Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 85: Một thế giới tốt đẹp hơn (Kết cục)



Một tấm màn đen rủ xuống ngăn cách căn phòng thành hai gian, ngọn đèn lung lay dưới xà nhà, cảnh vật mờ ảo u ám.

Bức tường trát vữa nham nhở, trông rất giống mặt của một người mắc bệnh hủi. Bốn người đàn ông ở phòng ngoài đang chơi một trò cờ bạc gì đó, trên chiếc bàn gỗ mà bọn họ ngồi vây quanh có một chai rượu đang uống dở, trong khi gian trong lại có một thai phụ đang chuẩn bị sinh nở. Đám đàn ông không khỏi sợ hãi khi nghe những tiếng rít gào đau đớn truyền ra từ gian trong, dù gì nơi đây cũng là Quận 11 bị Thượng Đế bỏ quên, dù sao thì người nghèo cũng phải nghĩ cách mà sống sót.

Đỡ đẻ cho thai phụ là một người phụ nữ tóc đỏ say bí tỉ, chị ta đã từng đỡ đẻ mấy lần dở tệ nhưng vẫn không thuần thục được. Hôm nay người phụ nữ có thai này tới tìm chị ta xin trứng gà, bỗng nhiên lại vỡ ối.

Mọi người ở đây ai cũng thích người phụ nữ này. Sau khi trở về quê hương từ hành tinh quặng xa xôi thì đã gần đến ngày sinh nở, ấy vậy nhưng gương mặt cô vẫn thanh tú xinh đẹp như trước, lúc nào cũng mỉm cười, khoác trên mình chiếc váy dài chấm chân. Cô luôn dốc hết sức mình để giúp đỡ người khác, sự uyên bác của cô thường giúp được những người ở đây giải quyết khó khăn, mang tới hi vọng. Khí chất thanh tao lịch thiệp trong từng cử chỉ kia lại càng khiến mọi người ngờ vực về lai lịch của cô. Nhưng cô gái này không muốn nói về xuất thân của mình, dần dần cũng không có ai cố gắng tìm hiểu điều đó nữa. Mọi người chỉ biết qua đôi ba câu chuyện phiếm rằng tên cô là Cận Á, chồng cô là một thợ mỏ đã hi sinh vì đất nước.

“Cố lên!  Dồn thêm lực vào!”

Một tiếng khóc nỉ non to và rõ ràng phá vỡ tình thế khó sinh căng thẳng, người đàn bà tóc đỏ thoăn thoắt cắt đứt cuống rốn của đứa bé, ôm nó vào trong ngực.

“Nó sinh ra là một kỳ tích…” Người phụ nữ trên giường sinh vươn tay về phía con của mình, cô đã kiệt sức vì cơn đau khi sinh, mồ hôi rịn vào lông mi như nước mắt, mí mắt trĩu xuống nhưng ánh mắt dịu dàng kia lại lộ ra sự cứng cỏi của một người vừa mới làm mẹ, “Nó… có khỏe không?”

“Là con trai… Một đứa con trai rất đẹp…” Người đàn bà tóc đỏ bế đứa bé đi tới giường sinh, chừa ra một tay để kéo rèm ra.

Ánh sáng mặt trời tràn vào căn phòng u ám, chị ta nhìn thấy có một tổ chim treo trên cành cây đằng xa, có mấy con chim non đang tíu tít chờ mẹ trở về cho ăn.

Nương theo ánh nắng ngắm nhìn đứa trẻ, người đàn bà tóc đỏ phấn khởi vui sướng thốt lên: “Ôi trời ơi, thằng bé có mắt màu vàng xanh này!”

Đứa bé trong tã lót mút ngón tay của mình, bỗng bật cười khanh khách. Thằng nhỏ này khác hẳn với những đứa trẻ khác, sau một tiếng khóc nỉ non tuyên bố mình đã xuất hiện tại thế gian, nó chỉ mở to đôi mắt tròn căng của mình, thấy gì cũng bật cười.

Đôi con ngươi màu vàng kim pha xanh lá cực kỳ hiếm thấy ngập tràn sức sống chỉ có vào mùa xuân, như thể chẳng có bất cứ lắng lo trên đời này có thể xuất hiện trong đó.

Cẩn thận đặt đứa bé vào khuỷu tay người mẹ, người đàn bà vẫn còn ngà ngà say nói: “Đặt tên cho thằng nhóc xinh xắn này đi.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
2. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
3. Bức Màn Hôn Nhân
4. Em Dâu Của Nam Chính Không Dễ Làm!
=====================================

“Hoắc Lan Hề…” Khẽ động cánh tay, Cận Á dỗ đứa bé trong vòng tay mình, ngửa mặt mỉm cười với người đàn bà tóc đỏ, “Tên nó là Hoắc Lan Hề.”

Người đàn bà ngẩn ra, vẻ trang trọng hoàn toàn không phù hợp với mùi rượu nồng nặc trên người lộ ra trên mặt, chị ta im lặng hồi lâu mới nói: “Đó là anh hùng.”

Dù là phụ nữ nông dân không bước chân ra khỏi nhà cũng từng nghe đến cái tên này, nghe về cuộc đời ngập tràn bi thương và truyền kỳ của hắn.

“Phải.” Cận Á nhìn đứa bé xinh đẹp trong lòng, dịu dàng nở nụ cười, “Thằng nhóc này về sau cũng sẽ như thế.”

Người đàn bà tóc đỏ lại kéo rèm lên, để cho ánh sáng bên ngoài rót vào nhiều thêm nữa – dường như căn phòng âm u chật hẹp vừa trải qua một hồi phá kén, bụi bặm nhảy múa dưới ánh mặt trời cũng lấp lánh tựa như bụi vàng.

“Lúc đó chúng tôi cùng nhau thắp nến, quỳ gối dưới bầu trời cầu nguyện xin được Thượng Đế đặc xá… Ngay khi chúng tôi nghĩ tất cả đã kết thúc rồi thì Mặt Trời lại xuất hiện, Thượng Đế đã mở đôi mắt sắp nhắm của người…” Quay đầu lại nhìn người phụ nữ trên giường, người đàn bà nở nụ cười cảm kích, “Tôi vẫn còn nhớ bốn ngày ba đêm tối đen không thấy Mặt Trời đáng sợ cỡ nào, vậy nên mỗi khi nhìn thấy ánh nắng, tôi đều nghĩ tới cái tên kia.”

Đây quả là chuyện vô cùng kỳ lạ. Biết bao nhiêu người đứng trên đỉnh cao quyền lực không tiếc công sức để dựng tượng, sáng tác sử sách cho mình, sợ rằng thành tựu chiến công của họ sẽ bị thế hệ mai sau lãng quên, nhưng có những người, Mặt Trời mọc lên mỗi ngày đã khiến cho tên tuổi anh hùng của hắn trở nên bất diệt.

Bởi vì không một ai trải qua trận chiến còn sống sót, chẳng có người nào biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong bốn ngày ba đêm đó, mọi người chỉ có thể chắp vá những mẩu chuyện ngắn ngủi của cuộc chiến từ những tin đồn và những lời truyền miệng lặp đi lặp lại. Có người khăng khăng cho rằng sau khi đánh thắng quân Melon, phi công con người không còn muốn trở về quê hương nữa, bọn họ đã đi tới một tinh cầu rất xa tương tự như Trái Đất, trở thành Adam và Eva ở nơi đó; nhưng số đông lại tin rằng trận chiến đó cực kỳ thảm khốc, những phi công con người phải trả giá tất cả sinh mạng mới có thể khiến cho quân Melon bị thương nặng, bọn họ sống chết không lùi bước, cho đến tận khi ép cho toàn bộ kẻ địch ra khỏi ngoài vòng phòng thủ, tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi cho những nhà khoa học trên Địa Cầu.

Bọn họ giải quyết vấn đề gây nhiễu sóng điện tử của quân Melon, rốt cuộc cũng có thể khiến những robot được nghiên cứu và phát triển từ khuôn mẫu trí thông minh nhân tạo của “Olivier” phát huy công dụng trong chiến đấu. Đồng thời, bọn họ cũng chế tạo ra được vắc-xin phòng bệnh từ trong thuốc thử của thí nghiệm “Sắc xanh ngày tàn”, giúp cho những binh sĩ xông pha nơi chiến trận không bị thứ vật chất màu đen kia lây nhiễm.

Một cựu chiến binh tự nhận mình xuất ngũ từ trung tâm chỉ huy không quân đã kể lại đầy sinh động, rằng chiến dịch ấy quả thực vô cùng thảm khốc, về sau chỉ còn lại hai chiếc máy bay tiêm kích là vẫn còn chiến đấu. Đối mặt với làn sóng máy bay địch không ngừng lao đến như gió bão, bọn họ hỗ trợ, phối hợp với nhau, chiến đấu liên tục đến khi vũ khí hao sạch. Vào thời khắc cuối cùng trước khi bị hủy diệt, một trong hai chiếc Taganrog đã mất đuôi bỗng nhiên kéo ngược đầu máy bay, lao lên hướng về độ cao vô hạn, và chiếc còn lại thân cũng chi chít vết đạn cũng không chịu thua kém mà bám sát theo sau.

Hai chiếc máy bay chiến đấu chồng chất vết thương đan vào nhau, xoay tròn và lao lên tựa như hai người đàn ông chằng chịt thương sẹo, thổ lộ tình yêu với nhau bằng điệu tango sau cùng.

Không một ai tin tưởng lời nói nghe mê sảng của người này, nhưng tất cả đều nhớ rõ rằng Mặt Trời đã ló dạng. Những bóng đen tụ lại dày đặc chậm rãi tản đi, bầu trời bị bao phủ bởi tàu chiến của kẻ thù trong xanh trở lại, ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt sông trong vắt, phủ tràn những sườn núi xanh ngắt bóng cây, trải trên những đóa hoa dại rực rỡ sắc màu.

Mọi người thoát khỏi cái chết trong gang tấc nhảy nhót hoan hô dưới ánh Mặt Trời, tin tưởng rằng thế giới này từ nay trở đi sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Một người mẹ đơn thân chăm sóc con nhỏ quả thực rất vất vả, cho đến khi đứa bé xinh đẹp quấn tã kia lớn lên trở thành một đứa bé trai có mái tóc màu nâu vàng và đôi mắt vàng kim pha xanh lá, Cận Á mới nhớ ra có lẽ mình nên viết một cái gì đó.

Cây bút phát ra tiếng sột soạt trên trang giấy, cô viết ngắt quãng mất mấy ngày, chỉ để hoàn thành một lời hứa đã quẩn quanh trong lòng từ rất lâu.

“Thời gian sẽ không ngừng trôi chỉ vì sự ra đi của một người hay một nhóm người, sau chiến thắng ấy, đã có vài cuộc chiến xảy ra với quân Melon. Hệ thống cộng hòa nghị viện dần hoàn thiện ngày qua ngày, người máy quân dụng cũng trở nên gần như hoàn hảo, nhưng chỉ cần chiến tranh còn chưa kết thúc một ngày, sẽ còn có những người trẻ tuổi giống như Hoắc Lan Hề và Lang Xuyên, quả cảm quên mình lao vào vũ trụ…”

Khi viết mệt, Cận Á giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có vài người đàn ông đang ngồi đón nắng, nhìn những con robot đang cặm cụi cắt cỏ. Bọn họ ngậm thuốc lá, thỉnh thoảng lại chửi kháy, phàn nàn đám cỏ xanh rờn này mọc dài nhanh quá.

Chẳng biết có phải cuối cùng nơi này cũng được đế quốc thừa nhận mà được cấp viện trợ hay không, Quận 11 không có một ngọn cỏ những năm qua đã trở nên hoàn toàn khác biệt. Tháng tư còn chưa kịp ghé, mặt đất đã ấp ôm những chồi non đang manh nha chớm nở. Những luống ngô đồng chẳng ngăn được gió xuân phủ tràn trong không khí, lá cây xào xạc đung đưa, chim nơi đầu cành thì thầm to nhỏ, tóc mai và tà váy của thiếu nữ phấp phới tung bay trong gió. Tất cả đều căng tràn sức sống.

Mùa xuân năm 2977 mang theo một thảm xanh mơn mởn lững thững gõ cửa, đây là một thế giới tốt đẹp hơn.

“Có lẽ chưa đến một phần vạn người trên thế giới này được sinh ra với tài năng không ai có thể sánh kịp, mà giữa những người mang năng khiếu trời ban phi phàm này, phần lớn đều thất bại trong trận chiến với dục niệm trong lòng, mài mòn hết thảy thiên phú, sa vào cõi tầm thường và kết thúc mấy chục năm cuộc đời trong vội vàng nuối tiếc. Cũng có lẽ chỉ có chưa tới một phần vạn người vẫn trung trinh giữ vững niềm tin, không sợ cô độc, quyết chí tiến lên, dù hoàng hôn buông vẫn còn đang bốc cháy…”

Cũng như rất nhiều lần, con trai cô ngồi một mình một chỗ, chơi cùng hai chiếc mô hình máy bay chiến đấu. Đứa bé trai này không thích nói chuyện với người khác, ngoại trừ việc chơi với chiếc máy bay mô hình trên tay, nó chỉ mở to đôi mắt vàng kim pha xanh lá của mình hướng về không trung, nhìn chăm chú bất động rất lâu, như thể tầm mắt nó có thể xuyên qua tầng khí quyển và chạm tới thiên hà xa xôi.

Dường như Cận Á không hề lo lắng cho tương lai của đứa bé này. Đôi khi cô hi vọng nó lớn nhanh hơn, đôi khi lại mong nó đừng lớn nữa. Cô biết nó có mối liên kết chặt chẽ như máu thịt với bầu trời, cô biết rồi sẽ có một ngày, nó cũng sẽ bay về nơi ấy.

Máy bay chiến đấu lao vút qua mái nhà, đứa bé trai tên Hoắc Lan Hề bị hấp dẫn bởi tiếng động cơ, nó bỏ máy bay mô hình trong tay xuống, chạy ra ngoài cửa.

Vừa mới bước qua cánh cửa đã ngã dúi xuống đất, hai tay chống đỡ che trước mặt, lòng bàn tay bị rách một mảng da, chảy cả máu. Đứa bé lẳng lặng tự bò dậy, đôi mắt vàng xanh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, chẳng mấy chốc miệng vết thương đã khép lại, đôi bàn tay nhỏ bé lại trắng nõn mịn màng như trước.

Chút đau đớn không thể trói buộc trái tim khát khao được bay lượn, đứa bé trai tên Hoắc Lan Hề dang rộng cánh tay, chạy đuổi theo những chiếc máy bay chiến đấu phía xa.

“Bay!” Nó lớn tiếng hô lên, miệng nhoẻn cười, “Bay!”

Nở nụ cười với đứa bé trai đang chạy không ngừng nghỉ, Cận Á quay lại nhìn cây bút trong tay mình, viết xuống dòng cuối cùng:

“Những người đã sống như thiêu như đốt, cuối cùng đã trở thành một ngôi sao chói sáng hơn cả ánh mặt trời, bọn họ mãi mãi sẽ không chết, cũng không bao giờ rời đi.”
-KẾT THÚC-

Lời tác giả: Thật lòng thì ghép “Sắc xanh ngày tàn” với “Bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình” và “Tiếng thét của bươm bướm” về cùng seri “Thược Dược Đen” thật sự không thỏa đáng lắm, vì tôi thật sự hiếm khi được một lần tam quan đoan chính thế này. So ra thì hẳn phải nên thuộc “Seri Pidgin”, chính là dùng người có tên tiếng Trung để kể về một câu chuyện trong phim rõ ràng phải xảy ra ở Âu Mỹ. Lý do thì tôi đã từng giải thích khi kết thúc “Bươm bướm”, độc giả không quen với dạng “Pidgin*” trộn lẫn giữa Trung Quốc và phương Tây này hoàn toàn có thể thay tên nhân vật trong truyện thành Steven Laurence hay Ethan Cameron gì đó, nhưng mà tôi muốn đọc lên nghe cho thuận miệng ấy mà XD.

*Một pidgin, hay ngôn ngữ pidgin, là một dạng ngôn ngữ được đơn giản hóa về ngữ pháp được phát triển giữa hai nhóm người hay cộng đồng không có cùng chung ngôn ngữ: thông thường, nó là sự pha trộn của hai ngôn ngữ được đơn giản hóa hoặc là sự đơn giản hóa của một ngôn ngữ chính với những yếu tố phụ của ngôn ngữ khác… 

Nếu như nói “Chỉnh hình” là một bộ phim hạng B khẩu vị nặng, “Bươm bướm” là một bộ phim noir pha lẫn màu sắc bí ẩn hồi hộp, như vậy thì “Sắc xanh” hẳn là một bộ phim khoa học viễn tưởng mang phong cách của Steven Spielberg**.

*Phim noir là một thuật ngữ điện ảnh dùng chủ yếu để mô tả các phim tội phạm Hollywood, nhất là các phim nhấn mạnh thái độ hoài nghi và động lực liên quan đến tình dục.

**Phong cách đạo diễn và công nghệ làm phim của Spielberg được nhiều nhà phê bình đánh giá cao, việc sử dụng các cảnh quay phản chiếu, khuếch đại hiệu ứng thị giác, và sử dụng các cảnh quay cận cho các tình huống biểu lộ sự ngạc nhiên, thường được gọi bằng tên “Spielberg Face”, vẫn tồn tại cho tới ngày nay.

“Chỉnh hình” là một câu chuyện tình yêu thuần túy không thể thuần túy hơn, chủ đề của “Bươm bướm” thì là sự cứu rỗi, còn “Sắc xanh” hẳn chính là một sự tôn vinh đầy nồng nhiệt dành cho chủ nghĩa anh hùng cá nhân.

Có phải bạn cảm thấy chủ đề về tự do và hi vọng này cũ mèm và nhàm chán lắm không? Chưa nói đến chuyện tiểu thuyết đam mỹ về chủ đề này không gặp thời mà ngay cả các tác phẩm điện ảnh 3D và truyền hình cũng không còn cảm giác mới mẻ nữa. Nhưng may mà khi viết tôi lại chẳng thấy nhàm chán chút nào, so với lúc kết thúc “Chỉnh hình” và “Bươm bướm”, vì dàn ý viết thô nên có hơi mất kiểm soát một chút, “Sắc xanh” lại càng về cuối lại càng hay hơn. Tuy đôi khi cũng sẽ thấy nước mắt lưng tròng, nhưng tôi đã thật sự rất vui khi viết, cảm giác sâu sắc rằng bộ phim này không hề quay trong vô ích XD.

Ít nhất nó đã vẹn toàn một câu chuyện tình anh hùng của riêng tôi.

Zen: Đến chương này có thể coi là kết thúc rồi, một cái kết viên mãn, hai người trở thành truyền thuyết, nắm tay nhau hi sinh trong huy hoàng. Dù thắng hay thua, bọn họ cũng đã trở thành biểu tượng của lòng quả cảm, của sức mạnh ý chí không cúi đầu trước bất cứ gian nan khó khăn nào. Lòng bọn họ mênh mông như bầu trời, để lại phía sau tất thảy vị kỷ cá nhân, để trở thành tượng đài của ý chí chiến đấu quên mình, trở thành nguồn cảm hứng không chỉ cho những thanh niên đang rệu rã vì vấp ngã, mà còn cho những người trẻ thời nay còn đang mông lung chưa tìm ra ý nghĩa của cuộc sống. Tồn tại trên đời này thế nào, dù thành danh hay thất bại, chỉ cần đã cháy hết mình vì nó, vậy là đủ rồi. Chương cuối này như một lời gửi gắm và di sản cuối cùng mà họ để lại. Sứ mệnh của Cận Á là nuôi dưỡng di sản ấy, đứa trẻ như một phép ẩn dụ cho hi vọng mà hai người họ tạo nên cho thế giới này, để một đời tiếp theo, kho báu đó lại trở thành người hùng, và thế giới đó cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

Chương sau là những lời nhắn gửi từ đơn vị xuất bản truyện, thực ra nó là lời giới thiệu, nhưng vì dư âm mà nó mang lại, mình xin phép để vào “Lời cuối”.