Sắc Xanh Ngày Tàn

Chương 9: Quốc hội (3)



Gã sai người mang Lang Xuyên tới.

Người thanh niên đưa Lang Xuyên đến là đội trưởng lực lượng phòng vệ quốc gia, đó là một chàng trai mặc bộ quân phục vệ binh cực ngầu, tóc đen mắt đen, nước da ngăm, mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài lanh lợi bên dưới hàng lông mày thẳng băng, tóc húi cua, nhìn cực kỳ tháo vát.

“Đồng Nguyên.” Ném Lang Xuyên đang bị trói chặt tới trước mặt sĩ quan chỉ huy rồi lập tức quay người rời đi, nhưng cậu ta lại bị đối phương gọi giật lại, “Mấy ngày nay Hoắc Lan Hề đang làm gì?”

Chàng trai tên Đồng Nguyên mấp máy môi không nói, nhìn có vẻ như không muốn trả lời câu hỏi này.

“Cậu không giám sát anh ta?” Giọng nói nghe có vẻ phật ý, Cận Tân hơi nhếch cằm, “Cậu không nên làm trái mệnh lệnh của cấp trên.”

“Tôi không muốn đối diện với gã ta, thậm chí còn không muốn nhắc đến.” Lúc này đôi mắt hẹp dài lóe lên ngọn lửa nguy hiểm, sự thù hận chất chứa bên trong rõ rành rành như thể muốn ăn sống nuốt tươi người đàn ông kia, thậm chí không chừa lại cả xương. Để tránh việc tức giận mất kiểm soát trước mặt sĩ quan chỉ huy, Đồng Nguyên giữ cho gương mặt mình lạnh tanh, giọng trả lời cũng cứng ngắc, “Tôi sợ chỉ cần nhìn thấy mặt gã ta là sẽ vung nắm đấm về phía gã, cấp bậc của gã trên tôi, làm vậy là tôi đang ẩu đả với cấp trên.”

“Ngu xuẩn.” Cận Tân bật cười, nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng vì nụ cười này mà lóe lên, “Anh ta cùng lắm chỉ là một thiếu tá. Chờ cậu làm tốt chuyện này, tôi thăng cấp cho cậu, khi đó cậu có thể tẩn anh ta quang minh chính đại.”

Lời hứa nửa đùa nửa thật của vị tổng tư lệnh không làm ấn đường của chàng trai trẻ giãn ra, mà ngược lại còn khiến cậu ta cau mày chặt hơn: “Mặc dù tôi không thể tìm ra bằng chứng, nhưng tôi cảm thấy rằng việc Tử Thần-961 mất kiểm soát và cái chết của anh trai tôi đều liên quan đến Hoắc Lan Hề. Ngay trước khi anh trai tôi bị tiêu diệt bởi một máy bay không người lái mất kiểm soát, tôi đã nhận được tín hiệu từ anh ấy, tôi nhớ rõ những lời cuối cùng của anh ấy, anh ấy hét to tên Hoắc Lan Hề, sau đó kêu lên ‘Không!’…” Nói đến đây, Đồng Nguyên siết chặt nắm tay, vẻ mặt hết sức kích động, nghẹn ngào nói, “Tôi vẫn nhớ rõ…”

“Chắc chắn là cậu hiểu sai gì rồi, người kia chẳng để bất cứ điều gì trong lòng ngoại trừ việc bay đâu.” Con trai nguyên thủ cười lớn, dù cho gã luôn không ưa gì thiếu tá không quân hay tự cho là mình đúng, nhưng gã cũng không đồng ý với lời gièm pha như vậy.

“Nhưng mà -”

“Được rồi,” Cận Tân sốt ruột cắt lời đối phương, “Phí Lý Mang thì sao? Anh ta đang làm cái gì?”

“Anh ta đang…” Đồng Nguyên mím môi, trên mặt cậu ta hiện lên sự xấu hổ không muốn mở lời, ấp úng mãi không nói hết.

“Cậu đỏ mặt,” Nhìn ra thuộc hạ đang mất tự nhiên, Cận Tân nhíu mày, cười hài hước, “anh ta làm gì mà khiến cậu đỏ mặt như gái mới lớn thế?”

“Anh ta… anh ta đang…” Đồng Nguyên vẫn phải ấp úng một lúc lâu sau mới đáp, “Anh ta đang… trồng rau.” Hai chữ “trồng rau” khiến sĩ quan Hornet cảm thấy khó chịu cực kỳ, cậu ta không theo con trai nguyên thủ đi bắt tên Frankenstein kia, đương nhiên không biết đối phương có tấm lòng chân thành tận tụy hết mình với thiên nhiên, cũng không biết khi tên quái đản kia loay hoay với đám rau củ có hình thù kỳ dị đó thì sẽ khua tay múa chân, thậm chí còn hát hò nhảy múa, dáng vẻ kia làm cậu ta chỉ muốn tránh cho thật xa. Sợ sẽ bị sự ngu xuẩn của y lây nhiễm như sợ nhiễm bệnh dịch.

Kế hoạch tái khởi động “Sắc xanh ngày tàn” không có tiến triển, nét không hài lòng bao trùm lên gương mặt của con trai nguyên thủ. Gã liếc mắt xuống nhìn Lang Xuyên đang co rúm trên mặt đất, cau mày hỏi: “Con quái vật này thì sao? Không có tiến triển gì à?”

“Không.” Đồng Nguyên lắc đầu, dứt khoát trả lời.

Ánh trăng treo lấp ló phía sau tòa nhà Empire State sừng sững chọc trời. Hàng rào hạt xung khiến ánh trăng trở nên mờ ảo và buồn tẻ, rót nghiêng vào căn phòng, thí cho người ta một chút ánh sáng, như muốn phủ lên tất thảy mọi thứ một lớp sơn màu trắng bạc. Chờ thuộc hạ nhận lệnh rời đi, Cận Tân khom lưng cởi dây thừng trên người Lang Xuyên. Mặc dù biết rõ đối phương có thể sẽ giãy giụa chạy trốn nhưng có vẻ như gã không hề lo lắng. Mấy ngày nay người này bị hành hạ cực kỳ độc ác, cơ thể bị tiêm rất nhiều chất độc có thể gây tê hoặc liệt cơ, và hiện tại cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Cận Tân ngồi xổm xuống, ghé lại gần chàng trai đang cực độ hoảng hốt và luống cuống này, mặt đối mặt kề sát vào nhau. Mái tóc dài màu nâu vàng bị gió đêm vờn nghịch, rũ xuống trên mặt đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng nõn mịn màng của cậu.

Gã chăm chú nhìn cậu, trên mặt chàng trai còn có vài vết bầm màu tím, nhưng khuôn mặt thật sự rất thanh tú, đôi mắt trong bóng đêm đẹp như vàng, như phỉ thúy, nhưng còn sáng hơn cả vàng và phỉ thúy.

“Tôi là Cận Tân, toàn bộ đế quốc đều thuộc về tôi, bao gồm cả cậu.” Cận Tân vươn tay giữ cằm Lang Xuyên, ngón tay thô bạo nâng mặt cậu lên, “Cậu nhất định phải nhớ kỹ tên tôi.”

Giọng điệu cao ngạo, lời nói chắc nịch, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy tham vọng, như đang thắt cương cho con thú hoang bị săn được để thể hiện quyền sở hữu của mình. Ai ngờ tên đang nằm co quắp trên mặt đất lại trợn trắng mắt, phớt lờ quay phắt đầu sang một bên, tỏ vẻ vừa không chịu nhìn thẳng gã, cũng vừa không coi gã ra gì.

Lưng cong thành hình kỳ quái, đầu ngoẹo sang một bên vai, bỗng dưng Lang Xuyên trợn tròn đôi mắt, khụt khịt mũi mấy cái.

Ánh nhìn hướng về phía sau gã đàn ông, đôi mắt màu vàng kim pha xanh lá lập tức lập lòe tỏa sáng.

Một bàn đủ loại thức ăn ngon, thịt bò, hải sản, mì ống phô-mai, rau củ tươi và bánh mì ngũ cốc, mùi thơm quyến rũ giống như dây rốn, dẫn cả người cả hồn cậu đi.

“Đói à?” Khóe miệng hơi nhếch lên, Cận Tân biết đã rất lâu rồi người này không được ăn. Gã kéo mặt cậu lại gần mình, cười rộ lên, “Chỉ cần cậu gọi tên tôi một tiếng tử tế, toàn bộ cả bàn đồ ăn này sẽ là của cậu.”

Lang Xuyên không phản ứng lại Cận Tân, chẳng biết là không nghe thấy hay hoàn toàn không muốn để ý tới gã. Thậm chí cậu còn chẳng thèm nhìn đối phương, cậu lập tức đứng bật dậy nhào tới bàn ăn. Dụng cụ ăn để một bên, nhưng tên này vẫn chẳng màng mà dùng tay bốc – chẳng bao lâu sau mười ngón đã nhoe nhoét vụn thức ăn dính đầy dầu mỡ, hai má căng phồng, tay vẫn không ngừng bốc đồ ăn nhét vào trong miệng.

Thật sự quá đói.

Sĩ quan chỉ huy đứng dậy đi tới sau lưng đối phương, cúi người đặt chàng trai đang ăn như hổ đói dưới thân. Từ lần đầu nhìn thấy, gã đã mê đắm cơ thể này, đương nhiên sẽ không thể bỏ qua cơ hội được tiếp cận trực tiếp với làn da của cậu.

“Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nói cho tôi biết tại sao cơ thể của cậu lại biến thành như vậy…” Giọng gã hổn hển pha lẫn sắc tình, gã vươn tay vào trong chiếc áo kẻ sọc như áo bệnh nhân thăm dò, mò lên lồng ngực, véo đầu ngực của cậu – người này quả thực quá gầy, xương sườn trơ ra, hai đầu ngực phờ phạc ỉu xìu, dù có vuốt ve trêu chọc kiểu gì cũng không phản ứng. Lưu luyến một lúc, ngón tay gã từ từ lướt xuống bụng dưới của Lăng Xuyên, trượt vào trong quần lót của cậu –

Chẳng biết lão già Maule còn chịu được bao lâu nữa, Phí Lý Mang thì chưa bao giờ tỏ ra đáng tin cậy, con trai nguyên thủ thực sự hi vọng con quái vật này có thể tỏ ra ngoan ngoãn một chút để kế hoạch cải tạo gene được tiến hành thuận lợi. Gã muốn cậu hoảng loạn, khiến cậu đầu hàng, nhưng đối phương lại vẫn thờ ơ ghé vào mặt bàn, ngoại trừ việc mút đầu ngón tay chùn chụt thì ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên.

Thân thể này giống như lòng sông đã cạn khô, không rỉ ra dù chỉ là một chút dịch thể mang mùi tình dục. Cận Tân cảm thấy buồn tẻ vô vị, gã buông lỏng tay ra, mắng một tiếng: “Y như một con chó!”

Dường như Lang Xuyên nghe hiểu được câu này, bàn tay đang liên tục đưa thức ăn lên miệng đột ngột khựng lại. Nhưng chẳng bao lâu sau, ánh mắt cậu lại liếc sang một đĩa khác trên bàn đồ ăn. Trên cái đĩa đó còn một ít đậu phộng nguyên vỏ, mặc cho cả bàn đồ ăn gần như đã bị quét sạch, Lang Xuyên vẫn nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng, giống như một linh mục trẻ tuổi vừa dâng mình cho Chúa trời lại đột nhiên nhìn thấy đám đàn bà khỏa thân – cậu tỏ ra rất thích thú với thứ này, nói chính xác là cảm thấy hứng thú với toàn bộ những thứ có thể ăn được trước mắt, chẳng qua không biết phải ăn thế nào, đành phải cho cả vỏ vào miệng.

Cận Tân nhìn bằng ánh mắt coi thường, chỉ vào đậu phộng rồi giải thích cho Lang Xuyên: “Peanut.”

“Pe…” Không ai ngờ được người này lại có thể mở miệng, bắt chước phát âm theo đối phương, “Penis…”

“Đậu phộng! Đây là đậu phộng!” Ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn, Cận Tân mất kiên nhẫn cao giọng.

“Pe… Penis…” Lang Xuyên mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, lặp lại một lần với vẻ đầy đáng thương, “Penis…”

“Ngu ngốc hết thuốc chữa!” Cận Tân thẹn quá hoá giận, đứng dậy đạp cửa rời đi.

Chờ đến khi chỉ còn lại một mình bên bàn ăn, Lang Xuyên như biến thành một người khác. Cậu lấy khăn ăn lau sạch bàn tay nhem nhuốc dầu mỡ, sau đó dùng ngón tay cạy mở vỏ hạt đậu phộng, móc từng hạt bên trong ra. Liếm môi ngửa đầu, cậu tung hạt đậu phộng lên không trung, dễ dàng đón được bằng miệng, nhai đầy thích thú.

“Peanut.” Cậu nhả từng âm tiết của từ đơn một cách rõ ràng, khóe môi mượt mà còn khẽ nhếch lên.