi.” Thông qua màn hình giám sát, có thể nhìn thấy được Lang Xuyên và ảnh nhiệt hồng ngoại phát ra từ cậu. Cận Tân cúi đầu, liếc mắt nhìn chăm chú vào màn hình, sau đó bọn họ đã thấy toàn bộ quá trình làm tình của hai người đàn ông kia.

Không có hình ảnh cụ thể, nhưng bọn họ nhìn thấy rõ ràng một khoảng màu đỏ sậm, hai người đàn ông trần truồng va chạm lẫn nhau, làn da nóng đến mức hình ảnh chuyển vàng, lại dần phát ra thứ ánh sáng trắng gần như muốn đâm hỏng nhãn cầu người khác.

Như hai dòng dung nham, sức nóng đạt đỉnh, quyện chặt vào nhau không phân biệt được.

Màn làm tình này trong mắt hai chị em quả thực dài như thế kỷ. Sĩ quan tổng chỉ huy hơi nâng cằm, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng quét qua, khóe miệng nhếch lên thành đường cong xinh đẹp lại kỳ quái. Gã bỗng quay sang, khinh khỉnh hỏi chị mình: “Lúc Hoắc Lan Hề làm chị, cũng cuồng nhiệt xúc động như vậy à?”

Hình ảnh vừa rồi đã đủ khiến Cận Á khó chịu vô cùng, câu hỏi của em trai lại càng làm cô xấu hổ. Mái tóc xoăn mềm che đi khuôn mặt, người phụ nữ cảm thấy bi thương cùng cực đồng thời lại thoải mái chẳng rõ lý do, cô đã không còn khả năng làm gì với mối tình xa cách này nữa, cô cho rằng bọn họ tách ra một chút thôi rồi tất thảy cũng sẽ trở về như cũ, nhưng cô không ngờ Lang Xuyên lại không màng mà ráo riết đi tìm Hoắc Lan Hề, hơn nữa, còn thật sự tìm thấy hắn.

Máy bay Bis hộ tống bay rất thấp, khi tới gần mục tiêu, tốp máy bay phát ra tiếng động lớn đến mức làm toàn bộ chim chóc phải ngỡ ngàng, từng chiếc xếp hàng hoành tráng che khuất bầu trời.

Người của băng Godot nghe thấy tiếng máy bay thì ai cũng hoảng hốt: Vậy mà Roeste lại vẫn có thể phái quân tới ngôi làng Kerryland hẻo lánh còn chẳng có tên trên bản đồ này!

Đương nhiên bọn họ đều cho rằng máy bay chiến đấu tới để tiêu diệt mình, người của băng Godot không muốn ngồi chờ chết, chẳng bao lâu sau đã sẵn sàng lên nòng súng phòng không, bắt đầu bắn về hướng tốp máy bay đang ngày một tới gần.

Phi công của trung đội V1 chưa từng nghĩ mình sẽ gặp công kích, sau khi né được một chùm đạn laser một cách khéo léo, bọn họ lập tức điều tra lực lượng vũ trang dưới mặt đất thông qua thiết bị giám sát, sau đó báo cáo lại với sĩ quan tổng chỉ huy trên tàu Mayon Volcano.

Mayon Volcano khẽ rung lên, Cận Tân với tâm trạng đang xuống dốc không hề do dự mà hạ lệnh đáp trả.

Máy bay tiêm kích Bis đồng loạt thay đổi góc độ bắn, bắt đầu điên cuồng xả đạn xuống mặt đất. Kerryland thậm chí còn không phải là lực lượng vũ trang của Quận 11, việc dùng vũ khí và trang thiết bị lạc hậu như vậy để chống lại quân đội của sĩ quan tổng chỉ huy vốn là lấy trứng chọi đá.

“Thiếu tá! Roeste phái người tới tìm chúng ta! Là V1, V1 của sĩ quan tổng chỉ huy!” Vừa dứt lời, Hạ Cách Nhĩ đã bị sóng đạn pháo đẩy ngã. Cậu đứng dậy khỏi mặt đất, bất chấp cơ thể đau đớn mà mở tung cửa phòng cấp trên của mình.

Hai người đàn ông đang vội vã mặc lại quần áo ngẩn ra một chút, trên mặt đất hỗn loạn bê bết, nhưng có ngu cũng biết có chuyện gì vừa xảy ra. “Anh… Hai người…”

Hoắc Lan Hề không giải thích nhiều với cấp dưới của mình, vừa nhanh chóng buộc lại giày quân đội vừa hạ lệnh với trung úy tóc vàng: “Hạ Cách Nhĩ, dùng thiết bị liên lạc trong Taganrog để trao đổi với Mayon Volcano, đây là hiểu lầm! Bảo bọn họ dừng tấn công!” Đi xong giày, chàng trai tẻ bên cạnh cũng đã chỉnh đốn xong xuôi, Hoắc Lan Hề xoay người nói với Lang Xuyên, “Cậu bảo đám quái vật trốn đi trước, đánh nhau với V1 không có gì hay ho cả, đừng tiếp tục tự sát như vậy nữa!”

Ba người chạy ra khỏi phòng, tình cảnh khắp nơi đã như trời long đất lở, ngôi làng vốn được bao bọc trong yên lặng giờ đây chìm trong biển lửa, máu thịt bay khắp nơi.

Có vài cái xác trên mặt đất, vì khuôn mặt đã bị hỏa lực thiêu cháy đen nên chẳng phân biệt được là người của băng Godot hay là quái vật ở Kerryland. “Dã Thú” chặn hai chân chống căn nhà sắp sụp cứu được Molly ra rồi che dưới nách. Tên to xác này cảm thấy vô cùng tức giận với những gì đang diễn ra xung quanh, gã ta đứng giữa đống hoang tàn, ngửa cổ gào thét với không trung.

Một đoàn máy bay chiến đấu Bis hạ độ cao coi quái vật to lớn này là mục tiêu tấn công, phi công chĩa súng laser vào gã ta rồi phóng hỏa, nhưng không ngờ con quái vật trông ngu đần này lại nhạy bén kỳ lạ, xách theo một người phụ nữ thấp lùn tránh trái né phải, mấy lần liên tục thoát khỏi sự tấn công từ đạn súng. Binh lính không quân bị kích thích đỏ mắt giờ chỉ muốn hạ gục người này, anh ta điều khiển máy bay của mình hạ xuống thấp hơn, thấp đến mức chỉ còn cách mặt đất hai mét, đâm thẳng vào “Dã Thú” cao hơn ba mét kia, quả thực không khác nào một cái máy xay thịt.

Cuối cùng anh ta ép cho “Dã Thú” bị kẹp giữa máy bay chiến đấu của mình và một căn nhà, căn nhà lập tức vỡ vụn, tên phi công trong khoang điều khiển đắc ý tự vỗ tay khen mình, cho rằng con quái vật to lớn kia đã bị nghiền thành thịt vụn.

Nhưng anh ta không ngờ được rằng một bóng đen to lớn đột ngột nhảy ra từ đống phế tích, hai chân nặng trịch đáp thẳng lên trên tấm kính chắn gió của anh ta.

Máy bay tiêm kích Bis chấn động, vài cú đấm trong cơn cuồng nộ của “Dã Thú” khiến cho tấm kính chống đạn cũng vỡ ra. Đối mặt với tên lính không quân kinh hồn táng đảm, liên tục lẩm bẩm xin tha, gã ta vươn tay ra, trực tiếp bẻ gãy đầu tên lính.

Molly đáng thương không tránh được lần này, hai chân bị chặt đứt, máy bay cũng đè ép đứt cổ họng, chết đi.

Quái vật tay nhuốm đầy máu quỳ gối trước thi thể cô gái, khóc rống lên như một đứa trẻ.

“Đừng đánh trả nữa! Mau trốn xuống hầm! Nhanh lên!” Lang Xuyên đi song song với Hoắc Lan Hề đằng sau Hạ Cách Nhĩ, quát lớn với toàn bộ những người trong tầm mắt mình, nơi này có rất nhiều hầm chứa dùng để trữ những thứ đồ không dùng đến, hoàn toàn có thể tránh được lần “tập kích trên không” bất ngờ này.

Đám quái vật ở Kerryland đều nghe lời Lang Xuyên, bọn họ ném vũ khí bị người của băng Godot dúi vào tay xuống, đồng loạt quay đầu chạy thục mạng về nơi an toàn. Không còn người ngoài trợ giúp, băng Godot vốn có nhân số không đông cũng mất đi ý chí ngoan cường muốn chống trả, cả đám hạ vũ khí chạy trốn tán loạn.

“Anh xem, bọn họ đều nghe lời tôi!” Nửa là tranh công, nửa là làm nũng, chàng trai trẻ mở to mắt với người tình bên cạnh, vẻ mặt không giấu nổi sự đắc ý, trong khi đó thiếu tá không quân tuy lãnh đạm không đáp lại câu nào, nhưng lại thoáng nhếch môi. Hắn nâng tay vỗ vào sau gáy cậu, miễn cưỡng coi như thừa nhận.

Đôi tình nhân giữa cảnh chiến tranh hoàn toàn không nhận ra, có một bóng người hiện ra từ những điêu tàn đằng sau bọn họ – đó là một người đàn ông mặc áo choàng đen, khiêng theo một cái bệ phóng tên lửa hạng nhẹ cho từng binh sĩ, nhắm thẳng họng pháo về phía thiếu tá không quân đằng trước.

Một viên đạn xuyên giáp cỡ nhỏ không chứa thuốc súng xé gió bay ra, bay thẳng tới tim của Hoắc Lan Hề.

77b60fb4a8908a31

Lang Xuyên với giác quan nhạy hơn hẳn người thường nghe thấy tiếng vang kỳ lạ, không mảy may nghĩ ngợi lập tức tiến tới đẩy Hoắc Lan Hề ra – viên đạn từ hợp kim vonfram cứ thế xuyên qua cơ thể cậu.

Những sợi mô liên kết bị tổn thương nhanh chóng tiến vào trạng thái tự chữa lành, các mao mạch máu tái sinh liên tục, mô màng nền và các sợi lưới lập tức quấn lấy các cánh kim loại của viên đạn xuyên giáp. Trái tim bị thương nặng nhưng thứ gây tác động vẫn còn trong cơ thể, quán tính đâm về phía trước của đường đạn gần như kéo tất cả các cơ quan nội tạng ra khỏi cơ thể cậu.

Hoắc Lan Hề dừng bước quay đầu lại, nhìn về hướng bắn lén của viên đạn xuyên giáp kia. Đương nhiên hắn biết có người muốn giết mình, nhưng lại không ngờ sẽ thấy một người như vậy. Áo choàng đen rộng bao kín lấy cơ thể người nọ, ánh lên màu đỏ lửa, bay phần phật trong gió. Hắn nhìn thấy mái tóc hoa râm lộ ra sau vành mũ và đôi mắt màu xám xanh sâu thăm thẳm.

Sau vài giây đối diện, người nọ bỏ chạy mất, thiếu tá không quân vốn định bỏ hết lại mà đuổi theo người đàn ông kia, nhưng cổ tay hắn lại bị nắm lại.

Lang Xuyên há miệng thở dốc với Hoắc Lan Hề, không phun ra được chữ nào ngoài một đống máu tươi. Viên đạn vonfram xuyên thủng khoang ngực cậu, sức nặng hơn hai mươi cân khiến cậu không thể bước nổi nửa bước.

“Thiếu tá! Không thể ở lại đây nữa!” Lửa đạn không ngừng rơi xuống, Hạ Cách Nhĩ ngã xong lại đứng dậy hô, “Chúng ta buộc phải quay về máy bay tiêm kích của mình trước!”

“Cậu đi trước đi.” Không quay đầu hạ lệnh cho cấp dưới, trước khi Lang Xuyên ngã xuống đất, Hoắc Lan Hề đã kéo đầu cậu dựa vào ngực mình.

“Thiếu tá!” Trung úy tóc vàng vẫn còn đang thúc giục, nhưng rõ ràng cấp trên của cậu hoàn toàn thờ ơ trước mọi thứ.

“Nhân lúc tôi còn nghe được… Tôi muốn nghe… nghe anh nói…” Ở trong ngực tình nhân, chàng trai trẻ nhắm hai mắt lại, lời còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã ăn ý cho cậu đáp án.

“Thích cậu.” Thiếu tá không quân vòng tay qua bả vai chàng trai trẻ, đôi môi lạnh lẽo kề sát bên tai cậu, chất giọng trầm mà kiên định, “Còn thích hơn cả khi nhìn lên không trung xa vời vợi.”

Mảnh đất này bị bom đạn thiêu cháy đến mức thay đổi hoàn toàn, máy bay chiến đấu trên đỉnh đầu lượn lờ như những bóng ma. Đạn đại bác nổ ở nơi ngay gần họ, khói đặc tỏa ra, ánh lửa bừng bừng. Cái nóng như thiêu như đốt cùng với ngọn lửa đỏ rực liếm tới giày của bọn họ, quân trang của bọn họ, bàn tay của bọn họ, gương mặt của bọn họ.

Cho đến tận khi cuộc chiến tranh ngắn ngủi này kết thúc, hắn vẫn ôm cậu.

Sau khi dọn sạch chướng ngại, Mayon Volcano giáng xuống từ trên trời giữa vòng bảo vệ của trung đội V1, đáp xuống ngay gần sau lưng Hoắc Lan Hề. Sĩ quan tổng chỉ huy và chị gái của mình bước ra khỏi khoang điều khiển, sau đó lại nhìn thấy hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau giữa vòng lửa chiến.

Cận Á nâng tay bịt miệng, cô khóc.

Rốt cuộc cô cũng phải thừa nhận, đây là hai trái tim sát kề với nhau, dù có đối mặt với cái chết cũng chẳng mảy may sợ hãi, cô không giữ được, cũng không ngăn được.

Chàng trai trẻ mất quá nhiều máu đã rơi vào trạng thái hấp hối, dù có chịu đựng được những thí nghiệm cải tạo gene tàn khốc thì có vẻ như cũng không gánh được vết thương khi viên đạn xuyên giáp kia chọc thủng lồng ngực.

“Đưa cậu ta về!” Cận Tân ra lệnh cho đám lính Hornet đi cùng, “Bảo Ngụy Bách Luân, Maule lập tức vào phòng mổ chờ lệnh! Một khi về Roeste thì lập tức phẫu thuật cho Lang Xuyên, tôi không cho phép cậu ta gặp phải bất cứ chuyện gì!”

Hai tên lính Hornet đưa chàng trai bị thương nặng lên máy bay. Thiếu tá không quân cả người toàn máu đứng dậy, cúi đầu nhìn lồng ngực bị nhuộm đỏ của mình, không nói một lời.

“Nếu cậu ta chết, anh cũng không sống được đâu!” Gương mặt tuấn tú vì phẫn nộ cực độ mà vặn vẹo biến dạng, Cận Tân chĩa ngón trỏ cách mặt Hoắc Lan Hề một khoảng, chợt chậm rãi cuộn thành nắm đấm. Hiện giờ gã thật sự chỉ muốn vung một cú, nhưng lại không cam lòng thừa nhận vậy mà bản thân lại thua.

Sĩ quan tổng chỉ huy xoay người rời đi, nghiêng mặt qua nhìn người chị gái đi cùng mình, cố nén lửa giận mà lạnh lùng nói: “Chị và Hoắc Lan Hề ngồi một cái máy bay khác mà quay về Roeste!”

Trên Mayon Volcano, bác sĩ cấp cứu bắt đầu thực hiện các bước sơ cứu ban đầu cho chàng trai, nhưng máu vẫn chảy không ngừng.

“Lang Xuyên, tỉnh lại đi… Lang Xuyên…” Nốt ruồi lệ đỏ thẫm phản chiếu một đôi mắt như sắp khóc, Cận Tân giữ chặt tay Lang Xuyên trong lòng đôi bàn tay mình, nâng lên như đang cầu nguyện. Gã lo lắng lặp lại tên cậu, sợ một khi cậu ngủ thì sẽ không còn tỉnh lại nữa.

“Tôi không phải… không phải tên như thế…” Chàng trai trẻ chật vật mấp máy môi, máu tươi lại trào ra từ khóe miệng. Niềm vui và sự hủy diệt thể xác lại có thể xảy ra ngay cùng một thời điểm, cậu cảm thấy mình sẽ chết – cuộc đời cậu vẫn luôn nhập nhằng với bóng tối, nhưng khoảnh khắc này, cảm nhận cái chết lại chân thực chưa từng có.

Có lẽ ký ức hơn nửa đời người sẽ hiện lên trong đầu một người khi cận kề bờ vực tử vong, và cậu cũng nhớ lại. Nhưng thứ mà cậu nhớ không phải tên mình, mà là tên của người đàn ông kia –

“Hứa Lãng Xuyên…”

“Đây không phải là tên tôi, 2507.”

“Chẳng phải ‘Hà’ và ‘Xuyên’* đều cùng một nghĩa sao?”

*Hà (河) và Xuyên (川) đều có nghĩa là sông.

“Cậu hẳn phải nên học theo những vật thí nghiệm khác, gọi tôi là tiến sĩ Hứa.”

“Không được, tôi vốn khác bọn họ. Vì… Vì tôi thích anh, hơn nữa tôi biết, anh cũng thích tôi.”
Hết chương 47.

Lời tác giả: Tin tưởng tôi đó, đây không phải tình tiết lâm thời đẻ ra đâu ><

Tên của tiến sĩ Hứa sẽ được sửa lại ở những chương trước, vì tên của Tiểu Lang lúc xây dựng nhân vật được đặt là “Lang Hà”, ban đầu sẽ nghe na ná giống với tên tiến sĩ Hứa, nhưng sau khi được hai chương thì tác giả bỗng thấy cái tên “Lang Hà” kịch quá, nên quyết định đổi thành “Lang Xuyên”.

Tóm lại, muốn biết sau này ra sao, hãy chờ hạ hồi phân giải ~

Zen: Chương này buồn lắm ấy, cảm giác nỗi buồn cứ vấn vít quanh những con chữ này. Còn lại thì cứ tin tác giả thôi. Ban đầu tên của tiến sĩ khác, có hai chỗ từng nhắc đến trước chương này thôi, mình đã tự sửa lại rồi chứ tác giả hong có sửa:))