Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 58: Hướng về sắc xanh vô tận (5)



Tạm thời không có cách sửa máy bay, vì bị sóng xung kích từ vụ nổ sao từ ảnh hưởng nên bọn họ không thể liên lạc với Odyssey. Hoắc Lan Hề đi một mình lên căn cứ không gian của Pontus II trước, Lang Xuyên thì theo sau đằng sau cách chừng mấy bước, cuộc làm tình vừa rồi khiến khoảng cách của cả hai ngày càng xa, không còn ai muốn tiếp tục mở miệng nói gì với người kia nữa.

Vốn phải có một lực lượng phòng vệ vũ trụ đóng tại đây, còn cả một ngàn công nhân khai thác mỏ. Giống như Bacchus III.

Nhưng lại không như vậy.

Cửa lớn căn cứ mở rộng nhưng lại không có bất cứ ai gác bên ngoài kiểm tra. Thiếu tá không quân đi khắp cả một đường cũng không gặp thợ mỏ và binh lính, chỉ thấy một số vũ khí phòng thủ cũ nằm rải rác khắp nơi, máy bay chiến đấu đóng bụi dày cộp, radar thăm dò tầm xa duy nhất cũng đã lỗi hỏng từ lâu.

Căn cứ rách nát vô cùng, mùi khó ngửi tỏa ra khắp nơi, có vẻ giống như mùi phân, nấm mốc trộn cùng mùi nước rửa chén, hoàn toàn không mang vẻ sạch sẽ nghiêm trang vốn có khi bộ đội đóng quân.

“Thế này là sao?” Hoắc Lan Hề khẽ nhíu mày, Lang Xuyên cũng đi tới cạnh hắn.

Một người lính già mù một bên mắt nhoài người ra từ góc khuất, ông ta cảnh giác nhìn hai kẻ đột nhập, sau đó bỗng vui mừng thốt lên: “Chúa ơi! Các người đến từ Trái Đất?”

Bóng người khập khiễng bước ra từ trong bóng tối, hóa ra ông ta không chỉ bị mù mà còn què một chân. Những người còn lại cũng bị âm thanh này thu hút sự chú ý, đồng loạt nhoài người ra – lúc này thiếu tá không quân mới phát hiện lực lượng bảo vệ tinh cầu này toàn là người già, hơn nữa nhân số cũng khác xa tưởng tượng, tổng cộng số cựu binh ở đây cùng lắm chỉ được ba bốn chục người.

“Xin được tỏ lòng kính trọng với ngài, thiếu tá!” Người lính mù chào theo nghi thức quân đội, mặc dù ông không biết người đàn ông trước mắt, nhưng ông vẫn nhận ra quân hàm trên vai hắn.

Hoắc Lan Hề đứng thẳng lưng, chào lại đối phương theo nghi thức tương tự, sau đó hắn hỏi: “Sao lại thế này? Tại sao các vị lại chỉ có nhiêu đây?”

Người cựu binh mù cung kính trả lời: “Chúng tôi thuộc Lữ đoàn 1 của lực lượng không quân, khi đó chúng tôi được chở tới đây để khai thác mỏ vàng cho những sếp lớn của một tập đoàn tài chính quyên góp tiền cho quân đội, nhưng khi chúng tôi dùng máy thăm dò tìm kiếm mọi ngóc ngách trên hành tinh thì lại phát hiện nơi đây hoàn toàn không có vàng, chỉ có một nguồn tài nguyên vô tận là indium*… Đám người đãi vàng không có hứng thú với thứ này, chẳng bao lâu sau đã rút hết nhân viên để đi tới những hành tinh khác, chỉ để lại vài trăm người lưu trú ở đây…”

*Indium là một nguyên tố hóa học với ký hiệu In và số nguyên tử 49. Đây là một kim loại yếu hiếm, mềm, dễ uốn và dễ dàng nóng chảy, về mặt hóa học là tương tự như nhôm và gali, nhưng tương tự nhiều hơn với kẽm.

“Các vị có vài trăm người?”

“Bọn họ chạy trốn hết rồi. Thanh niên khỏe mạnh đã bỏ trốn từ lâu, chỉ còn lại đám già cả không có mưu đồ gì này thôi.” Có vẻ đứng thẳng nói chuyện quá mệt mỏi, rốt cuộc người lính già cũng không nhịn được mà thả lỏng người, ông quay đầu liếc mắt với những người lính già còn lại, sau đó lại nhún vai, “Sau khi bị vứt bỏ thì tiếng kêu gào oán thán phủ kín nơi này, đám lính trẻ tuổi đã lái tàu chiến cỡ nhỏ và máy bay chiến đấu cố gắng rời khỏi đây và trở về Địa Cầu, bọn họ không bắt được liên lạc với Roeste, vì làm vậy sẽ bị coi như lính đào ngũ và phải ra tòa án quân sự. Trước khi đi những người đó đã từng thề lên thề xuống rằng chỉ cần trở về được Trái Đất thì sẽ nghĩ cách liên lạc với chúng tôi, nhưng đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, chúng tôi chẳng hề thu được bất cứ tín hiệu phản hồi nào từ Trái Đất…” Nói đến đây, người lính già khẽ thở dài, bỗng lại thờ ơ nhún vai, “Có thể thấy con đường về quê hương không hề bình yên, chắc bọn họ đã chết trên đường rồi.”

Con mắt bị mù kia như một quả cầu thủy tinh hỏng khảm lên, quần áo người lính già sờn rách, quyện với mùi hôi thối của căn cứ, bên trên có chiếc huy hiệu đại bàng tượng trưng cho quân chủng không quân đã hoen gỉ, e rằng con đại bàng gỉ sét mòn vẹt kia sẽ không thể tiếp tục vỗ cánh bay cao nữa. Lang Xuyên vẫn luôn nhìn ông không chớp mắt, cậu nhận ra người này còn đeo cả huân chương danh dự trong chiến tranh trước ngực.

Ruy băng đỏ đen tuy đã ố bẩn nhưng huy chương ngôi sao bát giác làm bằng men trắng vẫn sáng bóng, phần mạ vàng không bị bong đi. Huân chương này là lời khen ngợi cao nhất từ quân chủ đế quốc, ngoại trừ Hoắc Lan Hề, cậu mới chỉ thấy được ở trên người một người đàn ông khác.

Người đàn ông đó là một quân nhân đáng thương bị đế quốc vứt bỏ, nửa đầu cuộc đời thì công trạng hiển hách, về già lại sống mơ hồ vô định, cuối cùng chết đi trong vụ tập kích khủng bố ở quảng trường sông Đông.

Chàng trai trẻ không nhịn được mà chen miệng: “Các vị đã ở đây bao lâu rồi?”

“Mười lăm năm…” Người lính già ngẩng đầu, vẻ mặt như đang hồi tưởng, lẩm bẩm đáp, “À không, có khi là hai mươi năm…”

Lang Xuyên chấn động, vội hỏi: “Nhiều năm vậy rồi, không lẽ các vị không muốn liên lạc với đế quốc để về nhà hay sao?”

Nghe thấy chữ “nhà” này, lập tức có người bật cười thành tiếng. Những người lính già khác nghe xong cũng ôm bụng cười khùng khục như nghe chuyện tiếu lâm, bọn họ cười khà khà mà nói: “Nhà? Nếu không phải vì không sống nổi trên Trái Đất, có ai mẹ nó lại bằng lòng vào vũ trụ đến cái nơi quỷ quái này đào quặng?!”

“Khốn kiếp! Nói chuyện với cấp trên phải lịch sự!” Người lính mù quay lại chửi một tiếng, sau đó quay sang nói với Hoắc Lan Hề, “Thiếu tá, phần lớn mọi người ở đây đều đến từ Quận 11, so với việc chờ chết ở Quận 11 thì chẳng thà ở đây… Hành tinh này cũng có Mặt Trời mọc và lặn, cũng thấy được bầu trời và đại dương, chỉ tiếc là nơi đây không có phụ nữ, nếu không chúng tôi sẽ có thể định cư sinh sống ở đây, chúng tôi sẽ tạo ra một thế giới mới. Một… thế giới tốt đẹp hơn.”

“Các vị không chỉ là công nhân đào quặng mà còn là bộ đội đồn trú. Chẳng nhẽ các vị không lo người của hành tinh Melon sẽ tấn công, với tình trạng này thì lấy gì chống trả?”

“Vậy thì hãy để cho bọn chúng tới đây đi! Suy cho cùng chuỗi ngày xui xẻo này cũng nên có một cái kết.” Những người lính già kia cười vang thành tiếng, hoàn toàn chẳng mảy may quan tâm, “Ở đây lại chẳng có những thứ kim loại đáng giá như platinum, có ai thuộc quân chính quy của Roeste lại chịu đồn trú trường kỳ ở đây? Nơi này chỉ toàn là indium và vanadium*, quân Melon chẳng tội gì phải vì thứ đó mà đến đây xử lý đám già khọm chúng tôi. Còn sống cũng chính là chờ chết, ai tới giải quyết cũng vậy cả. Dù gì thực phẩm dự trữ ở đây cũng cực kỳ dồi dào, đủ cho ba mươi mấy lão già chúng tôi sống sót…”

*Vanadium là một nguyên tố hóa học đặc biệt trong bảng tuần hoàn có ký hiệu V và số hiệu nguyên tử 23. Đây là một kim loại hiếm, mềm và dễ kéo thành sợi, vanadium là một thành phần được tìm thấy trong nhiều khoáng chất và được sử dụng để sản xuất một số hợp kim.

Có thể thấy những lão già này rất tệ hại, chàng binh nhì trẻ tuổi khụt khịt mũi tràn trề đồng cảm với bọn họ, nhưng thiếu tá không quân lại không chấp nhận. Phi công của trung đội V17 sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cấp trên của bọn họ với tác phong quân nhân nhếch nhác như thế này, Hoắc Lan Hề đanh mặt, giọng nói lạnh băng: “Sống sót? Chỉ với tác phong quân nhân của các người hiện tại, tôi cũng có thể lập tức bắn chết các người.”

“Đ*t mẹ mày! Mày nghĩ mình là ai?” Người lính mù không ngăn được sự phẫn nộ của những người khác, bọn họ vò mái tóc rối tung của mình, nhổ nước bọt xuống đất, “Đế quốc đã để bọn tao lại nơi này tự sinh tự diệt, bọn tao cũng đã bị vứt bỏ từ lâu rồi! Con mẹ nó chứ mày đừng tự cho mình là cấp trên thật sự của bọn này, nơi này đéo có trưởng quan, không ai có quyền dạy dỗ giáo huấn ai hết!”

Cảm xúc kích động sôi trào, mấy lão già đồng loạt bước ra, nhìn như đang định bao vây quanh người đàn ông.

Thiếu tá không quân luôn giữ gương mặt lạnh đang định đổi sắc thì bỗng không nhúc nhích được, chỉ run rẩy tại chỗ.

Cả người run bần bật, gương mặt trắng bệch kinh người. Cơ thể đã ở bên bờ vực sụp đổ, xương của hắn sắp đâm thủng lớp da bên ngoài.

Người lính mù tưởng rằng đối phương run vì tức giận thì vội vã hòa giải: “Nên… Nên ăn cơm thôi… Các vị đường xa tới đây chắc chắn không thể bỏ lỡ đồ ăn ở nơi này.” Dừng một chút, ông lại nói, “Chỉ tiếc là các vị tới không đúng lúc, vốn chỗ này có nhiều sô-cô-la năng lượng, cá ngừ đóng hộp và đậu lắm. Nhưng mà giờ… Giờ chỉ còn đậu thôi…” Ông phất tay bảo đám lính già tản đi, tự mình lê cái chân què bước lên phía trước, thều thào lặp lại, “Giờ chỉ còn đậu thôi… Chỉ còn đậu thôi…”

Vào bữa tối, Hoắc Lan Hề một mình sửa chữa máy bay chiến đấu bị sóng địa chấn làm hỏng.

Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Pontus II rất khủng khiếp, một khi ánh mặt trời rời khỏi tinh cầu này, thời tiết buổi đêm lập tức lạnh đóng thành băng.

Ở đây chẳng ai biết đến thiếu tá không quân công danh hiển hách, cũng không một ai thích cái kiểu mặt mày khó đăm đăm như hắn. Đám lính già không để lại cho thiếu tá không quân bất cứ hạt đậu nấu chín nào, còn thỉnh thoảng cố tình cao giọng châm chọc. Hoắc Lan Hề hoàn toàn thờ ơ, chỉ lo cắm mặt vào sửa máy bay.

Nhưng nhìn người đàn ông này rất tệ, Lang Xuyên tuy vẫn còn tức giận vì chuyện hắn làm ngoài bờ biển nhưng giờ vẫn không khỏi lo lắng cho đối phương. Điều may mắn là mặc dù đám lính già không thích thiếu tá không quân nhưng lại thích cái tên quái gở đẹp động lòng người này. Mãi mới thoát khỏi vòng vây của đám lính già, chàng trai trẻ ngồi ở một nơi cách xa thiếu tá không quân, thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía hắn.

Nhưng mỗi lần ánh mắt dừng lại đều không quá lâu, cậu sợ chỉ bất cẩn chút thôi sẽ bị người ta bắt quả tang.

“Cậu ta trông tệ quá, bị bệnh à?” Người lính mù cà nhắc đi tới, tự tiện ngồi cạnh chàng trai trẻ. Ông lấy một lon đậu ra đặt vào tay đối phương, “Nhiệt độ ở đây vào ban đêm sẽ xuống âm sáu mươi độ C, dù thế nào cũng nên ăn một chút gì đó để bổ sung thêm calo.”

Có lẽ vì bị người ta nhìn ra tâm trạng ngượng nghịu của mình, Lang Xuyên liên tục quay mặt đi, cố gắng nói bằng giọng lạnh lùng: “Anh ta là tảng đá, là núi băng, calo chẳng có ý nghĩa gì với anh ta cả, không ăn cũng chẳng chết được.”

“Cậu ta là ai thế?” Người lính già hỏi, “Trông cậu ta không giống người bình thường, chỉ nhìn ánh mắt cậu ta thôi là tôi biết.”

“Anh ta là phi công giỏi nhất đế quốc… Không, là phi hành gia.” Lang Xuyên cũng không hề nhận ra đồng tử của mình giờ đang lấp lánh tự hào, vẻ mặt kiêu ngạo, cậu cao giọng nói, “Anh ấy là Hoắc Lan Hề, tên của anh ấy ngang với ‘phi hành gia’!”

“À ha, phi công giỏi nhất đế quốc, tình cờ trước kia tôi cũng quen một người…”

“Ý ông là…” Chàng trai trẻ cúi đầu nhớ lại một chút, cuối cùng cũng nhớ ra tên của chủ tịch quốc hội, “Andreas?”

“Không không không, tên đó đúng là giỏi thật nhưng tâm địa lại xấu xa, so với bầu trời thì thích theo đuổi quyền lực hơn.” Người lính già lắc đầu, nghiêm túc nói, “Chỉ có nhân tài tâm không gợn sóng mới có thể được xưng là ‘phi hành gia’, cái tên như Andreas không xứng đáng, phần lớn người trong chúng ta cũng đều không xứng!”

Đám lính già ăn tối xong thì rất buồn chán, bắt đầu chơi bài bạc bằng bộ poker đã cũ. Trò chơi không có gì phức tạp, tiền cược cũng đơn giản vô cùng, ai thua thì sủa hai tiếng.

Thỉnh thoảng tiếng chửi bới thô tục truyền tới, chỉ mỗi mình người đàn ông kia là chuyên chú không phân tâm.

Từ đầu đến cuối Hoắc Lan Hề đều sống ngoài vòng náo nhiệt, mắt không rời khỏi máy móc trong tay, dù khi khom lưng trước máy bay chiến đấu, dáng lưng và cặp chân dài vẫn thẳng tắp như thép chống.

Mày cau lại, môi khẽ mím. Sườn mặt như điêu khắc, lại giống như phong cảnh.

Lang Xuyên không nói tiếp nữa, cậu cúi mặt vùi vào giữa hai cánh tay. Cậu tiếp tục hướng tầm mắt về phía Hoắc Lan Hề gần đó, vừa thoáng nhìn rồi lại vội vàng tránh đi.

Người lính già quan sát chàng trai trẻ một lát, bỗng bật cười thành tiếng mà hỏi: “Cậu thích cậu ta à?”

“Không… Không hề!” Lang Xuyên vội vã bật dậy bao biện, thấy vẻ mặt không tin của đối phương thì lại ủ rũ bổ sung, “Trước kia thì có…” Dừng một lát, cậu lại không cam lòng mà hỏi, “Rõ ràng vậy sao?”

“Ban ngày tôi tình cờ ở ngay bờ biển, tôi thấy hai người, cũng nghe được hai người nói chuyện…” Những gì ông nhìn thấy ngoài bãi biển gợi lên trong ông chút ký ức ngọt ngào, cùng với vài chuyện cay đắng ngày xưa.

“Á, cái đó…” Lang Xuyên bỗng giật nảy, đỏ mặt ngẩng đầu lên. Sau đó cậu đối diện với gương mặt người lính già kia, nhìn thẳng vào con mắt bị mù không chớp mắt. Chàng trai trẻ bỗng nhận ra, người này không hề xấu xí, sống mũi thẳng, vành mắt sâu, nếp nhăn trên trán như dùng dao khắc, mái tóc hoa râm từng trải – quan sát kỹ đường nét, nếu phủi hết đi những gió sương tích tụ trên gương mặt này thì cũng rất đẹp.

Người lính già móc một chiếc kèn harmonica từ trong ngực, khung gỗ bị thời gian bào mòn nhưng hoa văn khắc trên đó vẫn rất tinh xảo, phần thân mạ vàng sang trọng.

Người lính mù vuốt ve hoa văn trên đó, dịu dàng như ve vuốt thân thể người thương.

Chàng trai trẻ cúi đầu, ánh mắt lại vô thức dừng lại trên chiếc huân chương trước ngực ông, cậu nghĩ một lát rồi nói: “Chắc chắn ông và cái kèn harmonica này đã cùng trải qua một câu chuyện khó quên.”

“Tôi không phải là thợ mỏ trà trộn đâu, thực ra tôi cũng giống như các cậu, là là một phi công lấy việc khiêu chiến bầu trời làm thú vui.” Dường như tên nhóc quái gở này có ma thuật bẩm sinh khiến mọi người sẵn sàng tin tưởng và gần gũi, người lính mù nhìn cậu với ánh mắt ôn tồn một lát, sau đó lập tức bật công tắc tâm sự không chút đắn đo.

“Đó là chuyện từ ba mươi năm trước, nhưng lại như mới xảy ra ngày hôm qua. Lúc đó tôi mới kết hôn chưa lâu, có vợ dịu dàng xinh đẹp, còn có một đứa con đáng yêu lúc nào cũng gào khóc đòi ăn. Tôi là thiếu úy không quân trong Lữ đoàn 1, còn cậu ấy chỉ là một binh nhì vừa nhập ngũ. Cậu ấy cao lớn cường tráng nhưng lại hiền khô như khúc gỗ, vẻ ngoài cũng khá tuấn tú, xương mày bên phải còn có một cái bớt màu đỏ hình tròn rất dễ thấy… Nhưng chỉ là một người như vậy, ngay lần đầu tiên gặp mặt, tôi biết có một số chuyện đã xảy ra…”

“Tức là… Ông thích ông ấy?” Lang Xuyên nói leo, có vẻ như vẫn còn chưa sửa được tật xấu này.

“Cái từ ‘thích’ này hời hợt lắm, ‘yêu’ cũng chẳng đủ để miêu tả được thứ tình cảm ấy.” Không ngờ người lính già lại trả lời rất thoải mái, “Khoảnh khắc ấy chúng tôi cùng nín thở mấy giây, tôi nhìn thấy trong mắt cậu ấy cháy lên ngọn lửa nhiệt tình với bầu trời, tôi nghĩ chắc chắn cậu ấy cũng nhìn thấy điều đó trong mắt tôi. Chúng tôi không chỉ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, mà sự ràng buộc giữa chúng tôi là tình yêu đồng điệu hướng về bầu trời… Không có một cảm giác nào có thể tuyệt vời bằng sự kết nối tâm hồn ấy, chúng tôi trở thành đối tác tốt nhất của nhau, người yêu thân cận nhất của nhau. Lúc bình thường chúng tôi nguyền rủa chiến tranh, nhưng đôi khi chúng tôi cũng ôm lòng biết ơn với nó, vì chiến tranh giúp chúng tôi có thể khiến một nửa cơ thể và linh hồn tự do phiêu đãng của mình cuối cùng có thể hợp thành một con người hoàn chỉnh -“

Lang Xuyên không nhịn được lại nói leo: “Thế hai người… làm tình chưa?”

“Còn kịch liệt hơn hai người nhiều!” Người lính già cười lớn, nháy mắt nửa thật nửa giả, “Người con trai cao lớn ấy nói bản thân chưa bao giờ rơi lệ, nhưng lần nào đâm vào mông tôi cũng khóc, không thể khuyên nổi y hệt như đàn bà, mà tôi cũng cam tâm tình nguyện để cho cậu ta làm, lần nào cũng thích đến mức chỉ muốn cậu ta lôi luôn trực tràng mình ra!”

Hai lần làm tình đều làm người ta không vui vẻ nổi, chàng trai trẻ bĩu môi: “Chúng tôi có chút vấn đề… Tôi có hơi hoang mang…”

“Tôi cũng từng cảm thấy hoang mang, trước khi gặp cậu ấy tôi chỉ chú tâm yêu thương vợ mình, cô ấy dịu dàng với tôi, luôn khiến tôi cảm thấy vui vẻ… Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội vợ mình, nhưng thật sự có vài thứ rốt cuộc không ngăn nổi, giống như chỉ cần mùa xuân tới, cậu sẽ không kìm hãm được chồi non nhú lên từ mặt đất…” Một giọt nước mắt chảy ra từ con mắt bị mù, giọng nói khi kể chuyện êm tai nghe vừa ôn tồn lại vừa bi thương, “Chúng tôi kề vai chiến đấu hết lần này tới lần khác, cống hiến nhiệt thành cả đời cho không trung, chưa bao giờ cảm thấy đau khổ. Nhưng chiến tranh lại vung gậy cướp mất ngọt ngào của chúng tôi – cậu ấy mất đi một chân, tôi thì mù một mắt…”

Lang Xuyên lẳng lặng nghe, đôi mắt vàng kim pha xanh lá vẫn đang nhìn người yêu của mình, lần này không dời đi nữa.

“Lúc đó chúng tôi đều chìm vào hố sâu tuyệt vọng, chúng tôi đều cho rằng bản thân từ nay sẽ mất đi phương hướng… Một buổi sáng thức dậy cậu ấy đã bỏ đi không nói tiếng nào, ngoài cây kèn harmonica này thì chẳng để lại bất cứ thứ gì, mà tôi thì cũng nản lòng thoái chí mà đi lên nơi này…” Người lính già lại nhìn xuống cây kèn harmonica trong tay, bàn tay khô héo như cành cây nắm chặt thân kèn, khẽ run lên, “Nhưng cho đến giờ tôi mới hiểu được, chỉ cần nắm chắc được người mà tim cậu luôn khao khát, cậu sẽ mãi mãi không bao giờ lạc mất phương hướng nữa.”
Hết chương 58.

Có một số chuyện đã xảy ra…