Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 50: Có một số việc đã xảy ra (1)



Mấy ngày nay Cận Á thực sự rất khổ sở, Hoắc Lan Hề về tới nhà thì trở nên cực kỳ im lặng, hắn không nhắc chữ nào đến chuyện phản bội hay không chung thủy, chỉ ngồi cạnh bờ biển sửa một cái máy bay đã hỏng. Đi sớm về khuya, sửa chữa vài ngày chẳng hề hé răng. Cả người cúi thấp, chỉ có mái tóc nâu lộ ra sau tấm nhôm động cơ, được gió biển khẽ khàng lướt qua. Thiếu tá không quân có thể ngồi trước hệ thống máy móc điện tử nhàm chán suốt mười mấy tiếng đồng hồ, không ăn không uống, không nói một lời.

Chiếc máy bay này đã hỏng mấy năm, thiếu tá không quân đã quẳng nó dưới tầng hầm từ dạo đó.

Thời tiết âm u, Mặt Trời đang lặn. Bờ biển rất yên tĩnh, người đàn ông vẫn luôn kiệm lời lại càng trở nên im lặng. Con chó bự Thiểm Linh nằm trên mặt đất cạnh chủ nhân cũng ngại ngùng không dám sủa.

Sau vài ngày kiểm tra, máy bay đã hoàn toàn có thể cất cánh, chỉ là khi bay vẫn có tạp âm rất nhỏ.

Động cơ đã được tháo dỡ hoàn toàn, Hoắc Lan Hề cúi đầu kiểm tra xem có vết nứt trên mỗi cánh tua bin hay không. Làm sạch cặn than cốc trên buồng đốt rồi lắp ráp động cơ lại một lần nữa, nhưng vấn đề tạp âm ban đầu vẫn chưa được loại bỏ, lần đầu tiên hắn đã phán đoán sai lầm về hỏng hóc của máy bay.

“Chết tiệt.” Thiếu tá không quân cúi đầu chửi một tiếng, nhíu mày nhìn chiếc máy bay vừa mới lắp ráp lại hoàn chỉnh, lại một lần nữa quyết định tháo dỡ hết ra.

Máy bay tốt đều đã bị Lang Xuyên đâm cho hỏng hết, bản thân cậu thì sống chết chưa rõ, mà để lại cũng là một đống bòng bong rối rắm làm người ta bực mình.

Khi dỡ hết linh kiện xuống, nước biển đang nhả ra nuốt vào một quả cầu lửa khổng lồ. Mặt Trời sẽ không nhô lên, cột sáng chói mắt tựa như cây búa gỗ, cả vùng biển khẽ cất tiếng ca, như đang thúc giục nam chủ nhân mau chóng về nhà.

Hoắc Lan Hề ở cùng máy bay của mình suốt cả một đêm, việc lắp ráp, kiểm tra, đo lường, sửa chữa từng bộ phận tinh vi phức tạp khiến mắt hắn vằn vện tơ máu, người ngợm tiều tụy đi hẳn. Đứng dậy đi về phía nhà mình, lúc đẩy cửa vào thì vị hôn thê của hắn vội vàng đứng dậy ra đón.

Cô đã ngồi trong phòng suốt cả một đêm.

“Hôm qua em đã định nói với anh, Cận Tân đã liên lạc với em, Lang Xuyên tỉnh rồi.” Cận Á thất vọng nhận ra, gương mặt vốn mệt mỏi lãnh đạm bỗng chốc như có thêm sức sống, đồng tử màu xám xanh cũng lóe lên ánh sáng. Cô cố gắng giấu đi cảm xúc trực chờ vỡ òa của mình mà nói tiếp, “Hẳn là anh đã nhận được thông báo về chuyện Bacchus III rồi, vì muốn tránh bi kịch lặp lại, Cận Tân muốn phái anh và V17 của anh quay lại trạm vũ trụ tuần tra -” Ngừng một lát, người phụ nữ quay người đi, “Em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.”

“Cận Á.” Thiếu tá không quân lên tiếng gọi vị hôn thê của mình. Trên người hắn toàn là vết dầu mỡ máy móc bẩn thỉu, bộ dạng sa sút lại chật vật, giọng nói cũng khàn khàn mệt mỏi, “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Người phụ nữ dừng bước, lập tức lại nhoẻn miệng cười: “Anh muốn ăn gì?”

Vị hôn phu không đáp lại mình, người phụ nữ lại quay đầu đi về phía nhà bếp, còn chưa được hai bước đã bị người đàn ông đằng sau tóm lấy cổ tay – cô không giãy ra, mà quay lại tát đối phương một cái.

Tiếng vang đanh gọn vang lên, không ai ngờ được cái tát này lại chua cay vang dội như thế, cả hai đều khựng lại.

Sững sờ, giật mình, rồi đau đớn, hối hận… Những biểu cảm liên tiếp hiện ra trên gương mặt người phụ nữ, cô bỗng nhào vào trong ngực chồng chưa cưới và òa khóc. Giấc mộng váy cưới đẹp đẽ vẫn chưa tan tành, cô không muốn mất đi hắn.

Hoắc Lan Hề ôm Cận Á, mặc cho cô khóc đến kiệt quệ, mãi đến khi tiếng khóc của cô dần mong manh, hắn mới nâng mặt cô lên nói: “Có một số việc đã xảy ra.”

Cô muốn nhìn thấy lại cặp mắt lạnh lẽo bức người như trước, lại chỉ e sợ hắn để lộ ra vẻ mặt dịu dàng này. Cận Á nhận ra màu trên đôi mắt Hoắc Lan Hề dường như nhạt đi, sắc xám của tro tàn dần thay thế màu xám xanh vốn có, cũng khiến cho gương mặt lãng tử nhìn còn lạnh lẽo hơn xưa, rõ ràng hoàn toàn không tương xứng với lời xin lỗi trong đôi mắt hắn.

“Có một số việc đã xảy ra.” Hoắc Lan Hề nâng cằm Cận Á, thấp giọng lặp lại một lần nữa, “Tuy rằng đối với em lời xin lỗi hoàn toàn không có tác dụng, nhưng.. có một số việc đã xảy ra, tôi không dừng lại được.”

“Anh nói không dừng được… Là có ý gì?”

“Tôi muốn thành thật với em.” Buông mi nhìn xuống mặt vợ sắp cưới, giọng nói vì mệt mỏi quá độ mà khàn đục nhưng vẫn làm người ta mê muội như trước. Hoắc Lan Hề nói, “Tôi bốc cháy, vì cậu ấy.”

Cận Á đẩy mạnh vị hôn phu ra, chạy ra khỏi cửa trong nước mắt.

Nữ chủ nhân và Mặt Trời trên mặt biển lựa chọn rời đi gần như cùng một thời điểm, mà nam chủ nhân cũng không ở lại trong nhà thêm phút giây nào nữa. Đồng phục sĩ quan màu xanh đậm che kín vết bẩn nhem nhuốc trên áo sơ mi, giày quân đội gõ vang cồm cộp, thiếu tá không quân xuất hiện trong hành lang dài của bệnh viện Pollieu.

Có rất nhiều binh lính của The Hornet đứng canh bên ngoài cửa phòng bệnh của Lang Xuyên, Đồng Nguyên còn đích thân xông ra ngăn cản Hoắc Lan Hề. Cậu ta tỏ ra quyết liệt, khiêu khích nhướng mày: “Sĩ quan tổng chỉ huy bảo anh cách xa thằng nhóc kia một chút!”

Bước chân thoáng dừng lại, thiếu tá không quân thậm chí còn không thèm liếc nhìn đội trưởng đội cận vệ, hắn tiếp tục giữ gương mặt lãnh đạm mà tiến lên phía trước.

“Đ*t mẹ nó tôi bảo anh dừng lại cơ mà, đồ hung thủ kéo thuộc hạ của mình vào tuyệt cảnh kia!” Cái kiểu không để ai trong mắt đó lập tức châm lên lửa giận của đội trưởng đội cận vệ, Đồng Nguyên giơ tay đặt lên bả vai Hoắc Lan Hề, định nhân lúc hắn quay đầu lại thì mạnh mẽ đấm một cú. Nhưng cậu ta không ngờ tốc độ tung quyền của đối phương lại nhanh như sấm sét, gương mặt không có biểu cảm chỉ vừa quay lại thì một cú đấm đã tung thẳng vào mặt mình.

Trước khi đội trưởng đội cận vệ cao to cường tráng kịp đỡ đòn thì những nắm tay đã liên tục lao về phía mặt cậu ta. Miệng đầy máu tươi, chỗ xương gò má cũng rách da mà tím xanh, Đồng Nguyên mở to hai mắt, vừa định nói gì đó thì một bàn tay đã nắm lấy cổ cậu ta.

Mặt của đội trưởng đội cận vệ đỏ bừng, đảo mắt liên tục, hai tay của cậu ta bị đối phương khống chế, hoàn toàn không thể giải thoát cho cổ họng của mình.

Gân xanh trên mu bàn tay chợt nổi lên, Hoắc Lan Hề đẩy Đồng Nguyên vào tường. Theo cánh tay nâng lên, ngón tay dùng sức, Đồng Nguyên nhận ra mình đang bị đối phương nhấc lên, hai chân dần rời khỏi mặt đất. “Những lời này tôi sẽ nói lần cuối cùng, cái chết của anh trai cậu không liên quan gì tới tôi. Nhưng nếu như cậu tiếp tục khiêu khích, tôi dám đảm bảo cái chết của cậu chắc chắn có liên quan tới tôi đấy!”

Đồng Nguyên chấn động, thậm chí còn quên mất cơn đau khi cổ họng mình sắp bị siết chết. Cậu ta nhận ra màu mắt của Hoắc Lan Hề nhạt hơn rất nhiều, lộ ra sắc lạnh khiếp người hơn hẳn quá khứ. Thiếu tá không quân không còn là vùng nước phẳng lặng mãi mãi không có gợn sóng nữa, tâm lý của hắn dường như đang ở trên đỉnh núi lửa, bị ngọn lửa hừng hực hun đúc, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa người ta vào chỗ chết.

Cuối cùng vẻ mặt hoảng sợ của đội trưởng đội cận vệ cũng kéo Hoắc Lan Hề tỉnh lại từ trạng thái chỉ có hai người này – hắn ngẩn ra, sau đó lập tức buông lỏng tay. Hắn vỗ lên ngực Đồng Nguyên, định sửa lại quân trang đã bị mình làm nhăn nhúm cho cậu ta.

Xương cổ suýt nữa đã bị bẻ gãy, cho đến tận khi tay Hoắc Lan Hề đặt lên cửa phòng bệnh, Đồng Nguyên sau khi hết sốc mới có can đảm chửi thành tiếng: “Đ*t mẹ nó anh đúng là quái vật!”

Nhưng cửa phòng bị khóa chặt, người bệnh bên trong cũng không chịu mở cửa.

“Anh tránh ra! Tôi không tìm thấy phương hướng của mình!” Tiếng khóc như nổ tung lồng ngực truyền tới từ đằng sau cánh cửa. Lang Xuyên kêu gào thành tiếng xong thì bắt đầu trùm chăn lên đầu mình, sau đó lại tiếp tục gào khóc không kiểm soát.

Người đứng ngoài cửa không nghe rõ cậu đang nói gì.

Cậu nhớ ra người mình đã từng yêu, nhớ đôi mắt thắm thiết dịu dàng và nụ cười thường trực trên gương mặt anh ta, tất cả những thứ này đều khác hẳn với người mà cậu hết lòng cảm mến hiện tại. Cậu đã từng coi hắn như bầu trời, như biển cả, như sao Bắc Cực* của riêng mình, nhưng giờ đây lại chỉ cảm thấy vô cùng hoang mang.

*Sao Bắc cực là tên gọi cho ngôi sao nằm gần thiên cực trên thiên cầu bắc, phù hợp nhất cho nghề hàng hải ở bắc bán cầu. Ngôi sao phù hợp nhất hiện nay là sao Polaris trong chòm sao Tiểu Hùng. Sao Bắc cực trong lịch sử đã được các nhà thám hiểm, hàng hải, người đi rừng sử dụng để xác định vĩ độ của họ trên Trái Đất.

“Tôi chỉ muốn tới nói lời tạm biệt với cậu. Tôi nhận lệnh của sĩ quan tổng chỉ huy và chuẩn bị rời khỏi Địa Cầu, đi tuần tra ở hành tinh quặng mỏ.” Ghé mặt lại gần cửa phòng, Hoắc Lan Hề nói, “Nếu cậu cảm thấy mất đi phương hướng, hãy ngẩng đầu lên. Bầu trời vẫn luôn ở đó.”

Nói xong câu này, hắn lập tức xoay người rời đi.

Cảm nhận được đối phương đã đi xuống dưới tầng, Lang Xuyên chui ra khỏi chăn. Chàng trai mặc đồ bệnh nhân nghiêng đầu nằm nhoài trước cửa sổ, chỉ dám dè dặt ló nửa cái đầu lên nhìn người tình đã đi xa của mình, e lệ rụt rè như chồi non nhô lên từ mặt đất – nhưng ngay khi cảm giác đối phương định quay đầu thì lại lập tức cúi gằm đầu xuống.

Thiếu tá không quân thật sự đã quay đầu lại, hắn quay lại nhìn về phía khung cửa sổ phòng bệnh của người kia.

Không có ai.

Hoắc Lan Hề đứng yên tại chỗ một lát, sau đó lại quay đầu trở lại. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống từ mắt trái của mình.

Bị từ chối bên ngoài cửa đương nhiên không vui vẻ gì, nhưng một người lính chắc chắn sẽ không thể rơi nước mắt ngay tại chỗ chỉ vì một chuyện vặt vãnh thế này. Hoắc Lan Hề tự cảm thấy kinh ngạc mà đưa tay lên lau má, dọc theo dấu vết đọng lại của giọt nước mắt kia, sau đó hắn cúi đầu nhìn xuống ngón tay của mình.

Chất lỏng dính dớp trên đầu ngón tay, đỏ thẫm như máu.

Hắn chảy máu, không phải nước mắt.
Hết chương 50.

Zen: Thật sự tất cả những gì bác sĩ Ngụy nói ở cuối chương trước đã ứng luôn vào chương này, màu mắt xám dần, sức mạnh bộc phát hơn người thường khi đối mặt với kích thích tâm lý là Đồng Nguyên, và máu chảy ra từ hốc mắt nữa…

Thực ra cái máy bay hỏng ở đây cũng là ẩn dụ, lần đầu phán đoán sai lầm vấn đề của máy bay, cũng là chiêm nghiệm cho suốt khoảng thời gian vừa qua phán đoán sai lầm về vấn đề của chính mình.