Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 72: Trái tim dũng cảm (6)



Nghi lễ nghị viện đơn giản chỉ là một cuộc tuyên thệ hô khẩu hiệu giả tạo, đợi các nghị sĩ tụ tập lại, Andreas đi tới trước dãy ghế quốc hội hình quạt, bắt đầu chậm rãi trần thuật. Ông ta bắt đầu bằng việc nhắc lại đề xuất đưa trí tuệ nhân tạo vào lĩnh vực quân sự, sau đó lại nhắc đến hiện trạng thanh niên không chịu nhập ngũ hiện nay, cũng cho rằng khủng hoảng quân sự hiện nay tới từ việc quân chủ đã đắp nặn một hình tượng anh hùng sai lầm, đồng thời ông ta cũng nhắc đến đám người của băng Godot gần đây bắt đầu có động thái trở lại. Ông ta bóng gió về những khuyết điểm của chế độ quân sự độc tài, nhắm thẳng mũi dùi vào sĩ quan tổng chỉ huy.

“Băng Godot quật khởi chính là vì cảm xúc phẫn nộ của quần chúng không được giải tỏa, cách duy nhất để bù đắp mâu thuẫn chính là cải cách, chỉ những kẻ man rợ thiếu văn minh mới ngăn cản cải cách mà thôi, chúng ta nhất định phải sửa lại dự luật chiêu binh, bắt đầu từ việc đưa trí thông minh nhân tạo tiến vào lĩnh vực quân sự, phá bỏ hoàn toàn cục diện bế tắc hiện tại.”

Các trưởng lão nghị viện cùng các nghị sĩ đều tỏ ý đồng tình với đề án của Andreas, chỉ là vẫn có người đưa ra thái độ nghi ngờ: “Nhưng bề ngoài của Olivier giống hệt Hoắc Lan Hề, nghĩ đến việc sau này hàng ngàn hàng vạn chiến binh của đế quốc đều dùng cái mặt của gian tế thôi đã đủ làm người ta khó chịu vô cùng…”

“Đây chỉ là vấn đề vặt thôi, thưa trưởng lão.” Andreas khiêm tốn cúi đầu, nhếch môi cười, “Tôi có thể tiêu hủy Olivier, chỉ giữ lại dữ liệu bay và hệ thống điều khiển của nó để sản xuất hàng loạt người máy quân dụng một lần nữa.”

Hoàn toàn bị ép vào thế bị động, Cận Tân ngồi thẳng không nhúc nhích, không nói một lời. Dường như gã hoàn toàn không quan tâm đối phương đang ám chỉ mình là “người man rợ thiếu văn minh”, nụ cười quái gở vẫn treo trên khóe miệng.

Trước khi nghị sĩ quốc hội bắt đầu bỏ phiếu, dường như thắng bại giữa sĩ quan tổng chỉ huy và đảng đối lập đã rõ rành rành. Những người có khứu giác chính trị nhạy bén cũng ý thức được rằng một khi mất đi binh quyền, địa vị của sĩ quan tổng chỉ huy sẽ lập tức đứng bên bờ vực sụp đổ.

“Trước khi các vị đưa ra quyết định, tôi muốn cho các nghị sĩ ở đây xem vài hình ảnh sau.”

Cận Tân đứng dậy sải bước tới trước ghế nghị sĩ, lệnh cho một tên cận vệ mở màn hình ba chiều lên.

Giữa vũ trụ thăm thẳm mênh mông, cảnh tượng hùng vĩ hàng vạn khẩu đại bác đột nhiên hiện ra trước mắt mọi người, bọn họ nhìn thấy một chiến hạm khổng lồ giống như pháo đài bay đang bị vô số chiến hạm và máy bay chiến đấu bao vây, trông nó có vẻ đã chật vật chống đỡ trong thời gian dài, thân tàu vẫn đang không ngừng bị pháo nã, bắn ra từng quả cầu lửa thiêu rụi mọi thứ trong chớp mắt.

“Đây… Đây là…” Tất cả nghị viên đều không tin nổi vào mắt mình, rất nhiều người còn đứng bật dậy khỏi ghế nghị sĩ.

“Tôi truyền hình ảnh từ trên Odyssey về trung tâm quốc hội.” Nhìn đám người đang không hiểu chuyện gì xảy ra, Cận Tân nhoẻn cười, “Đương nhiên là tín hiệu truyền về sẽ bị trễ một chút, trận chiến này đã kết thúc rồi.”

Tất cả mọi người ở trung tâm quốc hội đều tận mắt chứng kiến sự hủy diệt của “chiến hạm mạnh nhất đế quốc”. Mấy trăm chiếc Taganrog ra sức bảo vệ phi thuyền mẹ vẫn chiến đấu tới tận thời khắc cuối cùng, để rồi toàn quân bị diệt trước hỏa lực của kẻ địch với số lượng gấp trăm thậm chí gấp cả ngàn lần, trong khi đó Odyssey bốc cháy đang lao tới hạm đội dày đặc của quân Melon bằng tốc độ nhanh nhất, dùng cách “đồng quy vu tận” để bảo vệ tôn nghiêm của “chiến hạm mạnh nhất đế quốc” này.

Trong màn hình, Odyssey tự phát nổ và biến mất, tất cả mọi người đều chìm trong cảm xúc bi tráng, cả trung tâm quốc hội im phăng phắc không tiếng động.

“Có một câu ngạn ngữ La Mã thế này, ‘Một câu chuyện như thế, dù cho có bày ra kể cho tôi, tôi cũng không tin’.” Cận Tân thong thả bước vài bước, lên tiếng với ngữ điệu trầm buồn, “Tôi đã từng nhấn mạnh chân lý trong sự tồn tại của con người bao nhiêu lần, nhưng các vị đức cao vọng trọng ngồi ở ghế đây, trừ phi tận mắt nhìn thấy cũng không muốn tin tưởng.”

“Quả thực nhìn từ điều kiện ngoại cảnh thì khó có thể đánh đồng phi công con người với trí tuệ nhân tạo. Chúng ta bay liên tục ắt sẽ mệt mỏi, gặp tình cảnh bất lợi thì sẽ uể oải thất vọng, đối diện với tử vong thì sẽ sợ hãi…. Còn người máy thì không như thế; chúng ta không to lớn như voi, không hung mãnh như sư tử hổ báo, chúng ta không có khứu giác nhạy bén như loài chó, không có thị lực xuất sắc như loài ưng, thậm chí sống còn không dai bằng ruồi bọ… Nhưng chúng ta đã trải qua thiên tai, chiến tranh, đảo chính, bức xạ hạt nhân… rất nhiều giống loài đã tuyệt tích, số khác thì cập kề bờ vực tử vong, nhưng chúng ta vẫn có thể sừng sững đứng trên hành tinh này, là vì có thứ sức mạnh tinh thần vượt qua tất thảy thức tỉnh nội tâm của chúng ta, nhắc nhở chúng ta phải kiên trì chiến đấu vào thời khắc mệt mỏi nhất, dũng cảm từ bỏ sinh mệnh vào thời khắc mà ta sợ hãi nhất…”

Andreas nhận ra tất cả những gì mình vừa nói đã không còn ý nghĩa nữa, những trưởng lão nghị viện chưa bao giờ thật sự tham gia chiến đấu đều bị thuyết phục, thậm chí đồng liêu Đảng Xã hội của ông ta cũng nín thở im thin thít. Cũng giống như một số người thích thú với việc xát muối lên vết thương nhỏ, nhưng trước một lồng ngực mở phanh triệt để, ông ta cũng chỉ có thể bày tỏ sự kính trọng từ đáy lòng mình đối với trái tim vẫn đang đập đến cuồng nhiệt kia.

Thằng oắt con miệng còn hôi sữa mà ông ta chưa bao giờ để vào mắt đã lùi một bước để tiến hai bước, một mặt thì thành khẩn thừa nhận thất bại của mình, nhưng mặt khác lại kích động tình cảm của nghị viên bằng cách thảm thiết nhất, đồng thời chinh phục được ý chí của bọn họ.

“Nó phân biệt ý nghĩa tồn tại của con người với một cái xác không hồn và trí thông minh nhân tạo; nó khiến chúng ta suy yếu không chịu nổi một kích, nhưng rồi lại cứng cỏi ngoan cường áp đảo tất thảy giống loài…” Cách nhấn nhá tạm dừng khi phát biểu đều được nắm bắt một cách hoàn hảo, gã nói đầy hùng hồn sống động, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng lóng lánh ánh nước. Cận Tân cúi người trước ghế nghị sĩ, nói, “Tôi cầu xin các vị đang ngồi đây có thể để tinh thần này được truyền thừa, để cho con người của hàng ngàn vạn năm sau có thể tưởng nhớ tới vinh quang ngày hôm nay của chúng ta…”

Cuối cùng cuộc bỏ phiếu không diễn ra, khi tình cảm của con người cộng hưởng với nhau đạt đến đỉnh điểm, toàn bộ câu chữ đều trở nên thừa thãi.

Các chùm tia laser và chùm hạt năng lượng cao đan xen vào nhau thành một tấm lưới khổng lồ, tên lửa hạt nhân được phóng đi khắp nơi.

Chỉ còn lại vài chiếc Taganrog lác đác bảo vệ phi thuyền mẹ, vỏ ngoài của Odyssey bị hạt năng lượng của quân Melon bắn cho tan chảy mấy chỗ, mấy khẩu pháo chủ lực cũng đã bị bắn bỏ.

Chiếc Taganrog của Hạ Cách Nhĩ như mũi tên lao thẳng về phía trận địa hạm đội của kẻ địch, cậu thông báo cho đồng đội của mình qua bộ đàm, “Các anh em! Lao vào trận chiến bằng đội hình chữ V so le, chú ý hai bên phối hợp chặt chẽ!” Bọn họ đã từng chiến thắng một trận đẹp mắt như vậy, quấy nhiễu triệt để trận địa của hạm đội địch.

Nhưng không có bất cứ phản hồi nào từ trong bộ đàm, thiếu úy tóc vàng giật mình nhận ra, chiến hữu của cậu ta cũng đã bỏ mình.

“Chó má… Lũ chó má…” Hạ Cách Nhĩ vốn định chửi loạn lên, nhưng vừa mới mở miệng thì nước mắt đã trào ra, “Lũ chó má các cậu, mau trả lời tôi đi…”

Một tầng sương trắng hiện ra trước mắt, vì đội mũ giáp nên không thể đưa tay lau đi. Ngay trong khoảnh khắc tầm nhìn của Hạ Cách Nhĩ bị chặn kín, máy bay chiến đấu của quân Melon lao tới bao vây, bắn ra vô số tia laser –

Chiếc máy bay Taganrog bị bắn vỡ thành từng mảnh nhỏ. Chàng trai máu thịt lẫn lộn, cơ thể chia năm xẻ bảy trong nháy mắt lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng sinh ra nghi ngờ với lời cấp trên nói với mình, cậu ta muốn biết, tại sao “Tấm khiên Medusa” lại ì ạch không kích hoạt? Tại sao đất nước mà bọn họ đổ máu hi sinh lại quyết định bỏ rơi bọn họ? Đến chết cậu ta cũng không thể hiểu được, đồng thời cũng không thể tha thứ.

Đến đây, toàn bộ phi công trẻ tuổi của trung đội V17 đều hi sinh, máu thịt xương cốt của bọn họ hóa thành cát bụi trong vũ trụ, trở thành một phần của cõi vĩnh hằng.

Trên Odyssey, sau khi thân tàu rung lắc kịch liệt, những thành viên chiến hạm còn giữ vững vị trí hét lên: “Khẩu pháo laser tốc độ cao cuối cùng bên trái thân tàu đã bị phá hủy, toàn bộ vũ trang của chúng ta đã bị phá hủy rồi! Chúng ta chỉ có thể khoanh tay chịu chết thôi!”

Chiến hạm mạnh nhất đế quốc đã thực sự lâm vào cảnh tứ cố vô thân, dường như chỉ còn đúng con đường “khoanh tay chịu chết”.

Nhưng hạm trưởng của Odyssey là Vũ Liệt, một người phụ nữ vĩnh viễn không bao giờ khuất phục và lùi bước. Gương mặt xinh đẹp bình tĩnh lạ thường, cô nói với những hạm viên của mình: “Không, chúng ta còn vũ khí cuối cùng, chính là chiến hạm này của chúng ta.”

Tựa như con thuyền sắp chìm nghỉm. Hạm trưởng Vũ Liệt bắt đầu sơ tán thành viên trên phi hành đoàn, cô lệnh cho những phi công bao gồm cả Olivier khởi động hơn mười thuyền cứu sinh neo trong chiến hạm, cũng lệnh cho Lang Xuyên xông ra yểm hộ. Có lẽ khi Odyssey tự kích nổ, bọn họ sẽ tranh thủ được một khoảng trống giữa hạm đội của quân Melon, cho phép thuyền cứu hộ có cơ hội thoát khỏi vòng vây.

“Không, tôi không thể rời đi được!” Lang Xuyên gào to vào bộ đàm với Vũ Liệt, “Mau lên thuyền cứu hộ trở về Trái Đất đi! Chị là phụ nữ, hiện tại để tôi chỉ huy nơi này!”

“Đừng mẹ nó khinh thường phụ nữ!” Vũ Liệt đáp trả ngay lập tức, “Cậu lề mề dài dòng quá đấy, đừng quên, vẫn còn một người đang chờ cậu trên Trái Đất.”

“Đây là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi… Sao anh ấy có thể tha thứ cho tôi được… Là do sơ suất của tôi mà toàn bộ binh lính của anh ấy đều thiệt mạng…” Dù có nhắc nhở bản thân không được rơi lệ, hốc mắt của thiếu úy không quân vẫn ướt nhẹp. Cậu thích những chàng trai trẻ kia là thế, nhất là Hạ Cách Nhĩ tóc vàng – dù cho trong sự kính trọng của tên đó dành cho Hoắc Lan Hề có một chút mùi vị tình yêu, khiến cậu khó chịu lâu lắm rồi.

“Thế nên cậu càng phải trở lại Địa Cầu, đừng để cho những chàng trai đó hi sinh vô ích, cậu phải cứu trưởng quan của bọn họ ra!” Tiếng cười sang sảng của Vũ Liệt truyền tới, “Đừng quên sứ mệnh của cậu vẫn chưa kết thúc, cậu còn nợ tôi một thứ chưa trả đâu.”

“Là… Là gì?”

“Cậu nợ tôi một thế giới tốt đẹp hơn.”

Thuyền cứu sinh đầu tiên chở đầy thành viên phi hành đoàn lên đường bay vào vũ trụ, nhưng nó đã biến thành tro bụi dưới làn đạn của quân Melon trong nháy mắt. Đợi chiếc thuyền cứu sinh thứ hai rời khỏi phi thuyền mẹ, Lang Xuyên lập tức điều khiển máy bay chiến đấu đuổi kịp và áp sát bảo vệ nó.

Vũ Liệt tiếp tục hạ lệnh: “Giải phóng ô-xy lỏng và hiđrô lỏng đậm đặc! Điều chỉnh công suất của máy phun vật chất lên mức tối đa, đồng thời đóng vòng đệm phía dưới ở cả hai bên của cánh quạt gió!”

Tốc độ của Odyssey được đẩy lên cực hạn, lò nhiệt hạch quá tải đã sản sinh ra một lượng lớn khí nóng, khiến toàn bộ chiến hạm giống như một quả bóng khí hiđrô có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Ô-xy lỏng và hiđrô lỏng bị rò rỉ đã đốt cháy thân tàu làm từ vật liệu có thể chịu được nhiệt độ cực cao, bên trong phòng chỉ huy nóng như nồi hơi. Đèn đỏ báo động nhấp nháy liên tục trên đài chỉ huy, hệ thống điều khiển máy tính tự động bật đếm ngược trước khi nổ mạnh. Những thành viên phi hành đoàn còn ở trong phòng chỉ huy bắt đầu chạy trốn khắp nơi, trèo lên thuyền cứu hộ may ra vẫn còn một con đường sống, ở lại đây thì chắc chắn chết khỏi nghi ngờ.

“Cảm ơn. Cảm ơn các bạn đã trụ lại tới giờ, cảm ơn các bạn vì đã chiến đấu đến giây phút cuối cùng.” Vũ Liệt không ngăn cản thành viên hạm đội bỏ chạy, ngược lại, cô ta cúi chào với từng người lính vọt qua trước mắt, “Cảm ơn, vô cùng cảm ơn.”

Từng người một. Từ lái chính, phó lái cho đến nhân viên truyền tin ở cấp bậc thấp nhất, dù quân hàm thấp hay cao, cô vẫn dành cho bọn họ lòng biết ơn chân thành nhất của mình.

Có vài người quay ngược trở về rồi ở lại. Một thành viên chiến hạm đã từng bị Vũ Liệt mắng mỏ trước kia gom hết can đảm nói ra lời đã ấp ủ bao năm từ đáy lòng mình: “Chị đúng là đồ khốn nạn! Chị thô lỗ, kiêu ngạo và chẳng ra dáng phụ nữ tí nào!” Ngừng một lát, cậu ta lại nở nụ cười ngượng ngùng, “Nhưng tôi yêu chị, đồ khốn.”

Chậm rãi nhìn những thành viên chiến hạm ở lại một lượt, dường như người nào cũng dùng ánh mắt để nói lời tương tự với cô ta. Im lặng một hồi, người phụ nữ kiên cường này cũng thấy mắt nhòe đi, ngọn lửa tôn lên nụ cười trên gương mặt, quyến rũ vô cùng. Cô ta xin lỗi với những người thuộc hạ đã theo mình nhiều năm: “Thật sự xin lỗi, để các vị phải chết chung với một con khốn thô lỗ, kiêu căng lại chẳng hề ra dáng đàn bà.”

Nhận ra Odyssey đang lao về phía mình với tốc độ cực hạn, quân Melon bắt đầu lùi lại. Một chiến hạm khổng lồ như thế mà nổ tung sẽ sinh ra sóng năng lượng không gì sánh được, hủy diệt toàn bộ mọi thứ xung quanh. Thuyền cứu hộ không còn bị tấn công tìm được cơ hội tẩu thoát, cật lực lao về hướng Địa Cầu.

Nhiệt độ trong phòng ngày càng cao, dù không nhúc nhích thì mồ hôi vẫn túa ra đầy mặt. Vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, Vũ Liệt nhớ tới chồng chưa cưới của mình, cũng nhớ lại suy cho cùng mình vẫn là một người phụ nữ. Cô ta buộc mái tóc dài đã ướt nhẹp mồ hôi lại, cắn nát ngón tay, dùng máu nhuốm trên đầu ngón tay bôi lên môi mình.

Mặt mỉm cười, mắt nhìn thẳng, cô nghênh đón cái chết bằng dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.

Chiến hạm mạnh nhất đế quốc nổ tung.

Bức xạ nhiệt và gió nổi lên từ vụ nổ cắn nuốt toàn bộ chiến hạm của quân Melon còn chưa kịp rút lui cùng với những chiếc thuyền cứu sinh còn chưa chạy đủ xa, quầng lửa hình tròn cháy bừng bừng không tắt, chói lọi nóng bỏng như Mặt Trời.

Vật liệu bên ngoài máy bay đã bị nóng chảy gần như không còn gì, Lang Xuyên mất đi ý thức, rơi xuống tầng khí quyển Trái Đất.
Hết chương 72.

Lời tác giả: Câu ngạn ngữ La Mã trong truyện được trích từ “Một câu hỏi về sự hiểu biết của con người” của Hume.